Chương 12: CHƯƠNG 12
Luyến Nguyệt Nhi
09/12/2015
Thị trấn Dương Liễu có tổ chức đại hội thi từ tranh tài quy mô lớn nhất, không khí náo nhiệt nhất mỗi năm một lần.
Người tổ chức thi từ tranh tài là Liễu viên ngoại của thị trấn Dương Liễu, Liễu viên ngoại này chẳng những có tâm địa bồ tát, cứu tế dân chúng nghèo khổ, lại yêu thích những người biết thi từ ca phú văn nhã. Mục đích của thi từ tranh tài chính là muốn tìm ra những thanh niên có tài có khí trong trấn, dùng văn kết bạn.
Thi từ tranh tài năm nay là lần thứ tám, cái chữ “tám” này, từ xưa đến giờ đã được xem là chữ may mắn*. Cho nên quy mô, đội hình năm nay càng lớn hơn nhiều so với trước kia, chẳng những các tài tử của thị trấn Dương Liễu tham gia, ngay cả các tài tử từ các thị trấn lân cận cũng đêm tối lên đường, sáng sớm đã tới đây chờ.
(*“tám” tiếng Hán là “bát”, đọc gần gần như “phát” trong “phát tài”)
Trên khoảnh đất trống phía bắc thị trấn, từ sớm đã dựng lên một cái đài tranh tài. Trên đài, sắp xếp mấy cái bàn, trên bàn có đặt văn phòng tứ bảo*, trên một cái bàn khác đặt vài hũ rượu ngon lâu năm. Đứng bên cạnh bàn là mấy cô tiểu nha đầu, người rót rượu, người mài mực. Chính giữa đài, bố trí mấy bộ ghế bạch đàn. Ngồi ở giữa là một vị lão giả chòm râu hoa râm, thân mặc trường sam màu xanh, eo thắt mỹ ngọc, tinh thần nghiêm nghị, rất nho nhã, ngồi hai bên ông cũng là những nam nhân khoảng sáu mươi tuổi cũng đều yêu thích thơ văn.
(*văn phòng tứ bảo: bốn vật dụng thiết yếu của người học thư pháp, bao gồm: Bút, Nghiên, Giấy và Mực)
Dưới đài, dòng người hối hả, đến dự thi, đến ủng hộ, đến xem náo nhiệt, vây chặt quanh đấu trường đến mức nước chảy không lọt.
Đoàn người Đan Ty Tuấn vừa tới, chỉ có thể đứng từ xa chứng kiến rõ ràng trên đài có treo một tấm bảng viết bốn chữ “Dĩ Văn Hội Hữu*”.
(*dùng văn kết bạn)
“Tiểu thư, chúng ta làm sao đi vào được đây?” Phỉ Thúy nhìn dòng người tấp nập phía trước, trợn tròn mắt.
“Đúng vậy, làm sao đi vào đây?” Tô Tích Nhân cũng nản lòng, đôi mắt sóng sánh nước bất tri bất giác nhìn về phía Đan Ty Tuấn bên cạnh. Ôi, sao lại như vậy? Thời gian gần đây nàng cứ như vậy, vừa gặp phải chuyện sẽ bất tri bất giác nhìn hắn cầu cứu. Tô Tích Nhân bất lực nắm chặt tay lại, vừa mê hoặc lại có chút sợ hãi.
“Cứ giao cho ta!” Nhìn Tô Tích Nhân bằng một ánh mắt an ủi, Đan Ty Tuấn quay đầu lại căn dặn Vu Phong. “Vu Phong, nhớ phải mang Phỉ Thúy theo.”
Nói xong, hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Tích Nhân, thi triển khinh công bay qua dòng người tấp nập, Vu Phong mang theo Phỉ Thúy cũng theo sát phía sau.
“A!”
Tô Tích Nhân thở nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy cả người đột nhiên bay lên không trung, gió phất qua gương mặt, còn chưa cảm giác rõ được mình đang bay trong không trung, thì người đã đáp xuống mặt đất.
Hô, hô…
Phỉ Thúy vỗ vỗ trái tim đang nhảy thùng thùng trong ngực. “Tiểu thư, chúng ta mới vừa bay đó nha!” Dứt lời, mới phát hiện dòng người đang cười đùa hò hét phía dưới đều đã tĩnh lặng lại, ngàn vạn ánh mắt thẳng tắp nhìn về bọn họ. Ơ, Phỉ Thúy sợ hết hồn, lui sang bên cạnh Vu Phong.
Đan Ty Tuấn ngước nhìn lên, bọn họ đã làm kinh động quần chúng.
Hắn hai tay ôm quyền, khom người cúi chào mọi người. “Tại hạ là Đan Ty Tuấn, cùng mấy vị bằng hữu đi ngang qua vùng đất quý này. Nghe nói nơi này đang tiến hành thi từ tranh tài, trùng hợp chúng ta đối với thi từ cũng có mấy phần hứng thú, cho nên cố ý đến đây tỷ thí cùng các vị, nếu mới vừa rồi kinh động mọi người, kính xin thông cảm.”
Với thái độ khiêm tốn cùng dung mạo tuấn mỹ, Đan Ty Tuấn nhẹ nhàng giành được hảo cảm của mọi người, lấy được sự đồng tình của quần chúng.
“Công tử cũng là người văn nhã, tự nhiên sẽ được hoan nghênh.” Liễu viên ngoại vuốt chòm râu, mỉm cười nói. Uhm, người trẻ tuổi này xem ra khí thế bất phàm, nhất định không phải người bình thường.
“Đa tạ Liễu viên ngoại.” Đan Ty Tuấn hòa ái chắp tay với Liễu viên ngoại, lui sang một bên, nhận được ánh mắt ngạc nhiên của Tô Tích Nhân.
Tô Tích Nhân nhìn chăm chú vào Đan Ty Tuấn, nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu mặt mà mình không biết? Lúc mới quen chỉ cảm thấy hắn môi hồng răng trắng rất đẹp, thậm chí so còn đẹp hơn một bậc so với nữ nhân. Sau này bởi vì nàng thật lòng khen ngợi, nên nhận ra hắn tính tình nóng nảy như lửa (*Đan Ty Tuấn kháng nghị* hắn chỉ nhằm vào những người bàn luận về dáng ngoài của hắn, mà nóng nảy tức giận, đừng có trách oan hắn làm mọi việc cũng đều bướng bỉnh như vậy, có được hay không?), sau đó lại cùng nhau lên đường, trong khoảng thời gian này, lại cảm thấy hắn sẵng giọng, phản phục, bất cần đời, không đứng đắn, tà khí, nhưng mới vừa rồi lại thấy hắn khiêm tốn hữu lễ. Mặc dù càng ngày càng không hiểu nổi, không thể nhìn rõ hắn rốt cuộc là một người như thế nào, nhưng nàng nhưng mơ hồ nhận thấy trái tim của mình bị hắn hấp dẫn, cũng trầm luân tất cả vẻ mặt phát ra trên người hắn, lại càng làm nàng luống cuống, không biết xử lý như thế nào?
Đôi mắt thâm thúy của Đan Ty Tuấn ngưng đọng nhìn Tô Tích Nhân, mấy ngày nay hắn có thể cảm nhận được nàng không khống chế được vì bị mình hấp dẫn rồi lại luống cuống, tâm tình bất an. Tâm tình hắn cũng mâu thuẫn vì nàng bị mình hấp dẫn nhưng lại bất an, Đan Ty Tuấn đối với chuyện nàng bắt đầu nảy sinh tình yêu với mình, tất nhiên là trong lòng vui mừng như điên. Nhưng đối với chuyện nàng luống cuống, bất an, hắn cũng lo lắng không đành lòng. Cuối cùng lại nghĩ: thôi thì tất cả mọi chuyện hãy cứ để cho nàng tự mình tỉnh ngộ, tự mình nhận thức đi, hắn không thể tạo áp lực cho nàng, nếu không chỉ sợ tiểu nữ tử ôn thôn này sẽ giống như một con thỏ bị giật mình sẽ chạy thật xa, vậy hắn chẳng phải là thảm sao.
“Tích Nhân, hoàn hồn đi, sắp tuyên bố quy tắc tranh tài kìa.” Bàn tay to khua khua trước mặt Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn khó nén nụ cười.
“Oa…” Tô Tích Nhân nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, lúng túng đến mức đỏ bừng cả mặt, lại tiếp tục cúi đầu, tựa hồ như muốn giấu mình đi.
“Thùng thùng…”
Đang lúc Đan Ty Tuấn lo lắng nàng có thể biến thành con đà điểu hay không*, trên đài vang lên tiếng trống, cũng cứu vớt Tô Tích Nhân đang không biết chôn đầu đi đâu.
(*ý là con đà điểu khi sợ hãi thường chôn đầu vào trong cát)
“Mọi người chú ý! Bây giờ tuyên bố quy tắc tranh tài.”Namtử trung niên cầm cái trống cũ cất cao giọng nói. “Tranh tài chia làm ba phần, ván đầu tiên so tài thi từ, ván thứ hai so tài thư pháp, ván thứ ba so tài đối chữ. Tuyển thủ dự thi cộng với đoàn người Đan công tử vừa mới tới tổng cộng chia thành bốn đội, nếu một đội thắng được liên tiếp ba phần chính là đội vô địch, sẽ được thưởng năm trăm lượng bạc trắng, đội thua sẽ phạt uống rượu, được rồi, bây giờ thi từ tranh tài chính thức bắt đầu, ván đầu tiên, đề mục thi từ tranh tài là: Ngâm một bài thơ thể hiện phản ứng khát vọng khôi phục sơn hà và biểu đạt chí khí nan thù.”
Đề mục vừa ra, đấu trường ồn ào nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Đề thi quá khó sao? Cũng không phải, đề cũng không khó, khó là do bài thơ có chứa cảm xúc oán trách triều đình, mà đây cũng là một chuyện đại cấm kỵ. Có thể sẽ đưa tới họa sát thân, ai mà dám mở miệng nói đùa.
Không khí nhất thời trầm lắng, đang lúc mọi người cho là ván thứ nhất sẽ không người nào trả lời, một thanh âm mềm mại nhã nhặn vang lên:
“Úc cô thai hạ thanh giang thủy,
Trung gian đa thiểu hành nhân lệ.
Tây Bắc vọng Trường An,
Khả liên vô sổ sơn!
Thanh sơn già bất trụ,
Tất cánh đông lưu khứ.
Giang vãn chính sầu dư,
Sơn thâm văn chá cô.”
(Dười đài Uất Cô* là một dòng sông xanh
Bao nhiêu lệ người đổ theo dòng nước**
Tây Bắc ngóng Trường An***
Tiếc thay cho bao nhiêu ngọn núi!
Núi xanh không thể che lấp
Nước tất sẽ chảy về phía đông
Sông chính lúc đêm sầu
Núi sâu văng vẳng tiếng gà gô.
