Chương 97
Đậu Hủ Thúi 293
26/08/2023
Sinh nhật Hạ Thanh Khê đến gần, Cố Yên Chi nhắn tin hỏi xem cô có được nghỉ
vào ngày sinh nhật hay không nhưng Hạ Thanh Khê bảo không thể. Thi giữa
kỳ vào tháng 11, Hạ Thanh Khê lúc này vẫn đang rất cật lực. Ngày sinh
nhân của Hạ Thanh Khê, Cố Yên Chi đưa cho cô một cái túi giấy, vẫn là
mấy chiếc áo len quen thuộc mà nàng đan. Sinh nhật 17 tuổi của Hạ Thanh
Khê không thể cùng nàng đón nhưng món quà của nàng làm trái tim Hạ Thanh Khê cảm thấy ấm áp.
Mỗi ngày đến trường cô đều mặc những chiếc áo len có màu sắc nhã nhặn do Cố Yên Chi tỉ mỉ chọn lựa. Tay nghề Cố Yên Chi tốt hơn năm trước rất nhiều những chiếc áo đẹp như mua ở cửa hàng nhưng lại độc nhất vô nhị không thể dùng tiền mua.
Mùa thu năm nay liên tục có những cơn mưa rả rích, buổi tối Cố Yên Chi ngồi ở một cửa hàng tiện lợi vắng người say mê viết tiểu thuyết, đến khi nhìn vào đồng hồ đã hơn 9 giờ 30 tối, nàng hoảng hốt thu dọn tập sách rời đi. Trời mưa ẩm ướt lại lạnh lẽo nên bên ngoài rất ít người, đường xa vắng vẻ, Cố Yên Chi mang cái dù màu xanh đi trên đường.
Lúc đi qua một khu vắng người, nàng cảm giác phía sau mình đang có người đi theo. Cố Yên Chi siết chặt tay cầm của cây dù nàng mím môi cố gắng giữ bình tĩnh, bước chân dài hơn nhưng không vội vàng để tránh bị kẻ kia nghi ngờ. Đến một ngã tư, lại bị vướng phải đèn đỏ, nàng dừng lại bên vệ đường, dư quang cho thấy kẻ kia không hề dừng lại hắn đang từng bước đến gần nàng.
Cố Yên Chi lúc này đã thật sự sợ hãi, nàng nhìn ngó xung quanh không có ai, cũng chẳng có xe cộ qua lại, nàng đánh liều bỏ chạy xuống đường mặc kệ đèn đỏ. Chiếc xe máy điện bất chợt từ đâu phóng tới đâm sầm vào nàng, Cố Yên Chi ngã xuống đường, nàng mặc áo tay dài nên không xay xát phần trên nhưng đồng phục là váy ngắn vì vậy hai đầu gối và bắp chân nàng bị ma sát với mặt đường trơn ướt đã trầy xước đổ máu lại còn dính bùn đất.
Nàng cau mày đau đớn, hốc mắt đã ươn ướt nhưng theo bản năng nàng vẫn ngoái lại nhìn kẻ theo dõi nàng, hắn đang đứng yên bất động trên vỉa hè. Người chạy xe điện cũng bị ngã xuống đường, xe điện đè lên trên một chân, người kia chống hai tay nâng người dậy, trên người đang mặc một cái áo mưa rộng trông rất rườm rà.
_ Aiz, đi đứng kiểu gì vậy hả? – Dáng người to lớn thế mà lại là một giọng nữ.
Cố Yên Chi không có tâm trạng để ý nàng cứ nhìn chằm chằm kẻ đang đứng ở trên vỉa hè. Nhìn thấy người đi xe máy điện đứng dậy hắn nhanh chân bỏ đi, Cố Yên Chi vẫn ngồi im bất động. Người kia đi đến gần nàng.
_ Này không sao chứ?
Lúc này Cố Yên Chi mới hoàn hồn, nàng ngẩng mặt lên nhìn người cao to trước mắt, không nhìn thấy được là nam hay nữ vì trời tối và người kia đang trùm áo mưa.
_ Yên Chi! - Người kia bất ngờ gọi tên nàng, Cố Yên Chi còn không có phản ứng.
Chiếc mũ trùm đầu của áo mưa được bỏ xuống, gương mặt của một nữ sinh rất quen thuộc hiện lên trong mắt nàng.
