One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 73: Người Không Bán Tôi, Tôi Không Bán Người?
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
Trương Đạt Dã hỏi tiếp: “Vậy sau khi các anh thành công thì sẽ liên hệ với đối phương thế nào?”
“Anh ta để lại dãy số Den Den Mushi cho tôi.” Pittman gian nan nhìn đống quần áo rách rưới trên mặt đất, cũng không biết Den Den Mushi tội nghiệp còn sống không nữa.
“Rất tốt.” Có thể tìm được đầu sỏ là tốt nhất, Trương Đạt Dã hỏi tiếp: “Biết tiếp theo nên làm thế nào rồi chứ?”
“Dạ dạ, tôi sẽ lập tức liên hệ với bọn họ, hỏi địa điểm giao dịch! À thì...” Pittman chần chừ hỏi dò: “Không biết cậu tính xử trí chúng tôi thế nào?”
Trương Đạt Dã suy nghĩ: “À... Tôi định chém chết tại trận đấy. Các anh là dân buôn người mà, gặp tên nào giết tên đó tuyệt đối không oan.”
Mặt Pittman xầm xì, lại không dám lên tiếng, rõ ràng cũng tự biết hành cái nghề này của mình làm người ta căm hận nhường nào. Nhưng đối phương đã nói như vậy chứng tỏ còn thương lượng được.
Quả nhiên, Trương Đạt Dã nói tiếp: “Nhưng nhìn anh phối hợp như vậy, tôi có thể đặc cách cho anh hai lựa chọn. Đầu tiên, tôi đưa thẳng mấy người đến hội trường đấu giá con người, người không bán tôi, tôi không bán người mà. Các anh muốn bán tôi đi, tôi bán ngược lại các anh cũng hợp tình hợp lý nhỉ?”
Mặt Pittman xám như tro tàn, bị bán đi làm nô lệ còn không bằng chết luôn cho sảng khoái. Là người trong ngành, gã biết rõ người cường tráng khỏe mạnh, tướng mạo còn có đặc sắc như gã chắc chắn có thể bán một giá tốt, cũng đồng nghĩa với việc sau khi trở thành nô lệ sẽ gặp phải tra tấn ác liệt hơn.
Nô lệ có thể là bình dân, có thể là hải tặc, thậm chí có thể là hoàng tử, công chúa không thuộc Chính Phủ Thế Giới, đương nhiên cũng có thể là thợ săn tiền thưởng hoặc người như bọn hắn.
Đừng mong rằng người phụ trách đấu giá quen biết gã thì sẽ bỏ qua cho gã, gã lại chẳng biết thừa đức hạnh của mấy người đấy. Cũng không phải gã chưa từng bán người cùng hành nghề này làm nô lệ, bên phụ trách vẫn thu hết đấy thôi.
Pittman này cũng chắc chắn không được ưu đãi gì, cho nên bây giờ chỉ có thể mong đợi Trương Đạt Dã nói ra lựa chọn thứ hai.
“Lựa chọn thứ hai chính là tôi chịu thiệt một tí, đưa các anh đến chỗ hải quân lấy tiền thưởng... Mà mấy người các anh có tiền thưởng gì không thế?”
“Có! Có! Tiền truy nã của tôi là 200 vạn Belly, hai tên kia một tên là 80 vạn, tên khác 60 vạn!” Ít ra thì đưa đến chỗ hải quân còn sống được. Lần đầu tiên Pittman cảm thấy may mắn vì mình là một tên tội phạm bị truy nã, bình thường gã còn hay ghét bỏ bị truy nã rõ phiền phức.
“Ít vãi!” Trương Đạt Dã phỉ nhổ. Lúc cậu xem hoạt hình thì số tiền truy nã động cái là mấy chục triệu, hơn trăm triệu. Lần bắt Sward còn chưa tính, người này rõ ràng là đại ca đội buôn người mà lăn lộn còn chẳng bằng hải tặc biển Đông.
Nào ngờ Pittman và hai tên tội phạm truy nã khác nghe thấy cậu nói như vậy thì lập tức xấu hổ lớn tiếng nhận sai: “Vâng... Xin lỗi! Sau này tôi sẽ cố gắng hơn nữa!”
“Thôi đừng cố gắng loại chuyện này!” Trương Đạt Dã vỗ cái bép lên đầu Pittman. Khá thật, sao đám người này lại có lòng tự trọng khó hiểu ở mấy điểm kỳ quái thế, làm như cậu khuyến khích bọn họ làm chuyện xấu không bằng.
“Được rồi, gọi điện thoại đi, đừng gây phiền toái cho tôi.” Trương Đạt Dã học nhân vật phản diện trong phim uy hiếp gã.
“Vâng, vâng.” Pittman luống cuống tay chân mò Den Den Mushi may mắn còn sống trong đống quần áo dưới đất, bấm dãy số người mua để lại cho gã.
Ring ring ring ring... Cạch.
Điện thoại chuyển được, nhưng đối phương không nói gì.
Pittman chỉ đành chủ động nói trước: “Pittman đây.”
Den Den Mushi chỉ có thêm một chiếc kính râm chứ không có biến hóa đặc biệt gì: “Là anh à? Chuyện tôi ủy thác ba ngày trước thế nào rồi?”
Cố ý nhấn mạnh thời gian đại khái là vì để Pittman xác nhận thân phận mình.
Dưới ánh mắt hiền lành nhã nhặn của Trương Đạt Dã. Tom và Artoria, Pittman nghiêm trang: “Hàng đã chuẩn bị xong, đến đâu giao dịch đây?”
Đối phương im lặng một thoáng rồi trả lời: “Hai tiếng nữa tôi sẽ đến bờ biển đông chỗ GR50, giao dịch ở nơi đó.”
Pittman thấy Trương Đạt Dã gật đầu thì đáp: “Không thành vấn đề.”
Cạch, điện thoại bị cúp.
Pittman nói: “Hôm đó đúng là giọng nói này, không sai được. Cậu xem...”
“Rất tốt, thời gian thoải mái, để tôi tiễn các anh đến căn cứ hải quân trước.” Trương Đạt Dã vung tay lên: “Tom, trói hết mấy người họ lại.”
Những người này đã không còn tác dụng rồi. Chờ khi gặp mặt cậu sẽ đóng giả thành Pittman, nhờ Tom làm một chiếc mặt nạ theo mặt của Pittman là được.
Mấy ngày trước nó tự làm thế thân rất điêu luyện, khắc cái mặt nạ gỗ chắc chẳng phải chuyện gì to tát đâu?
“Các anh tự đi được chứ? Không thì để tôi nghĩ cách khác.” Trương Đạt Dã thấy bọn họ bị thương rất nặng thì nghĩ ngợi xem có nên lấy tài liệu tại chỗ, kiếm mấy bong bóng lớn nhét bọn họ vào hoặc để Tom làm cái xe đẩy gì đó.
“Anh ta để lại dãy số Den Den Mushi cho tôi.” Pittman gian nan nhìn đống quần áo rách rưới trên mặt đất, cũng không biết Den Den Mushi tội nghiệp còn sống không nữa.
“Rất tốt.” Có thể tìm được đầu sỏ là tốt nhất, Trương Đạt Dã hỏi tiếp: “Biết tiếp theo nên làm thế nào rồi chứ?”
“Dạ dạ, tôi sẽ lập tức liên hệ với bọn họ, hỏi địa điểm giao dịch! À thì...” Pittman chần chừ hỏi dò: “Không biết cậu tính xử trí chúng tôi thế nào?”
Trương Đạt Dã suy nghĩ: “À... Tôi định chém chết tại trận đấy. Các anh là dân buôn người mà, gặp tên nào giết tên đó tuyệt đối không oan.”
Mặt Pittman xầm xì, lại không dám lên tiếng, rõ ràng cũng tự biết hành cái nghề này của mình làm người ta căm hận nhường nào. Nhưng đối phương đã nói như vậy chứng tỏ còn thương lượng được.
Quả nhiên, Trương Đạt Dã nói tiếp: “Nhưng nhìn anh phối hợp như vậy, tôi có thể đặc cách cho anh hai lựa chọn. Đầu tiên, tôi đưa thẳng mấy người đến hội trường đấu giá con người, người không bán tôi, tôi không bán người mà. Các anh muốn bán tôi đi, tôi bán ngược lại các anh cũng hợp tình hợp lý nhỉ?”
Mặt Pittman xám như tro tàn, bị bán đi làm nô lệ còn không bằng chết luôn cho sảng khoái. Là người trong ngành, gã biết rõ người cường tráng khỏe mạnh, tướng mạo còn có đặc sắc như gã chắc chắn có thể bán một giá tốt, cũng đồng nghĩa với việc sau khi trở thành nô lệ sẽ gặp phải tra tấn ác liệt hơn.
Nô lệ có thể là bình dân, có thể là hải tặc, thậm chí có thể là hoàng tử, công chúa không thuộc Chính Phủ Thế Giới, đương nhiên cũng có thể là thợ săn tiền thưởng hoặc người như bọn hắn.
Đừng mong rằng người phụ trách đấu giá quen biết gã thì sẽ bỏ qua cho gã, gã lại chẳng biết thừa đức hạnh của mấy người đấy. Cũng không phải gã chưa từng bán người cùng hành nghề này làm nô lệ, bên phụ trách vẫn thu hết đấy thôi.
Pittman này cũng chắc chắn không được ưu đãi gì, cho nên bây giờ chỉ có thể mong đợi Trương Đạt Dã nói ra lựa chọn thứ hai.
“Lựa chọn thứ hai chính là tôi chịu thiệt một tí, đưa các anh đến chỗ hải quân lấy tiền thưởng... Mà mấy người các anh có tiền thưởng gì không thế?”
“Có! Có! Tiền truy nã của tôi là 200 vạn Belly, hai tên kia một tên là 80 vạn, tên khác 60 vạn!” Ít ra thì đưa đến chỗ hải quân còn sống được. Lần đầu tiên Pittman cảm thấy may mắn vì mình là một tên tội phạm bị truy nã, bình thường gã còn hay ghét bỏ bị truy nã rõ phiền phức.
“Ít vãi!” Trương Đạt Dã phỉ nhổ. Lúc cậu xem hoạt hình thì số tiền truy nã động cái là mấy chục triệu, hơn trăm triệu. Lần bắt Sward còn chưa tính, người này rõ ràng là đại ca đội buôn người mà lăn lộn còn chẳng bằng hải tặc biển Đông.
Nào ngờ Pittman và hai tên tội phạm truy nã khác nghe thấy cậu nói như vậy thì lập tức xấu hổ lớn tiếng nhận sai: “Vâng... Xin lỗi! Sau này tôi sẽ cố gắng hơn nữa!”
“Thôi đừng cố gắng loại chuyện này!” Trương Đạt Dã vỗ cái bép lên đầu Pittman. Khá thật, sao đám người này lại có lòng tự trọng khó hiểu ở mấy điểm kỳ quái thế, làm như cậu khuyến khích bọn họ làm chuyện xấu không bằng.
“Được rồi, gọi điện thoại đi, đừng gây phiền toái cho tôi.” Trương Đạt Dã học nhân vật phản diện trong phim uy hiếp gã.
“Vâng, vâng.” Pittman luống cuống tay chân mò Den Den Mushi may mắn còn sống trong đống quần áo dưới đất, bấm dãy số người mua để lại cho gã.
Ring ring ring ring... Cạch.
Điện thoại chuyển được, nhưng đối phương không nói gì.
Pittman chỉ đành chủ động nói trước: “Pittman đây.”
Den Den Mushi chỉ có thêm một chiếc kính râm chứ không có biến hóa đặc biệt gì: “Là anh à? Chuyện tôi ủy thác ba ngày trước thế nào rồi?”
Cố ý nhấn mạnh thời gian đại khái là vì để Pittman xác nhận thân phận mình.
Dưới ánh mắt hiền lành nhã nhặn của Trương Đạt Dã. Tom và Artoria, Pittman nghiêm trang: “Hàng đã chuẩn bị xong, đến đâu giao dịch đây?”
Đối phương im lặng một thoáng rồi trả lời: “Hai tiếng nữa tôi sẽ đến bờ biển đông chỗ GR50, giao dịch ở nơi đó.”
Pittman thấy Trương Đạt Dã gật đầu thì đáp: “Không thành vấn đề.”
Cạch, điện thoại bị cúp.
Pittman nói: “Hôm đó đúng là giọng nói này, không sai được. Cậu xem...”
“Rất tốt, thời gian thoải mái, để tôi tiễn các anh đến căn cứ hải quân trước.” Trương Đạt Dã vung tay lên: “Tom, trói hết mấy người họ lại.”
Những người này đã không còn tác dụng rồi. Chờ khi gặp mặt cậu sẽ đóng giả thành Pittman, nhờ Tom làm một chiếc mặt nạ theo mặt của Pittman là được.
Mấy ngày trước nó tự làm thế thân rất điêu luyện, khắc cái mặt nạ gỗ chắc chẳng phải chuyện gì to tát đâu?
“Các anh tự đi được chứ? Không thì để tôi nghĩ cách khác.” Trương Đạt Dã thấy bọn họ bị thương rất nặng thì nghĩ ngợi xem có nên lấy tài liệu tại chỗ, kiếm mấy bong bóng lớn nhét bọn họ vào hoặc để Tom làm cái xe đẩy gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.