Trích: Bồ Tát Man – Tân Khí Tật – Dịch: Tiu Ú)
(*đài Uất Cô: đài xây trên đỉnh Hạ Lan, phía bắc Cám Châu , Giang Tây, Trung Quốc, thế trơ trọi nên gọi là Uất Cô)
(**hành nhân lệ: chỉ việc giặc Kim xâm chiếm khiến dân tình ly loạn, tác giả nhìn dòng sông Cám liên tưởng tới nước mắt của con dân nhà Tống đang chảy khắp nơi.)
(***Trường An: chỉ kinh đô nhà Tống bấy giờ là Biện Kinh đã bị chiếm cứ bởi giặc Kim.)
Nói xong, mọi người mới phát hiện ra người ngâm thơ chính là Tô Tích Nhân ôn nhu yếu ớt.
“Hay, hay một bài “Bồ Tát Man”.” Liễu viên ngoại đứng dậy vỗ tay bội phục nhìn Tô Tích Nhân. “Cô nương thật can đảm, không thua nam nhi.” Sau đó nhìn sang tuyển thủ các đội khác. “Thật ra thì, ra một đề thi như vậy mục đích một là thi sự gan dạ sáng suốt của mọi người, hai là thi cách nhìn của mọi người đối với đương kim Thánh thượng. Bây giờ người học văn không chỉ cần biết ngâm thơ đối chữ, còn phải có can đảm, đương kim Thánh thượng là bậc minh quân, sao lại hồ nghi giống như những tên bạo quân kia. Các ngươi đó, cư nhiên không bằng một nữ tử.”
“Không dám, tiểu nữ bêu xấu rồi.” Lời nói của Liễu viên ngoại khiến cho Tô Tích Nhân xấu hổ đỏ mặt, lại làm cho những người dự thi khác cũng xấu hổ không kém, aiz, cư nhiên lại bại dưới tay một nữ tử yếu đuối nhưng có dũng khí, thật sự xấu hổ.
Đan Ty Tuấn ngoài ý muốn nhìn Tô Tích Nhân, thật ngạc nhiên tiểu nữ nhân này nhu nhược mà lại có can đảm như thế, đối với nàng lại càng thấy thích thêm một phần.
“Tiểu thư nhà ta rất tuyệt đúng không!” Phỉ Thúy kiêu ngạo nói với Vu Phong.
“Lợi hại, Vu Phong bội phục.” Bề ngoài nhu nhược như thế, nhưng lại thật can đảm, đúng là không thể không khiến người ta bội phục.
“Ván thứ hai, xin các đội tuyển thủ cử một người lên trên đài tự do vung bút, sau một nén hương, các vị giám khảo sẽ bình luận thẩm định, xem ai là người thắng cuộc.”
“Ván này ta đi!” Đan Ty Tuấn nói, cùng mấy người dự thi khác lên đài, nhận lấy bút lông đã chấm mực từ tiểu nha đầu, ngồi xuống, múa bút thành văn, hai dòng thơ khí thế bàng bạc sôi nổi xuất hiện trên giấy:
Lão ký phục lịch, chí tại thiên lý
(Ngựa già nằm trong chuồng, nhưng chí ở ngoài ngàn dặm
Trích: Quy Tuy Thọ – Tào Tháo)
“Thùng…” Tiếng trống vang lên, “Đã hết giờ.”
Các tuyển thủ để cây bút trong tay xuống, yên lặng chờ đợi giám khảo bình luận thẩm định.
Liễu viên ngoại cùng khác mấy vị khác cùng nhau bình luận qua từng tác phẩm của bốn người dự thi, cuối cùng dừng lại trước bài thi của Đan Ty Tuấn:
“Ừm, tốt, chữ tốt, thơ tốt.” Liên tiếp ba chữ tốt, khiến cho quần chúng tò mò Đan Ty Tuấn rốt cuộc đã viết cái gì?
“Ừm, lực chữ mạnh mẽ hợp với khí thế bàng bạc trong câu thơ, quả nhiên tuyệt diệu.” Một vị khác đã ở bên cạnh khen ngợi.
“Ừm.”
“Ừm.”
Những vị bình luận khác không ngừng gật đầu, đồng ý.
“Như vậy ván này, Đan công tử thắng.” Liễu viên ngoại đem câu thơ Đan Ty Tuấn viết giơ lên cao, tuyên bố.
“Oa, quả nhiên chữ đẹp.”
“Bội phục.”
“Cam bái hạ phong.”
Những tuyển thủ khác đối với Đan Ti Tuấn một tờ chữ tốt, thơ hay, vui lòng bội phục.
“Đan công tử thật là lợi hại.”
“Dĩ nhiên, thư pháp của Thiếu chủ có thể so sánh với Nạp Lan công tử*.” Vu Phong kiêu ngạo ngẩng đầu lên, chẳng qua là… A… Hắn vóc dáng khôi ngô lại làm cái động tác như vậy, thật sự làm người ta buồn cười.
(*Nạp Lan công tử: đây là vị công tử thứ hai trong “Tứ ưu công tử”)
Tô Tích Nhân bên tai nghe thấy lời của Phỉ Thúy và Vu Phong, trong mắt đầy bội phục nhìn Đan Ty Tuấn. Thật không nghĩ tới, hắn cư nhiên là một người viết chữ đẹp như vậy.
“Ván thứ ba, văn thơ đối ngẫu.” Nam tử cầm trống, tiếp tục giới thiệu chương trình.
“Vế trên: Nhất khứ nhất hồi, nhất hồi nhất khứ, khứ khứ hồi hồi, nhất khứ bất hồi*. Xin mời đáp.” Liễu viên ngoại vươn tay, tươi cười tuyên bố vế trên.
