Chương 24: Cứng nhắc
Tống Cửu Cận
14/03/2020
Thẩm Quyến ngủ một giấc rất lâu, lúc tỉnh lại cả phòng đã mờ tối, anh trở mình lấy tay xoa xoa mắt, lúc này mới xoay mình xuống giường, đi rửa mặt liền cảm thấy bụng sôi ục ục, từ hôm qua khi vào phòng giải phẫu đến bây giờ không có một hạt gạo nào, bụng không kháng nghị mới lạ.
Rửa mặt xong sau, anh chuẩn bị tự làm cơm tối, định đi vào bếp thì chợt nhớ trong tủ lạnh không còn thức ăn tươi sống bởi vì lâu rồi chưa đi siêu thị. Vì vậy anh chỉ có thể quay lại phòng ngủ, mặc thêm áo khoác, đem theo điện thoại chuẩn bị ra ngoài, màn hình điện thoại di đột nhiên sáng lên, Thẩm Quyến thấy được tin nhắn Wechat của Tô Dạng Nhiên.
—— Bác sĩ Thẩm, anh dậy chưa?
—— Bác sĩ Thẩm, anh dậy rồi thì báo tôi biết nha.
...
Từ lúc ba giờ chiều, nửa tiếng cô sẽ nhắn cho anh một tin, câu hỏi lặp đi lặp lại chính là dậy chưa, dậy rồi thì nói cô biết, Thẩm Quyến cố định ánh mắt nhìn một hồi, cuối cùng cũng gửi cho cô một tin.
—— Tôi vừa dậy.
—— Chờ tôi!!
Một giây sau đã nhắn lại??
Không lâu sau ngoài cửa truyền tới một trận tiếng chuông cửa, Thẩm Quyến cầm điện thoại đi mở cửa, cửa vừa mở ra liền thấy Tô Dạng Nhiên nở nụ cườ, mắt anh nhìn xuống dưới, trên tay cô là một cái bình giữ nhiệt.
Tô Dạng Nhiên tự động đi vào, cô quăng dép ra, "Bác sĩ Thẩm, anh ngủ lâu thật đó."
Thẩm Quyến nhìn bàn chân trần của cô giẫm lên nền nhà, cau mày, bây giờ đã là tháng mười hai, sàn nhà lạnh như băng cô cũng không biết đi chân trần có thể đổ bệnh à?
Anh trầm mặc mở tủ giày, từ bên trong cầm ra một đôi dép duy nhất, Tô Dạng Nhiên đang mở bình, đem từng món lấy ra đặt trên bàn, miệng còn không ngừng nói, "Ngủ lâu vậy chắc anh đói bụng lắm phải không? Tôi cố ý nấu cơm đấy, lần này là cơm thật, anh mau tới đây ăn đi."
Thẩm Quyến nhấp môi dưới.
Cô quay lưng về phía anh, vóc người cao gầy hết sức nhỏ nhắn, tóc dài đen nhánh như lụa, theo động tác có mấy sợi trượt về trước, ngón tay nhỏ nhắn khẩy một cái, mấy lọn tóc kia lại bị hất ra sau, lộ ra gò má trắng nõn.
Hồi lâu Thẩm Quyến vẫn không trả lời, Tô Dạng Nhiên theo bản năng xoay người nhìn anh, "Tôi đang nói chuyện với anh đó?"
Giọng trong veo, không tức giận.
Thẩm Quyến nhấp môi đi tới, anh đặt dép bên cạnh đôi chân trắng nõn của cô, "Mang vào."
Tô Dạng Nhiên cúi đầu, "Đôi duy nhất hả?"
"Ừ, không còn đôi nào đâu."
Tô Dạng Nhiên gật đầu một cái, điều này nói rõ có rất ít người tới nhà anh, bao gồm cả phụ nữ, đây là một tin tốt vì vậy cô nghe lời mang dép vào, xỏ dép vào rồi còn thật ấm áp, ấm hơn so với khi đạp lên nền đất lạnh.
"Anh ngồi trước đi, tôi đi lấy chén đũa."
Thẩm Quyến liếc nhìn thức ăn được đặt chỉnh tề trên bàn, có hơi kinh ngạc, nhìn thấy cũng không tệ.
Lần trước Tô Dạng Nhiên đến nhà anh ăn cơm cũng đã quen thuộc với cái nhà bếp này rồi, không bao lâu đã cầm hai bộ chén đũa đi ra, gặp Thẩm Quyến vẫn còn đứng cạnh bàn ăn, cô không khỏi cau mày: "Sao anh còn đứng đó, ngồi xuống đi."
Thẩm Quyến thấy cô hơi chau chân mày thì vội ngồi xuống, đại khái là động tác của anh và lời nói của cô dính liền, vì vậy giống như là Thẩm Quyến hết sức nghe lời, Tô Dạng Nhiên không khỏi bật cười, "Bác sĩ Thẩm, anh thật biết nghe lời."
Thẩm Quyến sững sốt nhìn cô.
Tô Dạng Nhiên nháy mắt, "Tôi nghe lời anh, anh cũng nghe lời tôi, rất công bằng."
Thẩm Quyến, "..." Lí do gì kì vậy.
Tô Dạng Nhiên múc cơm, đem canh đổ ra nồi, cô hầm khoai từ, bắp và xương hết mấy giờ, trong phòng ăn tràn ngập hương vị ngọt ngào, nghe mùi Thẩm Quyến càng thấy bụng mình đói hơn.
"Anh nếm thử xem có ngon hay không?" Tô Dạng Nhiên mặt đầy mong đợi nhìn về phía anh.
Thẩm Quyến uống một hớp canh, kinh dị phát hiện.... Uống ngon thật!
"Ngon thật không?" Tô Dạng Nhiên nhìn chằm chằm gò má góc cạnh của anh hỏi lần nữa, thật ra thì canh và thức ăn trước khi bưng qua đây cô đã thử trước rồi, cảm giác cũng không dở lắm, nhưng cô vẫn muốn được anh khen.
Thẩm Quyến nhìn cô, "Ừ, ngon thật."
Tô Dạng Nhiên vui vẻ cười, "Thật?"
"Dĩ nhiên, xem ra cô cũng biết nấu cơm thật, làm còn ngon vô cùng."
Tô Dạng Nhiên có chút lâng lâng, bữa cơm này cô dùng mấy kí nguyên liệu nấu ăn, nấu nhiều lần mới ra được, có thể không ngon sao?
Cô đem thức ăn dời qua bên anh, "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Tô Dạng Nhiên không ăn nhiều, chỉ múc nửa chén mà còn chưa ăn xong, ngược lại là Thẩm Quyến quả thực rất đói bụng, anh ăn một chén rồi lại thêm một chén nữa, cô uống canh xong vẫn chưa rời bàn, lẳng lặng mỉm cười nhìn anh.
Người xưa nói, nhìn người đẹp có thể no thay ăn cơm, thật ra thì cũng đúng.
Trầm Quyến bị cô nhìn nên có hơi lúng túng, "Sao cô nhìn tôi hoài vậy?"
"Đẹp mắt nên nhìn." Cô thản nhiên nói.
Ngũ quan của anh nhu hòa lại không mất vẻ nghiêm nghị, ánh mắt thâm thúy có thần, lông mi dài, sống mũi thật cao, ngay cả môi cũng đẹp, màu đỏ tươi khỏe khiến ánh mắt cô không thể rời khỏi,...
Tô Dạng Nhiên đang say mê, trong đầu bất thình lình thoáng qua một tia suy nghĩ, Thẩm Quyến cũng phát hiện ra sự khác thường của cô, anh hỏi: "Cô sao vậy?"
Suy nghĩ của cô bị đánh tan, Tô Dạng Nhiên mải mê ngắm đôi mắt lấp lánh của anh, lẩm bẩm nói: "Không có gì."
"Thật không có chuyện gì?"
"Ừ." Cô khẳng định gật đầu một cái.
Sau khi ăn xong, Thẩm Quyến ở trong nhà bếp rửa chén, Tô Dạng Nhiên thì định chạy ra ban công trêu chọc tiểu cầu, tiểu cầu đã tự thoát ra khỏi lồng chó, nó cao hứng không ngừng xoay vòng vòng, cô nghiêng đầu hô vào trong: "Bác sĩ Thẩm, tôi thả tiểu cầu mập ra nhé."
Cô dè dặt mở cửa ban công, tiểu cầu lập tức hưng phấn vọt vào, chui vào lòng Tô Dạng Nhiên, cô dứt khoát ngồi trên sàn nhà luôn, giam tiểu cầu vào trong lòng, một bên cầm lấy lược chải lông cho nó.
Tiểu cầu đang trong thời kì thay lông, một lần chải rụng không ít lông nhung mềm mại, lúc đầu chải lông nó còn chưa chịu nằm yên, chải mấy cái rồi cũng biết an phận, dứt khoát nằm trên đùi cô, hơi híp mắt, nhìn qua còn thấy nó đang hưởng thụ.
Thẩm Quyến rửa xong bỏ chén vào kệ, anh đi ra ngoài liền thấy cô đang ngồi xếp bằng ngoài ban công cho tiểu cầu dựa vào, một chó một người, nhìn qua thấy vô cùng ấm áp, cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình nên Tô Dạng Nhiên ngẩng đầu lên.
Cô nhìn người đang đứng ở cửa nhà bếp, ánh mắt sáng lên, "Bác sĩ Thẩm rửa chén xong rồi hả?"
Thẩm Quyến nhìn cô gật đầu một cái, "Ừ."
Tô Dạng Nhiên đặt đồ chải lông qua một bên sau đó đứng lên, tiểu cầu cũng đứng dậy dán vào chân cô, anh đứng ở nơi đó, hơi ngược sáng, thân hình cao gầy, Tô Dạng Nhiên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mỉm cười sải bước đi lại gần, tiểu cầu cũng theo sát phía sau.
"Bác sĩ Thẩm, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Thẩm Quyến: "Chuyện gì?"
Khi nói chuyện Tô Dạng Nhiên đã đi đến bên cạnh anh, cô nghiêng đầu hỏi: "Trưa hôm qua ở tiệm ăn, có phải anh không vui hay không?"
Thẩm Quyến híp mắt lại, chối, "Không phải."
Ánh mắt cô vẫn ép người, cô nho nhỏ "Ồ" một tiếng, lại tới gần một bước, từng câu từng chữ phản bác, "Anh nói dối."
Ngón tay xuôi bên thắt lưng anh giựt nhẹ, mắt nhìn xuống, không lên tiếng.
"Anh rõ ràng là... ghen."
Thẩm Quyến lạnh nhạt nói: "Cô nghĩ nhiều rồi."
"Bác sĩ Thẩm, rốt cuộc là anh thông minh hay ngốc chứ?" Vừa nói Tô Dạng Nhiên vừa thở dài một cái.
Ánh mắt Thẩm Quyến có chút ưu tư, "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
"Tôi đi đến bệnh viện tìm anh, cùng nhau chạy bộ buổi sáng, gửi tin nhắn, theo anh đến tận lớp học, vì anh mà học nấu ăn, anh nói xem tôi có ý gì?" Tô Dạng Nhiên nhẹ nhàng nháy mắt.
Thẩm Quyến bị lời nói thản nhiên của cô làm sững sốt, anh dĩ nhiên không ngốc, cả ngày cô đi theo anh khắp nơi, giống hệt như hồi năm lớp 11, chỉ khác là 10 năm trước cô cứ treo chữ thích anh ở trên miệng, còn 11 năm sau thì không nói, thay vào đó là nghĩ tất cả cách để đi gần anh, chữ thích của cô làm anh phải nghi ngờ.
"Cô thích tôi?"
Tô Dạng Nhiên lập tức cười, "Bác sĩ Thẩm, xem ra anh cũng không ngốc, đúng vậy, tôi thích anh."
