One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 32: “Đạt Dã Chạy Như Điên”
Tưởng Cật Băng Bổng
27/02/2024
Goodman cắt ngang lời lão: “Căn nhà tồi tàn ba mươi năm tuổi mà đòi cái giá ấy. Chú nói ra được mà không xấu hổ à!”
“Này Goodman, đúng là quán rượu này mở ba mươi năm rồi, nhưng cậu tận mắt chứng kiến hồi tôi xây lại lúc năm năm trước cơ mà? Muốn giúp ép giá cũng phải cho lý do hợp lí hơn chứ?”
Goodman vỗ bàn cái rầm: “Được, vậy nói chuyện chú làm hư Bayer đi!”
Bob phụng phịu: “Đều tại người trong quán rượu khoác lác với nhau. Sao có thể nói là tôi làm hư được!”
Goodman trưng ra bộ dáng ăn vạ: “Tôi mặc kệ. Tôi cho Bayer đến đây chơi là do tôi tin tưởng chú, thế mà chú lại có thể làm ra loại chuyện này!”
Bob bại lui: “Được được, sợ cậu rồi. Cậu đều đã nói đến nước này thì tôi nói luôn giá gốc là được chứ gì. Tính cả rượu cất giữ trong kho và nội thất ở đây, ít nhất cũng phải mười triệu Belly, không thì tôi lỗ to.”
Goodman cảm thấy chém giá đến đây cũng ổn rồi, vỗ vai Trương Đạt Dã nói: “Tiếp đó do em trai quyết định đi. Thật ra theo cái nhìn của tôi thì mấy quầy rượu, bàn gỗ của lão thô sơ lắm, chẳng đáng mấy đồng đâu.”
“Này này này Goodman, tôi và cậu quen biết nhau mấy chục năm đấy nhé. Sao cậu cứ bóc trần tôi giúp thằng nhóc này thế?”
Goodman còn lâu mới bị vào tròng: “Quen biết nhau mấy chục năm, chú giảm cho tôi được Belly nào chưa hả? Tôi cũng đâu có chặt chém gì nhiều. Nếu cái giá ban đầu chú nói mà được thì quán này bị bán lâu rồi, cần gì kéo dài tới tận hôm nay.”
“Người làm ăn, có hiểu người làm ăn không hả? Lôi tình cảm ra thì kinh doanh kiểu gì nữa.” Bob lẩm bẩm nói xong, lại quay sang nhìn Trương Đạt Dã: “Cậu trai trẻ Đạt Dã chạy như điên...”
“Xin vui lòng bỏ qua ‘chạy như điên’ đi, cảm ơn!”
“Được thôi, vậy thì cậu Đạt Dã này, cậu sẵn sàng trả giá bao nhiêu?”
Trương Đạt Dã thử thăm dò: “Sáu triệu nhé?”
“...” Đuôi mắt Bob giật tưng tưng, sợ nhất trả giá với mấy người không hiểu công việc thế này, hỏi cậu còn không bằng đôi co với Goodman thêm một lúc.
Goodman cũng cảm thấy Trương Đạt Dã quá ác, đứng ra hoà giải.
Cuối cùng hai bên thành giao với giá chín triệu, chỉ cần giao bảy triệu, hai triệu còn lại thì thanh toán trong vòng hai năm, nhưng phải trả thêm một ít tiền lãi.
Trương Đạt Dã còn dư khoảng một triệu Belly dùng làm vốn quay vòng, mua thêm hoặc thay đổi rượu, đồ ăn, cũng có thể mua thêm bàn ghế gì đó.
Hôm sau, Bob dẫn Trương Đạt Dã đến cơ quan trên hòn đảo số 63 làm thủ tục. Đây là bộ phận quản lý quần đảo Sabaody do Chính Phủ Thế Giới phái tới trú đóng ở chỗ này. Sau này thuế của quán rượu sẽ do Trương Đạt Dã nộp.
Không sai, bắt đầu từ lúc bước ra khỏi cơ quan thuế kia, Trương Đạt Dã đã được xem như công dân hợp pháp của quần đảo Sabaody, phải bắt đầu nộp thuế, hoặc nói là thiên cống kim cũng được.
Tuy trong lòng ít nhiều gì cũng hơi khó chịu, nhưng đúng là bây giờ cậu đang hưởng thụ sự “che chở” của hải quân và Chính Phủ Thế Giới, coi như là giao phí bảo hộ vậy.
Lão Bob giới thiệu con đường nhập hàng cho Trương Đạt Dã, là một thương nhân bán rượu kiêm người chưng cất rượu có tên là Gragas.