(*Một lần đi rồi lại về, một lần về rồi lại đi, đi đi về về, một lần đi không trở về)
Vừa nghe vế trên, tất cả mọi người nhỏ giọng thầm thì bàn luận.
“Ta đối.” Một nam tử mặc trường sam màu lam ưu nhã giơ tay đáp. “Hoa viên lý, đào hoa hương, quế hoa hương, hà hoa hương, hoa hương hoa hương hoa hoa hương*.”
(*Trong vườn hoa, hương hoa đào, hương hoa quế, hương hoa sen, hương hoa hương hoa hương hoa – Tiu Ú: vế đối này chỉ tốt về mặt nghĩa, còn về câu chữ thì không hợp với vế trên)
“Tốt.” Một vị giám khảo gật đầu, Liễu viên ngoại vỗ tay, “Chỗ này của ta còn có một câu đối: Thiên thượng nguyệt viên, nhân gian nguyệt bán, nguyệt nguyệt nguyệt viên phùng nguyệt bán*, xin mời đáp.”
(*Trăng tròn trên trời, trăng khuyết ở nhân gian, nguyệt nguyệt trăng tròn gặp trăng khuyết)
Lần này vừa ra câu đối, mọi người đều im lặng. Tô Tích Nhân cười nhạt, ôn nhu đáp: “Tân xuân niên đầu, trừ tịch niên vĩ, niên niên niên đầu tiếp niên vĩ*.”
(*Đón tân xuân đầu năm, trừ tịch cuối năm, năm năm đầu năm tiếp theo cuối năm)
“Hay. Cô nương thật giỏi văn thơ.” Liễu viên ngoại vỗ tay tán thưởng, “Lão phu còn có một câu mời cô nương đối.”
Liễu viên ngoại vuốt chòm râu, trầm tư nói. “Tân nguyệt như cung, tàn nguyệt như cung, thượng huyền cung, hạ huyền cung*.”
(*Trăng non tựa như cung tên, trăng tàn tựa như cung tên, (trăng) lưỡi liềm tựa như cung tên, (trăng) khuyết tựa như cung tên)
Mọi người nín thở, đợi chờ Tô Tích Nhân trả lời.
Tô Tích Nhân nhẹ cau mày, trầm tư một lát, khẽ mở môi nói:
“Triêu hà tự cẩm, mộ hà tự cẩm, đông xuyên cẩm, tây xuyên cẩm*.”
(*Ánh bình minh tựa như gấm, hoàng hôn đỏ tựa như gấm, (mặt trời) mọc lên phía đông tựa như gấm, (mặt trời) lặn phía tây tựa như gấm)
“Hay, câu đối thật sự rất hay.” Liễu viên ngoại hắng giọng khen. “Lão phu thật sự rất bội phục tài hoa của cô nương.”
“Ừm.”
“Ừm.”
Những vị giám khảo khác cũng mỉm cười, liên tục gật đầu.
“Viên ngoại khen nhầm rồi, tiểu nữ tử chỉ là thích thi từ ca phú mà thôi.” Tô Tích Nhân ngượng ngùng trả lời.
Đan Ty Tuấn cũng tự hào nhìn Tô Tích Nhân, quả nhiên rất tài hoa, không hổ danh sinh ra trong thư hương thế gia, lại càng không hổ danh là người mà hắn yêu mến.
“Lão phu bây giờ tuyên bố vô địch cuộc so tài thi từ lần này chính là nhóm của Đan công tử.”
“Bây giờ đội thua phạt rượu, thắng thì thưởng tiền.”
“Được, được…”
Quần chúng nổ ra một trận hoan hô, mọi người xem đội thua cầm lấy chén lớn uống rượu, còn Liễu viên ngoại thì chuẩn bị đem khay bạc trắng phủ tấm vải đỏ ở trên thưởng cho nhóm Đan Ty Tuấn.
“Chậm đã!” Đan Ty Tuấn vung tay lên dừng tiếng động náo nhiệt của mọi người, cất cao giọng nói. “Đoàn người tại hạ chẳng qua là yêu thích thơ ca, cũng không phải là vì ngân lượng. Cho nên những thứ bạc này kính xin Liễu viên ngoại phát ra cho những người dân nghèo khổ ở vùng phụ cận đi!”
Đan Ty Tuấn nói xong, quay đầu nhìn thấy ánh mắt đồng ý của đoàn người Tô Tích Nhân.
“Đan công tử chẳng những giỏi văn, còn có phẩm hạnh thật tốt, thật là làm lão phu bội phục!!” Liễu viên ngoại sau khi hiểu rõ ý tứ của Đan Ty Tuấn, không khỏi bội phục nói. “Vậy lão phu theo ý của công tử, đem ngân lượng phát cho dân chúng nghèo khó, ở chỗ này, ta thay bọn họ nói cám ơn với các người.” Nói xong, khom người cúi chào thật thấp.
“Liễu viên ngoại, không cần cám ơn! Muốn cám ơn còn phải cám ơn ngài, đã tổ chức cuộc thi đấu này.” Đan Ty Tuấn cười một tiếng. “Tại hạ còn có việc, xin phép đi trước. Các vị bảo trọng.”
Đám đông tấp nập tự động tách ra hai bên, tiễn bọn họ ra ngoài.
“Đan công tử, các vị tiểu thư đi thong thả!!” Liễu viên ngoại nói lời từ biệt với bọn họ. “Hy vọng lần sau tranh tài, mấy vị còn có thể tới tham gia.”
