One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 59: Người Cùi Bắp Nhất Quán Rượu (2)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
“Đều tại anh em chúng tôi nhất thời hồ đồ, tham món lợi nhỏ. Cậu chủ quán... À không, đại ca Đạt Dã, anh thấy có nên...”
Trương Đạt Dã vẫn cảm thấy lòng dạ không thuận cho lắm. Cậu ngẫm nghĩ một thoáng rồi cất súng đi, một tay túm lấy cổ áo sau gáy một gã, tay còn lại túm thắt lưng nhấc gã lên, lắc hai cái lấy đà rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Người này đã ý thức được kết quả của mình nhưng không dám phản kháng, bị ném ngã lấm lem bụi đất.
Trương Đạt Dã phủi tay, cảm thán mình không phí công rèn luyện hơn tháng nay, nhẹ nhàng vậy là đã ném văng người ra thật xa rồi.
Tom thấy động tác của cậu thì hai mắt tỏa sáng, cũng dùng sức nhấc tên bị nó tròng thòng lọng lên. Nhưng vì vấn đề chiều cao nên khoảng cách người nọ với mặt đất hơi thấp, nhưng nó vẫn thuận lợi quăng người ra ngoài.
Trương Đạt Dã nhìn động tác của Tom, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Rèn luyện lâu như vậy còn không năng lực bằng con mèo nằm ngửa này, hay mình cứ yên tâm làm linh vật đính kèm cho rồi...
Còn chưa hết đâu, ngay khi Artoria cũng định làm theo thì Tom vươn một tay ngăn cản cô, ý bảo để nó làm là được rồi, sau đó tiếp tục nhấc người thứ ba đi tận ra cửa, đá thẳng vào mông gã.
Người này cũng bay ra ngoài, nhưng kém may hơn hai người trước nhiều, bị đá thẳng vào trong thùng rác làm nắp thùng rác quay vô số vòng, chờ gã ta ló đầu ra khỏi thùng rác, một cái vỏ chuối nằm ngay ngắn chính giữa đầu gã.
Tom rất hài lòng với tác phẩm của mình, phủi tay quay vào quán rượu.
Nghênh đón nó là tiếng hoan hô và tiếng huýt sáo của khách hàng trong quán và ánh mắt phức tạp của Trương Đạt Dã… Nhấc người lên không khó, nhưng muốn đá bay người ta ra hơn mười mét chỉ với một cú đá thì sức chân phải mạnh nhường nào…
Tom chắp tay một vòng với những người khen ngợi nó, theo Artoria quay lại quầy bar chạm cốc, uống cạn đồ uống trong tay.
Artoria có vẻ vui, cô đã hoàn thành công việc bảo vệ quán rượu mà Đạt Dã giao phó, vậy thì muốn ăn gì cũng chính đáng hơn đấy nhỉ?
Ừm, donut này ngon đó~ Cô đưa cho Tom một cái rồi cắn một miếng donut. Cọng tóc ngố trên đầu cô lắc lư, thể hiện rõ ràng tâm trạng của chủ nhân.
Nói thật, Trương Đạt Dã cảm thấy mình bị cô lập, chỉ có thể rưng rưng nhặt tiền mặt trên đất lên đếm soàn soạt.
“Đúng rồi, có ai biết ba người vừa rồi là ai không? Chỉ là nhất thời hứng khởi đến ăn cơm chùa thật à?” Trương Đạt Dã cứ cảm thấy là lạ chỗ nào.
Có vị khách tốt bụng trả lời: “Tôi biết, đó là ba anh em Scott, hình như tên là Foster, Second và Sohlde. Đó là ba tên vô lại ở GR57, không phải lần đầu làm vậy đâu. Thường thì chúng chỉ dám đến những nhà hàng nhỏ để gây chuyện thôi, rất nhiều chủ tiệm đều phải nén giận. Lần này chắc bị mấy người chỗ em trai Đạt Dã làm cho sợ mất mật nên mới biết điều như vậy.”
“Kẻ tái phạm à...” Vậy chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Nghe ý tứ có vẻ cũng không có bối cảnh hoặc thế lực gì đứng sau.
Trương Đạt Dã yên tâm, đau lòng nói: “Cảm ơn, lần này giảm giá cho mọi người 1.11%!”
“Keo kiệt quá đấy!”
Lời này của Trương Đạt Dã được đám bợm nhậu thống nhất phỉ nhổ.
“Ha ha ha, buôn bán nhỏ mà. Tôi còn phải nuôi sống gia đình nữa.” Lời này của Trương Đạt Dã cực kỳ chân thành, cứ giảm giá lung tung là không nuôi nổi gia đình thật đấy!
Một ngày kinh doanh kết thúc trong tiếng cười đùa huyên náo. Lúc các vị khách rời đi còn đang mồm năm miệng mười bàn tán. Những gì bọn họ hóng hớt được hôm nay sẽ trở thành đề tài bốc phét hoặc buôn chuyện với người quen vào ngày mai.
Artoria mạnh hay không? Tom thông minh thế nào? Hết thảy chỉ là đề tài câu chuyện của họ mà thôi. Đằng nào bọn họ cũng không định ăn chùa, không tới phiên bị đánh.
Trương Đạt Dã đóng kỹ cửa, bắt đầu buổi luyện tập tối.
Cậu tập đến khi năng lượng tràn đầy mới tạm dừng để rút thưởng. Cậu đã thôi vọng tưởng bảo khí gì đó, có thể rút được cái gì thực dụng là tốt lắm rồi, vận may hôm nay…
[Chúc mừng ngài nhận được: Chiếc xe cũ của Tom *1, Mực nước tàng hình của nhà Tom *1]
[Đã gửi vào cột vật phẩm.]
“Hôm nay lại là khu chuyên chúc của Tom à?” Trương Đạt Dã tiện tay tắt giao diện, sau đó chợt cảm thấy không đúng nên lại mở cột vật phẩm ra.
Nếu cậu nhớ không lầm, Tom đã cầm cố toàn bộ gia sản mua chiếc xe cũ kia để theo đuổi một nàng mèo trắng. Cuối cùng vì vay mượn mà phải ký hợp đồng một tay, một chân và “Bán mình làm nô lệ hai mươi năm” nữa.
Cũng không biết cuối cùng nó có trả hết không…
Đương nhiên, trọng điểm bây giờ là đạo cụ còn lại:
[Mực nước tàng hình của Tom: Bôi nó lên người thì người khác sẽ không nhìn thấy bạn nữa. Cẩn thận đừng để dính nước nhá~]
Trương Đạt Dã vẫn cảm thấy lòng dạ không thuận cho lắm. Cậu ngẫm nghĩ một thoáng rồi cất súng đi, một tay túm lấy cổ áo sau gáy một gã, tay còn lại túm thắt lưng nhấc gã lên, lắc hai cái lấy đà rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Người này đã ý thức được kết quả của mình nhưng không dám phản kháng, bị ném ngã lấm lem bụi đất.
Trương Đạt Dã phủi tay, cảm thán mình không phí công rèn luyện hơn tháng nay, nhẹ nhàng vậy là đã ném văng người ra thật xa rồi.
Tom thấy động tác của cậu thì hai mắt tỏa sáng, cũng dùng sức nhấc tên bị nó tròng thòng lọng lên. Nhưng vì vấn đề chiều cao nên khoảng cách người nọ với mặt đất hơi thấp, nhưng nó vẫn thuận lợi quăng người ra ngoài.
Trương Đạt Dã nhìn động tác của Tom, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Rèn luyện lâu như vậy còn không năng lực bằng con mèo nằm ngửa này, hay mình cứ yên tâm làm linh vật đính kèm cho rồi...
Còn chưa hết đâu, ngay khi Artoria cũng định làm theo thì Tom vươn một tay ngăn cản cô, ý bảo để nó làm là được rồi, sau đó tiếp tục nhấc người thứ ba đi tận ra cửa, đá thẳng vào mông gã.
Người này cũng bay ra ngoài, nhưng kém may hơn hai người trước nhiều, bị đá thẳng vào trong thùng rác làm nắp thùng rác quay vô số vòng, chờ gã ta ló đầu ra khỏi thùng rác, một cái vỏ chuối nằm ngay ngắn chính giữa đầu gã.
Tom rất hài lòng với tác phẩm của mình, phủi tay quay vào quán rượu.
Nghênh đón nó là tiếng hoan hô và tiếng huýt sáo của khách hàng trong quán và ánh mắt phức tạp của Trương Đạt Dã… Nhấc người lên không khó, nhưng muốn đá bay người ta ra hơn mười mét chỉ với một cú đá thì sức chân phải mạnh nhường nào…
Tom chắp tay một vòng với những người khen ngợi nó, theo Artoria quay lại quầy bar chạm cốc, uống cạn đồ uống trong tay.
Artoria có vẻ vui, cô đã hoàn thành công việc bảo vệ quán rượu mà Đạt Dã giao phó, vậy thì muốn ăn gì cũng chính đáng hơn đấy nhỉ?
Ừm, donut này ngon đó~ Cô đưa cho Tom một cái rồi cắn một miếng donut. Cọng tóc ngố trên đầu cô lắc lư, thể hiện rõ ràng tâm trạng của chủ nhân.
Nói thật, Trương Đạt Dã cảm thấy mình bị cô lập, chỉ có thể rưng rưng nhặt tiền mặt trên đất lên đếm soàn soạt.
“Đúng rồi, có ai biết ba người vừa rồi là ai không? Chỉ là nhất thời hứng khởi đến ăn cơm chùa thật à?” Trương Đạt Dã cứ cảm thấy là lạ chỗ nào.
Có vị khách tốt bụng trả lời: “Tôi biết, đó là ba anh em Scott, hình như tên là Foster, Second và Sohlde. Đó là ba tên vô lại ở GR57, không phải lần đầu làm vậy đâu. Thường thì chúng chỉ dám đến những nhà hàng nhỏ để gây chuyện thôi, rất nhiều chủ tiệm đều phải nén giận. Lần này chắc bị mấy người chỗ em trai Đạt Dã làm cho sợ mất mật nên mới biết điều như vậy.”
“Kẻ tái phạm à...” Vậy chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Nghe ý tứ có vẻ cũng không có bối cảnh hoặc thế lực gì đứng sau.
Trương Đạt Dã yên tâm, đau lòng nói: “Cảm ơn, lần này giảm giá cho mọi người 1.11%!”
“Keo kiệt quá đấy!”
Lời này của Trương Đạt Dã được đám bợm nhậu thống nhất phỉ nhổ.
“Ha ha ha, buôn bán nhỏ mà. Tôi còn phải nuôi sống gia đình nữa.” Lời này của Trương Đạt Dã cực kỳ chân thành, cứ giảm giá lung tung là không nuôi nổi gia đình thật đấy!
Một ngày kinh doanh kết thúc trong tiếng cười đùa huyên náo. Lúc các vị khách rời đi còn đang mồm năm miệng mười bàn tán. Những gì bọn họ hóng hớt được hôm nay sẽ trở thành đề tài bốc phét hoặc buôn chuyện với người quen vào ngày mai.
Artoria mạnh hay không? Tom thông minh thế nào? Hết thảy chỉ là đề tài câu chuyện của họ mà thôi. Đằng nào bọn họ cũng không định ăn chùa, không tới phiên bị đánh.
Trương Đạt Dã đóng kỹ cửa, bắt đầu buổi luyện tập tối.
Cậu tập đến khi năng lượng tràn đầy mới tạm dừng để rút thưởng. Cậu đã thôi vọng tưởng bảo khí gì đó, có thể rút được cái gì thực dụng là tốt lắm rồi, vận may hôm nay…
[Chúc mừng ngài nhận được: Chiếc xe cũ của Tom *1, Mực nước tàng hình của nhà Tom *1]
[Đã gửi vào cột vật phẩm.]
“Hôm nay lại là khu chuyên chúc của Tom à?” Trương Đạt Dã tiện tay tắt giao diện, sau đó chợt cảm thấy không đúng nên lại mở cột vật phẩm ra.
Nếu cậu nhớ không lầm, Tom đã cầm cố toàn bộ gia sản mua chiếc xe cũ kia để theo đuổi một nàng mèo trắng. Cuối cùng vì vay mượn mà phải ký hợp đồng một tay, một chân và “Bán mình làm nô lệ hai mươi năm” nữa.
Cũng không biết cuối cùng nó có trả hết không…
Đương nhiên, trọng điểm bây giờ là đạo cụ còn lại:
[Mực nước tàng hình của Tom: Bôi nó lên người thì người khác sẽ không nhìn thấy bạn nữa. Cẩn thận đừng để dính nước nhá~]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.