Ôn Nhu Bại Hoại

Chương 23: Tình yêu Cố Hoài dành cho cô

Tg Cẩn Dư

21/04/2021

Căn nhà nằm ven biển, ánh nắng ngày mùa thu ấm áp nhẹ nhàng, chiếu lên mặt biển ráng màu bình yên lúc bình minh, từng cơn sóng đảo qua để lại lớp bọt nước long lanh như tinh tú xinh đẹp vô bờ.

Trừ bỏ thanh âm thủy triều lên xuống, xung quanh rất an tĩnh, cửa sổ trong phòng hé ra một chút, gió từ bên ngoài thổi vào mơn man mái tóc cô, có một lọn tóc không nghe lời lướt qua gò má cô, một bàn tay thon dài tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc ra, thanh âm ôn nhu vang lên: “Hiểu Hiểu, tỉnh chưa?”

Thanh âm Cố Hoài làm mặt cô đỏ lên, Tri Hiểu lập tức dúi đầu vào gối đầu, nhắm chặt hai mắt.

Bên tai vang lên tiếng sột soạt, Cố Hoài ôn nhu ôm cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”

Ngày hôm qua cơ hồ cả ngày đều ở trên giường, từ sớm đến tối, Cố Hoài tinh lực tràn đầy, tới buổi tối mới chịu để cô ngủ, Tri Hiểu mệt mỏi hồi lâu, ngủ một mạch tới bây giờ.

Tỉnh rồi tất nhiên vẫn không thoải mái, lăn lộn một ngày, cả người cô mềm nhũn, đau nhức giữa hai chân càng khó có thể chịu đựng, Cố Hoài thấy cô không có tinh thần, ảo não một chút: “Xin lỗi, lần sau nhất định anh sẽ chú ý.”

Gò má Tri Hiểu càng hồng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em mệt!”

“Là anh sai, ăn cơm rồi ngủ tiếp được không?”

Cố gái trong lòng vẫn chưa mặc quần áo, thân thể mềm mại dính sát vào anh, chỉ ngoan ngoãn an tĩnh nằm ở trong lòng anh như vậy, vành tai Tri Hiểu phiếm hồng, Cố Hoài nhẹ nhàng vuốt ve cô, cô lập tức vùi vào trong lòng anh: “Đừng có nhìn, lấy quần áo cho em đi!”

Cố Hoài cười hôn cô: “Không cần trốn, anh thích nhìn.”

Anh đương nhiên vui vẻ khi nhìn thấy cô thẹn thùng, giống như một viên kẹo, dù thế nào vẫn ngọt lịm tận tim.

Tri Hiểu đợi trong chốc lát, Cố Hoài lấy một cái áo sơmi phủ lên trên người cô: “Hôm qua anh hơi gấp, làm hỏng áo ngủ của em rồi, mặc tạm cái này đã.”

Giúp cô xỏ tay áo xong, Cố Hoài nghiêm túc cài cúc áo lại, ánh mắt thâm trầm xẹt qua hai chân mảnh khảnh của cô, phần giữa hai chân có chút phiếm hồng, là dấu vết ngày hôm qua lưu lại.

Hướng lên trên là vòng eo thon gọn, tay Cố Hoài dừng lại ở eo cô, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa: “Eo đau lắm không?”

Tri Hiểu gật đầu lung tung, ánh mắt anh dần dần nóng bỏng, tiếp tục hướng lên, cho đến trước ngực, Cố Hoài áp sát hơn: “Nơi này có đau không?”

“Không… không đau.”

Tri Hiểu hoảng loạn nâng tay tự cài cúc áo, cái áo sơmi trắng này rất rộng, cô mặc vào nom nhỏ bé tới lạ, đồi núi trước ngực như ẩn như hiện, Cố Hoài không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cười khẽ tới gần tai cô: “Nhưng anh nhớ, ngày hôm qua anh cắn rất nhiều lần, sao lại không đau?”

Một câu đem hình ảnh ngày hôm qua đều khơi lại, cái loại cảm giác này quá mãnh liệt, Tri Hiểu không quên nổi, nhưng là cô vẫn không tính thừa nhận: “Em… em không nhớ rõ, đói qua, ăn cơm đi!”

Cô chậm rãi xuống giường, hai chân bủn rủn làm cô đứng không vững, Cố Hoài vội vàng ôm lấy cô: “Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm cái gì cả?”

Anh đã đem bữa sáng làm xong sắp trên bàn, có vẻ tốn rất nhiều tâm tư, cô nhìn vậy đột nhiên có loại cảm giác đôi vợ chồng già sống với nhau lâu năm, Cố Hoài chậm rãi đặt cô xuống: “Thử xem có hợp khẩu vị không, siêu thị ở đây không nhiều, đồ đạc cũng ít hơn, đúng rồi!”

Anh xoay người vào nhà, một lát sau trở ra cùng một bó hoa trong tay: “Khi trở về có gặp được người bán hoa, cô ấy nói đây là hoa dại mọc ở gần đây, có ngụ ý tốt.”

Những bông hoa nho nhỏ không thể so với sự diễm lệ của biết bao loài hoa khác nhưng lại luôn có điểm đặc sắc của nó, còn là do Cố Hoài cố ý mua, phần tâm ý này là quan trọng nhất, Tri Hiểu nhận hoa nhấp môi cười: “Em rất thích, vậy nó có ngụ ý gì?”

Cố Hoài lo lắng eo cô đau, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Ngụ ý là tình yêu trường cửu.”

Tri Hiểu cười cười: “Vậy mà anh cũng tin!”

“Sao lại không tin?”, thần sắc Cố Hoài nghiêm túc lên, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Chỉ cần có thể cùng em ở bên nhau, dù là cái gì thì anh cũng nguyện ý tin tưởng.”

“Cố Hoài.” Tri Hiểu nắm chặt tay anh: “Chúng ta đã ở bên nhau rồi!”

“Đúng.”, anh cười khẽ gật đầu, lại vẫn là có chút không tin đây là sự thật- khoảnh khắc anh đã mơ tưởng từ lâu.



Có lẽ là quá yêu cô, cũng quá sợ mất đi cô, nên hiện giờ mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy tựa như ảo mộng, cho nên anh chỉ có thể ôm cô thật chặt, liều mạng bảo vệ cô.

Ăn cơm sáng xong, ngư dân phải ra biển đánh cá, Cố Hoài cùng Tri Hiểu ngồi ở ban công phơi nắng, hàng xóm đi ngang qua gọi anh: “Tiểu tử, đi cùng chúng ta không?”

Hàng xóm nhìn thoáng qua sắc mặt có chút tái nhợt của Tri Hiểu, cười nói: “Canh cá bổ thân thể, đi đánh cho vợ cậu mấy con mang về.”

Cố Hoài cười khẽ đồng ý, đang chuẩn bị đem Tri Hiểu ôm vào phòng, cô kéo tay anh: “Em muốn nhìn anh đi.”

“Gió lớn lắm!”

“Không sao, em không sợ!”

Cố Hoài bất đắc dĩ, ngồi xổm trước mặt cô: “Vậy ngoan ngoãn chờ anh, anh rất nhanh sẽ trở lại.”

Anh vẫn là có chút luyến tiếc, dì hàng xóm cười trêu ghẹo: “Còn luyến tiếc gì nữa, vừa nhìn đã biết vợ chồng mới cưới, mau đi thôi, muộn sẽ không đánh được cá ngon đâu!”

Tri Hiểu thấy anh vẻ mặt chờ đợi, đỏ mặt hôn anh một cái, dì hàng xóm lập tức cười cong eo.

“Mau đi đi, em chờ anh trở về.”

Cố Hoài cảm thấy mỹ mãn rời đi, Tri Hiểu nhìn anh cùng ngư dân lên thuyền, thuyền dần dần đi ra giữa biển, thân ảnh Cố Hoài càng ngày càng nhỏ, Tri Hiểu nhìn chằm chằm anh tới phát ngốc, bên tai lại vang lên tiếng dì hàng xóm: “Còn nhìn gì vậy, người cũng có thấy được nữa đâu, a!”

Dì ấy chỉ bó hoa dại đặt trên ban công: “Bó hoa này…”

Tri Hiểu mời dì ấy tới chỗ cô ngồi chơi: “Cái này làm sao ạ?”

“Hoa này gọi là Tịnh Đế, nhưng khác với Tịnh Đế Liên [1], là một loài hoa dại mọc trong núi, nổi danh nhất vùng này, tượng trưng cho tình yêu thiên trường địa cửu, nhưng lại chỉ mọc trong rừng sâu, rất ít người đi hái, lâu lắm rồi chẳng còn nhìn thấy nữa.”

[1] Tịnh đế liên: hoa sen tịnh đế là hoa sen nở chung một cuống. Cả hai bông hoa có kích thước, màu sắc,... tương tự nhau. Loại hoa này rất hiếm có, khi chưa có hoa nhìn qua bằng mắt thường thì không thể nào nhận ra được. Trong một hồ sen rộng lớn như vậy, may ra mới có một đoá sen tịnh đế. Theo truyền thuyết, sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau tự trầm ở hồ sen và sau đó hóa thành sen đôi. Còn về hoa Tịnh Đế được nhắc tới trong truyện, tớ vẫn chưa tìm thấy tư liệu chính xác.

Tri Hiểu sửng sốt một hồi lâu: “Không phải có người bán loại hoa này sao?”

“Nghe cô nói, chắc là lại vào trong núi hái rồi? Hai người cùng vào núi à?”

Cô không đáp lời, hai tay nắm lấy nhau thật chặt, dì hàng xóm lẳng lặng nhìn nơi xa nói: “Lần đầu chồng cô tới xem nhà có tặng chúng tôi hai bình rượu, nói về sau sẽ đưa vợ tới, mong chúng tôi chiếu cố một chút.”

Tri Hiểu cười: “Anh ấy lại nhờ mọi người như vậy, cháu cũng rất ngoài ý muốn!”

“Cô nói không đúng rồi!”, dì hàng xóm sửa lại mái tóc bị thổi loạn, cười nhìn cô: “Tiểu tử đó nói mong chúng tôi chiếu cố cô nhiều chút.”

Tri Hiểu ngây ngốc, dì hàng xóm thì vẫn tự nói chuyện: “Bây giờ xã hội này, tìm ra một người thật lòng yêu mình thật không dễ dàng, cô gái, cô phải quý trọng đó!”

Nói chuyện phiếm một hồi lâu dì hàng xóm mới rời đi, Tri Hiểu quay đầu nhìn bó hoa kia, duỗi tay cầm lấy, vừa rồi không có nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện bó hoa này được bó lại có chút vụng về, tuy rằng đã cực lực che giấu điểm không tốt, nhưng Tri Hiểu dù sao cũng là con gái, so với Cố Hoài tinh tế hơn nhiều, nhìn vài lần liền phát hiện, đây là do anh tự bó.

Cô có chút cảm động, nếu không đoán sai, anh là nhân lúc cô ngủ liền ra ngoài hái hoa, còn sợ cô lo lắng, nói dối là mua ở ngoài.

Khi đoàn thuyền đi đánh cá về, từ xa đã thấy Tri Hiểu đứng ở đầu gió chờ anh, anh nhăn nhăn mày, trong lòng bối rối, ngư dân thấy vậy, xoay mái chèo nhanh hơn.

Cố Hoài đem cá ném ở boong tàu chạy tới ôm lấy cô: “Sao lại chạy ra đây? Thân thể em không thoải mái, nhỡ bị cảm thì sao?”

Rõ ràng là trách cứ nhưng lời nói ra lại chứa đầy đau lòng cùng tự trách, Tri Hiểu vội nói: “Em không sao, em chỉ muốn tới chờ anh.”

Cô nhớ tới bó hoa kia, nhẹ giọng hỏi: “Cố Hoài, cô gái bán bó hoa kia ở đâu vậy?”



Cố Hoài vuốt mặt cô, ánh mắt trầm xuống, nhận dây cá ngư dân đưa qua, ôm lấy cô bước nhanh rời đi: “Nếu em thích, ngày mai anh lại mua cho em được không?”

“Em không thích, em không thích anh làm nhiều thứ vì em như vậy, không thích anh vì em mà âm thầm chịu khổ, không thích anh vì em mà tự ủy khuất chính anh.”

Bước chân Cố Hoài dừng lại, nghĩ chút liền đoán được nguyên do, Tri Hiểu một bộ nghiêm túc đứng đắn, anh vội cúi xuống người nhẹ giọng an ủi: “Em không cần tự trách, anh thích, vì em, làm cái gì anh cũng là cam tâm tình nguyện, chúng ta về nhà đi, gió rất lớn, cẩn thận cảm mạo.”

Tri Hiểu lấy cá trong tay anh đi ở đằng trước, Cố Hoài vội vàng đuổi theo: “Hiểu Hiểu, em chậm một chút, chân có sao không? Anh cõng em trở về được không?”

Cô đỏ mặt kéo tay anh: “Về nhà, em nấu canh cho anh.”

“Không cần, em không thoải mái, hôm nay cái gì cũng không thể làm.”

“Em không chịu!”

Cô chỉ là cảm thấy Cố Hoài đối với cô quá tốt, cô chỉ có thể dùng hết tình cảm của mình để đối tốt với anh, cho dù là vụng về, ngang ngược.

Nhưng cuối cùng, canh này vẫn là Cố Hoài nấu.

*

Khi toà án đưa giấy thông báo tới cho Cố Ninh, cô đã ném vỡ mấy cái bình quý trong nhà, Cố Nho Sinh và Tần Hải Lan ở trong hoa viên uống trà, người hầu thật sự khuyên không được tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, chạy đến bên tai Tần Hải Lan nói vài câu.

Bà sắc mặt không đổi, gợn sóng bất kinh uống xong một ly trà mới nói: “Nho Sinh, em đi xem Ninh Nhi.”

Cố Nho Sinh buông chén trà đứng dậy: “Cùng đi đi.”

Khi Cố Ninh bị người hầu tam thôi tứ thỉnh đến phòng khách, Cố Nho Sinh và Tần Hải Lan đã yên ổn ngồi ở trên sô pha, trên mặt Tần Hải Lan không có gì vui vẻ, mà Cố Nho Sinh lại chỉ có mỗi vẻ vân đạm phong khinh, ông nhìn cô ta một cái, âm điệu nhàn nhạt không mang theo cảm tình nói: “Ngồi xuống.”

Cố Ninh ngoan ngoãn ngồi xuống, hốc mắt nhanh chóng đầy nước mắt: “Ba, Cố Hoài không chịu buông tha cho con.”

Cố Nho Sinh không để ý tới cô ta, nói với trợ lí: “Đem giấy thông báo kia tới cho tôi.”

Xem xong rồi, ông đem tờ giấy nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Việc này hai người không cần lo lắng, tôi sẽ ra mặt nói Cố Hoài rút đơn kiện.”

Tần Hải Lan bình đạm cười gật đầu, Cố Ninh lại có chút không tin: “Ba, Cố Hoài sẽ đồng ý sao? Ba chưa thấy ả tiện nhân bên cạnh Cố Hoài thôi, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống con!”

“Cố Ninh!”, Tần Hải Lan lạnh giọng trách cứ, bà luôn dốc lòng dạy dỗ Cố Ninh, để con bé hiểu được lễ nghi giới thượng lưu, cũng vì mục đích được Cố Nho Sinh quan tâm, khi đối diện với xã hội thượng lưu còn có thể thong dong ứng đối.

Nhưng hiện tại, nó lập tức để lộ tính cách thô bỉ của mình, nếu chọc đến Cố Nho Sinh thì ngày lành của bọn họ cũng hết.

“Được rồi!”, trên mặt Cố Nho Sinh quả nhiên xuất hiện vài phần không kiên nhẫn, lại cũng không có trách cứ, nhàn nhạt nói: “Trông coi Cố Ninh cho tốt, đừng để nó đi ra ngoài làm loạn.”

Tần Hải Lan vội ứng tiếng: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ quản giáo tử tế con bé!”

……

Trù nghệ của Cố Hoài rất lợi hại, Tri Hiểu uống xong canh vẫn liếm liếm miệng: “Uống rất ngon.”

Nghĩ lại vẫn cảm thấy ngượng ngùng, nói là cô muốn nấu canh, kết quả lại đem phòng bếp làm cho chướng khí mù mịt, Cố Hoài ở một bên nhìn đến trong lòng run sợ, sợ cô tự làm mình bị thương, cuối cùng đem cô kéo về giường ngồi đợi.

Lúc rời đi, cô có chút luyến tiếc: “Em thích nơi này, khi nào chúng ta lại đến?”

Cố Hoài cài dây an toàn cho cô, cắn môi cô một cái: “Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Nhu Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook