One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 52: Khả Năng Hồi Phục Không Đúng Lắm (1)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
Tom lười biếng nằm dài trên quầy bar, không muốn nhúc nhích.
Artoria thì học Trương Đạt Dã, giúp đỡ chạy việc vặt. Trương Đạt Dã thấy cô cầm chổi lau nhà nghiêm trang như cầm kiếm thì rất thấp thỏm, chỉ sợ cô gái này chọc cho sàn nhà thủng một lỗ.
…
Không có chuyện nghỉ trưa đâu. Trương Đạt Dã làm việc xong xuôi là đến tiết học với cô giáo Artoria.
Vẫn là tập luyện vung kiếm như hôm qua, động tác của Trương Đạt Dã cực kỳ tiêu chuẩn. Nhờ kinh nghiệm thực chiến (bị đánh) sáng nay, cậu biết rằng trừ cú đánh đầu tiên thì hiếm khi đối thủ sẽ cho bạn cơ hội bày ra tư thế cool ngầu, hô cái tên chiêu thức ngớ ngẩn rồi mới ra chiêu.
Ý nghĩa của việc luyện tập các chiêu thức cơ sở là giúp cậu quen thuộc cách vận dụng sức lực trong chiêu thức, giúp cậu phát huy tối đa sức mạnh của mỗi chiêu trong trận chiến một cách hoàn hảo.
Đương nhiên, muốn làm được như thế thì cần trải qua quá trình luyện tập và đối chiến lâu dài.
“Hây!”
“Ha!”
Trương Đạt Dã cảm thấy vừa vung kiếm vừa hô hào sẽ có khí thế hơn, làm cậu nhớ tới mấy bộ phim võ hiệp thời kỳ đầu.
Artoria mặc kệ cậu. Thật ra cô cũng chẳng cần quản, bởi vì mới chốc lát thì cổ họng của cậu đã không chịu nổi. Ngờ nghệch phải trả cái giá rất đắt.
Tom vung vẩy thanh kiếm tre nhỏ của nó được mấy lần đã mất hết kiên nhẫn, chạy về đi ngủ.
Hai người đều biết, dù có ép nó tập tiếp thì nó cũng nghĩ ra đủ trò lười biếng vô cùng khó hiểu, thế nên đành mặc kệ nó.
“Đạt Dã, tạm dừng đã.” Artoria nói.
Trương Đạt Dã thu kiếm: “Có chỗ nào không đúng à?”
Artoria đứng trước mặt cậu, hơi ngửa đầu ngắm nghía một lát rồi nói: “Cởi quần áo ra đi.”
“Hả?” Trương Đạt Dã bối rối.
“Vết bầm trên trán cậu biến mất rồi. Tôi muốn xác nhận xem vết thương trên người cậu thì thế nào.” Artoria nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
“... Không có gì, làm ơn đừng tỉnh bơ thốt ra những lời khiến người ta hiểu lầm nữa.” Trương Đạt Dã nghe lời vén áo lên, để lộ cơ bụng ngày càng hiện rõ trong mấy ngày nay.
Artoria còn lâu mới suy nghĩ vẩn vơ như cậu, chỉ duỗi ngón tay chọc vào vị trí lẽ ra có vết ứ máu: “Biến mất thật này. Thuốc cậu bôi là thuốc có hiệu quả đặc biệt à?”
“Không, chỉ là thuốc giảm đau tiêu sưng bình thường thôi.” Trương Đạt Dã cũng tự sờ vào vị trí vết thương lúc đầu, cảm thấy đã khỏi hẳn.
Thuốc trong hộp y tế chỉ là những loại thuốc bình thường, phần giới thiệu sơ lúc cậu rút thưởng đã nói rõ như vậy. Tom bị thương vốn không cần dùng thuốc để hồi phục, dù là băng bó cũng chỉ đóng vai trò an ủi tâm lý cho nó thôi.
“Tôi chỉ là người bình thường trước khi tiến vào thế giới này. Tôi khẳng định mình không có công năng đặc dị kiểu sức hồi phục siêu mạnh gì đó...” Trương Đạt Dã nâng tay trái lên: “Nếu nói có gì khác biệt thì chỉ có cái này.”
Cậu đã thử rồi, chỉ có cậu, Tom và Artoria mới nhìn thấy trận đồ ma pháp trên tay. Giờ cậu hơi nghi ngờ không biết có phải thứ này đang cải biến thể chất của mình không.
Artoria gật đầu: “Chắc vậy rồi. Sau này hãy chú ý xem cơ thể có gì khác thường không. Tính đến hiện tại, nhìn chung vẫn là chuyện tốt.”
“Ừ, nếu vết thương đã lành thì chúng ta đối luyện đi!... À không đúng, đợi tôi hoàn thành luyện tập cơ bản cái đã.” Trương Đạt Dã còn có kế hoạch rèn luyện lực cánh tay, cậu sợ lát nữa bị đánh phế sẽ không thể hoàn thành được.
Trong khoảng thời gian này, vừa lúc thấy năng lượng đầy nên cậu tranh thủ rút thưởng tiếp một lần. Giờ cậu không rút lúc 90% nữa mà khăng khăng chờ đầy. Bởi vì cậu cảm thấy có khi tỉ lệ rơi đồ sẽ khác.
Nhưng cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, triệu hồi vật phẩm vẫn tiêu hao 80% năng lượng và không rơi ra được thứ gì nổi bật:
[ Chúc mừng ngài nhận được kotatsu* của gia đình Emiya và chày cán bột của nhà Tom.]
*Bàn sưởi kiểu Nhật
[Đã cất vào cột vật phẩm.]
Chày cán bột thì bình thường rồi, dù sao cái trận đồ ma pháp hỏng bét này cũng trung tình với nhà bếp, không báo hại bếp của gia đình Emiya thì cũng báo hại bếp nhà Tom thôi. Không biết mấy thứ này từ thế giới của họ biến mất luôn hay được phục chế nữa.
Còn kotatsu thì đúng là Trương Đạt Dã chưa thấy đồ thật bao giờ. Cậu chỉ nghe nói nó là thần khí dụ người sa đọa vào mùa đông, là kiểu mà các nhân vật hoạt hình vừa chui vào là sẽ lười nhác đến nỗi không muốn ra ngoài.
Chắc cậu có thể đợi đến mùa đông rồi trải nghiệm thử xem. À mà… quần đảo Sabaody có mùa đông không nhỉ?
Cậu thật sự chưa hỏi cụ thể chuyện này. Hơn nữa thời tiết ở Đại Hải Trình hỗn loạn vô cùng, dù một giây sau chuyển thẳng sang mùa đông cũng không lạ đâu?
Bốp bốp, bùm bụp… Nghỉ ngơi một thoáng, Trương Đạt Dã lại quơ kiếm tre đánh nhau với Artoria.
Trải qua kinh nghiệm bị đánh lúc sáng, Trương Đạt Dã đã tiến bộ ít nhiều, chí ít tần suất bị đánh cũng giảm xuống kha khá.
Artoria thì học Trương Đạt Dã, giúp đỡ chạy việc vặt. Trương Đạt Dã thấy cô cầm chổi lau nhà nghiêm trang như cầm kiếm thì rất thấp thỏm, chỉ sợ cô gái này chọc cho sàn nhà thủng một lỗ.
…
Không có chuyện nghỉ trưa đâu. Trương Đạt Dã làm việc xong xuôi là đến tiết học với cô giáo Artoria.
Vẫn là tập luyện vung kiếm như hôm qua, động tác của Trương Đạt Dã cực kỳ tiêu chuẩn. Nhờ kinh nghiệm thực chiến (bị đánh) sáng nay, cậu biết rằng trừ cú đánh đầu tiên thì hiếm khi đối thủ sẽ cho bạn cơ hội bày ra tư thế cool ngầu, hô cái tên chiêu thức ngớ ngẩn rồi mới ra chiêu.
Ý nghĩa của việc luyện tập các chiêu thức cơ sở là giúp cậu quen thuộc cách vận dụng sức lực trong chiêu thức, giúp cậu phát huy tối đa sức mạnh của mỗi chiêu trong trận chiến một cách hoàn hảo.
Đương nhiên, muốn làm được như thế thì cần trải qua quá trình luyện tập và đối chiến lâu dài.
“Hây!”
“Ha!”
Trương Đạt Dã cảm thấy vừa vung kiếm vừa hô hào sẽ có khí thế hơn, làm cậu nhớ tới mấy bộ phim võ hiệp thời kỳ đầu.
Artoria mặc kệ cậu. Thật ra cô cũng chẳng cần quản, bởi vì mới chốc lát thì cổ họng của cậu đã không chịu nổi. Ngờ nghệch phải trả cái giá rất đắt.
Tom vung vẩy thanh kiếm tre nhỏ của nó được mấy lần đã mất hết kiên nhẫn, chạy về đi ngủ.
Hai người đều biết, dù có ép nó tập tiếp thì nó cũng nghĩ ra đủ trò lười biếng vô cùng khó hiểu, thế nên đành mặc kệ nó.
“Đạt Dã, tạm dừng đã.” Artoria nói.
Trương Đạt Dã thu kiếm: “Có chỗ nào không đúng à?”
Artoria đứng trước mặt cậu, hơi ngửa đầu ngắm nghía một lát rồi nói: “Cởi quần áo ra đi.”
“Hả?” Trương Đạt Dã bối rối.
“Vết bầm trên trán cậu biến mất rồi. Tôi muốn xác nhận xem vết thương trên người cậu thì thế nào.” Artoria nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
“... Không có gì, làm ơn đừng tỉnh bơ thốt ra những lời khiến người ta hiểu lầm nữa.” Trương Đạt Dã nghe lời vén áo lên, để lộ cơ bụng ngày càng hiện rõ trong mấy ngày nay.
Artoria còn lâu mới suy nghĩ vẩn vơ như cậu, chỉ duỗi ngón tay chọc vào vị trí lẽ ra có vết ứ máu: “Biến mất thật này. Thuốc cậu bôi là thuốc có hiệu quả đặc biệt à?”
“Không, chỉ là thuốc giảm đau tiêu sưng bình thường thôi.” Trương Đạt Dã cũng tự sờ vào vị trí vết thương lúc đầu, cảm thấy đã khỏi hẳn.
Thuốc trong hộp y tế chỉ là những loại thuốc bình thường, phần giới thiệu sơ lúc cậu rút thưởng đã nói rõ như vậy. Tom bị thương vốn không cần dùng thuốc để hồi phục, dù là băng bó cũng chỉ đóng vai trò an ủi tâm lý cho nó thôi.
“Tôi chỉ là người bình thường trước khi tiến vào thế giới này. Tôi khẳng định mình không có công năng đặc dị kiểu sức hồi phục siêu mạnh gì đó...” Trương Đạt Dã nâng tay trái lên: “Nếu nói có gì khác biệt thì chỉ có cái này.”
Cậu đã thử rồi, chỉ có cậu, Tom và Artoria mới nhìn thấy trận đồ ma pháp trên tay. Giờ cậu hơi nghi ngờ không biết có phải thứ này đang cải biến thể chất của mình không.
Artoria gật đầu: “Chắc vậy rồi. Sau này hãy chú ý xem cơ thể có gì khác thường không. Tính đến hiện tại, nhìn chung vẫn là chuyện tốt.”
“Ừ, nếu vết thương đã lành thì chúng ta đối luyện đi!... À không đúng, đợi tôi hoàn thành luyện tập cơ bản cái đã.” Trương Đạt Dã còn có kế hoạch rèn luyện lực cánh tay, cậu sợ lát nữa bị đánh phế sẽ không thể hoàn thành được.
Trong khoảng thời gian này, vừa lúc thấy năng lượng đầy nên cậu tranh thủ rút thưởng tiếp một lần. Giờ cậu không rút lúc 90% nữa mà khăng khăng chờ đầy. Bởi vì cậu cảm thấy có khi tỉ lệ rơi đồ sẽ khác.
Nhưng cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, triệu hồi vật phẩm vẫn tiêu hao 80% năng lượng và không rơi ra được thứ gì nổi bật:
[ Chúc mừng ngài nhận được kotatsu* của gia đình Emiya và chày cán bột của nhà Tom.]
*Bàn sưởi kiểu Nhật
[Đã cất vào cột vật phẩm.]
Chày cán bột thì bình thường rồi, dù sao cái trận đồ ma pháp hỏng bét này cũng trung tình với nhà bếp, không báo hại bếp của gia đình Emiya thì cũng báo hại bếp nhà Tom thôi. Không biết mấy thứ này từ thế giới của họ biến mất luôn hay được phục chế nữa.
Còn kotatsu thì đúng là Trương Đạt Dã chưa thấy đồ thật bao giờ. Cậu chỉ nghe nói nó là thần khí dụ người sa đọa vào mùa đông, là kiểu mà các nhân vật hoạt hình vừa chui vào là sẽ lười nhác đến nỗi không muốn ra ngoài.
Chắc cậu có thể đợi đến mùa đông rồi trải nghiệm thử xem. À mà… quần đảo Sabaody có mùa đông không nhỉ?
Cậu thật sự chưa hỏi cụ thể chuyện này. Hơn nữa thời tiết ở Đại Hải Trình hỗn loạn vô cùng, dù một giây sau chuyển thẳng sang mùa đông cũng không lạ đâu?
Bốp bốp, bùm bụp… Nghỉ ngơi một thoáng, Trương Đạt Dã lại quơ kiếm tre đánh nhau với Artoria.
Trải qua kinh nghiệm bị đánh lúc sáng, Trương Đạt Dã đã tiến bộ ít nhiều, chí ít tần suất bị đánh cũng giảm xuống kha khá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.