One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 84: Tôi Là Hải Quân Cơ Mà
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
Trương Đạt Dã kinh ngạc nhìn bản lề cửa lắc lư với biên độ ngày càng nhỏ, cất tiếng hỏi: “Mọi người nói xem, có phải tôi làm sai rồi không?”
Hình như hải quân của thế giới này có quy định không được phép tự tiện giết hại tội phạm bị bắt giữ. Tội phạm thông thường sẽ bị giam cầm trong căn cứ hải quân một thời gian, sau đó đưa đến đảo Tư Pháp tiến hành một loạt quy trình, cuối cùng mới giam vào Impel Down.
Những tội phạm đặc biệt như Tom, người đóng tàu cho Roger thì có tàu Tư Pháp do đảo Tư Pháp phái ra tới thẩm lý và phán quyết, sau đó mới quyết định có đưa đến Impel Down không. Kadar tự tiện tử hình người ta như thế có khi sẽ bị xử phạt thật.
Tom ngậm một đầu ngón tay, ù ù cạc cạc. Nó không thích suy nghĩ mấy chuyện quanh co lòng vòng thế này.
Artoria nói: “Chúng ta bắt chúng giao cho hải quân là đã làm hết trách nhiệm, còn bọn tội phạm không bị trừng trị thích đáng là cơ quan tư pháp thất trách. Nhưng hậu quả của sự thất trách này không nên để một lính hải quân chính trực như người kia gánh chịu. Hiện tại, chúng ta chưa có cách nào thay đổi cách thức làm việc của Chính Phủ Thế Giới. Vậy thì sau này gặp phải những kẻ ác như vậy cứ làm triệt để một chút.”
Suy cho cùng, hầu hết lệnh truy nã đều viết là “DEAD-OR-ALIVE” bất kể sống chết. Có nghĩa là người bình thường xử lý đám tội phạm này là hợp lý hợp pháp, sẽ không gặp chút rắc rối nào.
“Tôi sẽ cố gắng thích nghi với tình huống như vậy.” Trương Đạt Dã dọn từng chai rượu rỗng Kadar để lại, ít nhất cậu không hy vọng người tốt như thế phải trả giá cho hành động của cậu.
Ba người cùng dọn dẹp chén đĩa, Trương Đạt Dã lấy tấm biển đề “Đóng cửa một ngày” ra treo ngoài cửa rồi đóng kín cửa lại.
“Mai lại là ngày 1, chúng ta nên nghỉ kinh doanh một ngày thì hơn, tránh gặp phải phiền phức.”
Artoria nhớ Trương Đạt Dã từng nói ngày 1 hàng tháng là lúc “Cơ sở ổn định nghề nghiệp” mở cửa, cô hỏi: “Có phải vì ‘Thiên Long Nhân’ không?”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Đúng vậy. Dù là gương mặt xinh đẹp và phong thái của cô hay trí thông minh và sự đặc biệt của Tom đều có thể thu hút sự chú ý của họ. Nếu chỉ là tin đồn thì còn dễ giải quyết, bởi vì trên thế giới có rất nhiều người đẹp và động vật thông minh cũng không thấy bọn họ đi bắt từng người một. Nhưng nếu bị họ tận mắt nhìn thấy thì khó nói sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Meo mm... Rừ rừ rừ...” Tom nghe Trương Đạt Dã bảo nó thông minh lập tức nở nụ cười ngượng ngùng bẽn lẽn, đôi mắt to tròn chớp chớp như đang hết sức xấu hổ.
Trương Đạt Dã xoa đầu mèo của Tom: “Không phải tao cố ý khen mày đâu, vui vẻ mù quáng thế làm gì?”
Artoria nhìn cậu: “Đạt Dã, nếu ngày mai thật sự có Thiên Long Nhân đến Sabaody, tôi muốn tận mắt xem thử rốt cuộc cái gọi là quý tộc của thế giới trông thế nào.”
Trương Đạt Dã phản xạ muốn từ chối, thử thăm dò: “Nhưng ngày mai tôi định đưa mọi người đi công viên Sabaody chơi mà. Ở đấy có nhiều món ngon chúng ta chưa nếm thử lắm.”
Artoria không chút do dự: “Món ngon có thể để sau hẵng ăn.”
Toang, xem ra đã hạ quyết tâm rồi.
“Nhưng khi gặp Thiên Long Nhân phải quỳ xuống đấy, nếu không sẽ gây ra náo loạn, cô muốn núp ở chỗ xa nhìn lén không?” Trương Đạt Dã chợt nghĩ tới một đạo cụ, cậu mở cột vật phẩm tìm kiếm: “Có lẽ thứ này sẽ có ích đây.”
“Đây là... mực nước tàng hình?” Artoria vẫn còn nhớ đạo cụ nhỏ thần kỳ này. Sau khi dùng thứ này thì chỉ cần cẩn thận một chút là có thể quan sát ở khoảng cách gần nhỉ.
Trương Đạt Dã lắc cái bình, cười nói: “Chính là mực nước tàng hình! Theo lần thí nghiệm trước mà tính, chỉ cần khoảng mười ml mực là đủ cho một người tàng hình rồi. Một bình này có thể dùng được rất nhiều lần.”
Đây là đạo cụ hiếm có, Artoria gật đầu: “Vậy thì dùng cái này đi, cảm ơn.”
“Khách sáo thế làm gì.” Trương Đạt Dã xua tay, dù sao cậu cũng chưa nghĩ ra nên dùng thứ này thế nào.
Vừa hay nhân dịp này đi xem thử Thiên Long Nhân thế nào cũng được. Tâm trạng Trương Đạt Dã bây giờ chẳng khác gì muốn đi sở thú xem khỉ cả, tuy nói vậy hơi có lỗi với khỉ.
Về phần có thể bị Haki quan sát phát hiện hay không… Thiên Long Nhân ra ngoài chơi không dẫn theo hộ vệ mạnh đến thế. Bởi vì không phải ai cũng vừa gặp đã dám ra tay như Luffy.
Từ ngày Chính Phủ Thế Giới thành lập đến giờ, đa số người trên thế giới này từ nhỏ đã tiếp thu tư tưởng rằng Thiên Long Nhân là con cháu của đấng tạo hóa, Thiên Long Nhân có quyền uy tuyệt đối. Tính đến hiện tại, đã tám trăm năm trôi qua nhưng tư tưởng ăn sâu bén rễ khiến cho phần lớn người có chết cũng không dám phản kháng Thiên Long Nhân.
Trước đây, khi Trương Đạt Dã xem hoạt hình vẫn luôn không hiểu tại sao người nọ bị cướp vợ sắp cưới, còn bị bắn một phát mà lại hèn nhát sợ sệt đến vậy, chỉ dám van xin chứ không dám chống cự.
Hình như hải quân của thế giới này có quy định không được phép tự tiện giết hại tội phạm bị bắt giữ. Tội phạm thông thường sẽ bị giam cầm trong căn cứ hải quân một thời gian, sau đó đưa đến đảo Tư Pháp tiến hành một loạt quy trình, cuối cùng mới giam vào Impel Down.
Những tội phạm đặc biệt như Tom, người đóng tàu cho Roger thì có tàu Tư Pháp do đảo Tư Pháp phái ra tới thẩm lý và phán quyết, sau đó mới quyết định có đưa đến Impel Down không. Kadar tự tiện tử hình người ta như thế có khi sẽ bị xử phạt thật.
Tom ngậm một đầu ngón tay, ù ù cạc cạc. Nó không thích suy nghĩ mấy chuyện quanh co lòng vòng thế này.
Artoria nói: “Chúng ta bắt chúng giao cho hải quân là đã làm hết trách nhiệm, còn bọn tội phạm không bị trừng trị thích đáng là cơ quan tư pháp thất trách. Nhưng hậu quả của sự thất trách này không nên để một lính hải quân chính trực như người kia gánh chịu. Hiện tại, chúng ta chưa có cách nào thay đổi cách thức làm việc của Chính Phủ Thế Giới. Vậy thì sau này gặp phải những kẻ ác như vậy cứ làm triệt để một chút.”
Suy cho cùng, hầu hết lệnh truy nã đều viết là “DEAD-OR-ALIVE” bất kể sống chết. Có nghĩa là người bình thường xử lý đám tội phạm này là hợp lý hợp pháp, sẽ không gặp chút rắc rối nào.
“Tôi sẽ cố gắng thích nghi với tình huống như vậy.” Trương Đạt Dã dọn từng chai rượu rỗng Kadar để lại, ít nhất cậu không hy vọng người tốt như thế phải trả giá cho hành động của cậu.
Ba người cùng dọn dẹp chén đĩa, Trương Đạt Dã lấy tấm biển đề “Đóng cửa một ngày” ra treo ngoài cửa rồi đóng kín cửa lại.
“Mai lại là ngày 1, chúng ta nên nghỉ kinh doanh một ngày thì hơn, tránh gặp phải phiền phức.”
Artoria nhớ Trương Đạt Dã từng nói ngày 1 hàng tháng là lúc “Cơ sở ổn định nghề nghiệp” mở cửa, cô hỏi: “Có phải vì ‘Thiên Long Nhân’ không?”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Đúng vậy. Dù là gương mặt xinh đẹp và phong thái của cô hay trí thông minh và sự đặc biệt của Tom đều có thể thu hút sự chú ý của họ. Nếu chỉ là tin đồn thì còn dễ giải quyết, bởi vì trên thế giới có rất nhiều người đẹp và động vật thông minh cũng không thấy bọn họ đi bắt từng người một. Nhưng nếu bị họ tận mắt nhìn thấy thì khó nói sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Meo mm... Rừ rừ rừ...” Tom nghe Trương Đạt Dã bảo nó thông minh lập tức nở nụ cười ngượng ngùng bẽn lẽn, đôi mắt to tròn chớp chớp như đang hết sức xấu hổ.
Trương Đạt Dã xoa đầu mèo của Tom: “Không phải tao cố ý khen mày đâu, vui vẻ mù quáng thế làm gì?”
Artoria nhìn cậu: “Đạt Dã, nếu ngày mai thật sự có Thiên Long Nhân đến Sabaody, tôi muốn tận mắt xem thử rốt cuộc cái gọi là quý tộc của thế giới trông thế nào.”
Trương Đạt Dã phản xạ muốn từ chối, thử thăm dò: “Nhưng ngày mai tôi định đưa mọi người đi công viên Sabaody chơi mà. Ở đấy có nhiều món ngon chúng ta chưa nếm thử lắm.”
Artoria không chút do dự: “Món ngon có thể để sau hẵng ăn.”
Toang, xem ra đã hạ quyết tâm rồi.
“Nhưng khi gặp Thiên Long Nhân phải quỳ xuống đấy, nếu không sẽ gây ra náo loạn, cô muốn núp ở chỗ xa nhìn lén không?” Trương Đạt Dã chợt nghĩ tới một đạo cụ, cậu mở cột vật phẩm tìm kiếm: “Có lẽ thứ này sẽ có ích đây.”
“Đây là... mực nước tàng hình?” Artoria vẫn còn nhớ đạo cụ nhỏ thần kỳ này. Sau khi dùng thứ này thì chỉ cần cẩn thận một chút là có thể quan sát ở khoảng cách gần nhỉ.
Trương Đạt Dã lắc cái bình, cười nói: “Chính là mực nước tàng hình! Theo lần thí nghiệm trước mà tính, chỉ cần khoảng mười ml mực là đủ cho một người tàng hình rồi. Một bình này có thể dùng được rất nhiều lần.”
Đây là đạo cụ hiếm có, Artoria gật đầu: “Vậy thì dùng cái này đi, cảm ơn.”
“Khách sáo thế làm gì.” Trương Đạt Dã xua tay, dù sao cậu cũng chưa nghĩ ra nên dùng thứ này thế nào.
Vừa hay nhân dịp này đi xem thử Thiên Long Nhân thế nào cũng được. Tâm trạng Trương Đạt Dã bây giờ chẳng khác gì muốn đi sở thú xem khỉ cả, tuy nói vậy hơi có lỗi với khỉ.
Về phần có thể bị Haki quan sát phát hiện hay không… Thiên Long Nhân ra ngoài chơi không dẫn theo hộ vệ mạnh đến thế. Bởi vì không phải ai cũng vừa gặp đã dám ra tay như Luffy.
Từ ngày Chính Phủ Thế Giới thành lập đến giờ, đa số người trên thế giới này từ nhỏ đã tiếp thu tư tưởng rằng Thiên Long Nhân là con cháu của đấng tạo hóa, Thiên Long Nhân có quyền uy tuyệt đối. Tính đến hiện tại, đã tám trăm năm trôi qua nhưng tư tưởng ăn sâu bén rễ khiến cho phần lớn người có chết cũng không dám phản kháng Thiên Long Nhân.
Trước đây, khi Trương Đạt Dã xem hoạt hình vẫn luôn không hiểu tại sao người nọ bị cướp vợ sắp cưới, còn bị bắn một phát mà lại hèn nhát sợ sệt đến vậy, chỉ dám van xin chứ không dám chống cự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.