Chương 47: Khuyên nhủ Thiên Tuyết
Tình Tuyết
03/08/2016
Tuy có chút phản cảm với gương mặt của Cherry, nhưng Thiên Lam nhận rõ
đó chỉ là chuyện của kiếp trước. Hiện tại, Cherry vẫn chưa làm gì có lỗi với cô, nên Thiên Lam vẫn rất hòa nhã cùng Cherry thảo luận về thiết
kế. Thật may, thời gian hai người hợp tác cũng chỉ là một tuần. Bước vào chung kết, hai người cũng không còn gặp lại nữa. Thiên Lam cũng thở dài nhẹ nhõm. Tuy cô đã buông chuyện kiếp trước, nhưng mỗi ngày phải nhìn
một gương mặt chán ghét cũng không là điều tốt đẹp gì.
Không giống như kiếp trước bị người hãm hại, Thiên Lam rất suôn sẻ vượt qua cuộc thi. Mặc dù không lấy được giải nhất " nhà thiết kế tài năng", nhưng Thiên Lam lại được bình chọn là " nhà thiết kế sáng tạo" nhất. Các thiết kế của cô đều rất được giám khảo và khán giả yêu thích.
Kết quả như vậy, Thiên Lam cũng rất thỏa mãn. Dù sao cô còn trẻ, kinh nghiệm vẫn còn rất thiếu hụt. Có thể có thành tựu như vậy đã là rất tốt. Cô tin, chỉ cần thời gian tích lũy, cô nhất định sẽ đứng lên bậc cao vinh quang.
Hôm nay, chính là ngày Thiên Lam về nước. Gần một tháng ở Mỹ quốc, không biết mọi người chuẩn bị hôn sự như thế nào? Hôm nay đã là mùng 5, còn 5 ngày nữa là tới hôn lễ của anh Eric.
Bởi vì hôn lễ gần, nên Jenny và Bin cùng theo Thiên Lam trở về. Chỉ có dượng là ở lại xử lí công việc, có thể tới ngày 8 hoặc 9 sẽ qua.
Tới đón Thiên Lam ngoại trừ trợ lí Jon, còn có một người cô không thể ngờ tới. Không kịp vui mừng, Thiên Lam đã nhìn ra vẻ mệt mỏi, tiều tụy trên gương mặt trái táo hồng hào.
"Thiên Tuyết, làm sao vậy?"
Thời gian qua cô đều vội vã chuyện đám cưới của anh Eric và cuộc thi, đúng là bỏ quên chuyện của Thiên Tuyết. Không biết Thiên Tuyết sang Anh từ lúc nào? Tại sao cũng không ai báo cho cô biết?
"Em không sao. Chỉ là đổi nơi ở mới chưa quen nên mất ngủ."
Mặc dù Thiên Tuyết vẫn rạng rỡ tươi cười, nhưng Thiên Lam lại cảm thấy nụ cười đó có chút gượng gạo. Nhưng đây cũng không phải là nơi nói chuyện. Thiên Lam vỗ tay Thiên Tuyết an ủi.
"Con chào dì, chào Bin." Nhìn Jenny theo sau bước tới, Thiên Tuyết lễ phép chào hỏi. Bởi vì Thiên Lam, hai nhà cũng có chút thời gian gặp gỡ. Tuy là người thứ ba, nhưng ba mẹ đều xem Jenny như bạn bè, nên Thiên Tuyết cũng không chán ghét Jenny. Thậm chí, còn có chút yêu thích sự ôn nhu, hiền hòa của bà.
"Thiên Tuyết à. Nhiều năm không gặp, càng ngày càng đẹp rồi." Thiên Tuyết là thừa hưởng vẻ ngoài đáng yêu của mẹ, Jenny vừa nhìn liền đoán được.
"Em chào chị." Bin lễ phép hô to.
"Thật ngoan" Thiên Tuyết xoa đầu cậu nhóc ca ngợi. Nếu là bình thường cô nhất định sẽ rất vui vẻ cùng cậu bé nói chuyện. Nhưng bây giờ, cô không có tâm trạng, cũng chỉ có thể qua loa như vậy.
Đều là người quen, nên cũng không cần gì phải giới thiệu. Hai bên chào hỏi một chút, Thiên Lam liền gật đầu nói.
"Làm phiền anh, Jon. Chúng ta về thôi."
Đứng ở sân bay mãi cũng không tốt, mọi người liền đồng ý trở về.
Trở lại biệt thự, sắp xếp xong chỗ ở cho Jenny và nhóc Bin, Thiên Lam liền quan tâm tới chuyện của Thiên Tuyết. Nhìn con bé hốc hác như vậy, cô đúng là lo lắng.
"Thiên Tuyết, cùng chị lên lầu đi."
Biết Thiên Lam muốn nói chuyện với mình, Thiên Tuyết bất an chà chà chân. Cuối cùng vẫn chậm chạp theo sau Thiên Lam.
"Tại sao lại sang Anh trước?"
Dì Jani nói Thiên Tuyết tới đây đã ba ngày. Mấy ngày nữa, ba và dì Nhã Huệ cũng tới tham dự hôn lễ của anh Eric, Thiên Tuyết hoàn toàn không cần tới sớm như vậy. Dù sao, ở đây, Thiên Tuyết cũng chỉ thân với cô. Mà gần tháng qua, cô đều ở Mỹ quốc.
Không nghĩ Thiên Lam hỏi trực tiếp như vậy, Thiên Tuyết có chút kinh hoảng, lắp bắp giải thích.
"Em...em là muốn tới sớm mấy ngày để đi chơi."
Nghe vậy, Thiên Lam thở dài một hơi. Cô ngồi xuống bên cạnh Thiên Tuyết, ôm vai cô an ủi.
"Thiên Tuyết, em biết là chị không tin lí do này. Ba ngày nay, em không hề rời khỏi biệt thự."
Dì Jani nói Thiên Tuyết mỗi ngày đều ngồi một chỗ ngẩn người, cơm cũng ăn rất ít. Có thể làm Thiên Tuyết trở nên như vậy, chắc chắn chỉ có một người.
"Ngoan. Nói chị nghe. Là Hoàng Ngọc Minh gây ra chuyện gì?"
Nghe tới tên này, Thiên Tuyết rõ ràng run lên một chút. Gương mặt cũng cúi gằm xuống, không nói lời nào.
Thiên Lam bỗng nhớ tới lần trước hai người nói chuyện. Mặc dù cô bảo Thiên Tuyết theo sát Hoàng Ngọc Minh nhằm ngăn chặn hắn ta xảy ra tình một đêm với người khác. Nhưng số phận đặt ra cũng không phải dễ dàng thay đổi như vậy. Có lẽ, Hoàng Ngọc Minh vẫn xảy ra quan hệ với người khác, bị Thiên Tuyết bắt gặp. Nếu không, với tính cách mạnh mẽ của Thiên Tuyết sẽ không trốn tránh sang tận đây.
"Lúc chị ở Việt Nam, chị rất vui vẻ vì được sống trong một gia đình hạnh phúc. Nhưng cuối cùng chị vẫn lựa chọn rời đi nó. Em biết vì sao không?"
Không biết Thiên Lam vì sao dời đề tài, nhưng nói sang chuyện khác, Thiên Tuyết rõ ràng bớt căng thẳng hơn. Khẽ nhìn Thiên Lam một chút, Thiên Tuyết lắc lắc đầu.
"Bởi vì, chị không phải chỉ sống vì gia đình mình. Ở đây, chị còn có anh Eric cần quan tâm, còn có công việc cần phát triển... Trên đời này, con người không phải chỉ sống vì tình yêu, còn có gia đình, ước mơ và hoài bão. Ở trong nhà, em là người được yêu thương nhất, ba và dì Nhã Huệ thương em thế nào, em là người hiểu rõ nhất. Làm sao, em có thể vì một người ngoài mà khiến họ lo lắng? Còn ước mơ của em, em vẫn chưa thực hiện được. Thời gian qua, em chỉ quay quanh một người, đã bỏ phí rất nhiều thời gian rồi. Bây giờ, chính là thời gian, em dành cho gia đình và ước mơ của mình."