Sau khi cung cấp dịch vụ hậu mãi có thể nói là hoàn mỹ, lão Bob nhanh chóng chuyển ra khỏi quán rượu. Lão còn có một căn nhà ở hòn đảo số 58 bên cạnh, sau này có thể tụ tập với đám bạn già, cùng đi câu cá, phơi nắng, đánh bài.
Mà Trương Đạt Dã và Tom, vào ngày 3 tháng 6 năm 1510 lịch Hải Viên đã có một căn nhà thuộc về mình tại thế giới đưa mắt không quen biết này. Hoặc có lẽ nên gọi là một ‘gia đình’ thuộc về họ.
Công việc dọn nhà rất lắt nhắt, may mà Trương Đạt Dã và Tom chẳng có bao nhiêu hành lý, toàn bộ đồ đạc cá nhân mang theo cũng chỉ có vài bộ quần áo và đồ dùng vệ sinh.
Lúc Trương Đạt Dã đi, phu nhân Molly nằng nặc muốn thanh toán toàn bộ tiền lương cho cậu nhưng cậu không chịu. Cậu đã nhận được rất nhiều ân huệ của người ta rồi, cái gọi là công việc đa phần là cái cớ để Goodman tiếp tế cậu mà thôi.
Từ chối mãi không được, cậu đành nhận lấy một nửa, sau này nếu Bayer đi tìm cậu chơi thì vẫn tiếp tục dạy chữ hoặc kể chuyện cho thằng bé là được. Duy chỉ có việc phu nhân Molly đề nghị giúp đỡ quét dọn quán rượu là nói sao cậu cũng không đồng ý.
Cậu ôm Tom trở lại quán rượu, đầu tiên là vứt hết một số đồ lặt vặt vô dụng của lão Bob, thay chăn nệm trên giường bằng đồ mình đã chuẩn bị, cuối cùng là đặt ổ của Tom trúng được trong lần rút thưởng nào đó cạnh giường.
[Cái ổ nhỏ của Tom: Ổ mèo hình tròn làm thủ công hoàn toàn, bên trong trải lớp đệm êm ái, là ổ mèo mà Tom thích nhất.]
Dọn dẹp phòng ngủ xong thì còn những phòng khác, Trương Đạt Dã cho rằng một mình dọn quán rượu sẽ tốn nhiều thời gian lắm, lại không ngờ tới bản lĩnh của Tom.
“Này Goodman, đúng là quán rượu này mở ba mươi năm rồi, nhưng cậu tận mắt chứng kiến hồi tôi xây lại lúc năm năm trước cơ mà? Muốn giúp ép giá cũng phải cho lý do hợp lí hơn chứ?”
Goodman vỗ bàn cái rầm: “Được, vậy nói chuyện chú làm hư Bayer đi!”
Bob phụng phịu: “Đều tại người trong quán rượu khoác lác với nhau. Sao có thể nói là tôi làm hư được!”
Goodman trưng ra bộ dáng ăn vạ: “Tôi mặc kệ. Tôi cho Bayer đến đây chơi là do tôi tin tưởng chú, thế mà chú lại có thể làm ra loại chuyện này!”
Bob bại lui: “Được được, sợ cậu rồi. Cậu đều đã nói đến nước này thì tôi nói luôn giá gốc là được chứ gì. Tính cả rượu cất giữ trong kho và nội thất ở đây, ít nhất cũng phải mười triệu Belly, không thì tôi lỗ to.”
Goodman cảm thấy chém giá đến đây cũng ổn rồi, vỗ vai Trương Đạt Dã nói: “Tiếp đó do em trai quyết định đi. Thật ra theo cái nhìn của tôi thì mấy quầy rượu, bàn gỗ của lão thô sơ lắm, chẳng đáng mấy đồng đâu.”
“Này này này Goodman, tôi và cậu quen biết nhau mấy chục năm đấy nhé. Sao cậu cứ bóc trần tôi giúp thằng nhóc này thế?”
Goodman còn lâu mới bị vào tròng: “Quen biết nhau mấy chục năm, chú giảm cho tôi được Belly nào chưa hả? Tôi cũng đâu có chặt chém gì nhiều. Nếu cái giá ban đầu chú nói mà được thì quán này bị bán lâu rồi, cần gì kéo dài tới tận hôm nay.”
“Người làm ăn, có hiểu người làm ăn không hả? Lôi tình cảm ra thì kinh doanh kiểu gì nữa.” Bob lẩm bẩm nói xong, lại quay sang nhìn Trương Đạt Dã: “Cậu trai trẻ Đạt Dã chạy như điên...”
“Xin vui lòng bỏ qua ‘chạy như điên’ đi, cảm ơn!”
“Được thôi, vậy thì cậu Đạt Dã này, cậu sẵn sàng trả giá bao nhiêu?”
Trương Đạt Dã thử thăm dò: “Sáu triệu nhé?”
“...” Đuôi mắt Bob giật tưng tưng, sợ nhất trả giá với mấy người không hiểu công việc thế này, hỏi cậu còn không bằng đôi co với Goodman thêm một lúc.
Goodman cũng cảm thấy Trương Đạt Dã quá ác, đứng ra hoà giải.
Cuối cùng hai bên thành giao với giá chín triệu, chỉ cần giao bảy triệu, hai triệu còn lại thì thanh toán trong vòng hai năm, nhưng phải trả thêm một ít tiền lãi.
Trương Đạt Dã còn dư khoảng một triệu Belly dùng làm vốn quay vòng, mua thêm hoặc thay đổi rượu, đồ ăn, cũng có thể mua thêm bàn ghế gì đó.
Hôm sau, Bob dẫn Trương Đạt Dã đến cơ quan trên hòn đảo số 63 làm thủ tục. Đây là bộ phận quản lý quần đảo Sabaody do Chính Phủ Thế Giới phái tới trú đóng ở chỗ này. Sau này thuế của quán rượu sẽ do Trương Đạt Dã nộp.
Không sai, bắt đầu từ lúc bước ra khỏi cơ quan thuế kia, Trương Đạt Dã đã được xem như công dân hợp pháp của quần đảo Sabaody, phải bắt đầu nộp thuế, hoặc nói là thiên cống kim cũng được.
Tuy trong lòng ít nhiều gì cũng hơi khó chịu, nhưng đúng là bây giờ cậu đang hưởng thụ sự “che chở” của hải quân và Chính Phủ Thế Giới, coi như là giao phí bảo hộ vậy.
Lão Bob giới thiệu con đường nhập hàng cho Trương Đạt Dã, là một thương nhân bán rượu kiêm người chưng cất rượu có tên là Gragas.
Sau khi cung cấp dịch vụ hậu mãi có thể nói là hoàn mỹ, lão Bob nhanh chóng chuyển ra khỏi quán rượu. Lão còn có một căn nhà ở hòn đảo số 58 bên cạnh, sau này có thể tụ tập với đám bạn già, cùng đi câu cá, phơi nắng, đánh bài.
Mà Trương Đạt Dã và Tom, vào ngày 3 tháng 6 năm 1510 lịch Hải Viên đã có một căn nhà thuộc về mình tại thế giới đưa mắt không quen biết này. Hoặc có lẽ nên gọi là một ‘gia đình’ thuộc về họ.
Công việc dọn nhà rất lắt nhắt, may mà Trương Đạt Dã và Tom chẳng có bao nhiêu hành lý, toàn bộ đồ đạc cá nhân mang theo cũng chỉ có vài bộ quần áo và đồ dùng vệ sinh.
Lúc Trương Đạt Dã đi, phu nhân Molly nằng nặc muốn thanh toán toàn bộ tiền lương cho cậu nhưng cậu không chịu. Cậu đã nhận được rất nhiều ân huệ của người ta rồi, cái gọi là công việc đa phần là cái cớ để Goodman tiếp tế cậu mà thôi.
Từ chối mãi không được, cậu đành nhận lấy một nửa, sau này nếu Bayer đi tìm cậu chơi thì vẫn tiếp tục dạy chữ hoặc kể chuyện cho thằng bé là được. Duy chỉ có việc phu nhân Molly đề nghị giúp đỡ quét dọn quán rượu là nói sao cậu cũng không đồng ý.
Cậu ôm Tom trở lại quán rượu, đầu tiên là vứt hết một số đồ lặt vặt vô dụng của lão Bob, thay chăn nệm trên giường bằng đồ mình đã chuẩn bị, cuối cùng là đặt ổ của Tom trúng được trong lần rút thưởng nào đó cạnh giường.
[Cái ổ nhỏ của Tom: Ổ mèo hình tròn làm thủ công hoàn toàn, bên trong trải lớp đệm êm ái, là ổ mèo mà Tom thích nhất.]
Dọn dẹp phòng ngủ xong thì còn những phòng khác, Trương Đạt Dã cho rằng một mình dọn quán rượu sẽ tốn nhiều thời gian lắm, lại không ngờ tới bản lĩnh của Tom.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.