One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 50: Nhạc Sĩ (2)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
“Bày đặt dễ sợ!” Trương Đạt Dã hiểu ý, lấy một chiếc áo đuôi tôm từ cột vật phẩm cho Tom mặc.
Tom mặc áo đuôi tôm vào là phong thái khác hẳn luôn, một chiếc mèo có vẻ sâu không lường được. Mèo ta nhẹ nhàng hất vạt áo ra sau, ngồi xuống ghế chơi đàn.
Cuối cùng, Tom chỉnh lại nơ cổ rồi bắt đầu buổi biểu diễn của mình.
Tiếng piano vang lên tính tang, giai điệu nhẹ nhàng vui vẻ quanh quẩn trong quán rượu nhỏ.
Bản nhạc Tom đang đàn chính là Sonata số 11 của Mozart, cung la trưởng dành cho đàn piano. Nói cái tên thì chắc nhiều người không biết, nhưng thực ra chương nhạc số 3 của bản nhạc có lẽ được biết đến rộng rãi hơn, bởi nó chính là Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ*.
*Turkish March
Trương Đạt Dã thuộc kiểu người chả hiểu mô tê gì sất nhưng đúng là đỉnh vãi linh hồn. Cậu chỉ biết là êm tai, nghe xong cảm thấy khoan khoái là đủ rồi. Cậu dựa lưng vào quầy bar, chống hai khuỷu tay ra mặt quầy phía sau, nghe đến mãn nguyện.
Artoria ngồi ở ghế cao trước quầy rượu. Cô cắn một miếng bánh ngọt nhỏ, hạnh phúc nheo mắt lại, hai chân nhẹ nhàng đong đưa theo điệu nhạc.
Đàn xong cả bài tốn mười mấy phút, không biết có phải do kỹ thuật diễn tấu của Tom đạt điểm tối đa hay không, Artoria và Trương Đạt Dã đều cảm thấy chưa đã.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng ồn ào truyền vào, nghe như trầm trồ khen ngợi.
“Gì thế hả? Em trai Đạt Dã lặng lẽ mời một nhạc sĩ từ bao giờ thế? Bản nhạc vừa rồi đỉnh thật đấy, làm chúng tôi ở ngoài nghe mà không dám ho he tiếng nào luôn!”
Goodman dẫn đầu đẩy cửa đi vào, còn dùng ngón tay chỉ phía sau: “Như đã hứa, tôi dẫn đám khốn kiếp này tới ủng hộ cậu đấy!”
Người đằng sau nhao nhao bất mãn: “Bọn tôi vốn định tới nơi này có được không hả? Cần gì đến phiên anh dẫn! Cậu em Đạt Dã, chúng tôi tự giác đến ủng hộ!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Một đám người lên tiếng phụ họa, sau đó chen chúc mà vào.
“À há?” Goodman bất mãn: “Em trai Đạt Dã nói, hôm nay báo tên của tôi thì giảm giá hai mươi phần trăm. Mấy người nhớ kĩ lời vừa nói đấy. Mấy người đều tự tới!”
Mười mấy gã đàn ông cao lớn đồng loạt cúi đầu: “Ngại quá, Goodman dẫn bọn tôi đến!”
“Hoan nghênh ghé thăm!” Trương Đạt Dã nở nụ cười. Xem ra những người có thể chơi được với Goodman cũng đều là người thú vị.
Một câu giải quyết một đám bạn xấu, Goodman cười tươi roi rói: “Nhạc sĩ vừa rồi đâu?”
“Đùa đấy hả? Mèo chơi đàn piano á!”
Khi Goodman hỏi nhạc sĩ vừa chơi đàn đâu, Tom bình tĩnh bước xuống khỏi ghế chơi đàn, sửa sang lại nơ cổ, cúi chào như một quý ông.
Đám thợ đóng tàu kinh ngạc muốn lòi cả mắt.
“Không phải đâu? Em trai Đạt Dã này, tôi biết Tom rất thông minh, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó chứ?” Goodman hiểu biết về Tom vài phần, nhưng giờ mới phát hiện mình chỉ hiểu một góc nhỏ của chủ mèo mà thôi.
“Tom còn muốn đàn nữa không? Nếu mệt thì chỉ chơi một đoạn ngắn thôi là được.” Trương Đạt Dã hỏi ý kiến Tom.
Tom gật đầu ngồi xuống, đàn nốt Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ.
Mấy ông chú đóng tàu mắt nhìn động tác của Tom, tai nghe tiếng đàn piano, miệng thì há hốc.
Mấy phút sau, tiếng đàn ngừng lại, chúng thợ đóng tàu nhốn nháo nhặt cái cằm rớt xuống sàn của mình lên, bùng nổ một tràng hoan hô:
“Tuyệt cú mèo!”
“Đúng là chú mèo đáng gờm!”
“Em trai cho hỏi, mình mua loại mèo này ở đâu với!”
...
Tom lườm đám nhân loại ngu xuẩn một cái, vô cùng lạnh lùng trước loạt tiếng hoan hô kia. Nó bước từng bước vững vàng đến bên cạnh Trương Đạt Dã, cởi bộ lễ phục đuôi tôm ra đưa cho cậu.
Sau khi cởi áo đuôi tôm, Tom cứ như trở thành một chú mèo khác. Nó đắc ý phất tay giữa tiếng hô hào rồi lui về sau quầy rượu ngồi, uống trà, đọc báo…
Trương Đạt Dã nhìn đám người ngu ngơ đang hưng phấn huýt sáo liên tục ngoài cửa, bất đắc dĩ vỗ trán hỏi: “Rốt cuộc thì các bác, các chú, các anh đến đây làm gì thế?”
Goodman chợt nhớ ra: “À, đúng rồi, suýt thì quên béng mất chính sự.”
Chú Goodman vẫn tương đối đáng tin, hắn nhanh chóng dẫn nhóm người kia đi mua rượu. Trương Đạt Dã thấy vậy mới vừa manh nha vui sướng.
Đã nghe Goodman hỏi thẳng: “Hôm nay tới đây, ngoại trừ uống rượu thì còn chuyện quan trọng hơn. Chính là...”
Nói đến đây, Goodman choàng tay qua vai Trương Đạt Dã, len lén hỏi thăm: “Cô gái ngồi bên kia chính là tiểu thư chạy bộ với cậu ban sáng nhỉ? Mau khai ra, quan hệ giữa hai người là thế nào?”
Trương Đạt Dã: “?”
Cớ gì mà đám người này hóng hớt dã man vậy?
Cậu không thể làm gì khác hơn, đành giới thiệu với bọn họ rằng Artoria là bảo vệ của quán rượu.
Mấy ông giời chẳng buồn bận tâm hoặc kinh ngạc vì sao Artoria nhỏ xinh thế lại có thể đảm đương bảo vệ. Bọn họ chỉ lo đập bàn khóc la, hỏi vì sao cô bé không phải là người yêu, em gái hoặc người phục vụ quán rượu của Trương Đạt Dã.
Tom mặc áo đuôi tôm vào là phong thái khác hẳn luôn, một chiếc mèo có vẻ sâu không lường được. Mèo ta nhẹ nhàng hất vạt áo ra sau, ngồi xuống ghế chơi đàn.
Cuối cùng, Tom chỉnh lại nơ cổ rồi bắt đầu buổi biểu diễn của mình.
Tiếng piano vang lên tính tang, giai điệu nhẹ nhàng vui vẻ quanh quẩn trong quán rượu nhỏ.
Bản nhạc Tom đang đàn chính là Sonata số 11 của Mozart, cung la trưởng dành cho đàn piano. Nói cái tên thì chắc nhiều người không biết, nhưng thực ra chương nhạc số 3 của bản nhạc có lẽ được biết đến rộng rãi hơn, bởi nó chính là Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ*.
*Turkish March
Trương Đạt Dã thuộc kiểu người chả hiểu mô tê gì sất nhưng đúng là đỉnh vãi linh hồn. Cậu chỉ biết là êm tai, nghe xong cảm thấy khoan khoái là đủ rồi. Cậu dựa lưng vào quầy bar, chống hai khuỷu tay ra mặt quầy phía sau, nghe đến mãn nguyện.
Artoria ngồi ở ghế cao trước quầy rượu. Cô cắn một miếng bánh ngọt nhỏ, hạnh phúc nheo mắt lại, hai chân nhẹ nhàng đong đưa theo điệu nhạc.
Đàn xong cả bài tốn mười mấy phút, không biết có phải do kỹ thuật diễn tấu của Tom đạt điểm tối đa hay không, Artoria và Trương Đạt Dã đều cảm thấy chưa đã.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng ồn ào truyền vào, nghe như trầm trồ khen ngợi.
“Gì thế hả? Em trai Đạt Dã lặng lẽ mời một nhạc sĩ từ bao giờ thế? Bản nhạc vừa rồi đỉnh thật đấy, làm chúng tôi ở ngoài nghe mà không dám ho he tiếng nào luôn!”
Goodman dẫn đầu đẩy cửa đi vào, còn dùng ngón tay chỉ phía sau: “Như đã hứa, tôi dẫn đám khốn kiếp này tới ủng hộ cậu đấy!”
Người đằng sau nhao nhao bất mãn: “Bọn tôi vốn định tới nơi này có được không hả? Cần gì đến phiên anh dẫn! Cậu em Đạt Dã, chúng tôi tự giác đến ủng hộ!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Một đám người lên tiếng phụ họa, sau đó chen chúc mà vào.
“À há?” Goodman bất mãn: “Em trai Đạt Dã nói, hôm nay báo tên của tôi thì giảm giá hai mươi phần trăm. Mấy người nhớ kĩ lời vừa nói đấy. Mấy người đều tự tới!”
Mười mấy gã đàn ông cao lớn đồng loạt cúi đầu: “Ngại quá, Goodman dẫn bọn tôi đến!”
“Hoan nghênh ghé thăm!” Trương Đạt Dã nở nụ cười. Xem ra những người có thể chơi được với Goodman cũng đều là người thú vị.
Một câu giải quyết một đám bạn xấu, Goodman cười tươi roi rói: “Nhạc sĩ vừa rồi đâu?”
“Đùa đấy hả? Mèo chơi đàn piano á!”
Khi Goodman hỏi nhạc sĩ vừa chơi đàn đâu, Tom bình tĩnh bước xuống khỏi ghế chơi đàn, sửa sang lại nơ cổ, cúi chào như một quý ông.
Đám thợ đóng tàu kinh ngạc muốn lòi cả mắt.
“Không phải đâu? Em trai Đạt Dã này, tôi biết Tom rất thông minh, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó chứ?” Goodman hiểu biết về Tom vài phần, nhưng giờ mới phát hiện mình chỉ hiểu một góc nhỏ của chủ mèo mà thôi.
“Tom còn muốn đàn nữa không? Nếu mệt thì chỉ chơi một đoạn ngắn thôi là được.” Trương Đạt Dã hỏi ý kiến Tom.
Tom gật đầu ngồi xuống, đàn nốt Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ.
Mấy ông chú đóng tàu mắt nhìn động tác của Tom, tai nghe tiếng đàn piano, miệng thì há hốc.
Mấy phút sau, tiếng đàn ngừng lại, chúng thợ đóng tàu nhốn nháo nhặt cái cằm rớt xuống sàn của mình lên, bùng nổ một tràng hoan hô:
“Tuyệt cú mèo!”
“Đúng là chú mèo đáng gờm!”
“Em trai cho hỏi, mình mua loại mèo này ở đâu với!”
...
Tom lườm đám nhân loại ngu xuẩn một cái, vô cùng lạnh lùng trước loạt tiếng hoan hô kia. Nó bước từng bước vững vàng đến bên cạnh Trương Đạt Dã, cởi bộ lễ phục đuôi tôm ra đưa cho cậu.
Sau khi cởi áo đuôi tôm, Tom cứ như trở thành một chú mèo khác. Nó đắc ý phất tay giữa tiếng hô hào rồi lui về sau quầy rượu ngồi, uống trà, đọc báo…
Trương Đạt Dã nhìn đám người ngu ngơ đang hưng phấn huýt sáo liên tục ngoài cửa, bất đắc dĩ vỗ trán hỏi: “Rốt cuộc thì các bác, các chú, các anh đến đây làm gì thế?”
Goodman chợt nhớ ra: “À, đúng rồi, suýt thì quên béng mất chính sự.”
Chú Goodman vẫn tương đối đáng tin, hắn nhanh chóng dẫn nhóm người kia đi mua rượu. Trương Đạt Dã thấy vậy mới vừa manh nha vui sướng.
Đã nghe Goodman hỏi thẳng: “Hôm nay tới đây, ngoại trừ uống rượu thì còn chuyện quan trọng hơn. Chính là...”
Nói đến đây, Goodman choàng tay qua vai Trương Đạt Dã, len lén hỏi thăm: “Cô gái ngồi bên kia chính là tiểu thư chạy bộ với cậu ban sáng nhỉ? Mau khai ra, quan hệ giữa hai người là thế nào?”
Trương Đạt Dã: “?”
Cớ gì mà đám người này hóng hớt dã man vậy?
Cậu không thể làm gì khác hơn, đành giới thiệu với bọn họ rằng Artoria là bảo vệ của quán rượu.
Mấy ông giời chẳng buồn bận tâm hoặc kinh ngạc vì sao Artoria nhỏ xinh thế lại có thể đảm đương bảo vệ. Bọn họ chỉ lo đập bàn khóc la, hỏi vì sao cô bé không phải là người yêu, em gái hoặc người phục vụ quán rượu của Trương Đạt Dã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.