One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 80: Phụ San (1)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
“...” Được lắm, thế là khỏi phải điều tra thêm nữa. Bernice này mới vừa gặp mặt đã nói dối cậu, bảo rằng trong lòng không có quỷ mới lạ á.
Nhưng mà manh mối đến đây cũng bị đứt, lão Bob cũng không quen hắn thì đi đâu tìm bây giờ?
“Oa! Cố lên mèo con!”
“Đừng bỏ cuộc!”
Bên cạnh có tiếng cổ vũ truyền tới. Tom cầm cần câu của lão Bob, tay trái thành thạo dùng cuộn dây thu dây rồi lại nới dây rất có tiết tấu, cần câu uốn cong khoa trương như sắp gãy đôi.
Tom bị trọng lượng của con cá kéo đến mức gót chân kéo ra hai rãnh nhỏ trên mặt đất, sau đó lại không chịu thua, cố gắng lui về chỗ cũ. Năm lão già nghịch ngợm vây thành một vòng tròn, không vươn tay hỗ trợ mà chỉ hò dô cổ vũ Tom.
Bob: Tôi là ai? Tôi đang đâu? Chất lượng cần câu của tôi tốt như vậy hả?
……………………………
Tom bị đánh! Bị con cá nó câu được vung đuôi tát cho mấy cái thật mạnh.
Ai nấy đều không ngờ sẽ có ngày được chứng kiến cảnh tượng mèo bị cá đánh trong đời, một con cá sáu mươi, bảy mươi dùng đuôi vả liên tục, nhìn thôi cũng thấy đau hộ nó.
Thế là con cá này bị nướng! Tom nhóm lửa tại chỗ.
Mấy người lớn tuổi nhìn thấy cảnh thú vị này, nhao nhao lấy cá ra khỏi xô của mình rồi đưa cho Tom.
Mọi người vừa trò chuyện vừa vây quanh xem Tom nướng cá.
Một ông già phúc hậu hỏi: “Mọi người vừa nhắc đến Bernice à?”
Bob tiếp lời: “Ông biết à?”
“Từng gặp rồi. Lúc trước người này thường xuyên đến nhà hàng nhà của tôi.”
“Ông mở nhà hàng ạ? Thế thì tại sao...” Trương Đạt Dã muốn nói vì sao ông ấy không lo làm việc, sáng sớm đã chạy đến đây câu cá.
“Có gì đâu mà lạ, mấy người này có người mở cửa hàng tạp hóa, có người mở tiệm hải sản, có người mở trạm bán sữa, còn có người mở cửa hàng quần áo nữa. Không phải đều chạy đến đây chơi sao.”
Không nói thì không biết, nói ra mới giật mình, thì ra Trương Đạt Dã từng đến cửa hàng của bọn họ cả rồi. Cốc nước, khăn tắm và nhiều thứ khác trong nhà đều được mua ở cửa hàng của bọn họ, cô bé Miok giao sữa cho cậu mỗi ngày cũng là cháu gái của một trong mấy ông lão này.
“Mấy người này thường xuyên giao cửa hàng lại cho con cái quản lý, mình thì chạy ra ngoài chơi.” Bob giải thích xong lại thúc giục: “Ông quen người kia thì mau nói đi.”
Ông chủ nhà hàng cũng không co kéo: “Tôi chỉ biết hắn ta là một thương nhân khá thành công. Nghe nói hắn ta chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã có thể mua thêm một con tàu buôn mới, cũng có tin đồn nói rằng hắn ta làm nhiều việc không đàng hoàng ở sau lưng.”
Người này ngày càng đáng nghi, Trương Đạt Dã hỏi: “Vậy bây giờ hắn ta đang ở đâu ạ? Cảng dân dụng GR44 à?”
“Hắn ta thường cập bến gần đó, nhưng hình như bọn họ mới ra khơi hôm qua rồi.”
“...” Trương Đạt Dã không nói nên lời, đây là bằng chứng thép đúng không? Tên này chắc chắn đã nhận ra điều gì đó không ổn khi nói chuyện nên đã bỏ chạy luôn.
Nhưng đường đường là một ông chủ lớn của thương hội, có cần phải hèn nhát đến thế không? Dẫn thẳng trăm tám mươi tên thuộc hạ đến cửa tặng đầu người không tốt hơn à?
Ông chủ nhà hàng tốt bụng nhắc nhở: “Nếu cậu nhóc muốn bàn chuyện làm ăn với hắn ta thì phải cẩn thận hết sức nhé. Con người hắn ta còn gian xảo hơn lão Bob gấp trăm lần.”
“Cức ấy, ông nói ai gian xảo? Nhà hàng của ông mới chém đẹp người ta thì có?”
“Ông hiểu cái rắm, nhà hàng của ông đây là nhà hàng cao cấp, thứ tôi bán là hoàn cảnh, là bầu không khí và dịch vụ, hiểu không vậy?”
Hai ông già cãi cọ, bốn ông còn lại xem trò vui, còn tiện tay nhận lấy cá Tom nướng chín vừa ăn vừa xem: “Thơm quá!”
Nhưng khi cá nướng được đưa đến trước mặt, Bob và ông chủ nhà hàng cũng không cãi nhau nữa, cá nướng đúng là thơm quá đỗi, ăn xong rồi cãi tiếp.
Mấy phút sau, ông chủ cửa hàng quần áo mút ngón tay, vẫn còn thòm thèm: “Cậu nhóc, sau này nhớ thường xuyên dẫn mèo nhà cậu đến đây chơi nhé. Cậu có thể thoải mái lựa chọn quần áo trong cửa hàng nhà tôi.”
“Ừ, cửa hàng nhà tôi cũng vậy.” Mấy ông chủ đều lên tiếng phụ họa.
“Cháu có thời gian sẽ đến chơi.” Trương Đạt Dã cũng khách sáo trả lời: "Chúng cháu vẫn còn việc nên đi trước đây!”
Giỡn đấy hả? Cửa hàng quần áo còn dễ nói, mấy cửa hàng liên quan đến ăn uống mà cho phép bọn cậu ăn bao nhiêu tùy thích ấy à? Khác nào tìm đường chết cơ chứ.
Mấy người này khá tốt bụng, Trương Đạt Dã cảm thấy không nên hố bọn họ thì tốt hơn.
Rời khỏi cảng GR58, Trương Đạt Dã định đến cảng ở GR44 để hỏi thăm tình hình thêm lần nữa, tiện đường đến cảng GR57 để tâm tình với ba anh em Scott đã gây chuyện ở quán rượu lúc trước.
Khi nào có được tin tức mình cần thì mới trở về.
“Ba anh em kia mà cũng thuê cho được.” Trương Đạt Dã hơi rầu, rốt cuộc cậu gặp được kẻ địch kiểu gì không biết, bảo nhát như chuột thì oan cho chuột.
Nhưng mà manh mối đến đây cũng bị đứt, lão Bob cũng không quen hắn thì đi đâu tìm bây giờ?
“Oa! Cố lên mèo con!”
“Đừng bỏ cuộc!”
Bên cạnh có tiếng cổ vũ truyền tới. Tom cầm cần câu của lão Bob, tay trái thành thạo dùng cuộn dây thu dây rồi lại nới dây rất có tiết tấu, cần câu uốn cong khoa trương như sắp gãy đôi.
Tom bị trọng lượng của con cá kéo đến mức gót chân kéo ra hai rãnh nhỏ trên mặt đất, sau đó lại không chịu thua, cố gắng lui về chỗ cũ. Năm lão già nghịch ngợm vây thành một vòng tròn, không vươn tay hỗ trợ mà chỉ hò dô cổ vũ Tom.
Bob: Tôi là ai? Tôi đang đâu? Chất lượng cần câu của tôi tốt như vậy hả?
……………………………
Tom bị đánh! Bị con cá nó câu được vung đuôi tát cho mấy cái thật mạnh.
Ai nấy đều không ngờ sẽ có ngày được chứng kiến cảnh tượng mèo bị cá đánh trong đời, một con cá sáu mươi, bảy mươi dùng đuôi vả liên tục, nhìn thôi cũng thấy đau hộ nó.
Thế là con cá này bị nướng! Tom nhóm lửa tại chỗ.
Mấy người lớn tuổi nhìn thấy cảnh thú vị này, nhao nhao lấy cá ra khỏi xô của mình rồi đưa cho Tom.
Mọi người vừa trò chuyện vừa vây quanh xem Tom nướng cá.
Một ông già phúc hậu hỏi: “Mọi người vừa nhắc đến Bernice à?”
Bob tiếp lời: “Ông biết à?”
“Từng gặp rồi. Lúc trước người này thường xuyên đến nhà hàng nhà của tôi.”
“Ông mở nhà hàng ạ? Thế thì tại sao...” Trương Đạt Dã muốn nói vì sao ông ấy không lo làm việc, sáng sớm đã chạy đến đây câu cá.
“Có gì đâu mà lạ, mấy người này có người mở cửa hàng tạp hóa, có người mở tiệm hải sản, có người mở trạm bán sữa, còn có người mở cửa hàng quần áo nữa. Không phải đều chạy đến đây chơi sao.”
Không nói thì không biết, nói ra mới giật mình, thì ra Trương Đạt Dã từng đến cửa hàng của bọn họ cả rồi. Cốc nước, khăn tắm và nhiều thứ khác trong nhà đều được mua ở cửa hàng của bọn họ, cô bé Miok giao sữa cho cậu mỗi ngày cũng là cháu gái của một trong mấy ông lão này.
“Mấy người này thường xuyên giao cửa hàng lại cho con cái quản lý, mình thì chạy ra ngoài chơi.” Bob giải thích xong lại thúc giục: “Ông quen người kia thì mau nói đi.”
Ông chủ nhà hàng cũng không co kéo: “Tôi chỉ biết hắn ta là một thương nhân khá thành công. Nghe nói hắn ta chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã có thể mua thêm một con tàu buôn mới, cũng có tin đồn nói rằng hắn ta làm nhiều việc không đàng hoàng ở sau lưng.”
Người này ngày càng đáng nghi, Trương Đạt Dã hỏi: “Vậy bây giờ hắn ta đang ở đâu ạ? Cảng dân dụng GR44 à?”
“Hắn ta thường cập bến gần đó, nhưng hình như bọn họ mới ra khơi hôm qua rồi.”
“...” Trương Đạt Dã không nói nên lời, đây là bằng chứng thép đúng không? Tên này chắc chắn đã nhận ra điều gì đó không ổn khi nói chuyện nên đã bỏ chạy luôn.
Nhưng đường đường là một ông chủ lớn của thương hội, có cần phải hèn nhát đến thế không? Dẫn thẳng trăm tám mươi tên thuộc hạ đến cửa tặng đầu người không tốt hơn à?
Ông chủ nhà hàng tốt bụng nhắc nhở: “Nếu cậu nhóc muốn bàn chuyện làm ăn với hắn ta thì phải cẩn thận hết sức nhé. Con người hắn ta còn gian xảo hơn lão Bob gấp trăm lần.”
“Cức ấy, ông nói ai gian xảo? Nhà hàng của ông mới chém đẹp người ta thì có?”
“Ông hiểu cái rắm, nhà hàng của ông đây là nhà hàng cao cấp, thứ tôi bán là hoàn cảnh, là bầu không khí và dịch vụ, hiểu không vậy?”
Hai ông già cãi cọ, bốn ông còn lại xem trò vui, còn tiện tay nhận lấy cá Tom nướng chín vừa ăn vừa xem: “Thơm quá!”
Nhưng khi cá nướng được đưa đến trước mặt, Bob và ông chủ nhà hàng cũng không cãi nhau nữa, cá nướng đúng là thơm quá đỗi, ăn xong rồi cãi tiếp.
Mấy phút sau, ông chủ cửa hàng quần áo mút ngón tay, vẫn còn thòm thèm: “Cậu nhóc, sau này nhớ thường xuyên dẫn mèo nhà cậu đến đây chơi nhé. Cậu có thể thoải mái lựa chọn quần áo trong cửa hàng nhà tôi.”
“Ừ, cửa hàng nhà tôi cũng vậy.” Mấy ông chủ đều lên tiếng phụ họa.
“Cháu có thời gian sẽ đến chơi.” Trương Đạt Dã cũng khách sáo trả lời: "Chúng cháu vẫn còn việc nên đi trước đây!”
Giỡn đấy hả? Cửa hàng quần áo còn dễ nói, mấy cửa hàng liên quan đến ăn uống mà cho phép bọn cậu ăn bao nhiêu tùy thích ấy à? Khác nào tìm đường chết cơ chứ.
Mấy người này khá tốt bụng, Trương Đạt Dã cảm thấy không nên hố bọn họ thì tốt hơn.
Rời khỏi cảng GR58, Trương Đạt Dã định đến cảng ở GR44 để hỏi thăm tình hình thêm lần nữa, tiện đường đến cảng GR57 để tâm tình với ba anh em Scott đã gây chuyện ở quán rượu lúc trước.
Khi nào có được tin tức mình cần thì mới trở về.
“Ba anh em kia mà cũng thuê cho được.” Trương Đạt Dã hơi rầu, rốt cuộc cậu gặp được kẻ địch kiểu gì không biết, bảo nhát như chuột thì oan cho chuột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.