One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 40: Đạt Dã, Hãy Mau Chóng Trở Nên Mạnh Mẽ
Tưởng Cật Băng Bổng
27/02/2024
Cùng lúc đó, Tom còn đặt ba cái cốc thủy tinh lên bàn, mở hai bình sữa ra, thích thú liếm nắp chai rồi rót sữa vào ba cốc, thậm chí còn rất nghiêm túc lấy thước ra đo.
“Được rồi Tom, không cần phải cẩn thận như vậy, hôm nay tao đi nói với ông chủ đặt thêm một bình nữa là được rồi.”
Tom nghe vậy thì không đo nữa, nó ngồi lên cái ghế của mình, ba người cùng ăn sáng.
“Ngon quá!” Trương Đạt Dã không nhịn được mà khen ngợi.
Artoria gật đầu đồng ý, sau đó cứ hai ngụm giải quyết một cái sandwich… Nói chuyện chỉ tổ ảnh hưởng đến tốc độ ăn của tôi mà thôi.
Tom rất vui mừng nhận lấy những lời khen ngợi, sau đó hưởng thụ thành quả lao động của mình.
Cuối cùng, Trương Đạt Dã chịu trách nhiệm rửa bát. Tuy cậu ghét việc rửa bát, nhưng nếu như cậu không làm việc gì, cậu sẽ nghi ngờ bản thân mới là thú cưng được Tom nuôi dưỡng.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, bây giờ những việc cậu làm mỗi ngày gồm có ăn, ngủ, vui chơi (rèn luyện), ngoài việc cậu không đủ dễ thương, thì hình như thật sự chẳng khác gì thú cưng cả....
Không đúng không đúng, đợi quán rượu mở cửa thì tốt rồi, sau này cậu chính là người kiếm tiềm nuôi Tom và Artoria, đúng vậy, phấn đấu! Fighting!
Tom mút ngón tay, cứ cảm thấy có một ngọn lửa hừng hực cháy sau lưng chủ nhân.
Artoria trầm ngâm suy nghĩ, thì ra rửa bát là chuyện có thể khiến người ta sục sôi nhiệt huyết như vậy sao?
......
“Chỗ này là xưởng đóng tàu, chính là... ừm, có thể gọi là ngành công nghiệp chủ đạo của hòn đảo dưới chân chúng ta. Tàu thuyền thật sự rất quan trọng ở thế giới này. Bên kia là khu dân cư, chủ yếu là thợ đóng tàu sinh sống, chợ bán đồ ăn cũng khá gần đây, tôi và Tom thường mua đồ ăn ở đó.”
“Còn tiệm bán quần áo, cô đi thêm hai con đường nữa là tới, thật ra mấy cửa hàng quần áo ở đây cũng khá nhỏ, phố mua sắm trên đảo số 30 thì tốt hơn. Nhưng tôi cũng chưa từng đến đó... Ừm, dù cô nói không để ý đến những thứ này, tôi cũng không nên bạc đãi cô... Đúng rồi, Tom có muốn mua một bộ đồ không?”
Trương Đạt Dã vừa đi vừa chỉ và giới thiệu các cửa hàng gần đó cho Artoria, cho dù cô không quan tâm lắm đến những thứ như quần áo, nhưng mà Trương Đạt Dã cũng không thể mặc kệ.
Đâu thể để Artoria mặc chiếc váy dài màu xanh dương và quần giữ nhiệt mãi được đúng không...
Tom và Trương Đạt Dã đi song song. Thật ra tư thế đi đường của Tom không khác gì con người, nhưng nghe kiến nghị của Trương Đạt Dã thì nó dứt khoát lắc đầu. Mặc quần áo quá phiền phức, trừ khi có một con mèo cái xinh đẹp để nó tán tỉnh, không thì nó chẳng muốn mặc quần áo đâu.
Lúc trước cậu vẫn luôn để Tom ở trên vai vì lo lắng người khác xem nó là tộc Mink, rồi bọn họ sẽ gặp rắc rối. Giờ thì không cần nữa, có người giỏi võ bảo vệ, Trương Đạt Dã ít nhiều cũng có phần lâng lâng.
Artoria nhìn xung quanh theo sự giới thiệu của Trương Đạt Dã, cẩn thận quan sát khung cảnh của thế giới lạ lẫm này, tay còn ôm một bong bóng có kích thước bằng quả bóng rổ: “Tuy tôi đã nghe cậu nói nguyên nhân hình thành những bong bóng này, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng. Thật sự không có khí tức ma lực nào, hoàn toàn hình thành từ tự nhiên...”
Trương Đạt Dã cười khẽ: “Nếu nói đến thần kỳ, ở đây vẫn còn tốt chán. Tôi biết thế giới này còn có một hòn đảo trên trời, lơ lửng ở độ cao mấy chục nghìn mét, cũng có đảo người cá ở độ sâu chục nghìn mét dưới đáy biển, chưa kể đến quần đảo Boin đầy món ăn ngon... Thật ra tôi cũng muốn đi mở mang tầm mắt, nhưng tôi yếu quá, cứ thế mà đi thì chỉ có đi vào đường chết.”
Ngay sau đó, Trương Đạt Dã như thấy bóng mờ, Artoria thoắt cái đứng trước mặt cậu, tóm chặt lấy tay phải của Trương Đạt Dã lắc lấy lắc để, đôi mắt xanh biếc nhìn cậu chăm chú, giọng nói chân thành: “Đạt Dã, cậu nhất định phải trở nên mạnh mẽ nhanh lên. Tôi sẽ dốc hết sức dạy cậu.”
Trương Đạt Dã: “Hả?”
Có phải mình nói lời nào không nên nói không?
Tom đứng thẳng đi lại cũng không hấp dẫn quá nhiều sự chú ý, ngược lại thì hình tượng và khí chất của Artoria quá mức vượt trội, thu hút không ít ánh mắt. Mà Trương Đạt Dã cũng có ít nhiều danh tiếng tại hòn đảo số 59 này, may mà có tí danh tiếng ấy, cộng thêm điều kiện ngoại hình của cậu cũng không tệ lắm nên mới không bị coi thành người hầu của đại tiểu thư quý tộc.
“Chào buổi sáng, anh Đạt Dã. Chị gái này lạ mặt quá.” Một cô bé xách thùng rỗng chào hỏi Trương Đạt Dã.
“Chào Miok. Đây là Artoria, vừa đến nơi này không lâu, sau này sẽ ở lại chỗ của anh.” Trương Đạt Dã giới thiệu qua.
Miok năm nay mười ba tuổi, là một cô gái nhỏ giàu sức sống. Mỗi sáng sớm, cô bé đều sẽ giúp đỡ giao sữa bò cho mọi người trong trấn. Trương Đạt Dã quen cô bé từ lúc mỗi ngày chạy bộ khắp nơi.
“Được rồi Tom, không cần phải cẩn thận như vậy, hôm nay tao đi nói với ông chủ đặt thêm một bình nữa là được rồi.”
Tom nghe vậy thì không đo nữa, nó ngồi lên cái ghế của mình, ba người cùng ăn sáng.
“Ngon quá!” Trương Đạt Dã không nhịn được mà khen ngợi.
Artoria gật đầu đồng ý, sau đó cứ hai ngụm giải quyết một cái sandwich… Nói chuyện chỉ tổ ảnh hưởng đến tốc độ ăn của tôi mà thôi.
Tom rất vui mừng nhận lấy những lời khen ngợi, sau đó hưởng thụ thành quả lao động của mình.
Cuối cùng, Trương Đạt Dã chịu trách nhiệm rửa bát. Tuy cậu ghét việc rửa bát, nhưng nếu như cậu không làm việc gì, cậu sẽ nghi ngờ bản thân mới là thú cưng được Tom nuôi dưỡng.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, bây giờ những việc cậu làm mỗi ngày gồm có ăn, ngủ, vui chơi (rèn luyện), ngoài việc cậu không đủ dễ thương, thì hình như thật sự chẳng khác gì thú cưng cả....
Không đúng không đúng, đợi quán rượu mở cửa thì tốt rồi, sau này cậu chính là người kiếm tiềm nuôi Tom và Artoria, đúng vậy, phấn đấu! Fighting!
Tom mút ngón tay, cứ cảm thấy có một ngọn lửa hừng hực cháy sau lưng chủ nhân.
Artoria trầm ngâm suy nghĩ, thì ra rửa bát là chuyện có thể khiến người ta sục sôi nhiệt huyết như vậy sao?
......
“Chỗ này là xưởng đóng tàu, chính là... ừm, có thể gọi là ngành công nghiệp chủ đạo của hòn đảo dưới chân chúng ta. Tàu thuyền thật sự rất quan trọng ở thế giới này. Bên kia là khu dân cư, chủ yếu là thợ đóng tàu sinh sống, chợ bán đồ ăn cũng khá gần đây, tôi và Tom thường mua đồ ăn ở đó.”
“Còn tiệm bán quần áo, cô đi thêm hai con đường nữa là tới, thật ra mấy cửa hàng quần áo ở đây cũng khá nhỏ, phố mua sắm trên đảo số 30 thì tốt hơn. Nhưng tôi cũng chưa từng đến đó... Ừm, dù cô nói không để ý đến những thứ này, tôi cũng không nên bạc đãi cô... Đúng rồi, Tom có muốn mua một bộ đồ không?”
Trương Đạt Dã vừa đi vừa chỉ và giới thiệu các cửa hàng gần đó cho Artoria, cho dù cô không quan tâm lắm đến những thứ như quần áo, nhưng mà Trương Đạt Dã cũng không thể mặc kệ.
Đâu thể để Artoria mặc chiếc váy dài màu xanh dương và quần giữ nhiệt mãi được đúng không...
Tom và Trương Đạt Dã đi song song. Thật ra tư thế đi đường của Tom không khác gì con người, nhưng nghe kiến nghị của Trương Đạt Dã thì nó dứt khoát lắc đầu. Mặc quần áo quá phiền phức, trừ khi có một con mèo cái xinh đẹp để nó tán tỉnh, không thì nó chẳng muốn mặc quần áo đâu.
Lúc trước cậu vẫn luôn để Tom ở trên vai vì lo lắng người khác xem nó là tộc Mink, rồi bọn họ sẽ gặp rắc rối. Giờ thì không cần nữa, có người giỏi võ bảo vệ, Trương Đạt Dã ít nhiều cũng có phần lâng lâng.
Artoria nhìn xung quanh theo sự giới thiệu của Trương Đạt Dã, cẩn thận quan sát khung cảnh của thế giới lạ lẫm này, tay còn ôm một bong bóng có kích thước bằng quả bóng rổ: “Tuy tôi đã nghe cậu nói nguyên nhân hình thành những bong bóng này, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng. Thật sự không có khí tức ma lực nào, hoàn toàn hình thành từ tự nhiên...”
Trương Đạt Dã cười khẽ: “Nếu nói đến thần kỳ, ở đây vẫn còn tốt chán. Tôi biết thế giới này còn có một hòn đảo trên trời, lơ lửng ở độ cao mấy chục nghìn mét, cũng có đảo người cá ở độ sâu chục nghìn mét dưới đáy biển, chưa kể đến quần đảo Boin đầy món ăn ngon... Thật ra tôi cũng muốn đi mở mang tầm mắt, nhưng tôi yếu quá, cứ thế mà đi thì chỉ có đi vào đường chết.”
Ngay sau đó, Trương Đạt Dã như thấy bóng mờ, Artoria thoắt cái đứng trước mặt cậu, tóm chặt lấy tay phải của Trương Đạt Dã lắc lấy lắc để, đôi mắt xanh biếc nhìn cậu chăm chú, giọng nói chân thành: “Đạt Dã, cậu nhất định phải trở nên mạnh mẽ nhanh lên. Tôi sẽ dốc hết sức dạy cậu.”
Trương Đạt Dã: “Hả?”
Có phải mình nói lời nào không nên nói không?
Tom đứng thẳng đi lại cũng không hấp dẫn quá nhiều sự chú ý, ngược lại thì hình tượng và khí chất của Artoria quá mức vượt trội, thu hút không ít ánh mắt. Mà Trương Đạt Dã cũng có ít nhiều danh tiếng tại hòn đảo số 59 này, may mà có tí danh tiếng ấy, cộng thêm điều kiện ngoại hình của cậu cũng không tệ lắm nên mới không bị coi thành người hầu của đại tiểu thư quý tộc.
“Chào buổi sáng, anh Đạt Dã. Chị gái này lạ mặt quá.” Một cô bé xách thùng rỗng chào hỏi Trương Đạt Dã.
“Chào Miok. Đây là Artoria, vừa đến nơi này không lâu, sau này sẽ ở lại chỗ của anh.” Trương Đạt Dã giới thiệu qua.
Miok năm nay mười ba tuổi, là một cô gái nhỏ giàu sức sống. Mỗi sáng sớm, cô bé đều sẽ giúp đỡ giao sữa bò cho mọi người trong trấn. Trương Đạt Dã quen cô bé từ lúc mỗi ngày chạy bộ khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.