Cùng là cô gái đang yêu, Thiên Lam hiểu rõ muốn Thiên Tuyết bỏ quên Hoàng Ngọc Minh là điều không thể. Nhưng nếu duyên phận chưa tới, tách ra một thời gian cũng rất tốt.
"Chị không nói em nhất định phải quên hắn ta. Nhưng em cũng phải vì bản thân và gia đình nữa. Chị cho rằng em nên ra nước ngoài du học vài năm. Có lẽ khi trở lại, duyên phận của hai người mới là thời điểm bắt đầu."
Nếu như vậy, tình tiết truyện cũng không có gì thay đổi. Nam nữ chính kết hôn, Thiên Tuyết đi du học. Có lẽ, Hoàng Ngọc Minh cũng giống trong truyện nhớ tới Thiên Tuyết đi.
Gặp Thiên Tuyết vẫn giữ im lặng, Thiên Lam thở dài một hơi. Chuyện tình cảm không phải nói buông là buông được. Thiên Tuyết thông minh nhất định sẽ biết nên làm như thế nào. Cô cũng không là người trong cuộc, cũng chỉ có thể cho Thiên Tuyết lời khuyên. Nhưng rõ ràng Thiên Tuyết vẫn chưa chấp nhận được chuyện này. Hôm nay, cô chỉ nên nói như vậy. Có lẽ, nói thêm vài lần nữa, Thiên Tuyết sẽ thông suốt hơn.
"Em hãy nghĩ kĩ lời chị nói. Quyết định làm sao, hãy nói cho chị nghe. Giờ trở lại phòng nghỉ đi. Nhìn em hốc hác như vậy, chị thương lắm. Nếu để ba hay dì Nhã Huệ thấy cũng không tốt."
Thiên Tuyết chà chà khóe mắt, ngoan ngoãn "dạ" một tiếng.
Nhìn Thiên Tuyết thẫn thờ ra khỏi phòng, Thiên Lam có chút mờ mịt nhắm lại hai mắt.
Hi vọng qua lần này, Thiên Tuyết sẽ thật sự trưởng thành, biết vì bản thân và gia đình nhiều hơn. Còn chuyện tình cảm... Thời gian chính là liều thuốc hữu hiệu cho tất cả. Có lẽ khi xa nhau, Thiên Tuyết sẽ động lòng với một người khác. Nếu không, thời gian qua đi, tình cảm này sẽ càng sâu đậm, mãnh liệt. Đến lúc đó, Thiên Tuyết sẽ có càng nhiều động lực để vượt qua tất cả.
Không giống như kiếp trước bị người hãm hại, Thiên Lam rất suôn sẻ vượt qua cuộc thi. Mặc dù không lấy được giải nhất " nhà thiết kế tài năng", nhưng Thiên Lam lại được bình chọn là " nhà thiết kế sáng tạo" nhất. Các thiết kế của cô đều rất được giám khảo và khán giả yêu thích.
Kết quả như vậy, Thiên Lam cũng rất thỏa mãn. Dù sao cô còn trẻ, kinh nghiệm vẫn còn rất thiếu hụt. Có thể có thành tựu như vậy đã là rất tốt. Cô tin, chỉ cần thời gian tích lũy, cô nhất định sẽ đứng lên bậc cao vinh quang.
Hôm nay, chính là ngày Thiên Lam về nước. Gần một tháng ở Mỹ quốc, không biết mọi người chuẩn bị hôn sự như thế nào? Hôm nay đã là mùng 5, còn 5 ngày nữa là tới hôn lễ của anh Eric.
Bởi vì hôn lễ gần, nên Jenny và Bin cùng theo Thiên Lam trở về. Chỉ có dượng là ở lại xử lí công việc, có thể tới ngày 8 hoặc 9 sẽ qua.
Tới đón Thiên Lam ngoại trừ trợ lí Jon, còn có một người cô không thể ngờ tới. Không kịp vui mừng, Thiên Lam đã nhìn ra vẻ mệt mỏi, tiều tụy trên gương mặt trái táo hồng hào.
"Thiên Tuyết, làm sao vậy?"
Thời gian qua cô đều vội vã chuyện đám cưới của anh Eric và cuộc thi, đúng là bỏ quên chuyện của Thiên Tuyết. Không biết Thiên Tuyết sang Anh từ lúc nào? Tại sao cũng không ai báo cho cô biết?
"Em không sao. Chỉ là đổi nơi ở mới chưa quen nên mất ngủ."
Mặc dù Thiên Tuyết vẫn rạng rỡ tươi cười, nhưng Thiên Lam lại cảm thấy nụ cười đó có chút gượng gạo. Nhưng đây cũng không phải là nơi nói chuyện. Thiên Lam vỗ tay Thiên Tuyết an ủi.
"Con chào dì, chào Bin." Nhìn Jenny theo sau bước tới, Thiên Tuyết lễ phép chào hỏi. Bởi vì Thiên Lam, hai nhà cũng có chút thời gian gặp gỡ. Tuy là người thứ ba, nhưng ba mẹ đều xem Jenny như bạn bè, nên Thiên Tuyết cũng không chán ghét Jenny. Thậm chí, còn có chút yêu thích sự ôn nhu, hiền hòa của bà.
"Thiên Tuyết à. Nhiều năm không gặp, càng ngày càng đẹp rồi." Thiên Tuyết là thừa hưởng vẻ ngoài đáng yêu của mẹ, Jenny vừa nhìn liền đoán được.
"Em chào chị." Bin lễ phép hô to.
"Thật ngoan" Thiên Tuyết xoa đầu cậu nhóc ca ngợi. Nếu là bình thường cô nhất định sẽ rất vui vẻ cùng cậu bé nói chuyện. Nhưng bây giờ, cô không có tâm trạng, cũng chỉ có thể qua loa như vậy.
Đều là người quen, nên cũng không cần gì phải giới thiệu. Hai bên chào hỏi một chút, Thiên Lam liền gật đầu nói.
"Làm phiền anh, Jon. Chúng ta về thôi."
Đứng ở sân bay mãi cũng không tốt, mọi người liền đồng ý trở về.
Trở lại biệt thự, sắp xếp xong chỗ ở cho Jenny và nhóc Bin, Thiên Lam liền quan tâm tới chuyện của Thiên Tuyết. Nhìn con bé hốc hác như vậy, cô đúng là lo lắng.
"Thiên Tuyết, cùng chị lên lầu đi."
Biết Thiên Lam muốn nói chuyện với mình, Thiên Tuyết bất an chà chà chân. Cuối cùng vẫn chậm chạp theo sau Thiên Lam.
"Tại sao lại sang Anh trước?"
Dì Jani nói Thiên Tuyết tới đây đã ba ngày. Mấy ngày nữa, ba và dì Nhã Huệ cũng tới tham dự hôn lễ của anh Eric, Thiên Tuyết hoàn toàn không cần tới sớm như vậy. Dù sao, ở đây, Thiên Tuyết cũng chỉ thân với cô. Mà gần tháng qua, cô đều ở Mỹ quốc.
Không nghĩ Thiên Lam hỏi trực tiếp như vậy, Thiên Tuyết có chút kinh hoảng, lắp bắp giải thích.
"Em...em là muốn tới sớm mấy ngày để đi chơi."
Nghe vậy, Thiên Lam thở dài một hơi. Cô ngồi xuống bên cạnh Thiên Tuyết, ôm vai cô an ủi.
"Thiên Tuyết, em biết là chị không tin lí do này. Ba ngày nay, em không hề rời khỏi biệt thự."
Dì Jani nói Thiên Tuyết mỗi ngày đều ngồi một chỗ ngẩn người, cơm cũng ăn rất ít. Có thể làm Thiên Tuyết trở nên như vậy, chắc chắn chỉ có một người.
"Ngoan. Nói chị nghe. Là Hoàng Ngọc Minh gây ra chuyện gì?"
Nghe tới tên này, Thiên Tuyết rõ ràng run lên một chút. Gương mặt cũng cúi gằm xuống, không nói lời nào.
