Ôn Vân Uyển

Chương 9: NGOẠI TRUYỆN 1

Chấp Mộng

07/01/2025

Ngoại truyện: Dung Húc

Sau khi Yểu Yểu rời đi.

Ta mới biết trước đây mình đã sai lầm đến mức nào.

Sao ta lại quên mất, khi chúng ta yêu nhau ta đã từng hứa với Yểu Yểu những gì.

Xán Xán rất đáng yêu, con bé giống Yểu Yểu nhiều hơn.

Khi cười lên, hai mắt cong cong.

Giống như những vì sao.

Thân thể ta ngày càng sa sút.

Y sư từng nói, ta có lẽ chỉ còn sống được hai năm nữa.

Nhưng ta đã hứa với Yểu Yểu, phải nuôi nấng Xán Xán nên người, bảo vệ con bé.

Trần Niệm sau đó đã tìm ta rất nhiều lần.

Cô ta bị ta đuổi ra khỏi phủ, còn sảy thai.

Cô ta quỳ xuống cầu xin ta, khóc đến lê hoa đái vũ.

Ta nhìn thấy thì lòng bình thản như nước.

Thật kỳ quái.

Trước đây ta nhìn thấy, luôn sẽ động lòng, sau đó liền một lần hai lần dung túng cô ta.

Cùng cô ta vượt quá giới hạn.

Ta lạnh lùng liếc cô ta: "Cút, đừng đến nữa, đừng làm bẩn đường luân hồi của Yểu Yểu."

Nhưng ta biết rõ.

Ta cũng bẩn rồi.

Trần Niệm sau khi sảy thai, không còn chỗ dựa, bám lấy một thú binh trong doanh trại ái mộ cô ta.

Cô ta vẫn kiêu căng, hận thấu xương Yểu Yểu, cũng hận thấu xương ta.

Liền ngày ngày nguyền rủa Yểu Yểu.

Ngay cả Xán Xán còn nhỏ tuổi cũng không tha.

Rất nhanh, chồng cô ta mắc chứng nghiện cờ bạc, thua đến khuynh gia bại sản, ngay cả cô ta cũng bị đem ra làm tiền cược thua mất.

Trần Niệm giống như phát điên.

Cả ngày nói năng điên cuồng, ầm ĩ đòi trở về thế giới của cô ta.



Cô ta mắng thú binh kia ngu ngốc vô dụng, mắng Yểu Yểu đáng chết, ngay cả ta cũng bị mắng.

Trước khi cô ta bị người ta kéo đi.

Ta mới xuất hiện trước mặt cô ta.

Cô ta cuối cùng cũng hiểu được những ngày tháng bị dày vò này đều bắt nguồn từ ai.

Cô ta như phát điên lao tới, túm lấy áo bào của ta.

"Vì sao lại đối xử với ta như vậy! Chàng nói ta bẩn, lẽ nào chàng không bẩn sao?"

Ta siết chặt tay, sắc mặt trắng bệch.

Cô ta chuyển sang đau khổ cầu xin: "A Húc, chàng nhất định biết cách trở về, đúng không?"

"Ôn Vân Yểu chắc chắn đã trở về rồi!"

"Cô ta sao có thể chết? Chàng gạt ta có phải không!"

Ta cũng hy vọng, Yểu Yểu không chết, nàng vẫn còn.

Nhưng nàng đã không còn từ lâu rồi.

Đột nhiên, cô ta sững người, lẩm bẩm: "Chết… cô ta c.h.ế.t rồi… đúng rồi, ta chính là gặp tai nạn xe mới đến thế giới này, c.h.ế.t rồi là tốt rồi…"

"Ta không muốn bị mua bán, ta muốn về nhà!"

Cô ta đột nhiên nhìn về phía ao nước bên cạnh.

Vẻ mặt kiên quyết lao tới, nhảy xuống.

Rất lâu sau, một cái xác nổi lên mặt nước.

Ta lạnh lùng nhìn màn kịch này.

Không giống nhau.

Trước khi Yểu Yểu rời đi, thường xuyên ngắm trăng.

Ngày nàng rời đi, vừa đúng là ngày trăng tròn mười lăm.

Mà hôm nay, mới là mùng chín.

Nhưng, Trần Niệm sẽ không biết được nữa rồi.

Sau khi Xán Xán lớn lên.

Ta giao lại vị trí thủ lĩnh cho Xán Xán.

Ta dạy con bé binh pháp.

Lúc rảnh rỗi, Xán Xán liền chống cằm: "Phụ thân, người tốt như vậy, mẫu thân lúc đầu nhất định rất yêu người."



Ta cứng đờ, một lúc lâu sau mới cười khổ một tiếng.

"Phụ thân không tốt, phụ thân rất xấu, làm tổn thương trái tim của mẫu thân con."

"Nếu phụ thân không còn nữa, Xán Xán sau này thành thân, nhất định đừng tìm nam tử như phụ thân."

Xán Xán kinh hoàng nhìn ta.

"Phụ thân sao có thể không còn nữa? Phụ thân phải ở bên Xán Xán mãi mãi!"

Ta im lặng.

Đột nhiên nhớ tới ngày đó, Yểu Yểu cũng như vậy.

Nói nàng không còn nữa, bảo ta phải đối xử tốt với Xán Xán.

Có phải lúc đó nàng đã quyết tâm muốn c.h.ế.t rồi không?

Không ai biết, thân thể ta ngày ngày suy kiệt.

Ta gần như tự ngược đãi bản thân, khiến trên người đầy vết thương.

Ảo tưởng Yểu Yểu sẽ khóc lóc nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, như khi ta bị thương.

Nàng sẽ khóc đến rối tinh rối mù, cầu xin ta đừng chết.

Một khi ảo tưởng tan vỡ.

Ta liền rạch một đao lên cánh tay.

Năm này qua năm khác, Xán Xán cuối cùng cũng có thể một mình đảm đương mọi việc.

Cơ thể ta gầy đến mức không còn ra hình người.

Ta thường xuyên sợ hãi, Yểu Yểu có ghét bỏ dáng vẻ hiện giờ của ta không?

Trong đầu ta vang vọng lại khúc nhạc mà Yểu Yểu thích hát nhất lúc trước.

Cho đến ngày nay, ta vẫn không hiểu ý nghĩa của khúc nhạc.

Nhưng Yểu Yểu thích hát khúc nhạc này.

Ngay cả ngày nhảy vực, nàng cũng hát khúc nhạc này.

Ta hát theo, giai điệu nhẹ nhàng chậm rãi, vốn dĩ không phải là loại ta yêu thích.

Nhưng lúc này ta chỉ muốn hát bài hát này.

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Vân Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook