Chương 14: Không Hồi Đáp
Tùng Lan
26/09/2021
Editor: vananh
Gió vẫn thổi, lời nói vẫn còn lượn lờ trong lòng
Lâm Sơ bị hỏi bất ngờ đến không kịp chuẩn bị. Trước tình hình đó, anh vẫn đứng Không cần ngụy trang hay làm màu gì:
“Này, làm bạn gái tôi thì sao?”
Trần Chấp đang hỏi
Cô muốn trả lời
Vừa mở miệng, Lâm Sơ liền do dự.
Chỉ cần phát ra một tiếng liền là câu trả lời
Cô nhớ đến lúc trong hẻm nhỏ. Đám Lâm Tư Xảo bị người của anh dạy dỗ thế nào. Anh đứng giữa đám người. Nhìn họ khóc lóc xin tha tuyệt nhiên không lay động.
Vẻ mặt thờ của anh, giọng nói ồn ào của họ, tiếng kêu cứu lời xin lỗi... Nó khác xa với nụ cười té toét, Dùng lời nói nhục mạ người khác trước kia
Họ là một loại người, đều làm ác côn đồ lưu manh.
“Uống trà sữa không?” Giọng anh không có cảm xúc.
Bên đường có quán trà sữa. Trần Chấp nâng cầm ra hiệu hướng về phía đó. Thản nhiên dùng ánh mắt ngã vào dung nhan thiếu nữ
Lâm Sơ sững sờ gật đầu đáp ứng
Không gian quán trà sữa không lớn không nhỏ, lát đát vài hàng ghế trống, phong cách trang trí lộn lẫn giữa cổ điển và hip-hop đặc biệt ạ mắt
Trần Chấp chọn vị trí gần cửa sổ yên vị
Trong tiệm không có học sinh Tam Trung và Thất Trung, nhưng nữ sinh thì có không ít, ngay khi thiếu niên ngồi xuống. Ánh mắt mộng mơ của các cô gái mới lớn đều hướng về
Lâm Sơ nhẹ nhàng nhấc ghế ngồi đối diện anh, Nhiều ánh mắt nữ sinh không cần thiết rơi thẳng lên người cô
Thiếu nữa cau mày một cách mất tự nhiên. Không khỏi tưởng tượng, nếu thật sự trở thành bạn gái anh, Có thường xuyên gặp mấy tình huống oái oăn này không?.
Trần Chấp tùy ý nhìn MENU, đặc xuống lướt trên mặt bàn đẩy đến trước mặt cô gái nhỏ.
Lâm Sơ nhìn một cái, lắc đầu, “Không cần.”
Anh gõ gõ bàn như mệnh lệnh, giọng điệu thản nhiên, “Chọn đại một cái.”
“Tôi giống em.”
“Tôi không thích ngọt.”
Lâm Sơ nghẹn ngào trả lời, “Tôi cũng không thích ngọt.”
Trần Chấp nhướng mắt nhìn cô " Vậy sao em đồng ý đến đây? ”
Thiếu nữ đơ người á khẩu một hồi, mi mõng run rẩy, Đôi ngươi ôn nhu sạch sẽ như gió mùa thu. Đáy mắt lăn tăn, trong veo vô tội nhìn người đối diện
Trần Chấp cau mày nói: “Quên đi.”
Dứt lời, giọng nói nhẹ nhàng cùng lúc vang lên, tuy rằng trùng với giọng anh. Nhưng màng nhĩ thiếu niên vẫn lọc ra được
Lâm Sơ : "tôi tưởng cậu thích ..."
"....."
Trần Chấp nhìn chằm chằm thiếu nữ. Tương đối không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, anh trước tiên nhắm mắt lại, ngẫu nhiên chỉ chỉ, “Cái này?”
Lâm Sơ cũng không thèm nhìn, gật gật như gà mổ thóc
Trần Chấp đứng dậy thanh toán hóa đơn.
Nữ sinh bàn bên cạnh vẫn ồn ào
Vẫn chủ đề cũ nhưng không hết Hot về mái tóc vàng kiêu kì cùng vẻ ngoài điển trai của Trần Chấp
Lâm Sơ nghĩ rằng, anh thuộc tuýp người, không bao giờ chủ động tỏ tình, dù có chủ động với người khác. Nếu đối phương từ chối. Anh sẽ thẳng thừn quay đầu không quan tâm nữa
Nhưng....giữa hai người, không phải vẫn còn vụ cá cược giữa anh và bạn học sao?
Một lúc sau. Trần Chấp trởi lại cùng tờ hóa đơn, tùy ý đặc lên bàn. Dùng điện thoại đè lên
Trần Chấp dựa lưng vào ghế, giọng điệu thản nhiên, “Nghĩ xong chưa?”
Thiếu nữ nhìn chằm chằm mặt bàn không nói nữa lời, không biết tóc xõa ra từ khi nào, nhẹ nhàng phớt trên mặt. Trông bộ dáng dịu dàng vô cùng.
