Ôn Nhu Bại Hoại

Chương 3: Em mặc như vậy, rất đẹp

Tg Cẩn Dư

21/04/2021

Rượu quá ba tuần đêm đã khuya, khi Tri Hiểu cùng Cố Hoài trở về ghế lô, mọi người đã bắt đầu thu dọn đồ của mình chuẩn bị rời đi.

Ban đêm gió lạnh, Tri Hiểu lại mặc khá thoải mái, từ quán bar ra quả nhiên cảm thấy hơi rét, bên người truyền đến tiếng sột soạt nho nhỏ của quần áo, nghiêng đầu nhìn lại, Cố Hoài đã theo tới đây, cởi áo ngoài định khoác lên người cô, Tri Hiểu lui về phía sau một bước: “Bác sĩ Cố, tôi không lạnh.”

Bàn tay thon dài của anh nhẹ nhàng cầm cổ tay cô kéo qua, một tay khác đem áo khoác lên người cô, cô gái nhỏ xinh được bao bên trong chiếc áo Tây trang rộng thùng thình, khi ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt có chút không được tự nhiên, Cố Hoài nhẹ nhàng dí dí trán cô: “Đã nói sẽ lạnh mà, về sau phải tin lời tôi nói.”

Tri Hiểu cúi đầu, bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa nơi anh vừa kéo, Viện trưởng cùng các đồng nghiệp từ đằng sau đi tới, Hứa Sơ Dương thấy áo khoác Tây trang trên người Tri Hiểu, cổ quái nhìn Cố Hoài một cái.

Anh ta nhớ không lầm thì, Cố Hoài có thói ở sạch, phản cảm nhất người khác chạm vào đồ vật của anh.

Nhìn đường nét gương mặt Tri Hiểu tinh xảo, khi cười lại dịu dàng đáng yêu, lúc này càng như bích ngọc lả lướt, đèn đường chiếu rọi xuống dáng người cô, làm làn da cô tựa hồ lộ ra mảng sáng ấm áp.

Hứa Sơ Dương liếc hai người đang nhìn tới nhìn lui kia, hừm, không đơn giản~

Anh ta làm mặt quỷ với Cố Hoài, Cố Hoài không để ý, ba người tiễn Viện trưởng lên xe xong, Hứa Sơ Dương dạo bước đến giữa hai người, cố tình chen vào giữa, Cố Hoài thoáng nhíu mày một cái nhỏ không dễ phát hiện.

Hứa Sơ Dương nhìn Cố Hoài, ngữ khí ái muội: “Bác sĩ Cố, không phải là cậu coi trọng bác sĩ Tri chứ?”

Tri Hiểu trên mặt ửng hồng, lấy áo Tây trang của Cố Hoài xuống nhét vào trong lòng anh, vội vàng muốn đi, Cố Hoài giữ cô lại: “Đi đâu?”

“Về nhà.”

“Tôi đưa em đi.”

“Không cần, chị tôi sẽ đến.”

Hai người một hỏi một đáp, Hứa Sơ Dương tức đến dậm chân: “Aiz, mấy người coi tôi chết rồi sao?”

Tri Hiểu quay đầu lại nhìn Hứa Sơ Dương: “Bác sĩ Hứa đừng nói bừa, tôi và bác sĩ Cố hôm nay mới quen biết.”

“Vậy thì sao?” Hứa Sơ Dương nhìn về phía Cố Hoài: “Nói không chừng có người nhất kiến chung tình.”

Cố Hoài ngước mắt, ánh mắt thanh lành lạnh nhàn nhạt xẹt qua Hứa Sơ Dương: “Bác sĩ Hứa đừng hiểu lầm, tôi chỉ là coi bác sĩ Tri như sư muội.”

Loại lý do thoái thác này, Hứa Sơ Dương căn bản không tin, bằng kinh nghiệm xem mặt đoán ý nhiều năm của anh ta, hai người này, chắc chắn có quỷ! Anh ta chính là muốn dò hỏi cho ra, cũng may bị Cố Hoài nửa lừa dối nửa uy hiếp bắt dừng lại, cuối cùng đành rời đi trước.

Hứa Sơ Dương đi rồi, Cố Hoài cùng cô chờ Tri An, ban đêm gió lạnh từ mọi nơi đổ lại, nhưng cô khoác áo của Cố Hoài nên không cảm thấy lạnh lắm.

Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn Cố Hoài bên cạnh, thứ đầu tiên nhìn đến chính là áo sơmi màu trắng, trong bóng tối tản ra vẻ thanh lãnh, hướng lên trên, là cánh tay săn chắc, cổ thon dài, còn có đường cong hoàn mỹ của cái cằm, khóe môi hơi nhếch cùng ánh mắt thâm thúy.

“Chị của em còn chưa tới sao?”, anh nhẹ nhàng hỏi chuyện, hoạt động bước chân tới gần cô.

Tri Hiểu lui về sau: “Có thể là chị ấy có việc, tôi tự lái xe về.”

Cố Hoài tiếp tục đi tới phía trước: “Bây giờ lái xe không an toàn, không bằng tôi đưa em về?”

Tri Hiểu đã dựa vào góc tường, không thể lui nữa, Cố Hoài còn đang tới gần cô, mắt thấy mặt hai ngươi sắp chạm nhau, cô vội vàng xoay đầu, nhanh chóng nói: “Ở cùng anh thì an toàn sao?”

“Đúng!” Giọng Cố Hoài trầm thấp vang lên bên tai: “Tôi có thể bảo đảm với em an toàn, ở trong vòng phạm vi ba mét quanh tôi.”

“Vậy ngoài ba mét thì sao?”. Bạn có biết trang truyện * TRUMtr uyen.c o m *

“Tôi sẽ không để em cách tôi xa như vậy, giống như lúc này, tôi đây liền đem em kéo trở về, ôm lấy.”

Cố Hoài quả thực đã ôm lấy cô, Tri Hiểu cảm thấy dưới chân trống rỗng, đầu váng mắt hoa một cái, cô đã nằm ở trong lòng ngực Cố Hoài, anh bế bổng cô lên, hướng tới xe mình đi đến.



Tri Hiểu cảm thấy chiếc xe kia có chút quen thuộc, suy nghĩ kỹ, đột nhiên ý nghĩ lóe lên: “Anh là người vừa rồi đi theo tôi với chị?”

Cố Hoài đem cô bế lên xe, cài dây an toàn, nhẹ nhàng xoa mặt cô: “Bị em phát hiện rồi.”

“Tại sao anh đi theo chúng tôi?”

“Vốn là muốn đi đón em, không ngờ chị em đưa em đi rồi, tôi đành phải đi theo ở phía sau.”

“Sao phải tới đón tôi?”

Cố Hoài đã ngồi lên xe, ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, cười khanh khách nhìn cô: “Em muốn nghe cái gì, muốn nghe tôi đối với em có mưu đồ gây rối…”

Anh rướn người qua, ý cười ôn nhu: “Hay là muốn nghe, tôi nhớ em.”

Khoảng cách gần như vậy, cô thấy rõ ràng ảnh ngược của mình trong mắt anh, Tri Hiểu vội vàng quay đầu, nỗ lực điều chỉnh tâm thái, không nhìn Cố Hoài nữa, nhàn nhạt nói: “Không đứng đắn!”

Trong xe bật nhạc nhẹ, Tri Hiểu dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, cửa sổ có bóng dáng mơ hồ của Cố Hoài, cô nhìn, bỗng nhiên ý thức được bản thân lại thất thần, Tri Hiểu đổi tư thế ngồi, nhắm mắt lại, sắp về tới nhà rồi, tốt nhất cái gì cũng không nói, cái gì cũng không nhìn.

Nhưng mới vừa nhắm mắt lại, thanh âm Cố Hoài liền vang lên: “Tôi khát nước, giúp tôi đem bình nước kia qua đây chút.”

Tri Hiểu không nghĩ nhiều, đem nước đưa cho anh, lại đột nhiên bị anh nắm tay, Tri Hiểu cau mày giãy giụa, tránh không thoát.

