One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 86: Tom Nhìn Vào Ống Kính (2)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
“Đây là vùng đất trái phép à?” Artoria là người từng trải nên cảnh tượng này vẫn chưa đủ để làm cô khiếp sợ. Chẳng qua là nó khác biệt quá rõ ràng với nơi cô đang sinh sống bây giờ.
“Chắc thế?” Trương Đạt Dã chưa từng chân chính đặt chân đến đây lần nào. Dù sao anime cũng là một bộ shounen nhiệt huyết, hình ảnh trong đó đều được mỹ hóa.
Họ phải giữ im lặng khi đi vào sâu bên trong, bởi vì trên đường dần có nhiều người hơn.
Đa số họ đều mang vũ khí, ánh mắt nhìn người khác cũng vô cùng cảnh giác. Phần lớn số đó là hải tặc, bọn buôn người và thợ săn tiền thưởng. Ngoại trừ những kẻ có dấu hiệu của băng hải tặc rõ rệt trên cơ thể, đám người còn lại đều rất khó xác định thân phận.
Tom ngồi trên vai Trương Đạt Dã, đi theo Artoria lướt ngang qua từng đám người hung hãn làm nó run lẩy bẩy. Nhưng nó nhanh chóng ý thức được rằng người khác không thể nhìn thấy mình, thế là động tác của nó dần trở nên phách lối:
Nó vẫy tay, kéo mí mắt xuống, lè lưỡi làm mặt quỷ trước mặt người ta. Thậm chí còn cầm chóp đuôi gãi lỗ mũi người khác.
“Hắt xì!” Một tên đội mũ thuyền trưởng hải tặc hắt hơi một cái, cả cái mũ trên đầu cũng bay phốc lên. Hắn ta hờ hững quẹt mũi, ngẩng đầu mới thấy một gã đô con đầu bóng loáng, mặt dính be bét nước mũi đang nổi giận đùng đùng nhìn mình.
Trương Đạt Dã còn không biết chuyện tốt mà Tom đã làm, chỉ thấy hai người bỗng dưng quơ đao múa kiếm vì một cái hắt hơi. Cậu thầm cảm thán, không hổ là người đến từ vùng đất trái phép, tính tình chả khác gì thùng thuốc súng, vừa chạm vào đã bùng nổ ngay tức khắc.
Artoria biết tình hình thực tế cũng chỉ liếc Tom một cái, lắc đầu không nói gì.
Mà thân là người trong cuộc, Tom xoay đầu nhìn vào ống kính mà không ai có thể thấy, nhún vai, xòe tay như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.
Rời khỏi khu vực này, Trương Đạt Dã phát hiện không phải chỗ nào ở vùng đất trái phép cũng hỗn loạn. Một số nơi cũng có dân thường sinh sống, có quán ăn, quán rượu, đủ loại cửa hàng, thậm chí còn có cả bệnh viện trông khá cao cấp.
Nếu không phải thỉnh thoảng nghe thấy tiếng súng, chẳng ai có thể phân biệt được nơi này là vùng đất trái phép.
Dường như người thường nghe tiếng súng là có thể đánh giá được nó ở cách mình rất xa, vẫn thản nhiên cất bước, cười nói như thể chỉ là có người vừa đốt pháo mà thôi.
Trương Đạt Dã không thể tưởng tượng cũng không thích ứng nổi thể loại hài này, trong tiềm thức cậu muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Artoria nhỏ giọng nói: “Gần đây không có dấu hiệu Thiên Long Nhân xuất hiện.”
Trương Đạt Dã đề nghị: “Chúng ta đến thẳng GR1 chờ đi, nếu Thiên Long Nhân tới đây, chắc chắn họ sẽ đi nơi đó.”
Đây là GR2, đi thêm một quãng ngắn là tới nơi.
Kiến trúc nằm tại trung tâm GR1 là địa điểm bắt mắt nhất cả hòn đảo, xung quanh có bốn ngọn tháp cao, không biết là trạm gác hay gì khác, ở cửa có hai người canh gác. Trên cửa treo tấm biển gỗ có dòng chữ “HUMAN (Nhân loại)”.
Trương Đạt Dã nhìn kiến trúc đồ sộ này: “Đây chính là Hội trường đấu giá con người nhỉ. À phải rồi, tên chính thức là ‘Cơ sở ổn định nghề nghiệp’.”
Dùng tên gọi đẹp đẽ ra sức lấp liếm cho những giao dịch kinh tởm nhất.