Là Lý Tiểu Trân, nàng ta cởi bỏ mũ rồi hốt hoảng ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Yên Chi.
_ Sao cậu lại ở đây giờ này? Bị thương rồi đúng không?
Lý Tiểu Trân vừa nói vừa xem xét chân của nàng, lúc này Cố Yên Chi mới có cảm giác đau rát, đầu gối nàng bị xước sâu, máu chảy ra rất nhiều. Lý Tiểu Trân càng hoảng loạn hơn, nàng ta cởi bỏ áo mưa trùm lên đầu Cố Yên Chi, chạy đi dựng xe điện lên rồi quay lại dìu nàng đứng dậy lại dìu nàng lên xe.
_ Gần đây có một trạm y tế nhỏ, tôi đưa cậu đến đó.
Nói rồi Lý Tiểu Trân mặc kệ mưa làm ướt sũng tóc và quần áo của mình, nàng ta phóng xe thật nhanh chạy đến trạm y tế. Vừa đến nơi, nàng ta gạc chống xe, chạy vào trong gọi mấy y tá trực đêm, một nữ y tá hơn 30 tuổi chạy ra đỡ lấy Cố Yên Chi dìu vào trong.
Cố Yên Chi ngồi trên chiếc giường bọc vải trắng, Lý Tiểu Trân đứng một bên vẻ mặt vẫn còn lo lắng, hốt hoảng. Nàng ta cắn môi đến trắng bệch nhìn xem cô y tá giúp nàng cầm máu vết thương. Thuốc sát trùng được thoa vào lau đi máu tươi, cảm giác đau rát truyền đến khiến Cố Yên Chi cau mày, nước mắt ứa ra, hai bàn tay bấu chặt vào ga trắng của chiếc giường.
Sau khi cầm máu và thoa thuốc cho vết thương trên chân, cô y tá lại tiếp tục kiểm tra những nơi khác của nàng.
_ Bạn nhỏ, em còn cảm thấy đau ở đâu không?
Kiểm tra cũng không thấy còn vết thương nào nữa, cô ấy hỏi nàng. Cố Yên Chi lắc đầu, cô y tá quay lại nói với Lý Tiểu Trân.
_ Còn em thì sao? Không bị thương ở đâu chứ?
_ Dạ không ạ, em không bị gì hết. – Lý Tiểu Trân lắc đầu, cũng may lúc nãy nàng ta mặc áo mưa nên hiện tại cơ thể không có bị trầy trụa chân chỉ hơi đau do bị xe đạp đè lên, nàng ta mặc kệ bản thân đang run lên vì lạnh mà lo lắng cho Cố Yên Chi. - Chị, cậu ấy thật sự không sao chứ?
_ Ừm, chỉ mấy vết thương ngoài da đừng để dính nước và mỗi ngày thoa thuốc sẽ mau khỏi. Nhưng mà... – Cô y tá hơi nhíu mày.
_ Làm sao vậy chị? – Lý Tiểu Trân lo sợ nhíu chặt mày.
_ Vết thương chảy máu lúc nãy bị thương khá sâu, có lẽ sẽ để lại sẹo. – Cô y tá xoa đầu Cố Yên Chi an ủi.
Lý Tiểu Trân nhìn nàng, đôi chân mày xụ xuống, gương mặt nàng ta như sắp mếu máo. Cô ý tá căn dặn nàng cách khử trùng, thoa thuốc và thay băng cho vết thương rồi rời đi. Lý Tiểu Trân khép nép đứng nhìn nàng.
_ Yên Chi, thật xin lỗi!
_ Không phải lỗi của cậu, là tôi không nhìn đường nên mới va phải cậu. - Cố Yên Chi lắc đầu.
_ Tại sao cậu lại ra ngoài giờ này? – Lý Tiểu Trân nhíu mày nhìn Cố Yên Chi, bộ đồng phục của Lâm Hoa vẫn được nàng mặc trên người, bây giờ chân váy và vạt áo đã lấm lem bùn đất, chân mày Lý Tiểu Trân càng nhíu chặt. - Cậu sao lại ở ngoài mà không về nhà?
_ Tôi đến thư viện công cộng tìm tài liệu nhưng lại quên mất thời gian. - Cố Yên Chi sợ Lý Tiểu Trân lo lắng liền giải thích.
_ Vậy sao lúc nãy cậu trông hốt hoảng như vậy? – Lý Tiểu Trân lại hỏi. – Không lẽ, có biến thái theo dõi cậu?
Cố Yên Chi cắn môi gật đầu, Lý Tiểu Trân há mồm.
_ Cậu biết bên ngoài nguy hiểm như vậy sao lại đi một mình? Hạ Thanh Khê đâu?
_ Cậu ấy cũng bận việc học, tôi không muốn làm phiền nên đến đó một mình, mọi ngày vẫn rất an toàn chỉ là hôm nay lỡ quên mất thời gian. - Cố Yên Chi nói.
Lý Tiểu Trân cũng biết năm cuối cao trung áp lực như thế nào, cũng không trách được Hạ Thanh Khê, dù có là người yêu, có ở chung một chỗ thì căn bản hai người là hai cá thể khác nhau, sẽ có công việc, cuộc sống cá nhân không thể lúc nào cũng bên cạnh Cố Yên Chi được. Huống hồ lúc này hai nàng vẫn còn chưa xác định mối quan hệ, dù muốn đi nữa Hạ Thanh Khê lấy lý do gì để bám theo nàng.
Ngồi ở đó một lúc Cố Yên Chi cảm thấy cũng không có gì khác lạ nên đòi về. Lý Tiểu Trân thấy cũng đã khuya nên đưa nàng về nhà.
_ Tại sao cậu lại ra ngoài giờ này? - Cố Yên Chi ngồi sau xe hỏi Lý Tiểu Trân.
_ Tôi đi giao mì! – Nàng ta thẳng thắng trả lời.
_ Trễ vậy còn ra ngoài, cậu không sợ sao?
_ Tôi chạy xe có gì mà sợ, hơn nữa ông ngoại cũng lớn tuổi rồi không thể chạy xe ban đêm được, rất nguy hiểm. – Lý Tiểu Trân giải thích.
Nàng ta quả thật là một đứa trẻ rất hiếu thảo, tuy bề ngoài có chút hổ báo, ở trường thì lại thuộc diện học sinh cá biệt nhưng bỏ qua hai điểm này, Lý Tiểu Trân quả thật rất tốt. Lý Tiểu Trân ghé xe trước cổng nhà Cố Yên Chi, nàng nói cảm ơn nàng ta rồi đi vào nhà, Lý Tiểu Trân đợi nàng vào nhà rồi mới chịu lái xe đi.
Mỗi ngày đến trường cô đều mặc những chiếc áo len có màu sắc nhã nhặn do Cố Yên Chi tỉ mỉ chọn lựa. Tay nghề Cố Yên Chi tốt hơn năm trước rất nhiều những chiếc áo đẹp như mua ở cửa hàng nhưng lại độc nhất vô nhị không thể dùng tiền mua.
Mùa thu năm nay liên tục có những cơn mưa rả rích, buổi tối Cố Yên Chi ngồi ở một cửa hàng tiện lợi vắng người say mê viết tiểu thuyết, đến khi nhìn vào đồng hồ đã hơn 9 giờ 30 tối, nàng hoảng hốt thu dọn tập sách rời đi. Trời mưa ẩm ướt lại lạnh lẽo nên bên ngoài rất ít người, đường xa vắng vẻ, Cố Yên Chi mang cái dù màu xanh đi trên đường.
Lúc đi qua một khu vắng người, nàng cảm giác phía sau mình đang có người đi theo. Cố Yên Chi siết chặt tay cầm của cây dù nàng mím môi cố gắng giữ bình tĩnh, bước chân dài hơn nhưng không vội vàng để tránh bị kẻ kia nghi ngờ. Đến một ngã tư, lại bị vướng phải đèn đỏ, nàng dừng lại bên vệ đường, dư quang cho thấy kẻ kia không hề dừng lại hắn đang từng bước đến gần nàng.
Cố Yên Chi lúc này đã thật sự sợ hãi, nàng nhìn ngó xung quanh không có ai, cũng chẳng có xe cộ qua lại, nàng đánh liều bỏ chạy xuống đường mặc kệ đèn đỏ. Chiếc xe máy điện bất chợt từ đâu phóng tới đâm sầm vào nàng, Cố Yên Chi ngã xuống đường, nàng mặc áo tay dài nên không xay xát phần trên nhưng đồng phục là váy ngắn vì vậy hai đầu gối và bắp chân nàng bị ma sát với mặt đường trơn ướt đã trầy xước đổ máu lại còn dính bùn đất.
Nàng cau mày đau đớn, hốc mắt đã ươn ướt nhưng theo bản năng nàng vẫn ngoái lại nhìn kẻ theo dõi nàng, hắn đang đứng yên bất động trên vỉa hè. Người chạy xe điện cũng bị ngã xuống đường, xe điện đè lên trên một chân, người kia chống hai tay nâng người dậy, trên người đang mặc một cái áo mưa rộng trông rất rườm rà.
_ Aiz, đi đứng kiểu gì vậy hả? – Dáng người to lớn thế mà lại là một giọng nữ.
Cố Yên Chi không có tâm trạng để ý nàng cứ nhìn chằm chằm kẻ đang đứng ở trên vỉa hè. Nhìn thấy người đi xe máy điện đứng dậy hắn nhanh chân bỏ đi, Cố Yên Chi vẫn ngồi im bất động. Người kia đi đến gần nàng.
_ Này không sao chứ?
Lúc này Cố Yên Chi mới hoàn hồn, nàng ngẩng mặt lên nhìn người cao to trước mắt, không nhìn thấy được là nam hay nữ vì trời tối và người kia đang trùm áo mưa.
_ Yên Chi! - Người kia bất ngờ gọi tên nàng, Cố Yên Chi còn không có phản ứng.
Chiếc mũ trùm đầu của áo mưa được bỏ xuống, gương mặt của một nữ sinh rất quen thuộc hiện lên trong mắt nàng.
Là Lý Tiểu Trân, nàng ta cởi bỏ mũ rồi hốt hoảng ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Yên Chi.
_ Sao cậu lại ở đây giờ này? Bị thương rồi đúng không?
Lý Tiểu Trân vừa nói vừa xem xét chân của nàng, lúc này Cố Yên Chi mới có cảm giác đau rát, đầu gối nàng bị xước sâu, máu chảy ra rất nhiều. Lý Tiểu Trân càng hoảng loạn hơn, nàng ta cởi bỏ áo mưa trùm lên đầu Cố Yên Chi, chạy đi dựng xe điện lên rồi quay lại dìu nàng đứng dậy lại dìu nàng lên xe.
_ Gần đây có một trạm y tế nhỏ, tôi đưa cậu đến đó.
Nói rồi Lý Tiểu Trân mặc kệ mưa làm ướt sũng tóc và quần áo của mình, nàng ta phóng xe thật nhanh chạy đến trạm y tế. Vừa đến nơi, nàng ta gạc chống xe, chạy vào trong gọi mấy y tá trực đêm, một nữ y tá hơn 30 tuổi chạy ra đỡ lấy Cố Yên Chi dìu vào trong.
Cố Yên Chi ngồi trên chiếc giường bọc vải trắng, Lý Tiểu Trân đứng một bên vẻ mặt vẫn còn lo lắng, hốt hoảng. Nàng ta cắn môi đến trắng bệch nhìn xem cô y tá giúp nàng cầm máu vết thương. Thuốc sát trùng được thoa vào lau đi máu tươi, cảm giác đau rát truyền đến khiến Cố Yên Chi cau mày, nước mắt ứa ra, hai bàn tay bấu chặt vào ga trắng của chiếc giường.
Sau khi cầm máu và thoa thuốc cho vết thương trên chân, cô y tá lại tiếp tục kiểm tra những nơi khác của nàng.
_ Bạn nhỏ, em còn cảm thấy đau ở đâu không?
Kiểm tra cũng không thấy còn vết thương nào nữa, cô ấy hỏi nàng. Cố Yên Chi lắc đầu, cô y tá quay lại nói với Lý Tiểu Trân.
_ Còn em thì sao? Không bị thương ở đâu chứ?
_ Dạ không ạ, em không bị gì hết. – Lý Tiểu Trân lắc đầu, cũng may lúc nãy nàng ta mặc áo mưa nên hiện tại cơ thể không có bị trầy trụa chân chỉ hơi đau do bị xe đạp đè lên, nàng ta mặc kệ bản thân đang run lên vì lạnh mà lo lắng cho Cố Yên Chi. - Chị, cậu ấy thật sự không sao chứ?