Thiên Lam bỗng nhớ tới lần trước hai người nói chuyện. Mặc dù cô bảo Thiên Tuyết theo sát Hoàng Ngọc Minh nhằm ngăn chặn hắn ta xảy ra tình một đêm với người khác. Nhưng số phận đặt ra cũng không phải dễ dàng thay đổi như vậy. Có lẽ, Hoàng Ngọc Minh vẫn xảy ra quan hệ với người khác, bị Thiên Tuyết bắt gặp. Nếu không, với tính cách mạnh mẽ của Thiên Tuyết sẽ không trốn tránh sang tận đây.
"Lúc chị ở Việt Nam, chị rất vui vẻ vì được sống trong một gia đình hạnh phúc. Nhưng cuối cùng chị vẫn lựa chọn rời đi nó. Em biết vì sao không?"
Không biết Thiên Lam vì sao dời đề tài, nhưng nói sang chuyện khác, Thiên Tuyết rõ ràng bớt căng thẳng hơn. Khẽ nhìn Thiên Lam một chút, Thiên Tuyết lắc lắc đầu.
"Bởi vì, chị không phải chỉ sống vì gia đình mình. Ở đây, chị còn có anh Eric cần quan tâm, còn có công việc cần phát triển... Trên đời này, con người không phải chỉ sống vì tình yêu, còn có gia đình, ước mơ và hoài bão. Ở trong nhà, em là người được yêu thương nhất, ba và dì Nhã Huệ thương em thế nào, em là người hiểu rõ nhất. Làm sao, em có thể vì một người ngoài mà khiến họ lo lắng? Còn ước mơ của em, em vẫn chưa thực hiện được. Thời gian qua, em chỉ quay quanh một người, đã bỏ phí rất nhiều thời gian rồi. Bây giờ, chính là thời gian, em dành cho gia đình và ước mơ của mình."
Cùng là cô gái đang yêu, Thiên Lam hiểu rõ muốn Thiên Tuyết bỏ quên Hoàng Ngọc Minh là điều không thể. Nhưng nếu duyên phận chưa tới, tách ra một thời gian cũng rất tốt.
"Chị không nói em nhất định phải quên hắn ta. Nhưng em cũng phải vì bản thân và gia đình nữa. Chị cho rằng em nên ra nước ngoài du học vài năm. Có lẽ khi trở lại, duyên phận của hai người mới là thời điểm bắt đầu."
Nếu như vậy, tình tiết truyện cũng không có gì thay đổi. Nam nữ chính kết hôn, Thiên Tuyết đi du học. Có lẽ, Hoàng Ngọc Minh cũng giống trong truyện nhớ tới Thiên Tuyết đi.
Gặp Thiên Tuyết vẫn giữ im lặng, Thiên Lam thở dài một hơi. Chuyện tình cảm không phải nói buông là buông được. Thiên Tuyết thông minh nhất định sẽ biết nên làm như thế nào. Cô cũng không là người trong cuộc, cũng chỉ có thể cho Thiên Tuyết lời khuyên. Nhưng rõ ràng Thiên Tuyết vẫn chưa chấp nhận được chuyện này. Hôm nay, cô chỉ nên nói như vậy. Có lẽ, nói thêm vài lần nữa, Thiên Tuyết sẽ thông suốt hơn.
"Em hãy nghĩ kĩ lời chị nói. Quyết định làm sao, hãy nói cho chị nghe. Giờ trở lại phòng nghỉ đi. Nhìn em hốc hác như vậy, chị thương lắm. Nếu để ba hay dì Nhã Huệ thấy cũng không tốt."
Thiên Tuyết chà chà khóe mắt, ngoan ngoãn "dạ" một tiếng.
Nhìn Thiên Tuyết thẫn thờ ra khỏi phòng, Thiên Lam có chút mờ mịt nhắm lại hai mắt.
Hi vọng qua lần này, Thiên Tuyết sẽ thật sự trưởng thành, biết vì bản thân và gia đình nhiều hơn. Còn chuyện tình cảm... Thời gian chính là liều thuốc hữu hiệu cho tất cả. Có lẽ khi xa nhau, Thiên Tuyết sẽ động lòng với một người khác. Nếu không, thời gian qua đi, tình cảm này sẽ càng sâu đậm, mãnh liệt. Đến lúc đó, Thiên Tuyết sẽ có càng nhiều động lực để vượt qua tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.