…………………
Áo khoác màu trắng còn cồng kềnh hơn cả đồng phục du hành vũ trụ, cũng có thể là bởi vì hình thể của hắn ta mập mạp. Mũ trùm đầu bong bóng trong suốt, kiểu tóc kỳ lạ trông như cái đuôi cá dựng thẳng đứng lên. Không biết có phải đến cả thẩm mỹ đám Thiên Long Nhân cao cao tại thượng này cũng khác với người thường luôn không. Dù sao Trương Đạt Dã chỉ cảm thấy tên này xấu điên xấu đảo.
Mấy người Trương Đạt Dã cũng không có chờ ở GR1 quá lâu, chỉ vừa mới lặng lẽ đi dạo xung quanh Hội trường đấu giá con người một vòng đã thấy toàn bộ người đi đường đối diện cửa chính của Hội bán đấu giá đều cấp tốc dừng lại, quỳ rạp xuống hai bên đường.
Cậu và Artoria đứng ở đằng sau đoàn người, lẳng lặng nhìn tên Thiên Long Nhân kia.
Tên Thiên Long Nhân này trông rất trẻ tuổi, gương mặt thì vừa ngu ngốc vừa kiêu ngạo. Hắn ta không tự đi bộ mà ngồi trên lưng một tên nô lệ.
Tứ chi nô lệ khó khăn bò về phía trước, trên người chỉ mặc chiếc áo đỏ rách rưới, mũ trên đầu in hình đầu lâu, trên mặt cũng có không ít vết thương, trông có vẻ là thuyền trưởng hải tặc, nhưng làm nô lệ rồi cũng ăn đòn nhiều lắm.
Bên cạnh Thiên Long Nhân là một người mặc đồ Tây đen giống như quản gia, đằng sau còn có bốn hộ vệ mặc giáp kín khắp người.
Nhìn những người tùy tùng đi cùng là thấy sự uy hiếp của Thiên Long Nhân ở thế giới này lớn tới cỡ nào, người bình thường không ai dám có ý đồ với bọn họ.
Rất nhanh đã có người trong phòng đấu giá chạy vội đến, quỳ xuống trước mặt hắn ta: “Thánh Charlos đáng kính, cảm ơn ngài đã đến. Vì để buổi bán đấu giá tiến hành thuận lợi, có thể miễn trừ việc quỳ lễ trong hội trường được không ạ?”
“Chắc thế?” Trương Đạt Dã chưa từng chân chính đặt chân đến đây lần nào. Dù sao anime cũng là một bộ shounen nhiệt huyết, hình ảnh trong đó đều được mỹ hóa.
Họ phải giữ im lặng khi đi vào sâu bên trong, bởi vì trên đường dần có nhiều người hơn.
Đa số họ đều mang vũ khí, ánh mắt nhìn người khác cũng vô cùng cảnh giác. Phần lớn số đó là hải tặc, bọn buôn người và thợ săn tiền thưởng. Ngoại trừ những kẻ có dấu hiệu của băng hải tặc rõ rệt trên cơ thể, đám người còn lại đều rất khó xác định thân phận.
Tom ngồi trên vai Trương Đạt Dã, đi theo Artoria lướt ngang qua từng đám người hung hãn làm nó run lẩy bẩy. Nhưng nó nhanh chóng ý thức được rằng người khác không thể nhìn thấy mình, thế là động tác của nó dần trở nên phách lối:
Nó vẫy tay, kéo mí mắt xuống, lè lưỡi làm mặt quỷ trước mặt người ta. Thậm chí còn cầm chóp đuôi gãi lỗ mũi người khác.
“Hắt xì!” Một tên đội mũ thuyền trưởng hải tặc hắt hơi một cái, cả cái mũ trên đầu cũng bay phốc lên. Hắn ta hờ hững quẹt mũi, ngẩng đầu mới thấy một gã đô con đầu bóng loáng, mặt dính be bét nước mũi đang nổi giận đùng đùng nhìn mình.
Trương Đạt Dã còn không biết chuyện tốt mà Tom đã làm, chỉ thấy hai người bỗng dưng quơ đao múa kiếm vì một cái hắt hơi. Cậu thầm cảm thán, không hổ là người đến từ vùng đất trái phép, tính tình chả khác gì thùng thuốc súng, vừa chạm vào đã bùng nổ ngay tức khắc.
Artoria biết tình hình thực tế cũng chỉ liếc Tom một cái, lắc đầu không nói gì.
Mà thân là người trong cuộc, Tom xoay đầu nhìn vào ống kính mà không ai có thể thấy, nhún vai, xòe tay như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.
Rời khỏi khu vực này, Trương Đạt Dã phát hiện không phải chỗ nào ở vùng đất trái phép cũng hỗn loạn. Một số nơi cũng có dân thường sinh sống, có quán ăn, quán rượu, đủ loại cửa hàng, thậm chí còn có cả bệnh viện trông khá cao cấp.
Nếu không phải thỉnh thoảng nghe thấy tiếng súng, chẳng ai có thể phân biệt được nơi này là vùng đất trái phép.
Dường như người thường nghe tiếng súng là có thể đánh giá được nó ở cách mình rất xa, vẫn thản nhiên cất bước, cười nói như thể chỉ là có người vừa đốt pháo mà thôi.
Trương Đạt Dã không thể tưởng tượng cũng không thích ứng nổi thể loại hài này, trong tiềm thức cậu muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Artoria nhỏ giọng nói: “Gần đây không có dấu hiệu Thiên Long Nhân xuất hiện.”
Trương Đạt Dã đề nghị: “Chúng ta đến thẳng GR1 chờ đi, nếu Thiên Long Nhân tới đây, chắc chắn họ sẽ đi nơi đó.”
Đây là GR2, đi thêm một quãng ngắn là tới nơi.
Kiến trúc nằm tại trung tâm GR1 là địa điểm bắt mắt nhất cả hòn đảo, xung quanh có bốn ngọn tháp cao, không biết là trạm gác hay gì khác, ở cửa có hai người canh gác. Trên cửa treo tấm biển gỗ có dòng chữ “HUMAN (Nhân loại)”.
Trương Đạt Dã nhìn kiến trúc đồ sộ này: “Đây chính là Hội trường đấu giá con người nhỉ. À phải rồi, tên chính thức là ‘Cơ sở ổn định nghề nghiệp’.”
Dùng tên gọi đẹp đẽ ra sức lấp liếm cho những giao dịch kinh tởm nhất.
…………………
Áo khoác màu trắng còn cồng kềnh hơn cả đồng phục du hành vũ trụ, cũng có thể là bởi vì hình thể của hắn ta mập mạp. Mũ trùm đầu bong bóng trong suốt, kiểu tóc kỳ lạ trông như cái đuôi cá dựng thẳng đứng lên. Không biết có phải đến cả thẩm mỹ đám Thiên Long Nhân cao cao tại thượng này cũng khác với người thường luôn không. Dù sao Trương Đạt Dã chỉ cảm thấy tên này xấu điên xấu đảo.
Mấy người Trương Đạt Dã cũng không có chờ ở GR1 quá lâu, chỉ vừa mới lặng lẽ đi dạo xung quanh Hội trường đấu giá con người một vòng đã thấy toàn bộ người đi đường đối diện cửa chính của Hội bán đấu giá đều cấp tốc dừng lại, quỳ rạp xuống hai bên đường.
Cậu và Artoria đứng ở đằng sau đoàn người, lẳng lặng nhìn tên Thiên Long Nhân kia.
Tên Thiên Long Nhân này trông rất trẻ tuổi, gương mặt thì vừa ngu ngốc vừa kiêu ngạo. Hắn ta không tự đi bộ mà ngồi trên lưng một tên nô lệ.
Tứ chi nô lệ khó khăn bò về phía trước, trên người chỉ mặc chiếc áo đỏ rách rưới, mũ trên đầu in hình đầu lâu, trên mặt cũng có không ít vết thương, trông có vẻ là thuyền trưởng hải tặc, nhưng làm nô lệ rồi cũng ăn đòn nhiều lắm.
Bên cạnh Thiên Long Nhân là một người mặc đồ Tây đen giống như quản gia, đằng sau còn có bốn hộ vệ mặc giáp kín khắp người.
Nhìn những người tùy tùng đi cùng là thấy sự uy hiếp của Thiên Long Nhân ở thế giới này lớn tới cỡ nào, người bình thường không ai dám có ý đồ với bọn họ.
Rất nhanh đã có người trong phòng đấu giá chạy vội đến, quỳ xuống trước mặt hắn ta: “Thánh Charlos đáng kính, cảm ơn ngài đã đến. Vì để buổi bán đấu giá tiến hành thuận lợi, có thể miễn trừ việc quỳ lễ trong hội trường được không ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.