One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 82: Thiếu Tướng Say Rượu (1)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
Tom điên cuồng vung tay trong phạm vi lớn, toàn thân tràn đầy vui sướng. Nó chính là một con mèo như vậy, đừng nói là suýt bị lừa bán, dù hôm qua nó vừa chết một lần thì hôm nay nó cũng sẽ chơi đùa rất vui vẻ.
Màn trình diễn của Tom đương nhiên nhận được sự cổ vũ và tràng pháo tay cuồng nhiệt của khách hàng, sau đó mọi người nhao nhao đứng dậy bắt chước điệu nhảy của Tom, nhưng phong cách mô phỏng này của bọn họ khá là cay con mắt.
Tom nhảy thì trông đáng yêu, nhưng một đám đàn ông vạm vỡ vung tay đá chân thì không ra cái giống gì hết. Trương Đạt Dã vỗ trán không nỡ nhìn thẳng. Nếu không phải những người này trả tiền rượu thì cậu nhất định sẽ đá từng người ra khỏi quán.
Artoria lặng lẽ quan sát mọi người vui vẻ huyên náo. Bọn họ càng vui sướng thì càng chứng minh rằng hải tặc ở thế giới này rất đáng ghét đúng không?
Sự hưng phấn của người dân kéo dài hai, ba ngày rồi mới dần dần lắng xuống, khôi phục lại như bình thường. Những ngày êm đềm kéo dài đến cuối tháng sáu.
Kể từ khi Bernice rời đi, thời gian này đều không có ai tới quán gây rối. Tất nhiên nguyên nhân cũng có thể là do dạo này hải quân trên đảo hoạt động tích cực hơn.
Tin tức về việc đại tướng mới nhậm chức giống như một mũi tiêm tăng cường cho bọn họ. Dạo gần đây phạm vi tuần tra của đội tuần tra hải quân không chỉ giới hạn giữa hải quân và các cơ quan chính phủ từ GR60 đến GR69 nữa.
Nghe nói ngay cả vùng đất trái phép cũng trở nên thành thật một thời gian.
Điều khiến Trương Đạt Dã vui mừng hơn hết là những ngày này không có vị khách nào trong quán rượu giở trò lưu manh, uống xong không trả tiền.
Chưa kể thực lực của cậu cũng tăng lên đáng kể, tuy rằng ma lực tăng trưởng khá chậm chạp nhưng cậu đã sử dụng thuận tay hơn rất nhiều. Trước kia cậu dùng toàn lực đấm vào vách tường thì sẽ đau tay, giờ thì cậu có thể đấm xuyên tường dễ dàng mà không hề hấn gì.
Trương Đạt Dã đã đích thân kiểm tra tính hiệu quả của việc này, chỉ có điều hậu quả gây ra là cậu phải cầm búa và ván gỗ sửa chữa bức tường mất nửa buổi. Tom chống nạnh đứng sau lưng cậu giám sát, thỉnh thoảng còn chỉ điểm một số hướng dẫn kỹ thuật.
Nhìn Tom có vẻ tức giận lắm. Ai mà biết được chuyên gia phá hoại nhà cửa như nó mà lại có lúc ghét bỏ người khác phá nhà.
Tối ngày 30 tháng 6, quán rượu hiếm hoi có khách là hải quân. Hắn không đến gây chuyện mà chỉ ngồi một mình trong góc nốc rượu giải sầu.
Người đàn ông này có mái tóc vàng nhạt, dưới cằm râu ria lún phún, mặc bộ âu phục màu xanh đậm và áo sơ mi màu xanh nhạt, Chắc hắn tới tiêu tiền bằng thân phận cá nhân nên không mặc áo choàng hải quân.
Trương Đạt Dã biết hắn là hải quân vì từng thấy hình của hắn trên báo. Thiếu tướng hải quân Kadar đóng quân ở quần đảo Sabaody.
Bề ngoài, hắn là người có sức chiến đấu cao nhất trên hòn đảo này.
Từ trước hôm nay, Trương Đạt Dã vẫn luôn cho rằng Goodman và Bob khoác lác khi nói với cậu rằng hải quân và quan viên Chính Phủ Thế Giới cũng đến đây để uống rượu.
Dù sao thì hải quân cũng có nhà ăn riêng, ngay cả senbei mà Sengoku thích ăn cũng có dòng chữ "dành riêng cho hải quân" trên bao bì, thế thì không lý nào lại thiếu rượu mới phải. Chắc bình thường cũng không cho phép uống rượu.
Cũng chỉ có mỗi nắm đấm sắt Fullbody nổi danh ngang ngửa nắm đấm sắt Monkey D. Garp ở biển Đông mới rảnh ra là dẫn em gái nào đấy chạy đến nhà hàng bên ngoài để chè chén, đã thế còn gọi rượu “Ithürzburger Stein” nghe rất chi là đẳng cấp.
Sắp đến giờ đóng cửa, các vị khách lục tục rời đi nhưng ông chú hải quân này chẳng những không có vẻ định đi mà còn vẫy gọi Trương Đạt Dã: “Chủ quán, thêm một chai nữa!”
Trương Đạt Dã lấy một chai rượu đặt xuống, nhìn mười chai rỗng trên bàn thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Thiếu tướng Kadar, ngài uống nhiều quá rồi thì phải?”
Người đàn ông này nốc cạn mười chai rượu trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ mà không ăn đồ nhắm, nhưng chẳng lẽ không cần đi vệ sinh luôn à?
Kadar cầm chai rượu lên uống vài ngụm, mặt trưng ra vẻ say mông lung: “Đừng gọi tôi là thiếu tướng... Ức... tôi không xứng đáng làm thiếu tướng, tôi sẽ sớm không còn là thiếu tướng nữa!”
“Sao ngài lại nói như vậy? Tôi đã đọc về công tích của ngài trên báo, ngài đã trấn áp rất nhiều tên hải tặc. Ngài cũng là cấp dưới của đại tướng Kizaru cơ mà? Chắc ngài ấy sẽ trọng dụng ngài chứ?”
Trương Đạt Dã đương nhiên tìm hiểu kỹ càng trưởng quan cấp cao nhất của hải quân bản địa. Khỉ Vàng chắc sẽ không bao giờ bỏ quên cấp dưới cũ của mình đâu. Dù thật sự muốn lười biếng thì cũng cần người dưới quyền làm việc cho mình thì mới lười được chứ.
“Ha ha…” Kadar bật cười tự giễu, hỏi lại: "Cậu biết vì sao tôi lại bị điều đến quần đảo Sabaody không?”
Màn trình diễn của Tom đương nhiên nhận được sự cổ vũ và tràng pháo tay cuồng nhiệt của khách hàng, sau đó mọi người nhao nhao đứng dậy bắt chước điệu nhảy của Tom, nhưng phong cách mô phỏng này của bọn họ khá là cay con mắt.
Tom nhảy thì trông đáng yêu, nhưng một đám đàn ông vạm vỡ vung tay đá chân thì không ra cái giống gì hết. Trương Đạt Dã vỗ trán không nỡ nhìn thẳng. Nếu không phải những người này trả tiền rượu thì cậu nhất định sẽ đá từng người ra khỏi quán.
Artoria lặng lẽ quan sát mọi người vui vẻ huyên náo. Bọn họ càng vui sướng thì càng chứng minh rằng hải tặc ở thế giới này rất đáng ghét đúng không?
Sự hưng phấn của người dân kéo dài hai, ba ngày rồi mới dần dần lắng xuống, khôi phục lại như bình thường. Những ngày êm đềm kéo dài đến cuối tháng sáu.
Kể từ khi Bernice rời đi, thời gian này đều không có ai tới quán gây rối. Tất nhiên nguyên nhân cũng có thể là do dạo này hải quân trên đảo hoạt động tích cực hơn.
Tin tức về việc đại tướng mới nhậm chức giống như một mũi tiêm tăng cường cho bọn họ. Dạo gần đây phạm vi tuần tra của đội tuần tra hải quân không chỉ giới hạn giữa hải quân và các cơ quan chính phủ từ GR60 đến GR69 nữa.
Nghe nói ngay cả vùng đất trái phép cũng trở nên thành thật một thời gian.
Điều khiến Trương Đạt Dã vui mừng hơn hết là những ngày này không có vị khách nào trong quán rượu giở trò lưu manh, uống xong không trả tiền.
Chưa kể thực lực của cậu cũng tăng lên đáng kể, tuy rằng ma lực tăng trưởng khá chậm chạp nhưng cậu đã sử dụng thuận tay hơn rất nhiều. Trước kia cậu dùng toàn lực đấm vào vách tường thì sẽ đau tay, giờ thì cậu có thể đấm xuyên tường dễ dàng mà không hề hấn gì.
Trương Đạt Dã đã đích thân kiểm tra tính hiệu quả của việc này, chỉ có điều hậu quả gây ra là cậu phải cầm búa và ván gỗ sửa chữa bức tường mất nửa buổi. Tom chống nạnh đứng sau lưng cậu giám sát, thỉnh thoảng còn chỉ điểm một số hướng dẫn kỹ thuật.
Nhìn Tom có vẻ tức giận lắm. Ai mà biết được chuyên gia phá hoại nhà cửa như nó mà lại có lúc ghét bỏ người khác phá nhà.
Tối ngày 30 tháng 6, quán rượu hiếm hoi có khách là hải quân. Hắn không đến gây chuyện mà chỉ ngồi một mình trong góc nốc rượu giải sầu.
Người đàn ông này có mái tóc vàng nhạt, dưới cằm râu ria lún phún, mặc bộ âu phục màu xanh đậm và áo sơ mi màu xanh nhạt, Chắc hắn tới tiêu tiền bằng thân phận cá nhân nên không mặc áo choàng hải quân.
Trương Đạt Dã biết hắn là hải quân vì từng thấy hình của hắn trên báo. Thiếu tướng hải quân Kadar đóng quân ở quần đảo Sabaody.
Bề ngoài, hắn là người có sức chiến đấu cao nhất trên hòn đảo này.
Từ trước hôm nay, Trương Đạt Dã vẫn luôn cho rằng Goodman và Bob khoác lác khi nói với cậu rằng hải quân và quan viên Chính Phủ Thế Giới cũng đến đây để uống rượu.
Dù sao thì hải quân cũng có nhà ăn riêng, ngay cả senbei mà Sengoku thích ăn cũng có dòng chữ "dành riêng cho hải quân" trên bao bì, thế thì không lý nào lại thiếu rượu mới phải. Chắc bình thường cũng không cho phép uống rượu.
Cũng chỉ có mỗi nắm đấm sắt Fullbody nổi danh ngang ngửa nắm đấm sắt Monkey D. Garp ở biển Đông mới rảnh ra là dẫn em gái nào đấy chạy đến nhà hàng bên ngoài để chè chén, đã thế còn gọi rượu “Ithürzburger Stein” nghe rất chi là đẳng cấp.
Sắp đến giờ đóng cửa, các vị khách lục tục rời đi nhưng ông chú hải quân này chẳng những không có vẻ định đi mà còn vẫy gọi Trương Đạt Dã: “Chủ quán, thêm một chai nữa!”
Trương Đạt Dã lấy một chai rượu đặt xuống, nhìn mười chai rỗng trên bàn thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Thiếu tướng Kadar, ngài uống nhiều quá rồi thì phải?”
Người đàn ông này nốc cạn mười chai rượu trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ mà không ăn đồ nhắm, nhưng chẳng lẽ không cần đi vệ sinh luôn à?
Kadar cầm chai rượu lên uống vài ngụm, mặt trưng ra vẻ say mông lung: “Đừng gọi tôi là thiếu tướng... Ức... tôi không xứng đáng làm thiếu tướng, tôi sẽ sớm không còn là thiếu tướng nữa!”
“Sao ngài lại nói như vậy? Tôi đã đọc về công tích của ngài trên báo, ngài đã trấn áp rất nhiều tên hải tặc. Ngài cũng là cấp dưới của đại tướng Kizaru cơ mà? Chắc ngài ấy sẽ trọng dụng ngài chứ?”
Trương Đạt Dã đương nhiên tìm hiểu kỹ càng trưởng quan cấp cao nhất của hải quân bản địa. Khỉ Vàng chắc sẽ không bao giờ bỏ quên cấp dưới cũ của mình đâu. Dù thật sự muốn lười biếng thì cũng cần người dưới quyền làm việc cho mình thì mới lười được chứ.
“Ha ha…” Kadar bật cười tự giễu, hỏi lại: "Cậu biết vì sao tôi lại bị điều đến quần đảo Sabaody không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.