"Vì sao cô lại thích tôi?"
"Vì anh đẹp a."
Thẩm Quyến chợt nhớ, không phải chỉ có một lần cô nhắc đến sắc đẹp của anh, dù là mười năm trước hay là bây giờ, chân mày anh dần dần nhíu lại, "Cũng chỉ là thích gương mặt này?"
Tô Dạng Nhiên giải thích, "Cũng không thể nói như vậy, tôi cũng thích toàn bộ con người anh, ví dụ như lúc anh nói chuyện, lúc ăn cơm, lúc thức dậy, cái gì tôi cũng thích."
"Cô có biết tôi như thế nào không mà thích tôi?"
"Ít nhất trước mắt tính cách của anh tôi đã hiểu, hơn nữa nếu như thích một người mà phải hoàn toàn nghiên cứu, thấu hiểu người đó thì có phải mệt lắm không? Thích là thích, thích là một ý nghĩ trong nháy mắt mà hiểu là từ từ tiếp xúc mới biết, mới có thể coi như là chân thật."
Thẩm Quyến bị lí lẽ của cô làm không chống đỡ nổi, muốn phản bác nhưng lại cảm thấy cô nói cũng đúng.
"Bác sĩ Thẩm, tôi thích anh thật đó." Tô Dạng Nhiên xòe bàn tay, "Anh xem nè, đầu tiên tính đến giá trị nhan sắc, chúng ta rất xứng đôi, dáng người anh đẹp, dáng của tôi cũng đẹp..."
"Dáng đẹp có thể làm ra cơm ăn à?" Thẩm Quyến hỏi tiếp.
"Ừ, tuy không thể làm ra cơm ăn nhưng có thể thưởng thức, còn giúp cho... ham muốn tình yêu."
Chân mày anh nhíu chặt, trách mắng: "Tô Dạng Nhiên, cô có thể đứng đắn chút được không?"
Cô vô tội nháy mắt, "Tôi đâu có nói gì không đứng đắn đâu."
Mọi người đều là người lớn, thật là cứng ngắc.
"Được, coi như là tôi sai rồi, vậy tôi rất nghiêm túc hỏi anh, anh có muốn cùng tôi bắt đầu mối quan hệ mới không?"
Rửa mặt xong sau, anh chuẩn bị tự làm cơm tối, định đi vào bếp thì chợt nhớ trong tủ lạnh không còn thức ăn tươi sống bởi vì lâu rồi chưa đi siêu thị. Vì vậy anh chỉ có thể quay lại phòng ngủ, mặc thêm áo khoác, đem theo điện thoại chuẩn bị ra ngoài, màn hình điện thoại di đột nhiên sáng lên, Thẩm Quyến thấy được tin nhắn Wechat của Tô Dạng Nhiên.
—— Bác sĩ Thẩm, anh dậy chưa?
—— Bác sĩ Thẩm, anh dậy rồi thì báo tôi biết nha.
...
Từ lúc ba giờ chiều, nửa tiếng cô sẽ nhắn cho anh một tin, câu hỏi lặp đi lặp lại chính là dậy chưa, dậy rồi thì nói cô biết, Thẩm Quyến cố định ánh mắt nhìn một hồi, cuối cùng cũng gửi cho cô một tin.
—— Tôi vừa dậy.
—— Chờ tôi!!
Một giây sau đã nhắn lại??
Không lâu sau ngoài cửa truyền tới một trận tiếng chuông cửa, Thẩm Quyến cầm điện thoại đi mở cửa, cửa vừa mở ra liền thấy Tô Dạng Nhiên nở nụ cườ, mắt anh nhìn xuống dưới, trên tay cô là một cái bình giữ nhiệt.
Tô Dạng Nhiên tự động đi vào, cô quăng dép ra, "Bác sĩ Thẩm, anh ngủ lâu thật đó."
Thẩm Quyến nhìn bàn chân trần của cô giẫm lên nền nhà, cau mày, bây giờ đã là tháng mười hai, sàn nhà lạnh như băng cô cũng không biết đi chân trần có thể đổ bệnh à?