“Có cơ hội, sẽ tới.”
Đoàn người Đan Ty Tuấn đã đi xa, thanh âm văng vẳng truyền đến.
Người tổ chức thi từ tranh tài là Liễu viên ngoại của thị trấn Dương Liễu, Liễu viên ngoại này chẳng những có tâm địa bồ tát, cứu tế dân chúng nghèo khổ, lại yêu thích những người biết thi từ ca phú văn nhã. Mục đích của thi từ tranh tài chính là muốn tìm ra những thanh niên có tài có khí trong trấn, dùng văn kết bạn.
Thi từ tranh tài năm nay là lần thứ tám, cái chữ “tám” này, từ xưa đến giờ đã được xem là chữ may mắn*. Cho nên quy mô, đội hình năm nay càng lớn hơn nhiều so với trước kia, chẳng những các tài tử của thị trấn Dương Liễu tham gia, ngay cả các tài tử từ các thị trấn lân cận cũng đêm tối lên đường, sáng sớm đã tới đây chờ.
(*“tám” tiếng Hán là “bát”, đọc gần gần như “phát” trong “phát tài”)
Trên khoảnh đất trống phía bắc thị trấn, từ sớm đã dựng lên một cái đài tranh tài. Trên đài, sắp xếp mấy cái bàn, trên bàn có đặt văn phòng tứ bảo*, trên một cái bàn khác đặt vài hũ rượu ngon lâu năm. Đứng bên cạnh bàn là mấy cô tiểu nha đầu, người rót rượu, người mài mực. Chính giữa đài, bố trí mấy bộ ghế bạch đàn. Ngồi ở giữa là một vị lão giả chòm râu hoa râm, thân mặc trường sam màu xanh, eo thắt mỹ ngọc, tinh thần nghiêm nghị, rất nho nhã, ngồi hai bên ông cũng là những nam nhân khoảng sáu mươi tuổi cũng đều yêu thích thơ văn.
(*văn phòng tứ bảo: bốn vật dụng thiết yếu của người học thư pháp, bao gồm: Bút, Nghiên, Giấy và Mực)
Dưới đài, dòng người hối hả, đến dự thi, đến ủng hộ, đến xem náo nhiệt, vây chặt quanh đấu trường đến mức nước chảy không lọt.
Đoàn người Đan Ty Tuấn vừa tới, chỉ có thể đứng từ xa chứng kiến rõ ràng trên đài có treo một tấm bảng viết bốn chữ “Dĩ Văn Hội Hữu*”.
(*dùng văn kết bạn)
“Tiểu thư, chúng ta làm sao đi vào được đây?” Phỉ Thúy nhìn dòng người tấp nập phía trước, trợn tròn mắt.
“Đúng vậy, làm sao đi vào đây?” Tô Tích Nhân cũng nản lòng, đôi mắt sóng sánh nước bất tri bất giác nhìn về phía Đan Ty Tuấn bên cạnh. Ôi, sao lại như vậy? Thời gian gần đây nàng cứ như vậy, vừa gặp phải chuyện sẽ bất tri bất giác nhìn hắn cầu cứu. Tô Tích Nhân bất lực nắm chặt tay lại, vừa mê hoặc lại có chút sợ hãi.
“Cứ giao cho ta!” Nhìn Tô Tích Nhân bằng một ánh mắt an ủi, Đan Ty Tuấn quay đầu lại căn dặn Vu Phong. “Vu Phong, nhớ phải mang Phỉ Thúy theo.”
Nói xong, hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Tích Nhân, thi triển khinh công bay qua dòng người tấp nập, Vu Phong mang theo Phỉ Thúy cũng theo sát phía sau.
“A!”
Tô Tích Nhân thở nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy cả người đột nhiên bay lên không trung, gió phất qua gương mặt, còn chưa cảm giác rõ được mình đang bay trong không trung, thì người đã đáp xuống mặt đất.
Hô, hô…
Phỉ Thúy vỗ vỗ trái tim đang nhảy thùng thùng trong ngực. “Tiểu thư, chúng ta mới vừa bay đó nha!” Dứt lời, mới phát hiện dòng người đang cười đùa hò hét phía dưới đều đã tĩnh lặng lại, ngàn vạn ánh mắt thẳng tắp nhìn về bọn họ. Ơ, Phỉ Thúy sợ hết hồn, lui sang bên cạnh Vu Phong.
Đan Ty Tuấn ngước nhìn lên, bọn họ đã làm kinh động quần chúng.
Hắn hai tay ôm quyền, khom người cúi chào mọi người. “Tại hạ là Đan Ty Tuấn, cùng mấy vị bằng hữu đi ngang qua vùng đất quý này. Nghe nói nơi này đang tiến hành thi từ tranh tài, trùng hợp chúng ta đối với thi từ cũng có mấy phần hứng thú, cho nên cố ý đến đây tỷ thí cùng các vị, nếu mới vừa rồi kinh động mọi người, kính xin thông cảm.”
Với thái độ khiêm tốn cùng dung mạo tuấn mỹ, Đan Ty Tuấn nhẹ nhàng giành được hảo cảm của mọi người, lấy được sự đồng tình của quần chúng.
“Công tử cũng là người văn nhã, tự nhiên sẽ được hoan nghênh.” Liễu viên ngoại vuốt chòm râu, mỉm cười nói. Uhm, người trẻ tuổi này xem ra khí thế bất phàm, nhất định không phải người bình thường.
“Đa tạ Liễu viên ngoại.” Đan Ty Tuấn hòa ái chắp tay với Liễu viên ngoại, lui sang một bên, nhận được ánh mắt ngạc nhiên của Tô Tích Nhân.
Tô Tích Nhân nhìn chăm chú vào Đan Ty Tuấn, nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu mặt mà mình không biết? Lúc mới quen chỉ cảm thấy hắn môi hồng răng trắng rất đẹp, thậm chí so còn đẹp hơn một bậc so với nữ nhân. Sau này bởi vì nàng thật lòng khen ngợi, nên nhận ra hắn tính tình nóng nảy như lửa (*Đan Ty Tuấn kháng nghị* hắn chỉ nhằm vào những người bàn luận về dáng ngoài của hắn, mà nóng nảy tức giận, đừng có trách oan hắn làm mọi việc cũng đều bướng bỉnh như vậy, có được hay không?), sau đó lại cùng nhau lên đường, trong khoảng thời gian này, lại cảm thấy hắn sẵng giọng, phản phục, bất cần đời, không đứng đắn, tà khí, nhưng mới vừa rồi lại thấy hắn khiêm tốn hữu lễ. Mặc dù càng ngày càng không hiểu nổi, không thể nhìn rõ hắn rốt cuộc là một người như thế nào, nhưng nàng nhưng mơ hồ nhận thấy trái tim của mình bị hắn hấp dẫn, cũng trầm luân tất cả vẻ mặt phát ra trên người hắn, lại càng làm nàng luống cuống, không biết xử lý như thế nào?
Đôi mắt thâm thúy của Đan Ty Tuấn ngưng đọng nhìn Tô Tích Nhân, mấy ngày nay hắn có thể cảm nhận được nàng không khống chế được vì bị mình hấp dẫn rồi lại luống cuống, tâm tình bất an. Tâm tình hắn cũng mâu thuẫn vì nàng bị mình hấp dẫn nhưng lại bất an, Đan Ty Tuấn đối với chuyện nàng bắt đầu nảy sinh tình yêu với mình, tất nhiên là trong lòng vui mừng như điên. Nhưng đối với chuyện nàng luống cuống, bất an, hắn cũng lo lắng không đành lòng. Cuối cùng lại nghĩ: thôi thì tất cả mọi chuyện hãy cứ để cho nàng tự mình tỉnh ngộ, tự mình nhận thức đi, hắn không thể tạo áp lực cho nàng, nếu không chỉ sợ tiểu nữ tử ôn thôn này sẽ giống như một con thỏ bị giật mình sẽ chạy thật xa, vậy hắn chẳng phải là thảm sao.
“Tích Nhân, hoàn hồn đi, sắp tuyên bố quy tắc tranh tài kìa.” Bàn tay to khua khua trước mặt Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn khó nén nụ cười.
“Oa…” Tô Tích Nhân nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, lúng túng đến mức đỏ bừng cả mặt, lại tiếp tục cúi đầu, tựa hồ như muốn giấu mình đi.
“Thùng thùng…”
Đang lúc Đan Ty Tuấn lo lắng nàng có thể biến thành con đà điểu hay không*, trên đài vang lên tiếng trống, cũng cứu vớt Tô Tích Nhân đang không biết chôn đầu đi đâu.
(*ý là con đà điểu khi sợ hãi thường chôn đầu vào trong cát)
“Mọi người chú ý! Bây giờ tuyên bố quy tắc tranh tài.”Namtử trung niên cầm cái trống cũ cất cao giọng nói. “Tranh tài chia làm ba phần, ván đầu tiên so tài thi từ, ván thứ hai so tài thư pháp, ván thứ ba so tài đối chữ. Tuyển thủ dự thi cộng với đoàn người Đan công tử vừa mới tới tổng cộng chia thành bốn đội, nếu một đội thắng được liên tiếp ba phần chính là đội vô địch, sẽ được thưởng năm trăm lượng bạc trắng, đội thua sẽ phạt uống rượu, được rồi, bây giờ thi từ tranh tài chính thức bắt đầu, ván đầu tiên, đề mục thi từ tranh tài là: Ngâm một bài thơ thể hiện phản ứng khát vọng khôi phục sơn hà và biểu đạt chí khí nan thù.”
Đề mục vừa ra, đấu trường ồn ào nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Đề thi quá khó sao? Cũng không phải, đề cũng không khó, khó là do bài thơ có chứa cảm xúc oán trách triều đình, mà đây cũng là một chuyện đại cấm kỵ. Có thể sẽ đưa tới họa sát thân, ai mà dám mở miệng nói đùa.
Không khí nhất thời trầm lắng, đang lúc mọi người cho là ván thứ nhất sẽ không người nào trả lời, một thanh âm mềm mại nhã nhặn vang lên:
“Úc cô thai hạ thanh giang thủy,
Trung gian đa thiểu hành nhân lệ.
Tây Bắc vọng Trường An,
Khả liên vô sổ sơn!
Thanh sơn già bất trụ,
Tất cánh đông lưu khứ.
Giang vãn chính sầu dư,
Sơn thâm văn chá cô.”
(Dười đài Uất Cô* là một dòng sông xanh
Bao nhiêu lệ người đổ theo dòng nước**
Tây Bắc ngóng Trường An***
Tiếc thay cho bao nhiêu ngọn núi!
Núi xanh không thể che lấp
Nước tất sẽ chảy về phía đông
Sông chính lúc đêm sầu
Núi sâu văng vẳng tiếng gà gô.
