Chương 9: Giúp Đỡ
Tình Tuyết
14/07/2016
"Sau này em định thế nào? Bỏ qua như vậy?"
Cô nhớ trong truyện, Thiên Tuyết cũng không vì một lần từ chối mà suy sụp. Ngược lại, cô càng từ đó mà quyết tâm muốn cho Hoàng Ngọc Minh yêu thích bản thân. Suốt 2 năm, cô đuổi theo hắn, nhìn hắn tất cả vui buồn đều xoay quanh nữ chính Hạ Vi Vi. Nếu không phải gia đình xảy ra biến cố, cô hoàn toàn thất vọng vào tình yêu, nên quyết định ra ngoài du học. Có lẽ cô vẫn còn chấp nhất đoạn cảm tình này rất nhiều năm sau nữa.
"Em cũng không biết nữa." Kể hết ra như vậy, cô thấy lòng nhẹ nhõm, cũng bình tĩnh hơn rất nhiều "Chị bảo em nên làm sao bây giờ?"
Bây giờ, Thiên Tuyết vẫn còn trẻ, còn mờ mịt nhiều chuyện. Chỉ cần có người chỉ dẫn đúng cách, sẽ không có nhiều chuyện sau này xảy ra. Có lẽ, trong truyện, một Thiên Tuyết cố chấp, kiêu ngạo như vậy cũng bởi vì không có người ở bên hướng dẫn. Người nhà đều nuông chiều cô, bạn bè cũng không có người biết chỉ cho cô con đường đúng.
"Chuyện tình cảm, chị cũng không nói rõ được. Chỉ là mọi chuyện đều có thời gian giới hạn của nó. Chi bằng, bây giờ, chúng ta đặt ra một thời hạn. Nếu em có thể khiến cậu ta yêu thương em là tốt nhất. Nếu không thể, khi hết thời gian, em phải tự động buông ra."
Nghe vậy, Thiên Tuyết hơi do dự. Đó thực sự là cách tốt nhất. Chỉ là nên đặt thời gian là bao lâu. Nếu quá dài cũng không nên, nếu quá ngắn cô cũng không thể thay đổi được gì.
Nhìn Thiên Tuyết đã siêu lòng, Thiên Lam liền rèn sắt khi còn nóng.
"Vậy lấy 3 tháng làm chuẩn đi. Nếu sau 3 tháng em vẫn không thể khiến cậu ta thay đổi tình cảm. Đến lúc đó, em sẽ ra nước ngoài cùng chị, du học hai ba năm rồi về."
3 tháng. Nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Trong vòng ba tháng, để một người thay đổi tình cảm. Rất khó. Nhưng để ai đó quen thuộc một người bên cạnh. Cũng rất dễ.
* * *
Đêm qua, mãi tới 3h sáng, Thiên Tuyết mới chịu nghe lời đi ngủ.
Suốt thời gian đó, Thiên Lam đều ở cùng cô. Ngay cả lí do ban đầu do đói bụng cũng bị nước mắt của cô khóc cho trôi mất.
Không biết đêm qua, trong nhà có ai biết hai chị em cả đêm không ngủ? Buổi sáng, không ai lên gọi hai người. Lúc chạm mặt cũng vẫn điềm nhiên vui vẻ như mọi ngày.
"Chị thấy bộ này thế nào?" Thiên Tuyết cầm chiếc váy xòe chấm bi màu vàng nhạt vừa ướm lên người vừa hỏi.
Sau đêm qua, tình cảm của hai chị em càng thêm gắn bó, thân thiết. Để giảm bớt nỗi buồn, hai người vừa ăn trưa xong liền kéo nhau đi dạo phố. Đối với con gái, khi buồn thì ăn và mua sắm chính là biện pháp tốt nhất để giải tỏa. Nó đặc biệt có hiệu quả, nhất là khi trong túi bạn không thiếu tiền. Tất nhiên là hai vị tiểu thư của chúng ta chính là những người có rất nhiều tiền. Bởi vậy, bây giờ họ đang tung tăng dạo chơi ở AEJ.
"Rất đẹp. Bộ này đi." Thấy cô thích, Thiên Lam liền cười gật đầu. Mặc dù chiếc váy đó cũng không thật thích hợp Thiên Tuyết, nhưng chỉ cần cô yêu thích, một vài bộ váy 'trang trí' cũng có làm sao. Có thể nói, nuông chiều Thiên Tuyết là thói quen của tất cả mọi người trong gia đình, Thiên Lam cũng không ngoại lệ.
"Vậy bộ này, hai chiếc màu xanh cùng bộ màu trắng nữa. Như vậy có nhiều quá không chị?" Nhìn bộ trên người và mấy bộ trên tay phục vụ, Thiên Tuyết hơi lo lắng nhìn cô. Có phải cô mua hơi nhiều rồi không?
Thiên Lam nhìn thoáng qua. Mặc dù là thật nhiều chút. Nhưng hiếm khi hai người mua sắm vui vẻ như vậy. "Không sao. Mỗi ngày thay một bộ là được."
Hai chị em chọn xong quần áo liền đến chọn trang sức. Mỗi bộ quần áo đều có một phong cách, một vẻ đẹp riêng, nên cần một bộ trang sức riêng để phối hợp. Mặc dù, hai người cũng không thường đeo trang sức. Nhưng sở thích sưu tầm cái đẹp thì gần như phụ nữ nào cũng có. Chỉ cần họ đủ tiền.
Vừa bước vào quầy trang sức, Thiên Lam liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Thật không ngờ, hôm nay lại gặp ở đây.
Mặc dù là người quen nhưng cũng không thân thiết. Thiên Lam vốn định làm như không thấy. Chỉ tiếc, cô muốn không thân, người ta cũng tự đến làm thân cô.
"Anna"
Nghe tiếng gọi, Thiên Lam quay lại liền bắt gặp Jim và Alex đang nhìn về phía cô. Tiếng gọi vừa rồi chắc chắn là của anh chàng đào hoa Jim.
Bị bắt gặp, cô cũng không thể giả vờ không biết nữa. Thiên Lam tươi cười cùng hai người chào hỏi.
" Lại gặp rồi. Hai người cũng đi mua đồ à?"
"Đúng vậy" Nhìn tay cô xách túi lớn túi nhỏ, Jim cười ngả ngớn."Nhìn em mua nhiều vậy. Có cần anh giúp em xách đồ không?"
"Cảm ơn anh, nhưng em đi cùng em gái." Ý là anh không nên đi thêm việc.
"Thật đáng tiếc, anh vốn đang rảnh rỗi." Jim nhún vai, giơ hai tay như chứng tỏ bây giờ anh đang rất rảnh, rất sẵn lòng giúp cô xách đồ. Chỉ cần cô đồng ý.
Nhìn như vậy, Alex liếc xéo cậu ta. Trong đầu suy nghĩ, có phải anh đã quá nhân từ, nên mới để cậu ta rảnh rỗi như vậy. Trở về nhất định phải tăng lượng công việc.
Jim đột nhiên thấy lành lạnh, chỉ chớp mắt như ảo giác. Nếu cậu ta biết suy nghĩ của ai kia, nhất định sẽ nhảy lên kháng nghị. Lượng công việc của hắn vẫn luôn có tăng không giảm. Nếu không phải Alex đột ngột kêu hắn cùng đi chọn quà cho Emy tiểu thư, hắn nào có cơ hội xuất hiện ở đây. Chỉ tiếc, Jim không có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Nên cậu sẽ vì hành động ga lăng giờ phút này mà chịu hậu quả về sau.
Thiên Lam vẫn không biết tên gọi của mình lại dễ nghe như vậy. Nhưng từ khóe môi anh, tên cô như là một lời thần chú, chậm rãi mà ngân vang.
Alex nhìn cô, khẽ mở miệng "Thiên Lam"
Cô nhớ trong truyện, Thiên Tuyết cũng không vì một lần từ chối mà suy sụp. Ngược lại, cô càng từ đó mà quyết tâm muốn cho Hoàng Ngọc Minh yêu thích bản thân. Suốt 2 năm, cô đuổi theo hắn, nhìn hắn tất cả vui buồn đều xoay quanh nữ chính Hạ Vi Vi. Nếu không phải gia đình xảy ra biến cố, cô hoàn toàn thất vọng vào tình yêu, nên quyết định ra ngoài du học. Có lẽ cô vẫn còn chấp nhất đoạn cảm tình này rất nhiều năm sau nữa.
"Em cũng không biết nữa." Kể hết ra như vậy, cô thấy lòng nhẹ nhõm, cũng bình tĩnh hơn rất nhiều "Chị bảo em nên làm sao bây giờ?"
Bây giờ, Thiên Tuyết vẫn còn trẻ, còn mờ mịt nhiều chuyện. Chỉ cần có người chỉ dẫn đúng cách, sẽ không có nhiều chuyện sau này xảy ra. Có lẽ, trong truyện, một Thiên Tuyết cố chấp, kiêu ngạo như vậy cũng bởi vì không có người ở bên hướng dẫn. Người nhà đều nuông chiều cô, bạn bè cũng không có người biết chỉ cho cô con đường đúng.
"Chuyện tình cảm, chị cũng không nói rõ được. Chỉ là mọi chuyện đều có thời gian giới hạn của nó. Chi bằng, bây giờ, chúng ta đặt ra một thời hạn. Nếu em có thể khiến cậu ta yêu thương em là tốt nhất. Nếu không thể, khi hết thời gian, em phải tự động buông ra."
Nghe vậy, Thiên Tuyết hơi do dự. Đó thực sự là cách tốt nhất. Chỉ là nên đặt thời gian là bao lâu. Nếu quá dài cũng không nên, nếu quá ngắn cô cũng không thể thay đổi được gì.
Nhìn Thiên Tuyết đã siêu lòng, Thiên Lam liền rèn sắt khi còn nóng.
"Vậy lấy 3 tháng làm chuẩn đi. Nếu sau 3 tháng em vẫn không thể khiến cậu ta thay đổi tình cảm. Đến lúc đó, em sẽ ra nước ngoài cùng chị, du học hai ba năm rồi về."
3 tháng. Nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Trong vòng ba tháng, để một người thay đổi tình cảm. Rất khó. Nhưng để ai đó quen thuộc một người bên cạnh. Cũng rất dễ.
* * *
Đêm qua, mãi tới 3h sáng, Thiên Tuyết mới chịu nghe lời đi ngủ.
Suốt thời gian đó, Thiên Lam đều ở cùng cô. Ngay cả lí do ban đầu do đói bụng cũng bị nước mắt của cô khóc cho trôi mất.
Không biết đêm qua, trong nhà có ai biết hai chị em cả đêm không ngủ? Buổi sáng, không ai lên gọi hai người. Lúc chạm mặt cũng vẫn điềm nhiên vui vẻ như mọi ngày.
"Chị thấy bộ này thế nào?" Thiên Tuyết cầm chiếc váy xòe chấm bi màu vàng nhạt vừa ướm lên người vừa hỏi.
Sau đêm qua, tình cảm của hai chị em càng thêm gắn bó, thân thiết. Để giảm bớt nỗi buồn, hai người vừa ăn trưa xong liền kéo nhau đi dạo phố. Đối với con gái, khi buồn thì ăn và mua sắm chính là biện pháp tốt nhất để giải tỏa. Nó đặc biệt có hiệu quả, nhất là khi trong túi bạn không thiếu tiền. Tất nhiên là hai vị tiểu thư của chúng ta chính là những người có rất nhiều tiền. Bởi vậy, bây giờ họ đang tung tăng dạo chơi ở AEJ.
"Rất đẹp. Bộ này đi." Thấy cô thích, Thiên Lam liền cười gật đầu. Mặc dù chiếc váy đó cũng không thật thích hợp Thiên Tuyết, nhưng chỉ cần cô yêu thích, một vài bộ váy 'trang trí' cũng có làm sao. Có thể nói, nuông chiều Thiên Tuyết là thói quen của tất cả mọi người trong gia đình, Thiên Lam cũng không ngoại lệ.
"Vậy bộ này, hai chiếc màu xanh cùng bộ màu trắng nữa. Như vậy có nhiều quá không chị?" Nhìn bộ trên người và mấy bộ trên tay phục vụ, Thiên Tuyết hơi lo lắng nhìn cô. Có phải cô mua hơi nhiều rồi không?
Thiên Lam nhìn thoáng qua. Mặc dù là thật nhiều chút. Nhưng hiếm khi hai người mua sắm vui vẻ như vậy. "Không sao. Mỗi ngày thay một bộ là được."
Hai chị em chọn xong quần áo liền đến chọn trang sức. Mỗi bộ quần áo đều có một phong cách, một vẻ đẹp riêng, nên cần một bộ trang sức riêng để phối hợp. Mặc dù, hai người cũng không thường đeo trang sức. Nhưng sở thích sưu tầm cái đẹp thì gần như phụ nữ nào cũng có. Chỉ cần họ đủ tiền.
Vừa bước vào quầy trang sức, Thiên Lam liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Thật không ngờ, hôm nay lại gặp ở đây.
Mặc dù là người quen nhưng cũng không thân thiết. Thiên Lam vốn định làm như không thấy. Chỉ tiếc, cô muốn không thân, người ta cũng tự đến làm thân cô.
"Anna"
Nghe tiếng gọi, Thiên Lam quay lại liền bắt gặp Jim và Alex đang nhìn về phía cô. Tiếng gọi vừa rồi chắc chắn là của anh chàng đào hoa Jim.
Bị bắt gặp, cô cũng không thể giả vờ không biết nữa. Thiên Lam tươi cười cùng hai người chào hỏi.
" Lại gặp rồi. Hai người cũng đi mua đồ à?"
"Đúng vậy" Nhìn tay cô xách túi lớn túi nhỏ, Jim cười ngả ngớn."Nhìn em mua nhiều vậy. Có cần anh giúp em xách đồ không?"
"Cảm ơn anh, nhưng em đi cùng em gái." Ý là anh không nên đi thêm việc.
"Thật đáng tiếc, anh vốn đang rảnh rỗi." Jim nhún vai, giơ hai tay như chứng tỏ bây giờ anh đang rất rảnh, rất sẵn lòng giúp cô xách đồ. Chỉ cần cô đồng ý.
Nhìn như vậy, Alex liếc xéo cậu ta. Trong đầu suy nghĩ, có phải anh đã quá nhân từ, nên mới để cậu ta rảnh rỗi như vậy. Trở về nhất định phải tăng lượng công việc.
Jim đột nhiên thấy lành lạnh, chỉ chớp mắt như ảo giác. Nếu cậu ta biết suy nghĩ của ai kia, nhất định sẽ nhảy lên kháng nghị. Lượng công việc của hắn vẫn luôn có tăng không giảm. Nếu không phải Alex đột ngột kêu hắn cùng đi chọn quà cho Emy tiểu thư, hắn nào có cơ hội xuất hiện ở đây. Chỉ tiếc, Jim không có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Nên cậu sẽ vì hành động ga lăng giờ phút này mà chịu hậu quả về sau.
Thiên Lam vẫn không biết tên gọi của mình lại dễ nghe như vậy. Nhưng từ khóe môi anh, tên cô như là một lời thần chú, chậm rãi mà ngân vang.
Alex nhìn cô, khẽ mở miệng "Thiên Lam"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.