_ Ừm, chỉ mấy vết thương ngoài da đừng để dính nước và mỗi ngày thoa thuốc sẽ mau khỏi. Nhưng mà... – Cô y tá hơi nhíu mày.
_ Làm sao vậy chị? – Lý Tiểu Trân lo sợ nhíu chặt mày.
_ Vết thương chảy máu lúc nãy bị thương khá sâu, có lẽ sẽ để lại sẹo. – Cô y tá xoa đầu Cố Yên Chi an ủi.
Lý Tiểu Trân nhìn nàng, đôi chân mày xụ xuống, gương mặt nàng ta như sắp mếu máo. Cô ý tá căn dặn nàng cách khử trùng, thoa thuốc và thay băng cho vết thương rồi rời đi. Lý Tiểu Trân khép nép đứng nhìn nàng.
_ Yên Chi, thật xin lỗi!
_ Không phải lỗi của cậu, là tôi không nhìn đường nên mới va phải cậu. - Cố Yên Chi lắc đầu.
_ Tại sao cậu lại ra ngoài giờ này? – Lý Tiểu Trân nhíu mày nhìn Cố Yên Chi, bộ đồng phục của Lâm Hoa vẫn được nàng mặc trên người, bây giờ chân váy và vạt áo đã lấm lem bùn đất, chân mày Lý Tiểu Trân càng nhíu chặt. - Cậu sao lại ở ngoài mà không về nhà?
_ Tôi đến thư viện công cộng tìm tài liệu nhưng lại quên mất thời gian. - Cố Yên Chi sợ Lý Tiểu Trân lo lắng liền giải thích.
_ Vậy sao lúc nãy cậu trông hốt hoảng như vậy? – Lý Tiểu Trân lại hỏi. – Không lẽ, có biến thái theo dõi cậu?
Cố Yên Chi cắn môi gật đầu, Lý Tiểu Trân há mồm.
_ Cậu biết bên ngoài nguy hiểm như vậy sao lại đi một mình? Hạ Thanh Khê đâu?
_ Cậu ấy cũng bận việc học, tôi không muốn làm phiền nên đến đó một mình, mọi ngày vẫn rất an toàn chỉ là hôm nay lỡ quên mất thời gian. - Cố Yên Chi nói.
Lý Tiểu Trân cũng biết năm cuối cao trung áp lực như thế nào, cũng không trách được Hạ Thanh Khê, dù có là người yêu, có ở chung một chỗ thì căn bản hai người là hai cá thể khác nhau, sẽ có công việc, cuộc sống cá nhân không thể lúc nào cũng bên cạnh Cố Yên Chi được. Huống hồ lúc này hai nàng vẫn còn chưa xác định mối quan hệ, dù muốn đi nữa Hạ Thanh Khê lấy lý do gì để bám theo nàng.
Ngồi ở đó một lúc Cố Yên Chi cảm thấy cũng không có gì khác lạ nên đòi về. Lý Tiểu Trân thấy cũng đã khuya nên đưa nàng về nhà.
_ Tại sao cậu lại ra ngoài giờ này? - Cố Yên Chi ngồi sau xe hỏi Lý Tiểu Trân.
_ Tôi đi giao mì! – Nàng ta thẳng thắng trả lời.
_ Trễ vậy còn ra ngoài, cậu không sợ sao?
_ Tôi chạy xe có gì mà sợ, hơn nữa ông ngoại cũng lớn tuổi rồi không thể chạy xe ban đêm được, rất nguy hiểm. – Lý Tiểu Trân giải thích.
Nàng ta quả thật là một đứa trẻ rất hiếu thảo, tuy bề ngoài có chút hổ báo, ở trường thì lại thuộc diện học sinh cá biệt nhưng bỏ qua hai điểm này, Lý Tiểu Trân quả thật rất tốt. Lý Tiểu Trân ghé xe trước cổng nhà Cố Yên Chi, nàng nói cảm ơn nàng ta rồi đi vào nhà, Lý Tiểu Trân đợi nàng vào nhà rồi mới chịu lái xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.