Trần Chấp khẽ hỏi: "Sao cúi đầu xuống nữa rồi" Lầm Sơ nghe vậy từ từ ngẩn đầu lên, sau vài giây giọng nói cô như hối lỗi
"Thật ngại, tôi sắp thi đại học, không có thời gian yêu đương"
Trần Chấp rơi vào yên lặng nhìn cô gái nhỏ lúc lâu. Đôi mắt đen láy kia như chứa vực thẳm thần bí không đấy. Khiến người khác không thể nhìn rõ bên trong, cũng không đủ can đảm nhìn.
Thiếu niên dường như cong môi dưới, Nhưng nụ vười không khớp với ánh mắt: "Thì ra là học sinh ngoan
Lâm Sơ cụp mi. Đột nhiên nghĩ đến lần đầu Lý Tư Xảo gọi cô ra rừng cây nhỏ cũng nói những lời tương tự.
Mấy nữ sinh bàn bên cạch bồn chồn đoán già đoán non đủ kiểu.
Trần Chấp giữ nguyên tư thế, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời xì xào bàn tán xung quanh. Thiếu nữ đối diện cúi đầu. Tóc đuôi ngựa. Nhẹ buông trên vai, thâm thể trông thật mềm mại
Anh chợt thấy buồn cười.
Cô thực sự không biết tình hình của mình? Không biết anh đang giúp gì cho cô?
Anh chán nản liết nhìn
Phục vụ mang đến hai ly kem hồng trà
“Uống trước khi đi.”
Thiếu niên đối diện nói.
Lâm Sơ ngước đầu lên
Trần Chấp đang trả lời tin nhắn, vẫn tư thế đó, vẻ mặt không đổi
Trên màng hình điện thoại. Hiện lên vài chữ đập vào mắt cô -- hôm nay, vài nữ sinh đang chặn.....
Lâm Sơ muốn nhìn kỹ hơn, Xui sao Trần Chấp thoát khỏi giao diện. Cô lặng người nhấm nháp thứ trong ly
Bất giác, Ly kem hồng trà vị ngon hơn cô tưởng tượng. Kem vị vani, ngọt dịu nhưng không béo gậy, hòa quyện với hương thơm cùng vị đăng của trà
Ra khỏi cửa Lâm Sơ cảm ơn Trần Chấp. Anh Không đáp, Không nhìn cô nữa, xách túi áo lên vai chỉ chừa bóng lưng cao gầy.
"Cái đó"...... Giọng khá lớn đủ để người trước mặt nghe
Trần Chấp dừng lại nhưng không quay đầu
Gió vẫn thổi, lời nói vẫn còn lượn lờ trong lòng
Lâm Sơ bị hỏi bất ngờ đến không kịp chuẩn bị. Trước tình hình đó, anh vẫn đứng Không cần ngụy trang hay làm màu gì:
“Này, làm bạn gái tôi thì sao?”
Trần Chấp đang hỏi
Cô muốn trả lời
Vừa mở miệng, Lâm Sơ liền do dự.
Chỉ cần phát ra một tiếng liền là câu trả lời
Cô nhớ đến lúc trong hẻm nhỏ. Đám Lâm Tư Xảo bị người của anh dạy dỗ thế nào. Anh đứng giữa đám người. Nhìn họ khóc lóc xin tha tuyệt nhiên không lay động.
Vẻ mặt thờ của anh, giọng nói ồn ào của họ, tiếng kêu cứu lời xin lỗi... Nó khác xa với nụ cười té toét, Dùng lời nói nhục mạ người khác trước kia
Họ là một loại người, đều làm ác côn đồ lưu manh.
“Uống trà sữa không?” Giọng anh không có cảm xúc.
Bên đường có quán trà sữa. Trần Chấp nâng cầm ra hiệu hướng về phía đó. Thản nhiên dùng ánh mắt ngã vào dung nhan thiếu nữ
Lâm Sơ sững sờ gật đầu đáp ứng
Không gian quán trà sữa không lớn không nhỏ, lát đát vài hàng ghế trống, phong cách trang trí lộn lẫn giữa cổ điển và hip-hop đặc biệt ạ mắt
Trần Chấp chọn vị trí gần cửa sổ yên vị
Trong tiệm không có học sinh Tam Trung và Thất Trung, nhưng nữ sinh thì có không ít, ngay khi thiếu niên ngồi xuống. Ánh mắt mộng mơ của các cô gái mới lớn đều hướng về
Lâm Sơ nhẹ nhàng nhấc ghế ngồi đối diện anh, Nhiều ánh mắt nữ sinh không cần thiết rơi thẳng lên người cô
Thiếu nữa cau mày một cách mất tự nhiên. Không khỏi tưởng tượng, nếu thật sự trở thành bạn gái anh, Có thường xuyên gặp mấy tình huống oái oăn này không?.
Trần Chấp tùy ý nhìn MENU, đặc xuống lướt trên mặt bàn đẩy đến trước mặt cô gái nhỏ.
Lâm Sơ nhìn một cái, lắc đầu, “Không cần.”
Anh gõ gõ bàn như mệnh lệnh, giọng điệu thản nhiên, “Chọn đại một cái.”
“Tôi giống em.”
“Tôi không thích ngọt.”
Lâm Sơ nghẹn ngào trả lời, “Tôi cũng không thích ngọt.”
Trần Chấp nhướng mắt nhìn cô " Vậy sao em đồng ý đến đây? ”
Thiếu nữ đơ người á khẩu một hồi, mi mõng run rẩy, Đôi ngươi ôn nhu sạch sẽ như gió mùa thu. Đáy mắt lăn tăn, trong veo vô tội nhìn người đối diện
Trần Chấp cau mày nói: “Quên đi.”
Dứt lời, giọng nói nhẹ nhàng cùng lúc vang lên, tuy rằng trùng với giọng anh. Nhưng màng nhĩ thiếu niên vẫn lọc ra được
Lâm Sơ : "tôi tưởng cậu thích ..."
"....."
Trần Chấp nhìn chằm chằm thiếu nữ. Tương đối không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, anh trước tiên nhắm mắt lại, ngẫu nhiên chỉ chỉ, “Cái này?”
Lâm Sơ cũng không thèm nhìn, gật gật như gà mổ thóc
Trần Chấp đứng dậy thanh toán hóa đơn.
Nữ sinh bàn bên cạnh vẫn ồn ào
Vẫn chủ đề cũ nhưng không hết Hot về mái tóc vàng kiêu kì cùng vẻ ngoài điển trai của Trần Chấp
Lâm Sơ nghĩ rằng, anh thuộc tuýp người, không bao giờ chủ động tỏ tình, dù có chủ động với người khác. Nếu đối phương từ chối. Anh sẽ thẳng thừn quay đầu không quan tâm nữa
Nhưng....giữa hai người, không phải vẫn còn vụ cá cược giữa anh và bạn học sao?
Một lúc sau. Trần Chấp trởi lại cùng tờ hóa đơn, tùy ý đặc lên bàn. Dùng điện thoại đè lên
Trần Chấp dựa lưng vào ghế, giọng điệu thản nhiên, “Nghĩ xong chưa?”
Thiếu nữ nhìn chằm chằm mặt bàn không nói nữa lời, không biết tóc xõa ra từ khi nào, nhẹ nhàng phớt trên mặt. Trông bộ dáng dịu dàng vô cùng.
Trần Chấp khẽ hỏi: "Sao cúi đầu xuống nữa rồi" Lầm Sơ nghe vậy từ từ ngẩn đầu lên, sau vài giây giọng nói cô như hối lỗi
"Thật ngại, tôi sắp thi đại học, không có thời gian yêu đương"
Trần Chấp rơi vào yên lặng nhìn cô gái nhỏ lúc lâu. Đôi mắt đen láy kia như chứa vực thẳm thần bí không đấy. Khiến người khác không thể nhìn rõ bên trong, cũng không đủ can đảm nhìn.
Thiếu niên dường như cong môi dưới, Nhưng nụ vười không khớp với ánh mắt: "Thì ra là học sinh ngoan
Lâm Sơ cụp mi. Đột nhiên nghĩ đến lần đầu Lý Tư Xảo gọi cô ra rừng cây nhỏ cũng nói những lời tương tự.
Mấy nữ sinh bàn bên cạch bồn chồn đoán già đoán non đủ kiểu.
Trần Chấp giữ nguyên tư thế, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời xì xào bàn tán xung quanh. Thiếu nữ đối diện cúi đầu. Tóc đuôi ngựa. Nhẹ buông trên vai, thâm thể trông thật mềm mại
Anh chợt thấy buồn cười.
Cô thực sự không biết tình hình của mình? Không biết anh đang giúp gì cho cô?
Anh chán nản liết nhìn
Phục vụ mang đến hai ly kem hồng trà
“Uống trước khi đi.”
Thiếu niên đối diện nói.
Lâm Sơ ngước đầu lên
Trần Chấp đang trả lời tin nhắn, vẫn tư thế đó, vẻ mặt không đổi
Trên màng hình điện thoại. Hiện lên vài chữ đập vào mắt cô -- hôm nay, vài nữ sinh đang chặn.....
Lâm Sơ muốn nhìn kỹ hơn, Xui sao Trần Chấp thoát khỏi giao diện. Cô lặng người nhấm nháp thứ trong ly
Bất giác, Ly kem hồng trà vị ngon hơn cô tưởng tượng. Kem vị vani, ngọt dịu nhưng không béo gậy, hòa quyện với hương thơm cùng vị đăng của trà
Ra khỏi cửa Lâm Sơ cảm ơn Trần Chấp. Anh Không đáp, Không nhìn cô nữa, xách túi áo lên vai chỉ chừa bóng lưng cao gầy.
"Cái đó"...... Giọng khá lớn đủ để người trước mặt nghe
Trần Chấp dừng lại nhưng không quay đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.