Cố Hoài cười nhìn cô: “Bây giờ tôi đang lái xe, em lộn xộn như vậy rất không an toàn.”

“Vậy anh buông tôi ra.”

Cố Hoài lắc đầu, đem tay cô kéo lại đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng hôn một cái, Tri Hiểu trừng mắt nhìn anh, bộ dáng Cố Hoài có chút ủy khuất vô tội: “Ai bảo em không để ý tới tôi, tôi chỉ đành tự nghĩ cách.”

Cố Hoài lái xe đặc biệt chậm, giống như cố ý giảm tốc vậy, lộ trình một giờ đồng hồ bị anh kéo ra hai giờ.

Đến trước cửa nhà, Trì Hiểu trả áo cho Cố Hoài: “Cảm ơn anh!”

Cố Hoài không nhận, nhàn nhạt nhướng mày: “Con người của tôi chính là có thói ở sạch, em mặc qua đồ của tôi, giặt sạch rồi hãy trả lại.”

“…”

Tri Hiểu miễn cưỡng cười cười, cũng không hề để ý đến anh, xoay người vào nhà. Lúc này đã gần hai giờ sáng, đèn trong nhà còn sáng, Tri Hiểu vào nhà, một nhà già trẻ đều đang đợi cô, thấy trên tay cô cầm quần áo đàn ông, trừ bỏ Tri An, nhị vị phụ huynh đều biểu tình kinh ngạc: “Ai đưa con về vậy? Có bạn trai?”

“Không có.”, Tri Hiểu xoa xoa giữa mày, cảm giác có chút đau đầu: “Một đồng nghiệp khó ở.”

Mẹ cô nói: “Ngươi đồng nghiệp này khá tốt nha, đã trễ thế này còn đưa con về nhà, mẹ để lại rất nhiều sủi cảo, để cậu ấy vào nhà ăn chút đi.”

Tri Hiểu chạy nhanh ngăn lại: “Không cần không cần, anh ấy đã đi rồi.”

Tri An vén bức màn lên: “Nào có, không phải còn kia sao?!”

Cố Hoài quả nhiên vẫn đứng ở vị trí vừa rồi, ánh mắt nhìn lại đây, cách thật xa, đối diện với Tri Hiểu, rồi sau đó nhẹ nhàng cười.

Mẹ cô thăm dò nhìn qua: “Hình như không tồi đâu, con đã vào nhà rồi còn không đi, có phải thích con rồi hay không?”

“Đương nhiên không phải, anh ấy cũng là tốt nghiệp từ Học viện Y Foster, cùng một giáo sư, là sư huynh con, anh ấy chỉ đang chiếu cố con thôi, nào có thích gì.”

Tri Hiểu bỗng nhiên nhớ tới câu Cố Hoài nói với Hứa Sơ Dương: “Tôi chỉ coi bác sĩ Tri như sư muội.”

Mơ hồ thấy buồn bực.



Mẹ cô không thuận theo, mở cửa muốn đi ra ngoài, cũng may Cố Hoài đã đánh xe rời đi, khi ăn sủi cảo Tri An tiện thể giải thích: “Hôm nay buổi tối quán Tae Kwon Do có việc, chị đi một chuyến, không đi đón em, may có đồng nghiệp đưa em về tới.”

Tri An đem một cái sủi cảo cuối cùng gắp vào trong chén, lơ đãng hỏi: “Đồng nghiệp kia của em có làm gì em không?”

Tri Hiểu nghĩ lại việc Cố Hoài ôm cô, đùa giỡn cô, đem cô dồn vào góc tường, còn thiếu chút nữa thất lễ với cô, cô cúi đầu cắn đũa, nói một đằng nghĩ một nẻo: “Không có.”

Tri An ý vị thâm trường ừ một tiếng.

Sáng sớm hôm sau, hôm nay là ngày chính thức nhậm chức, trước khi đi cố ý đem Tây trang định trả Cố Hoài.

Đồng nghiệp ở bệnh viện tối hôm cơ bản đều đã gặp mặt, chào hỏi một chút. Tri Hiểu đi thẳng đến phòng thay quần áo, mặc áo blouse trắng vào, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, thẻ công tác đeo trước ngực, Tri Hiểu hít sâu một hơi, xoay người ra cửa.

Lúc đi ngang qua ban công, mấy “tấm nắng” phủ xuống, cô dẫm lên ánh nắng, từng bước đi đến phía trước, ánh mắt kiên định.

Viện trưởng đang chờ cô tới báo cáo, hai người hàn huyên vài câu, Tri Hiểu nhận cương vị chính thức của cô, từ hành lang đi tới phòng làm việc của Cố Hoài, Hứa Sơ Dương mặc đồ phẫu thuật chuẩn bị vào phòng mổ, trên đầu anh ta có tầng mồ hôi mỏng, Tri Hiểu vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Cố lên!”

Hai chữ đơn giản, có đôi khi chính là sức mạnh vô bờ, Hứa Sơ Dương ngượng ngùng cười cười: “Nhiều lần phẫu thuật như vậy, vẫn khẩn trương, sợ làm không tốt, người bệnh liền bỏ mạng.”

“Sẽ không!” Tri Hiểu khẳng định nói: “Đại danh bác sĩ Hứa, tôi sớm đã được nghe, xác xuất phẫu thuật thành công cực cao, toàn lực ứng phó, chờ tin tức tốt của anh đó.”

“Được!” Hứa Sơ Dương biểu tình trấn định hơn nhiều, xoay người tiến vào phòng phẫu thuật, đèn trên cửa sáng lên, ba chữ “Đang phẫu thuật” này bắt mắt dị thường.

Tri Hiểu thở dài một hơi, nơi này cũng sẽ là chiến trường của cô!

Tiến vào phòng, bên trong trống rỗng, Cố Hoài chẳng biết đi đâu, Tri Hiểu cao hứng vì không cần gặp anh, cô đem âu phục trong túi đặt ở trên bàn Cố Hoài, về bàn làm việc của mình.

Bàn làm việc của cô và Cố Hoài cách nhau tương đối, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn đến đối phương, trên bàn làm việc đặt một chậu Tiên Nhân Cầu, một máy tính, rất nhiều tài liệu.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào, trên bàn có thứ gì đang phát ra ánh sáng, Tri Hiểu ghé qua nhìn, là mấy viên kẹo được bọc bằng đủ loại vỏ màu sắc khác nhau.

Ai đặt ở đây?

Tri Hiểu nghĩ đến nhập thần, không chú ý tới Cố Hoài đã ôm văn kiện đi vào, anh đi đến bên người cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Cái này ngọt, tặng cho em.”

Tri Hiểu ngửa đầu nhìn Cố Hoài: “Sao lại anh biết tôi thích ăn ngọt?”

“Hửm?”, trong những tia nắng vụn vặt, Cố Hoài quay đầu đi, ôn nhu nhìn cô: “Em thích ăn ngọt?”

Là ngoài ý muốn sao?

Tri Hiểu thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Thích ngọt.”

Cô xé một viên kẹo đặt ở trong miệng, là vị ngọt quen thuộc, Cố Hoài còn đang nhìn cô, Tri Hiểu có chút ngượng ngùng, đặt một viên kẹo trước mặt anh: “Ăn không?”

Cố Hoài lắc đầu, khi mang kính trông anh thanh tuấn ôn nhã hơn rất nhiều, nhàn nhạt cười, rồi lại ôn nhu: “Đều cho em.”

Tri Hiểu cảm thấy mặt mình lại nóng lên nữa rồi.

Cố Hoài nhìn chằm chằm cô, từ đầu đến chân, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy: “Hiểu Hiểu.”

“Hả?”, bỗng nhiên bị kêu một tiếng, Tri Hiểu không phản ứng kịp.

Ánh mắt Cố Hoài lưu chuyển trên người cô, tầm mắt nóng rực làm Tri Hiểu trốn cũng không thoát.

Anh dịu dàng mở miệng: “Em mặc như vậy, rất đẹp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Nhu Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook