One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 71: Đầu Gối Trúng Một Kiếm Tặng Thêm Một Mũi Tên (1)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
Đao rơi khỏi tay gã, kèm theo đó là ngực gã bị chém ra một đường máu đỏ sẫm.
Trương Đạt Dã kinh ngạc nhìn kiếm của mình, rõ ràng không dùng mấy sức nhưng lại có thể đánh bay vũ khí của kẻ địch. Nếu nhìn kỹ còn thấy trên lưỡi đao kia nứt ra một lỗ hổng, cảm giác này rất kỳ quái.
Cùng lúc đó, Artoria có vẻ khá bận rộn. Cô cùng lúc đối phó với sáu người, diễn rất chi là khổ cực. Nói thật, trước nay cô chiến đấu đều xuống tay toàn lực, thật sự là không am hiểu đánh giả vờ. May mà dạo này đối luyện với Trương Đạt Dã nhiều ngày mới làm quen được với tư tưởng ra chiêu của đám tay mơ, không đến nỗi lỡ tay đánh chết đám người này.
Tom không chịu ngồi yên, hết nhìn trái lại ngó phải. Nó cảm thấy không được quấy rầy Trương Đạt Dã luyện kiếm, cũng không dám khiêu khích người tên Pittman trông rất dữ kia. Nó suy nghĩ một chút, quyết định dùng kiếm chọc vào mông của một tên đang vây công Artoria.
“Áu~ ah ~ áu áu~~~” Mông đau nhói làm tên nọ phát ra tiếng tru tréo thảm thiết rất giống tiếng Tom, ôm mông nhảy cao ba mét.
Lúc gã rơi xuống thì lập tức nhảy ra khỏi vòng chiến, nổi giận đùng đùng nhìn Tom.
Tom thấy gã như thế thì bỗng không thấy sợ nữa. Nó đưa tay tạo dáng đấu kiếm, thậm chí còn trưng ra vẻ mặt mong đợi.
“Đáng ghét, chết đi!” Bị một con mèo khiêu khích, tên kia bày tỏ không chịu nổi cơn uất ức này. Gã nào còn nhớ phải bắt sống con mèo này, giơ đao bổ thẳng xuống.
“A ha!” Tom phát ra tiếng cười, tiện tay giơ kiếm quất lên trên thân đao, đánh trật đòn tấn công của gã. Thừa dịp gã mất trọng tâm, nó duỗi tay đâm một kiếm trúng đầu gối gã.
Một giây sau gã đã quỵ, bởi vì Tom rụt đầu vào cổ, một mũi tên bay sát sàn sạt da đầu của Tom mà qua, cạo cho Tom kiểu ngôi giữa, tiện thể mang chiếc mũ kiếm sĩ đen của Tom theo.
Đến đây còn chưa xong, mũi tên không hề ngừng lại mà mang mũ của Tom theo cùng, bắn trúng đầu gối còn lại của đối thủ của nó.
Trong lúc hỏi thăm tình báo, Pittman có nghe nói bảo vệ quán rượu là một cô gái trẻ tuổi rất mạnh. Tom chỉ là con mèo, có thể bỏ qua không tính, còn nghe nói ông chủ trẻ là người yếu nhất quán rượu, còn yếu hơn cả con mèo. Bởi vậy, gã suy tư hồi lâu, quyết định dẫn các anh em cậy mạnh mà lên.
Nhưng gã đâu ngờ rằng cô nhóc gầy tong teo mảnh khảnh này lại mạnh đến mức ấy, vừa đối diện đã tiễn hai người anh em của gã lên thiên đường, hiện tại còn có thể đối mặt với năm sáu người mà không hề yếu thế.
Ông chủ nhỏ cũng không yếu như trong truyền thuyết, ngay cả con mèo kia cũng mẹ nó biết dùng kiếm nữa!
Nếu biết trước một quán rượu nho nhỏ lại có thực lực cỡ này, dựa theo tính cách ngày thường của gã thì phải cải trang, len lén tiếp cận, sau đó bất ngờ lao tới chụp bao tải rồi bỏ chạy.
Nhưng giờ có hối hận cũng muộn, đám đàn em đều đang liều mạng, Pittman đương nhiên không thể đứng đực ra nhìn được. Với tư cách là đại ca, gã luôn nhớ kỹ mục đích lần này tới đây chủ yếu là vì con mèo.
Thế nên Pittman cấp tốc giương cung cài tên, nhắm ngay vai của Tom. Vì yêu cầu bắt sống nên không thể nhắm bắn điểm yếu được, gã có lòng tin với tài bắn cung của mình, muốn bắn vai thì tuyệt đối sẽ không bắn trúng đầu gối!
Gã nhắm ngay lúc Tom vừa ra chiêu, quyết đoán bắn tên!
Nào ngờ Tom có kinh nghiệm bị đánh lén rất phong phú, co rụt đầu lại đã tránh né hoàn hảo… À cũng không hoàn mỹ cho lắm. Giờ phút này, Tom trợn mắt hết cỡ muốn nhìn đỉnh đầu của mình, vươn tay sờ lớp da đầu trụi lủi mà khóc không ra nước mắt.
Mà vì vị trí đứng và chênh lệch chiều cao của hai người một mèo mà mũi tên nọ bắn trúng đầu gối người đang đấu với Tom. Thế là gã xui xẻo đầu gối trái thì trúng tên, đầu gối phải thì trúng kiếm. Gã dứt khoát rú thảm hai tiếng quỳ sụp xuống.
Pittman bất mãn “Hứ ~” một tiếng, lại rút ra mũi tên thứ hai: “May mắn à? Vậy lần này thì sao?”
Lúc này Tom cũng chú ý tới tên đầu sỏ hại nó bị hói đầu, tức giận nhìn gã ta chằm chằm, lỗ mũi phì phò hai luồng khí trắng. Nó giậm chân bình bịch nặng nề đi về phía gã.
Pittman lập tức cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chột dạ. Gã lắc đầu thầm nghĩ chột dạ cái quỷ ấy, ông đây hành nghề buôn người, ngày nào chẳng làm chuyện sai trái hả trời?
Tom nổi giận đùng đùng tiến lên hai bước, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của mình thì chợt nhớ ra cái gì. Nó quay lại đi tới trước người gã bị trúng tên vào đầu gối, nhổ mũi tên bắn trúng đầu gối gã và gỡ mũ của mình ra.
“Áu!” Đầu gối tên buôn người xui xẻo chịu thương tổn lần hai, đau đến mức làm gã ôm chân lăn lộn khắp đất.
Trương Đạt Dã kinh ngạc nhìn kiếm của mình, rõ ràng không dùng mấy sức nhưng lại có thể đánh bay vũ khí của kẻ địch. Nếu nhìn kỹ còn thấy trên lưỡi đao kia nứt ra một lỗ hổng, cảm giác này rất kỳ quái.
Cùng lúc đó, Artoria có vẻ khá bận rộn. Cô cùng lúc đối phó với sáu người, diễn rất chi là khổ cực. Nói thật, trước nay cô chiến đấu đều xuống tay toàn lực, thật sự là không am hiểu đánh giả vờ. May mà dạo này đối luyện với Trương Đạt Dã nhiều ngày mới làm quen được với tư tưởng ra chiêu của đám tay mơ, không đến nỗi lỡ tay đánh chết đám người này.
Tom không chịu ngồi yên, hết nhìn trái lại ngó phải. Nó cảm thấy không được quấy rầy Trương Đạt Dã luyện kiếm, cũng không dám khiêu khích người tên Pittman trông rất dữ kia. Nó suy nghĩ một chút, quyết định dùng kiếm chọc vào mông của một tên đang vây công Artoria.
“Áu~ ah ~ áu áu~~~” Mông đau nhói làm tên nọ phát ra tiếng tru tréo thảm thiết rất giống tiếng Tom, ôm mông nhảy cao ba mét.
Lúc gã rơi xuống thì lập tức nhảy ra khỏi vòng chiến, nổi giận đùng đùng nhìn Tom.
Tom thấy gã như thế thì bỗng không thấy sợ nữa. Nó đưa tay tạo dáng đấu kiếm, thậm chí còn trưng ra vẻ mặt mong đợi.
“Đáng ghét, chết đi!” Bị một con mèo khiêu khích, tên kia bày tỏ không chịu nổi cơn uất ức này. Gã nào còn nhớ phải bắt sống con mèo này, giơ đao bổ thẳng xuống.
“A ha!” Tom phát ra tiếng cười, tiện tay giơ kiếm quất lên trên thân đao, đánh trật đòn tấn công của gã. Thừa dịp gã mất trọng tâm, nó duỗi tay đâm một kiếm trúng đầu gối gã.
Một giây sau gã đã quỵ, bởi vì Tom rụt đầu vào cổ, một mũi tên bay sát sàn sạt da đầu của Tom mà qua, cạo cho Tom kiểu ngôi giữa, tiện thể mang chiếc mũ kiếm sĩ đen của Tom theo.
Đến đây còn chưa xong, mũi tên không hề ngừng lại mà mang mũ của Tom theo cùng, bắn trúng đầu gối còn lại của đối thủ của nó.
Trong lúc hỏi thăm tình báo, Pittman có nghe nói bảo vệ quán rượu là một cô gái trẻ tuổi rất mạnh. Tom chỉ là con mèo, có thể bỏ qua không tính, còn nghe nói ông chủ trẻ là người yếu nhất quán rượu, còn yếu hơn cả con mèo. Bởi vậy, gã suy tư hồi lâu, quyết định dẫn các anh em cậy mạnh mà lên.
Nhưng gã đâu ngờ rằng cô nhóc gầy tong teo mảnh khảnh này lại mạnh đến mức ấy, vừa đối diện đã tiễn hai người anh em của gã lên thiên đường, hiện tại còn có thể đối mặt với năm sáu người mà không hề yếu thế.
Ông chủ nhỏ cũng không yếu như trong truyền thuyết, ngay cả con mèo kia cũng mẹ nó biết dùng kiếm nữa!
Nếu biết trước một quán rượu nho nhỏ lại có thực lực cỡ này, dựa theo tính cách ngày thường của gã thì phải cải trang, len lén tiếp cận, sau đó bất ngờ lao tới chụp bao tải rồi bỏ chạy.
Nhưng giờ có hối hận cũng muộn, đám đàn em đều đang liều mạng, Pittman đương nhiên không thể đứng đực ra nhìn được. Với tư cách là đại ca, gã luôn nhớ kỹ mục đích lần này tới đây chủ yếu là vì con mèo.
Thế nên Pittman cấp tốc giương cung cài tên, nhắm ngay vai của Tom. Vì yêu cầu bắt sống nên không thể nhắm bắn điểm yếu được, gã có lòng tin với tài bắn cung của mình, muốn bắn vai thì tuyệt đối sẽ không bắn trúng đầu gối!
Gã nhắm ngay lúc Tom vừa ra chiêu, quyết đoán bắn tên!
Nào ngờ Tom có kinh nghiệm bị đánh lén rất phong phú, co rụt đầu lại đã tránh né hoàn hảo… À cũng không hoàn mỹ cho lắm. Giờ phút này, Tom trợn mắt hết cỡ muốn nhìn đỉnh đầu của mình, vươn tay sờ lớp da đầu trụi lủi mà khóc không ra nước mắt.
Mà vì vị trí đứng và chênh lệch chiều cao của hai người một mèo mà mũi tên nọ bắn trúng đầu gối người đang đấu với Tom. Thế là gã xui xẻo đầu gối trái thì trúng tên, đầu gối phải thì trúng kiếm. Gã dứt khoát rú thảm hai tiếng quỳ sụp xuống.
Pittman bất mãn “Hứ ~” một tiếng, lại rút ra mũi tên thứ hai: “May mắn à? Vậy lần này thì sao?”
Lúc này Tom cũng chú ý tới tên đầu sỏ hại nó bị hói đầu, tức giận nhìn gã ta chằm chằm, lỗ mũi phì phò hai luồng khí trắng. Nó giậm chân bình bịch nặng nề đi về phía gã.
Pittman lập tức cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chột dạ. Gã lắc đầu thầm nghĩ chột dạ cái quỷ ấy, ông đây hành nghề buôn người, ngày nào chẳng làm chuyện sai trái hả trời?
Tom nổi giận đùng đùng tiến lên hai bước, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của mình thì chợt nhớ ra cái gì. Nó quay lại đi tới trước người gã bị trúng tên vào đầu gối, nhổ mũi tên bắn trúng đầu gối gã và gỡ mũ của mình ra.
“Áu!” Đầu gối tên buôn người xui xẻo chịu thương tổn lần hai, đau đến mức làm gã ôm chân lăn lộn khắp đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.