Trích: Bồ Tát Man – Tân Khí Tật – Dịch: Tiu Ú)
(*đài Uất Cô: đài xây trên đỉnh Hạ Lan, phía bắc Cám Châu , Giang Tây, Trung Quốc, thế trơ trọi nên gọi là Uất Cô)
(**hành nhân lệ: chỉ việc giặc Kim xâm chiếm khiến dân tình ly loạn, tác giả nhìn dòng sông Cám liên tưởng tới nước mắt của con dân nhà Tống đang chảy khắp nơi.)
(***Trường An: chỉ kinh đô nhà Tống bấy giờ là Biện Kinh đã bị chiếm cứ bởi giặc Kim.)
Nói xong, mọi người mới phát hiện ra người ngâm thơ chính là Tô Tích Nhân ôn nhu yếu ớt.
“Hay, hay một bài “Bồ Tát Man”.” Liễu viên ngoại đứng dậy vỗ tay bội phục nhìn Tô Tích Nhân. “Cô nương thật can đảm, không thua nam nhi.” Sau đó nhìn sang tuyển thủ các đội khác. “Thật ra thì, ra một đề thi như vậy mục đích một là thi sự gan dạ sáng suốt của mọi người, hai là thi cách nhìn của mọi người đối với đương kim Thánh thượng. Bây giờ người học văn không chỉ cần biết ngâm thơ đối chữ, còn phải có can đảm, đương kim Thánh thượng là bậc minh quân, sao lại hồ nghi giống như những tên bạo quân kia. Các ngươi đó, cư nhiên không bằng một nữ tử.”
“Không dám, tiểu nữ bêu xấu rồi.” Lời nói của Liễu viên ngoại khiến cho Tô Tích Nhân xấu hổ đỏ mặt, lại làm cho những người dự thi khác cũng xấu hổ không kém, aiz, cư nhiên lại bại dưới tay một nữ tử yếu đuối nhưng có dũng khí, thật sự xấu hổ.
Đan Ty Tuấn ngoài ý muốn nhìn Tô Tích Nhân, thật ngạc nhiên tiểu nữ nhân này nhu nhược mà lại có can đảm như thế, đối với nàng lại càng thấy thích thêm một phần.
“Tiểu thư nhà ta rất tuyệt đúng không!” Phỉ Thúy kiêu ngạo nói với Vu Phong.
“Lợi hại, Vu Phong bội phục.” Bề ngoài nhu nhược như thế, nhưng lại thật can đảm, đúng là không thể không khiến người ta bội phục.
“Ván thứ hai, xin các đội tuyển thủ cử một người lên trên đài tự do vung bút, sau một nén hương, các vị giám khảo sẽ bình luận thẩm định, xem ai là người thắng cuộc.”
“Ván này ta đi!” Đan Ty Tuấn nói, cùng mấy người dự thi khác lên đài, nhận lấy bút lông đã chấm mực từ tiểu nha đầu, ngồi xuống, múa bút thành văn, hai dòng thơ khí thế bàng bạc sôi nổi xuất hiện trên giấy:
Lão ký phục lịch, chí tại thiên lý
(Ngựa già nằm trong chuồng, nhưng chí ở ngoài ngàn dặm
Trích: Quy Tuy Thọ – Tào Tháo)
“Thùng…” Tiếng trống vang lên, “Đã hết giờ.”
Các tuyển thủ để cây bút trong tay xuống, yên lặng chờ đợi giám khảo bình luận thẩm định.
Liễu viên ngoại cùng khác mấy vị khác cùng nhau bình luận qua từng tác phẩm của bốn người dự thi, cuối cùng dừng lại trước bài thi của Đan Ty Tuấn:
“Ừm, tốt, chữ tốt, thơ tốt.” Liên tiếp ba chữ tốt, khiến cho quần chúng tò mò Đan Ty Tuấn rốt cuộc đã viết cái gì?
“Ừm, lực chữ mạnh mẽ hợp với khí thế bàng bạc trong câu thơ, quả nhiên tuyệt diệu.” Một vị khác đã ở bên cạnh khen ngợi.
“Ừm.”
“Ừm.”
Những vị bình luận khác không ngừng gật đầu, đồng ý.
“Như vậy ván này, Đan công tử thắng.” Liễu viên ngoại đem câu thơ Đan Ty Tuấn viết giơ lên cao, tuyên bố.
“Oa, quả nhiên chữ đẹp.”
“Bội phục.”
“Cam bái hạ phong.”
Những tuyển thủ khác đối với Đan Ti Tuấn một tờ chữ tốt, thơ hay, vui lòng bội phục.
“Đan công tử thật là lợi hại.”
“Dĩ nhiên, thư pháp của Thiếu chủ có thể so sánh với Nạp Lan công tử*.” Vu Phong kiêu ngạo ngẩng đầu lên, chẳng qua là… A… Hắn vóc dáng khôi ngô lại làm cái động tác như vậy, thật sự làm người ta buồn cười.
(*Nạp Lan công tử: đây là vị công tử thứ hai trong “Tứ ưu công tử”)
Tô Tích Nhân bên tai nghe thấy lời của Phỉ Thúy và Vu Phong, trong mắt đầy bội phục nhìn Đan Ty Tuấn. Thật không nghĩ tới, hắn cư nhiên là một người viết chữ đẹp như vậy.
“Ván thứ ba, văn thơ đối ngẫu.” Nam tử cầm trống, tiếp tục giới thiệu chương trình.
“Vế trên: Nhất khứ nhất hồi, nhất hồi nhất khứ, khứ khứ hồi hồi, nhất khứ bất hồi*. Xin mời đáp.” Liễu viên ngoại vươn tay, tươi cười tuyên bố vế trên.
(*Một lần đi rồi lại về, một lần về rồi lại đi, đi đi về về, một lần đi không trở về)
Vừa nghe vế trên, tất cả mọi người nhỏ giọng thầm thì bàn luận.
“Ta đối.” Một nam tử mặc trường sam màu lam ưu nhã giơ tay đáp. “Hoa viên lý, đào hoa hương, quế hoa hương, hà hoa hương, hoa hương hoa hương hoa hoa hương*.”
(*Trong vườn hoa, hương hoa đào, hương hoa quế, hương hoa sen, hương hoa hương hoa hương hoa – Tiu Ú: vế đối này chỉ tốt về mặt nghĩa, còn về câu chữ thì không hợp với vế trên)
“Tốt.” Một vị giám khảo gật đầu, Liễu viên ngoại vỗ tay, “Chỗ này của ta còn có một câu đối: Thiên thượng nguyệt viên, nhân gian nguyệt bán, nguyệt nguyệt nguyệt viên phùng nguyệt bán*, xin mời đáp.”
(*Trăng tròn trên trời, trăng khuyết ở nhân gian, nguyệt nguyệt trăng tròn gặp trăng khuyết)
Lần này vừa ra câu đối, mọi người đều im lặng. Tô Tích Nhân cười nhạt, ôn nhu đáp: “Tân xuân niên đầu, trừ tịch niên vĩ, niên niên niên đầu tiếp niên vĩ*.”
(*Đón tân xuân đầu năm, trừ tịch cuối năm, năm năm đầu năm tiếp theo cuối năm)
“Hay. Cô nương thật giỏi văn thơ.” Liễu viên ngoại vỗ tay tán thưởng, “Lão phu còn có một câu mời cô nương đối.”
Liễu viên ngoại vuốt chòm râu, trầm tư nói. “Tân nguyệt như cung, tàn nguyệt như cung, thượng huyền cung, hạ huyền cung*.”
(*Trăng non tựa như cung tên, trăng tàn tựa như cung tên, (trăng) lưỡi liềm tựa như cung tên, (trăng) khuyết tựa như cung tên)
Mọi người nín thở, đợi chờ Tô Tích Nhân trả lời.
Tô Tích Nhân nhẹ cau mày, trầm tư một lát, khẽ mở môi nói:
“Triêu hà tự cẩm, mộ hà tự cẩm, đông xuyên cẩm, tây xuyên cẩm*.”
(*Ánh bình minh tựa như gấm, hoàng hôn đỏ tựa như gấm, (mặt trời) mọc lên phía đông tựa như gấm, (mặt trời) lặn phía tây tựa như gấm)
“Hay, câu đối thật sự rất hay.” Liễu viên ngoại hắng giọng khen. “Lão phu thật sự rất bội phục tài hoa của cô nương.”
“Ừm.”
“Ừm.”
Những vị giám khảo khác cũng mỉm cười, liên tục gật đầu.
“Viên ngoại khen nhầm rồi, tiểu nữ tử chỉ là thích thi từ ca phú mà thôi.” Tô Tích Nhân ngượng ngùng trả lời.
Đan Ty Tuấn cũng tự hào nhìn Tô Tích Nhân, quả nhiên rất tài hoa, không hổ danh sinh ra trong thư hương thế gia, lại càng không hổ danh là người mà hắn yêu mến.
“Lão phu bây giờ tuyên bố vô địch cuộc so tài thi từ lần này chính là nhóm của Đan công tử.”
“Bây giờ đội thua phạt rượu, thắng thì thưởng tiền.”
“Được, được…”
Quần chúng nổ ra một trận hoan hô, mọi người xem đội thua cầm lấy chén lớn uống rượu, còn Liễu viên ngoại thì chuẩn bị đem khay bạc trắng phủ tấm vải đỏ ở trên thưởng cho nhóm Đan Ty Tuấn.
“Chậm đã!” Đan Ty Tuấn vung tay lên dừng tiếng động náo nhiệt của mọi người, cất cao giọng nói. “Đoàn người tại hạ chẳng qua là yêu thích thơ ca, cũng không phải là vì ngân lượng. Cho nên những thứ bạc này kính xin Liễu viên ngoại phát ra cho những người dân nghèo khổ ở vùng phụ cận đi!”
Đan Ty Tuấn nói xong, quay đầu nhìn thấy ánh mắt đồng ý của đoàn người Tô Tích Nhân.
“Đan công tử chẳng những giỏi văn, còn có phẩm hạnh thật tốt, thật là làm lão phu bội phục!!” Liễu viên ngoại sau khi hiểu rõ ý tứ của Đan Ty Tuấn, không khỏi bội phục nói. “Vậy lão phu theo ý của công tử, đem ngân lượng phát cho dân chúng nghèo khó, ở chỗ này, ta thay bọn họ nói cám ơn với các người.” Nói xong, khom người cúi chào thật thấp.
“Liễu viên ngoại, không cần cám ơn! Muốn cám ơn còn phải cám ơn ngài, đã tổ chức cuộc thi đấu này.” Đan Ty Tuấn cười một tiếng. “Tại hạ còn có việc, xin phép đi trước. Các vị bảo trọng.”
Đám đông tấp nập tự động tách ra hai bên, tiễn bọn họ ra ngoài.
“Đan công tử, các vị tiểu thư đi thong thả!!” Liễu viên ngoại nói lời từ biệt với bọn họ. “Hy vọng lần sau tranh tài, mấy vị còn có thể tới tham gia.”
“Có cơ hội, sẽ tới.”
Đoàn người Đan Ty Tuấn đã đi xa, thanh âm văng vẳng truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.