Anh trầm mặc mở tủ giày, từ bên trong cầm ra một đôi dép duy nhất, Tô Dạng Nhiên đang mở bình, đem từng món lấy ra đặt trên bàn, miệng còn không ngừng nói, "Ngủ lâu vậy chắc anh đói bụng lắm phải không? Tôi cố ý nấu cơm đấy, lần này là cơm thật, anh mau tới đây ăn đi."
Thẩm Quyến nhấp môi dưới.
Cô quay lưng về phía anh, vóc người cao gầy hết sức nhỏ nhắn, tóc dài đen nhánh như lụa, theo động tác có mấy sợi trượt về trước, ngón tay nhỏ nhắn khẩy một cái, mấy lọn tóc kia lại bị hất ra sau, lộ ra gò má trắng nõn.
Hồi lâu Thẩm Quyến vẫn không trả lời, Tô Dạng Nhiên theo bản năng xoay người nhìn anh, "Tôi đang nói chuyện với anh đó?"
Giọng trong veo, không tức giận.
Thẩm Quyến nhấp môi đi tới, anh đặt dép bên cạnh đôi chân trắng nõn của cô, "Mang vào."
Tô Dạng Nhiên cúi đầu, "Đôi duy nhất hả?"
"Ừ, không còn đôi nào đâu."
Tô Dạng Nhiên gật đầu một cái, điều này nói rõ có rất ít người tới nhà anh, bao gồm cả phụ nữ, đây là một tin tốt vì vậy cô nghe lời mang dép vào, xỏ dép vào rồi còn thật ấm áp, ấm hơn so với khi đạp lên nền đất lạnh.
"Anh ngồi trước đi, tôi đi lấy chén đũa."
Thẩm Quyến liếc nhìn thức ăn được đặt chỉnh tề trên bàn, có hơi kinh ngạc, nhìn thấy cũng không tệ.
Lần trước Tô Dạng Nhiên đến nhà anh ăn cơm cũng đã quen thuộc với cái nhà bếp này rồi, không bao lâu đã cầm hai bộ chén đũa đi ra, gặp Thẩm Quyến vẫn còn đứng cạnh bàn ăn, cô không khỏi cau mày: "Sao anh còn đứng đó, ngồi xuống đi."
Thẩm Quyến thấy cô hơi chau chân mày thì vội ngồi xuống, đại khái là động tác của anh và lời nói của cô dính liền, vì vậy giống như là Thẩm Quyến hết sức nghe lời, Tô Dạng Nhiên không khỏi bật cười, "Bác sĩ Thẩm, anh thật biết nghe lời."
Thẩm Quyến sững sốt nhìn cô.
Tô Dạng Nhiên nháy mắt, "Tôi nghe lời anh, anh cũng nghe lời tôi, rất công bằng."
Thẩm Quyến, "..." Lí do gì kì vậy.
Tô Dạng Nhiên múc cơm, đem canh đổ ra nồi, cô hầm khoai từ, bắp và xương hết mấy giờ, trong phòng ăn tràn ngập hương vị ngọt ngào, nghe mùi Thẩm Quyến càng thấy bụng mình đói hơn.
"Anh nếm thử xem có ngon hay không?" Tô Dạng Nhiên mặt đầy mong đợi nhìn về phía anh.
Thẩm Quyến uống một hớp canh, kinh dị phát hiện.... Uống ngon thật!
"Ngon thật không?" Tô Dạng Nhiên nhìn chằm chằm gò má góc cạnh của anh hỏi lần nữa, thật ra thì canh và thức ăn trước khi bưng qua đây cô đã thử trước rồi, cảm giác cũng không dở lắm, nhưng cô vẫn muốn được anh khen.
Thẩm Quyến nhìn cô, "Ừ, ngon thật."
Tô Dạng Nhiên vui vẻ cười, "Thật?"
"Dĩ nhiên, xem ra cô cũng biết nấu cơm thật, làm còn ngon vô cùng."
Tô Dạng Nhiên có chút lâng lâng, bữa cơm này cô dùng mấy kí nguyên liệu nấu ăn, nấu nhiều lần mới ra được, có thể không ngon sao?
Cô đem thức ăn dời qua bên anh, "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Tô Dạng Nhiên không ăn nhiều, chỉ múc nửa chén mà còn chưa ăn xong, ngược lại là Thẩm Quyến quả thực rất đói bụng, anh ăn một chén rồi lại thêm một chén nữa, cô uống canh xong vẫn chưa rời bàn, lẳng lặng mỉm cười nhìn anh.
Người xưa nói, nhìn người đẹp có thể no thay ăn cơm, thật ra thì cũng đúng.
Trầm Quyến bị cô nhìn nên có hơi lúng túng, "Sao cô nhìn tôi hoài vậy?"
"Đẹp mắt nên nhìn." Cô thản nhiên nói.
Ngũ quan của anh nhu hòa lại không mất vẻ nghiêm nghị, ánh mắt thâm thúy có thần, lông mi dài, sống mũi thật cao, ngay cả môi cũng đẹp, màu đỏ tươi khỏe khiến ánh mắt cô không thể rời khỏi,...
Tô Dạng Nhiên đang say mê, trong đầu bất thình lình thoáng qua một tia suy nghĩ, Thẩm Quyến cũng phát hiện ra sự khác thường của cô, anh hỏi: "Cô sao vậy?"
Suy nghĩ của cô bị đánh tan, Tô Dạng Nhiên mải mê ngắm đôi mắt lấp lánh của anh, lẩm bẩm nói: "Không có gì."
"Thật không có chuyện gì?"
"Ừ." Cô khẳng định gật đầu một cái.
Sau khi ăn xong, Thẩm Quyến ở trong nhà bếp rửa chén, Tô Dạng Nhiên thì định chạy ra ban công trêu chọc tiểu cầu, tiểu cầu đã tự thoát ra khỏi lồng chó, nó cao hứng không ngừng xoay vòng vòng, cô nghiêng đầu hô vào trong: "Bác sĩ Thẩm, tôi thả tiểu cầu mập ra nhé."
Cô dè dặt mở cửa ban công, tiểu cầu lập tức hưng phấn vọt vào, chui vào lòng Tô Dạng Nhiên, cô dứt khoát ngồi trên sàn nhà luôn, giam tiểu cầu vào trong lòng, một bên cầm lấy lược chải lông cho nó.
Tiểu cầu đang trong thời kì thay lông, một lần chải rụng không ít lông nhung mềm mại, lúc đầu chải lông nó còn chưa chịu nằm yên, chải mấy cái rồi cũng biết an phận, dứt khoát nằm trên đùi cô, hơi híp mắt, nhìn qua còn thấy nó đang hưởng thụ.
Thẩm Quyến rửa xong bỏ chén vào kệ, anh đi ra ngoài liền thấy cô đang ngồi xếp bằng ngoài ban công cho tiểu cầu dựa vào, một chó một người, nhìn qua thấy vô cùng ấm áp, cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình nên Tô Dạng Nhiên ngẩng đầu lên.
Cô nhìn người đang đứng ở cửa nhà bếp, ánh mắt sáng lên, "Bác sĩ Thẩm rửa chén xong rồi hả?"
Thẩm Quyến nhìn cô gật đầu một cái, "Ừ."
Tô Dạng Nhiên đặt đồ chải lông qua một bên sau đó đứng lên, tiểu cầu cũng đứng dậy dán vào chân cô, anh đứng ở nơi đó, hơi ngược sáng, thân hình cao gầy, Tô Dạng Nhiên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mỉm cười sải bước đi lại gần, tiểu cầu cũng theo sát phía sau.
"Bác sĩ Thẩm, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Thẩm Quyến: "Chuyện gì?"
Khi nói chuyện Tô Dạng Nhiên đã đi đến bên cạnh anh, cô nghiêng đầu hỏi: "Trưa hôm qua ở tiệm ăn, có phải anh không vui hay không?"
Thẩm Quyến híp mắt lại, chối, "Không phải."
Ánh mắt cô vẫn ép người, cô nho nhỏ "Ồ" một tiếng, lại tới gần một bước, từng câu từng chữ phản bác, "Anh nói dối."
Ngón tay xuôi bên thắt lưng anh giựt nhẹ, mắt nhìn xuống, không lên tiếng.
"Anh rõ ràng là... ghen."
Thẩm Quyến lạnh nhạt nói: "Cô nghĩ nhiều rồi."
"Bác sĩ Thẩm, rốt cuộc là anh thông minh hay ngốc chứ?" Vừa nói Tô Dạng Nhiên vừa thở dài một cái.
Ánh mắt Thẩm Quyến có chút ưu tư, "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
"Tôi đi đến bệnh viện tìm anh, cùng nhau chạy bộ buổi sáng, gửi tin nhắn, theo anh đến tận lớp học, vì anh mà học nấu ăn, anh nói xem tôi có ý gì?" Tô Dạng Nhiên nhẹ nhàng nháy mắt.
Thẩm Quyến bị lời nói thản nhiên của cô làm sững sốt, anh dĩ nhiên không ngốc, cả ngày cô đi theo anh khắp nơi, giống hệt như hồi năm lớp 11, chỉ khác là 10 năm trước cô cứ treo chữ thích anh ở trên miệng, còn 11 năm sau thì không nói, thay vào đó là nghĩ tất cả cách để đi gần anh, chữ thích của cô làm anh phải nghi ngờ.
"Cô thích tôi?"
Tô Dạng Nhiên lập tức cười, "Bác sĩ Thẩm, xem ra anh cũng không ngốc, đúng vậy, tôi thích anh."
"Vì sao cô lại thích tôi?"
"Vì anh đẹp a."
Thẩm Quyến chợt nhớ, không phải chỉ có một lần cô nhắc đến sắc đẹp của anh, dù là mười năm trước hay là bây giờ, chân mày anh dần dần nhíu lại, "Cũng chỉ là thích gương mặt này?"
Tô Dạng Nhiên giải thích, "Cũng không thể nói như vậy, tôi cũng thích toàn bộ con người anh, ví dụ như lúc anh nói chuyện, lúc ăn cơm, lúc thức dậy, cái gì tôi cũng thích."
"Cô có biết tôi như thế nào không mà thích tôi?"
"Ít nhất trước mắt tính cách của anh tôi đã hiểu, hơn nữa nếu như thích một người mà phải hoàn toàn nghiên cứu, thấu hiểu người đó thì có phải mệt lắm không? Thích là thích, thích là một ý nghĩ trong nháy mắt mà hiểu là từ từ tiếp xúc mới biết, mới có thể coi như là chân thật."
Thẩm Quyến bị lí lẽ của cô làm không chống đỡ nổi, muốn phản bác nhưng lại cảm thấy cô nói cũng đúng.
"Bác sĩ Thẩm, tôi thích anh thật đó." Tô Dạng Nhiên xòe bàn tay, "Anh xem nè, đầu tiên tính đến giá trị nhan sắc, chúng ta rất xứng đôi, dáng người anh đẹp, dáng của tôi cũng đẹp..."
"Dáng đẹp có thể làm ra cơm ăn à?" Thẩm Quyến hỏi tiếp.
"Ừ, tuy không thể làm ra cơm ăn nhưng có thể thưởng thức, còn giúp cho... ham muốn tình yêu."
Chân mày anh nhíu chặt, trách mắng: "Tô Dạng Nhiên, cô có thể đứng đắn chút được không?"
Cô vô tội nháy mắt, "Tôi đâu có nói gì không đứng đắn đâu."
Mọi người đều là người lớn, thật là cứng ngắc.
"Được, coi như là tôi sai rồi, vậy tôi rất nghiêm túc hỏi anh, anh có muốn cùng tôi bắt đầu mối quan hệ mới không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.