One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 90: Một Chốc Một Lát Không Nhận Ra Đồng Đội Mới (1)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
Hay là hành động lúc trời tối nhỉ? Phải suy nghĩ vấn đề này cho kỹ mới được.
Buổi sáng làm chuyện tốt, buổi trưa lại ăn một bữa ngon, tâm trạng của cả ba đều không tồi. Trương Đạt Dã muốn nghỉ ngơi sau khi rèn luyện nên lấy một bộ bài tây và một cây bút mực ra.
Cậu giải thích cho Tom và Artoria nghe quy tắc chơi bài Joker, bọn họ vừa nghe là hiểu ngay.
Vì vậy Trương Đạt Dã rút tờ Joker đen ra, bắt đầu xáo bài.
Ba người rút bài, sau đó thay phiên rút bài từ đối phương, khi nào bài trong tay ghép được thành một đôi thì có thể ném xuống, cuối cùng trong tay ai thừa lá Joker màu còn lại thì coi như thua.
Lúc Trương Đạt Dã và Artoria rút bài thì bình thường, không có gì đặc sắc.
Nhưng vì tay Tom nhỏ quá, lại chỉ có bốn ngón tay nên rất bất tiện, không thể làm gì khác hơn là chờ rút hết tất cả bài rồi dùng hai tay xòe ra như quạt, rồi lại cẩn thận nhón từng đôi ra, trông khá là cồng kềnh.
Nhiều khi xấp bài bị rút ra hai lá trở nên mất cân bằng, vài lá bài bay xuống lạch phạch. Tom hoảng sợ vội vàng che kín, chỉ lo Trương Đạt Dã và Artoria sẽ nhìn lén.
Trương Đạt Dã cảm thấy thú vị, cố ý giả vờ muốn xem lá bài rớt xuống là gì. Tom cuống đến mức uốn éo quay mông về phía Trương Đạt Dã, nhặt bài xong mới quay người về chỗ cũ.
Ván đầu tiên Tom ném hết bài trong tay trước tiên, trong tay Trương Đạt Dã là lá Joker còn lại và lá số 6, trong tay Artoria chỉ có một lá số 6.
Kỹ thuật và niềm vui lớn nhất khi chơi bài Joker nằm ở chỗ làm sao để dùng kỹ xảo của mình khống chế lựa chọn của đối phương và suy đoán ra lá bài nào là an toàn từ vẻ mặt đối phương. Thế nên Trương Đạt Dã bắt đầu nháy mắt ra hiệu.
Nhưng Artoria không thèm nhìn vẻ mặt của cậu, chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm hai lá bài một hồi. Bởi vì không phát hiện có điểm gì khác nhau nên cô tiện tay rút ra một lá, là lá bài số 6.
Artoria ném đôi 6 xuống: “Đạt Dã, cậu thua rồi.”
Trương Đạt Dã: “...”
Cô không rút bài theo kịch bản.
Có chơi có chịu, Trương Đạt Dã nhắm mắt lại, để mèo Tom thắng cuộc cầm bút mực quệt một đường màu đen lên mặt mình.
“Meo ha ha ha ha...” Tom chỉ vào gương mặt buồn cười của Trương Đạt Dã, cười phá lên ha hả.
Artoria bị nó cảm nhiễm cũng cười tủm tỉm.
Ván thứ hai Artoria may mắn nhất, ném hết bài trước tiên, ung dung nâng chén trà chờ Trương Đạt Dã và Tom quyết đấu.
Bởi vì lá Joker màu ở trong tay Tom nên vẻ mặt Tom thay đổi khá là thú vị. Mỗi khi nó rút được lá bài của Trương Đạt Dã tạo thành một đôi và ném xuống thì cứ hơn hớn, nhưng lúc Trương Đạt Dã rút trúng bài của nó thì lại cuống quýt cà kê.
“Rút lá nào bây giờ nhỉ?” Khi trong tay Tom chỉ còn hai lá bài, tay của Trương Đạt Dã dịch đến lá Joker màuđỏ, Tom lập tức lộ ra mặt cười xấu xa, nhưng khi Trương Đạt Dã dời tay đi, vẻ mặt của Tom lại đổi thành hoảng sợ.
Thế này còn cần đoán nữa à? Tuy Trương Đạt Dã không có thuật đọc tâm, nhưng nét mặt của chú mèo Tom đúng là biết nói. Thật là bắt nạt mèo, Trương Đạt Dã cười hì hì, thuận lợi rút lá bài cuối.
Thế là Tom chán nản nhắm mắt lại, để Artoria hết bài đầu tiên vẽ một đường lên mặt nó.
Cả ba chơi gần một giờ, xung quanh mũi mắt miệng của Tom bị Trương Đạt Dã và Artoria vẽ đầy vòng tròn lớn vòng tròn nhỏ, nhiều hơn năm vòng nhiều lắm.
Mà trên mặt của Trương Đạt Dã thì có thêm một chữ Vương, sáu chòm râu và vài nét khác. Có cái là Tom vẽ, có cái là Artoria vẽ, nhưng cuối cùng đều bị Tom sửa một chút, gần như chỉ cần đeo thêm nanh giả là có thể giả trang làm con hổ.
Chỉ có mặt của Artoria là sạch bong. Đừng nói thỉnh thoảng rút trúng lá Joker, ngay cả số lần bị chia phải Joker lúc xào bài cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vận may này rõ ràng là máy gian lận!
Một trò chơi kết thúc, Artoria thoả thích hưởng thụ niềm vui chiến thắng, chỉ có Trương Đạt Dã và Tom là thương tổn lẫn nhau.
Sau khi nghỉ ngơi tương đối, Trương Đạt Dã và Tom không đi rửa mặt ngay vì đã nói trước là phải giữ những nét vẽ phạt này đến tối.
Trương Đạt Dã lẳng lặng ra sân cầm kiếm chém đến mạnh mẽ xé gió, đảm bảo là không hề có ý phát tiết cơn hậm hực đâu nhé.
Cậu tập đến tận khi năng lượng đầy ắp, bắt đầu rút thăm giống như thường ngày.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Đạt Dã, năng lượng thoáng cái hao mất 90%, màn hình hóa thành từng điểm sáng nhỏ vụn rơi lả tả trên mặt đất trước mặt, hợp thành một trận đồ ma pháp có đường kính một mét. Lần này trận đồ ma pháp có màu trắng.
Ánh sáng trắng trong sân hấp dẫn Tom và Artoria, cả hai cũng đều biết điều này có nghĩa là có đồng bạn mới sắp đến.
Buổi sáng làm chuyện tốt, buổi trưa lại ăn một bữa ngon, tâm trạng của cả ba đều không tồi. Trương Đạt Dã muốn nghỉ ngơi sau khi rèn luyện nên lấy một bộ bài tây và một cây bút mực ra.
Cậu giải thích cho Tom và Artoria nghe quy tắc chơi bài Joker, bọn họ vừa nghe là hiểu ngay.
Vì vậy Trương Đạt Dã rút tờ Joker đen ra, bắt đầu xáo bài.
Ba người rút bài, sau đó thay phiên rút bài từ đối phương, khi nào bài trong tay ghép được thành một đôi thì có thể ném xuống, cuối cùng trong tay ai thừa lá Joker màu còn lại thì coi như thua.
Lúc Trương Đạt Dã và Artoria rút bài thì bình thường, không có gì đặc sắc.
Nhưng vì tay Tom nhỏ quá, lại chỉ có bốn ngón tay nên rất bất tiện, không thể làm gì khác hơn là chờ rút hết tất cả bài rồi dùng hai tay xòe ra như quạt, rồi lại cẩn thận nhón từng đôi ra, trông khá là cồng kềnh.
Nhiều khi xấp bài bị rút ra hai lá trở nên mất cân bằng, vài lá bài bay xuống lạch phạch. Tom hoảng sợ vội vàng che kín, chỉ lo Trương Đạt Dã và Artoria sẽ nhìn lén.
Trương Đạt Dã cảm thấy thú vị, cố ý giả vờ muốn xem lá bài rớt xuống là gì. Tom cuống đến mức uốn éo quay mông về phía Trương Đạt Dã, nhặt bài xong mới quay người về chỗ cũ.
Ván đầu tiên Tom ném hết bài trong tay trước tiên, trong tay Trương Đạt Dã là lá Joker còn lại và lá số 6, trong tay Artoria chỉ có một lá số 6.
Kỹ thuật và niềm vui lớn nhất khi chơi bài Joker nằm ở chỗ làm sao để dùng kỹ xảo của mình khống chế lựa chọn của đối phương và suy đoán ra lá bài nào là an toàn từ vẻ mặt đối phương. Thế nên Trương Đạt Dã bắt đầu nháy mắt ra hiệu.
Nhưng Artoria không thèm nhìn vẻ mặt của cậu, chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm hai lá bài một hồi. Bởi vì không phát hiện có điểm gì khác nhau nên cô tiện tay rút ra một lá, là lá bài số 6.
Artoria ném đôi 6 xuống: “Đạt Dã, cậu thua rồi.”
Trương Đạt Dã: “...”
Cô không rút bài theo kịch bản.
Có chơi có chịu, Trương Đạt Dã nhắm mắt lại, để mèo Tom thắng cuộc cầm bút mực quệt một đường màu đen lên mặt mình.
“Meo ha ha ha ha...” Tom chỉ vào gương mặt buồn cười của Trương Đạt Dã, cười phá lên ha hả.
Artoria bị nó cảm nhiễm cũng cười tủm tỉm.
Ván thứ hai Artoria may mắn nhất, ném hết bài trước tiên, ung dung nâng chén trà chờ Trương Đạt Dã và Tom quyết đấu.
Bởi vì lá Joker màu ở trong tay Tom nên vẻ mặt Tom thay đổi khá là thú vị. Mỗi khi nó rút được lá bài của Trương Đạt Dã tạo thành một đôi và ném xuống thì cứ hơn hớn, nhưng lúc Trương Đạt Dã rút trúng bài của nó thì lại cuống quýt cà kê.
“Rút lá nào bây giờ nhỉ?” Khi trong tay Tom chỉ còn hai lá bài, tay của Trương Đạt Dã dịch đến lá Joker màuđỏ, Tom lập tức lộ ra mặt cười xấu xa, nhưng khi Trương Đạt Dã dời tay đi, vẻ mặt của Tom lại đổi thành hoảng sợ.
Thế này còn cần đoán nữa à? Tuy Trương Đạt Dã không có thuật đọc tâm, nhưng nét mặt của chú mèo Tom đúng là biết nói. Thật là bắt nạt mèo, Trương Đạt Dã cười hì hì, thuận lợi rút lá bài cuối.
Thế là Tom chán nản nhắm mắt lại, để Artoria hết bài đầu tiên vẽ một đường lên mặt nó.
Cả ba chơi gần một giờ, xung quanh mũi mắt miệng của Tom bị Trương Đạt Dã và Artoria vẽ đầy vòng tròn lớn vòng tròn nhỏ, nhiều hơn năm vòng nhiều lắm.
Mà trên mặt của Trương Đạt Dã thì có thêm một chữ Vương, sáu chòm râu và vài nét khác. Có cái là Tom vẽ, có cái là Artoria vẽ, nhưng cuối cùng đều bị Tom sửa một chút, gần như chỉ cần đeo thêm nanh giả là có thể giả trang làm con hổ.
Chỉ có mặt của Artoria là sạch bong. Đừng nói thỉnh thoảng rút trúng lá Joker, ngay cả số lần bị chia phải Joker lúc xào bài cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vận may này rõ ràng là máy gian lận!
Một trò chơi kết thúc, Artoria thoả thích hưởng thụ niềm vui chiến thắng, chỉ có Trương Đạt Dã và Tom là thương tổn lẫn nhau.
Sau khi nghỉ ngơi tương đối, Trương Đạt Dã và Tom không đi rửa mặt ngay vì đã nói trước là phải giữ những nét vẽ phạt này đến tối.
Trương Đạt Dã lẳng lặng ra sân cầm kiếm chém đến mạnh mẽ xé gió, đảm bảo là không hề có ý phát tiết cơn hậm hực đâu nhé.
Cậu tập đến tận khi năng lượng đầy ắp, bắt đầu rút thăm giống như thường ngày.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Đạt Dã, năng lượng thoáng cái hao mất 90%, màn hình hóa thành từng điểm sáng nhỏ vụn rơi lả tả trên mặt đất trước mặt, hợp thành một trận đồ ma pháp có đường kính một mét. Lần này trận đồ ma pháp có màu trắng.
Ánh sáng trắng trong sân hấp dẫn Tom và Artoria, cả hai cũng đều biết điều này có nghĩa là có đồng bạn mới sắp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.