Ôn Nhu Bại Hoại

Chương 8: Tiểu ngốc nghếch của anh

Tg Cẩn Dư

21/04/2021

Nhoáng cái, Tri Hiểu đã ở bệnh viện An Hòa làm việc được một tháng, cô nghiêm túc ghi chép lại mình đã thực hiện bao nhiêu phẫu thuật, cứu sống bao nhiêu người, nhìn những con số ngày càng nhiều hơn, trong lòng Tri Hiểu cũng vui vẻ.

Từ ngoài cửa sổ gió thổi vào mang theo hương vị mùa hè, tươi mát lại lẫn chút nóng bức, những ngày gần đây thời tiết đang nóng dần lên, bàn làm việc của Tri Hiểu sát cửa sổ, nắng có thể chiếu thẳng vào, đôi khi có chút khó chịu.

Hai ngày này Cố Hoài đều không ở đây, nghe nói là tham gia hoạt động nghiên cứu khoa học, cô không biết bị làm sao, thi thoảng sẽ nhớ tới anh, ngẩng đầu nhìn bàn làm việc của anh, rỗng tuếch, chỉ có một chồng văn kiện bày biện chỉnh tề.

Tri Hiểu ngây người một hồi lâu lại cúi đầu xem bệnh án, ánh mặt trời chói tới mức làm cô đau mắt, cô hơi hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên ánh sáng yếu đi, cô ngây ngốc một chút, trước mắt xuất hiện một bàn tay sạch sẽ tinh xảo, nhẹ nhàng thả một viên kẹo ở trên bàn.

Tri Hiểu ngẩng đầu, Cố Hoài đã đứng ở bên cạnh người cô, anh ngăn lại rất nhiều ánh nắng, in xuống trên mặt Tri Hiểu một cái bóng, bàn tay thon dài ôn nhu vuốt ve mặt Tri Hiểu, nhẹ giọng hỏi: “Hiểu Hiểu, có nhớ tôi không?”

Tri Hiểu sau giây phút chưa phản ứng thì tiện đà lắc đầu nói: “Không có!”

Anh cong lưng tới gần mặt cô, ánh nắng lại lần nữa chiếu vào mắt cô, bàn tay Cố Hoài nhẹ nhàng che đôi mắt cô lại, lông mi mảnh dài nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay anh, lại giống như cào ở trong lòng.

Tri Hiểu nghe thấy anh dịu dàng nói: “Tôi rất nhớ em.”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Hứa Sơ Dương hô to: “Mở cửa, mở cửa! Cố Hoài, tôi có việc tìm cậu.”

Tri Hiểu bắt đầu khẩn trương lên, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng Cố Hoài mỉm cười nhẹ nói: “Ha, tôi khóa cửa rồi, đừng lên tiếng, bằng không sẽ bị cậu ta nghe thấy.”

Trên môi bỗng có xúc cảm âm ấm, Cố Hoài dịu dàng hôn Tri Hiểu, nóng bỏng ngậm lấy cánh môi cô, mới đầu là nhàn nhạt nhấm nháp, rồi sau đó liền dùng sức mút vào, nhân cơ hội làm loạn còn có đầu lưỡi anh, môi lưỡi dây dưa không thôi, Cố Hoài hô hấp nặng nề, hôn đến toàn thân cũng nóng lên, Tri Hiểu hoảng hốt cảm thấy Cố Hoài như muốn đem cô ăn vào trong bụng.

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, Hứa Sơ Dương ở ngoài cửa cười xấu xa: “Cố Hoài, cậu và bác sĩ Tri đóng cửa lại làm gì vậy?”

Lời này dẫn tới sự chú ý của mấy y tá đi ngang qua, đột nhiên cửa bị mở ra, Cố Hoài lẳng lặng nhìn đối phương: “Chuyện gì?”

Hứa Sơ Dương vọt vào phòng: “Mau nói, vừa rồi các cậu ở trong phòng làm cái gì?”

Anh ta thấy Tri Hiểu tuy ra vẻ bình tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn có chút hồng, Hứa Sơ Dương bát quái: “Bác sĩ Tri, sao mặt cô đỏ vậy?”

Tri Hiểu chỉ chỉ ánh nắng: “Bị phơi!”

Hai người vừa nói mấy câu, Cố Hoài đã ôm một chồng văn kiện đi tới: “Bác sĩ Tri, chúng ta đổi vị trí.”

Tri Hiểu đương nhiên biết Cố Hoài vì sao muốn cùng cô đổi vị trí, cô lắc đầu: “Không cần, tôi ở đây khá tốt.”

Cố Hoài không khỏi phân trần, đẩy ghế dựa Tri Hiểu đang ngồi tới vị trí của anh, giống như vô tình chụp lên vai cô một cái: “Tôi thích phơi nắng.”

Hứa Sơ Dương đột nhiên nhớ ra mục đích, kéo Cố Hoài vừa đi vừa nói chuyện: “Cái nghiên cứu khoa học kia bắt đầu rồi, tôi vốn là lại đây kêu cậu qua, thiếu chút nữa quên mất.”

Cố Hoài rút tay về, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì thì tử tế nói, đừng lôi lôi kéo kéo.”

Hứa Sơ Dương cùng Cố Hoài ở chung đã nhiều năm, tự nhiên biết anh mặt ngoài ôn hòa nhưng lại xa cách, chỉ là kỳ quái, cứ cảm giác Cố Hoài đặc biệt để bụng Tri Hiểu, anh ta không thèm để ý xua tay: “Đã biết, chạy nhanh đi thôi, tới muộn ăn mắng đấy.”

Cố Hoài trước khi ra cửa có để lại một tờ giấy trên bàn Tri Hiểu, cô mở ra liền nhìn đến một hàng chữ đẹp đẽ: “Tan tầm chờ tôi.”

Tri Hiểu đem tờ giấy vò lại, bỗng nhiên phát hiện mặt trái còn mấy chữ, cô mở ra, trên đó viết: “Rất nhớ em.”

“Không đứng đắn!” Tri Hiểu nói thầm một tiếng, lại đem tờ giấy trải phẳng ra, nhẹ nhàng đặt ở phía dưới hộp kẹo.



Trước khi tan tầm còn có một ca giải phẫu, khi Tri Hiểu ra ngoài đã gần 6 giờ chiều, bởi vì là mùa hè, sắc trời còn thấy rõ, nhớ tới tờ giấy Cố Hoài để lại cho mình, Tri Hiểu ở công viên bên ngoài bệnh viện chờ anh.

Sắc trời dần dần tối hơn, gió cũng nhiều lên, thổi qua tán cây rậm rạp, lá trên mặt đất bị cuốn lên, xem ra là trời sắp mưa rồi.

Tri Hiểu đợi một giờ, Cố Hoài vẫn chưa tới, cô đứng dậy định rời khỏi, bỗng nhiên bị một bàn tay phía sau kéo vào trong lòng, thanh âm trầm thấp mang theo xin lỗi: “Thực xin lỗi, đã tới muộn.”

Tri Hiểu nghe thấy tiếng thở dốc của anh, hẳn là chạy vội tới đây, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh: “Giờ mới kết thúc nghiên cứu khoa học?”

“Ừm!” Cố Hoài kéo tay cô: “Em nhất định đói bụng rồi, tôi đưa em đi ăn cái gì.”

Tri Hiểu giữ anh lại: “Bác sĩ Cố, tôi biết nghiên cứu khoa học rất quan trọng, cũng cần nhiều thời gian, anh không cần vì tôi như vậy.”

Cố Hoài nhẹ nhàng cười, sủng nịch điể chóp mũi cô: “Rốt cuộc cũng biết tôi là vì em, cuối cùng đã có chút lương tâm.”

Anh lôi kéo cô lên xe, cẩn thận cài dây an toàn cho cô, hôn lên trán cô một cái: “Người khác không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn quản em, tôi đã nhìn qua lịch công việc của em hôm nay, em làm hai ca phẫu thuật, đến giờ còn chưa được ăn uống tử tế, như vậy không được.”

Cố Hoài đánh xe rời đi, bầu trời đúng lúc đổ mưa, bắn lên kính xe, anh cởi âu phục của mình khoác lên người Tri Hiểu: “Muốn ăn cái gì?”

“Tùy tiện ăn chút cũng được.”

“Không thể tùy tiện.”, Cố Hoài đưa Tri Hiểu tới nhà ăn Nhật Bản gần nhất, chọn mấy món vừa đúng thứ cô thích ăn, cảm giác quen thuộc lại lần nữa nảy lên trong lòng: “Sao anh lại biết tôi thích ăn cái gì?”

“Hửm?”, Cố Hoài ngoài ý muốn nhìn cô: “Tôi chọn đều là món tôi thích ăn, thì ra em cũng thích ăn.”

Ra là ảo giác của cô.

Đồ ăn lên bàn, Cố Hoài đầu tiên là giúp cô đem đồ ăn bố trí đâu vào đấy, anh ăn rất chậm, thực ưu nhã, vô cùng phù hợp với tính cách của anh, Tri Hiểu ngược lại ăn rất mau, cô nhanh chóng lau khô miệng: “Tôi ăn xong rồi.”

Cố Hoài dù bận vẫn ung dung nhìn cô: “Nghiên cứu khoa học không tổ chức tối nay, em có thể từ từ ăn.”

Vừa rồi Tri Hiểu đúng là ăn rất nhanh, cũng chưa kịp nhai liền nuốt xuống, chẳng biết mùi vị gì, Cố Hoài thấy Tri Hiểu xấu hổ, cười khẽ đem đồ ăn bên mình đẩy tới trước mặt cô: “Ăn cái này.”

Tri Hiểu xua xua tay: “Tuy rằng tôi không ăn ra hương vị gì, nhưng tôi thật sự no rồi.”

Cố Hoài đưa một con tôm đã bóc vỏ qua: “Nếm thử cái này.”

“Tôi no rồi.”

“Ngoan!” Anh nhìn cô, Tri Hiểu há mồm cắn một miếng, Cố Hoài nâng tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi vụn thức ăn ở mép cô: “Nghe Hứa Sơ Dương nói nhà hàng hải này sản khá tốt, tôi thấy em cũng thích, về sau có thể thường tới.”

Từ nhà hàng ra, bên ngoài mưa còn rơi, chân trời lóe sấm sét, từng tiếng sấm nổ vang ở phía chân trời, Cố Hoài bật ô ôm sát Tri Hiểu đi lên xe, đánh xe đưa cô về nhà.

Tới dưới chung cư, Cố Hoài đặc biệt ga lăng, đem ô đưa cho cô: “Mau đi lên đi, tôi nhìn em lên nhà.”

Từng tiếng sấm ầm ầm bên tai, vô cớ làm nhân tâm sinh hoảng loạn, thanh âm Cố Hoài lại có vẻ ôn nhu hơn hẳn: “Trở về thì ngủ đi.”

Tri Hiểu gật gật đầu, xoay người hướng phía trước đi vài bước, cô cảm thấy có chút kỳ quái, rồi lại không thể nói kỳ quái chỗ nào, xoay người nhìn qua, Cố Hoài còn chưa rời đi, chỉ không chớp mắt nhìn cô.

Cố Hoài cảm thấy cô mảnh mai như thế, ở dưới chiếc ô, cô đưa đôi mắt nai con ôn nhu nhìn anh, Cố Hoài cởi dây an toàn, đẩy cửa xe đi xuống, mặc mưa xối lên người, anh bước nhanh qua đem Tri Hiểu ôm vào trong ngực: “Hiểu Hiểu.”



“Bác sĩ Cố, anh làm sao vậy?”

Cố Hoài cười khẽ đẩy cô: “Đi thẳng, đừng quay đầu lại nhìn tôi, bằng không tôi sẽ luyến tiếc, sẽ không muốn đi.”

Nếu không phải trời tối, anh nhất định có thể thấy rõ Tri Hiểu đỏ chín mặt, Tri Hiểu đi vào chung cư, Cố Hoài cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu cô lại quay người nữa, anh thật sự sẽ nhịn không được ôm cô không buông tay.

Cố Hoài dùng sức kéo kéo cà vạt, không khí trong yết hầu dần dần trở nên loãng, anh xoay người nhanh chóng đánh xe rời đi.

Ngày hôm sau tới bệnh viện, trong phòng không có thân ảnh Cố Hoài, còn chưa kịp hỏi trợ lý bác sĩ một câu Tri Hiểu liền bị y tá lôi kéo đi làm phẫu thuật.

Từ phòng giải phẫu ra tới đã là giữa trưa, buổi chiều là Tri Hiểu được nghỉ, cô muốn mời Cố Hoài ăn một bữa cơm nhưng khi trở lại phòng vẫn không gặp được Cố Hoài, vừa vặn Hứa Sơ Dương cùng Diệp Đàn và mấy thực tập sinh đang ở đây, Tri Hiểu thuận miệng hỏi: “Bác sĩ Hứa có nhìn thấy bác sĩ Cố không, từ sáng đến giờ chẳng gặp.”

“Không thấy đâu, cậu ta cũng không phải kiểu người tùy tiện nghỉ làm, có phải có chuyện gì không?”

Tri Hiểu cười: “Kia thật đúng là đáng tiếc, tối hôm qua anh ấy mời tôi ăn hải sản Nhật Bản, tôi thấy anh ấy cũng thích, nghĩ hôm nay được nghỉ, còn tính mời lại một bữa.”

Hứa Sơ Dương mày nhăn lại, cổ quái nhìn cô: “Cố Hoài dị ứng hải sản, cũng chưa bao giờ ăn hải sản Nhật Bản, lần trước khi tham gia liên hoan ở bệnh viện, thứ gì liên quan tới hải sản cậu ta đều không động tới, vậy mà lại đưa cô đi ăn hải sản, cô chắc chứ?”

Tri Hiểu khó tin nhìn Hứa Sơ Dương, ngây ngốc một chút, thâm tâm Tri Hiểu bắt đầu hoảng lên, phảng phất giống như bị một bàn tay xé rách, cô đem toàn bộ văn kiện đang ôm nhét vào trong lòng Diệp Đàn, xoay người chạy ra ngoài.

Cố Hoài vì sao muốn gạt cô?

Tri Hiểu chạy rất nhanh, cô cũng không biết chính mình vì cái gì hoảng như vậy, áo blouse trắng còn chưa tới cởi liền chạy ra phía ngoài, chạy hồi lâu mới nhớ ra, cô căn bản không biết nhà Cố Hoài ở đâu, cô vội vàng móc di động ra gọi cho Hứa Sơ Dương: “Nhà bác sĩ Cố ở đâu?”

Hứa Sơ Dương đem địa chỉ nói xong, ngắt điện thoại, thần sắc ái muội hướng Diệp Đàn làm mặt quỷ: “Hai người kia, muốn nói không có việc gì, đánh chết tôi cũng không tin.”

Diệp Đàn gật đầu: “Anh nhìn bộ dạng bác sĩ Tri hoảng loạn kia kìa, tám phần là thích bác sĩ Cố.”

Tri Hiểu là một người cực kỳ mù đường, tài xế lại còn chỉ đưa cô đến gần nhà Cố Hoài, cô lòng vòng hơn nửa giờ mới tìm được cửa chung cư của Cố Hoài.

Từ thang máy ra, cô liền chạy thẳng đến căn hộ của Cố Hoài, sốt ruột đi gõ cửa, vừa gõ vừa kêu: “Bác sĩ Cố, bác sĩ Cố, tôi là Tri Hiểu, anh sao rồi?”

Gõ tới mức nôn nóng nhưng bên trong vẫn mảy may không có động tĩnh, Cố Hoài ngủ rất sâu, Hứa Sơ Dương gọi mấy lần mới gọi được anh dậy, vừa tiếp điện thoại, bên trong liền truyền đến tiếng Hứa Sơ Dương hi hi ha ha: “Tôi nghe nói cậu dị ứng hải sản, không biết có chết chưa, nhưng bác sĩ Tri đi tìm cậu rồi đó.”

Nghe câu trước Cố Hoài còn chẳng để tâm, vừa định ngắt điện thoại thì bỗng nhiên nghe được một câu cuối cùng, đôi mắt anh co chặt, lập tức đi mở cửa, phòng của anh rất rộng, ngủ ở phòng trong cơ bản nghe không được tiếng đập cửa, đi ra mới nghe thấy thanh âm Tri Hiểu nôn nóng: “Bác sĩ Cố, bác sĩ Cố, anh mở cửa đi.”

Cố Hoài gần như chạy tới cửa, ngoài cửa Tri Hiểu còn đang mặc áo blouse trắng, tóc có chút loạn, biểu tình nôn nóng, cô thấy rốt cuộc đã mở cửa, thanh âm Tri Hiểu run nhè nhẹ: “Tôi... tôi còn tưởng rằng anh chết rồi.”

Nếu bị dị ứng hải sản nghiêm trọng thật sự có thể gây chết người, huống chi cô gõ cửa lâu như vậy, bên trong một chút phản ứng cũng không có, thật là làm cô nhịn không được suy nghĩ linh tinh.

Cố Hoài đau lòng ôm lấy cô, hồi lâu mới hòa hoãn lại hỏi: “Sao không ấn chuông cửa?”

“A?” Tri Hiểu ngẩn ngơ: “Tôi quên mất!”

Cố Hoài càng thêm ảo não, hối hận chính mình vì sao không ngủ ở phòng khách, lại hỏi: “Sao không gọi điện thoại?”

Tri Hiểu có chút ngượng ngùng: “Tôi quên mất!”

“Aizz.” Cố Hoài nhẹ nhàng xoa tóc cô, ôm chặt cô: “Thật ngốc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Nhu Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook