One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 66: Tom Run Bần Bật (1)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
"... Cô ta mặc một bộ váy trắng, đầu tóc rối bời, mặt mày trắng bệch, mỗi cử động đều như mang có tiếng gió rít gào, đáy mắt chất chứa oán hận vô tận..."
Trương Đạt Dã cố ý tắt đèn trên quầy bar, thắp một cây nến, học giọng nói âm u của vị chuyên gia nào đó trên tivi trước kia để kể truyện ma cho Tom nghe.
Lạch cạch lạch cạch... Răng trên răng dưới của Tom đánh nhau loạn xạ, nó không nhịn được nhét một tay vào miệng, nhìn chằm chằm Trương Đạt Dã không chớp mắt, toàn thân run bần bật.
Từ lúc cậu bắt đầu kể là Tom đã thế này rồi. Tom rất sợ ma, nhưng thích nghe truyện ma.
Hình như rất nhiều người đều có tật xấu này, rõ ràng là sợ chết khiếp nhưng lại cứ không nhịn được yêu thích truyện kinh dị. Lúc nghe thì sợ đến mức muốn bỏ chạy nhưng chân lại như bị đinh đóng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Trạng thái của Tom bây giờ chính là như vậy, nó sợ đến mức phải lôi chăn nhỏ ra trùm đầu mà vẫn không ngăn được cơn run.
Đằng nào Trương Đạt Dã cũng không hiểu diễn biến tâm lý của Tom, cậu chỉ phụ trách kể truyện thôi, chủ yếu là tranh thủ lúc khách hàng chưa đến phiền cậu thì chọc Tom cho đỡ buồn.
Hơi thở lúc cậu kể chuyện thổi cho ánh nến lay động mập mờ, bên cạnh có tiếng rộp rộp kỳ lạ không dứt, khiến bầu không khí kinh khủng hơn vài phần.
m thanh kỳ lạ là tiếng Artoria ngồi cạnh bình tĩnh ăn Senbei*. Cô đương nhiên không sợ quỷ quái gì cả, nếu phải nói thì anh linh cũng được xem là một loại ma quỷ, cô có lạ gì đâu.
*bánh gạo Nhật Bản.
"Cô ta dần dần bò về phía máy quay, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Bỗng… Cánh tay cô ta vươn ra khỏi màn hình, sau đó là mái tóc, cuối cùng... cô ta chui hẳn ra ngoài!"
"Ngao méo… méo!" Tiếng rít sợ hãi của Tom cực có lực xuyên thấu, cả quán rượu như chấn động theo, nhưng chưa xong…
"Á!" *n lần.
Không biết đã có mười mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch vây quanh ngọn nến từ bao giờ, cũng nối tiếp Tom trưng ra cái giọng the thé của mình.
Tom bị tiếng thét đột nhiên xuất hiện sau lưng dọa sợ, vọt thẳng đến sau cổ Trương Đạt Dã, chỉ ló nửa cái đầu quan sát cẩn thận.
Trương Đạt Dã bịt kín tai mình, chờ đến khi tràng giọng nam cao này yên ắng lại mới phàn nàn: "Tôi kể chuyện cho mèo nhà tôi nghe, mấy người hóng hớt cái gì? Đã nghe ké thì chớ còn nhát như cáy, gan nhỏ hơn con mèo."
Đám người bị cậu nói đỏ cả mặt, lắp bắp nói: "Làm... Làm gì có. Hoàn toàn… không có gì đáng sợ..."
Cảm xúc là thứ dễ bị ảnh hưởng, Tom vừa thét lên là bọn họ cũng bất cẩn gào theo, giờ bị Trương Đạt Dã nói vậy thì rất xấu hổ.
Trương Đạt Dã nở nụ cười của gian thương: "Mỗi người xì ra 500 Belly."
"Dựa vào đâu hả? Bọn tôi còn chưa nghe xong mà!"
"Đúng đấy!"
"Thế thì mai tôi sẽ kể chú Goodman nghe chuyện mấy người các chú bị một câu chuyện dọa suýt tè ra quần. Với tính của chú ấy, bảo đảm chưa đến một ngày là người khắp đảo sẽ..."
"Em trai, đây là 500 Belly, đừng khách sáo với tôi! Chúng tôi không có ý gì đâu, chỉ là cảm thấy chuyện em trai kể hay quá, đáng cái giá này!"
"Chính xác, chính xác!"
"Ha ha, cảm ơn ủng hộ!" Kiếm được chút tiền trong bữa trà chiều khiến Trương Đạt Dã sung sướng hẳn lên, chủ động hỏi: "Còn muốn nghe tiếp không? Có chuyện đáng sợ hơn cơ!"
Đám người đồng loạt lắc đầu, tự giác cầm rượu của mình trở về chỗ ngồi. Sau này còn nghe cậu kể chuyện thì bọn tôi là chó.
Mãi đến giờ đóng cửa buổi tối cũng không có ai đến gây sự nữa, Trương Đạt Dã vô cùng thất vọng. Cậu đóng cửa tiệm mà vẫn còn thòm thèm, sau đó bắt đầu tập luyện tối.
Như thường lệ, đầu tiên là rèn luyện sức mạnh thể năng căn bản, tiếp đến là so chiêu với Artoria.
"Tích!"
“Bộp!”
"Răng rắc!" Kiếm trúc trong tay Artoria bỗng nhiên nổ tung, mảnh trúc văng khắp nơi.
Trương Đạt Dã loạng choạng ngã ngồi dưới đất, thở hổn hển: "Thế này... chuyện gì vậy?"
"Đạt Dã!" Artoria ném chuôi kiếm trong tay đi, vội chạy tới đỡ cậu.
"Meo?" Tom cũng vội ném con cá khô đang cầm, nháy mắt đã vọt đến cạnh Trương Đạt Dã, tốc độ còn nhanh hơn cả Artoria.
Trương Đạt Dã chợt cảm thấy cơ thể của mình nhẹ bỗng: "Tôi không sao. Chỉ… tự nhiên lại cảm thấy kiệt sức."
Artoria đỡ cậu ngồi lên ghế: "Vừa rồi là ma lực."
"Ma lực?" Trương Đạt Dã còn tưởng mình thức tỉnh Haki vũ trang gì cơ, không ngờ lại là ma lực.
"Ừ, tuy rất yếu nhưng đúng là ma lực giống của tôi."
"Cách tập luyện kiếm cô dạy tôi có thể rèn luyện ra ma lực à?"
"Không." Artoria phủ định: "Tôi chỉ dạy cậu kiếm thuật bình thường thôi, vốn không có cái gọi là phương pháp ‘luyện ra’ ma lực. Đây là cơ thể cậu tự nhiên sinh ra một tia ma lực, sau đó cậu dùng một hơi hao sạch, đánh nát kiếm trúc của tôi."
Hổng lẽ mình là thiên tài có một không hai? Không đúng! Không đúng! Có khi lúc này nên nghi ngờ mình có hack mới phải.
Trương Đạt Dã cố ý tắt đèn trên quầy bar, thắp một cây nến, học giọng nói âm u của vị chuyên gia nào đó trên tivi trước kia để kể truyện ma cho Tom nghe.
Lạch cạch lạch cạch... Răng trên răng dưới của Tom đánh nhau loạn xạ, nó không nhịn được nhét một tay vào miệng, nhìn chằm chằm Trương Đạt Dã không chớp mắt, toàn thân run bần bật.
Từ lúc cậu bắt đầu kể là Tom đã thế này rồi. Tom rất sợ ma, nhưng thích nghe truyện ma.
Hình như rất nhiều người đều có tật xấu này, rõ ràng là sợ chết khiếp nhưng lại cứ không nhịn được yêu thích truyện kinh dị. Lúc nghe thì sợ đến mức muốn bỏ chạy nhưng chân lại như bị đinh đóng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Trạng thái của Tom bây giờ chính là như vậy, nó sợ đến mức phải lôi chăn nhỏ ra trùm đầu mà vẫn không ngăn được cơn run.
Đằng nào Trương Đạt Dã cũng không hiểu diễn biến tâm lý của Tom, cậu chỉ phụ trách kể truyện thôi, chủ yếu là tranh thủ lúc khách hàng chưa đến phiền cậu thì chọc Tom cho đỡ buồn.
Hơi thở lúc cậu kể chuyện thổi cho ánh nến lay động mập mờ, bên cạnh có tiếng rộp rộp kỳ lạ không dứt, khiến bầu không khí kinh khủng hơn vài phần.
m thanh kỳ lạ là tiếng Artoria ngồi cạnh bình tĩnh ăn Senbei*. Cô đương nhiên không sợ quỷ quái gì cả, nếu phải nói thì anh linh cũng được xem là một loại ma quỷ, cô có lạ gì đâu.
*bánh gạo Nhật Bản.
"Cô ta dần dần bò về phía máy quay, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Bỗng… Cánh tay cô ta vươn ra khỏi màn hình, sau đó là mái tóc, cuối cùng... cô ta chui hẳn ra ngoài!"
"Ngao méo… méo!" Tiếng rít sợ hãi của Tom cực có lực xuyên thấu, cả quán rượu như chấn động theo, nhưng chưa xong…
"Á!" *n lần.
Không biết đã có mười mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch vây quanh ngọn nến từ bao giờ, cũng nối tiếp Tom trưng ra cái giọng the thé của mình.
Tom bị tiếng thét đột nhiên xuất hiện sau lưng dọa sợ, vọt thẳng đến sau cổ Trương Đạt Dã, chỉ ló nửa cái đầu quan sát cẩn thận.
Trương Đạt Dã bịt kín tai mình, chờ đến khi tràng giọng nam cao này yên ắng lại mới phàn nàn: "Tôi kể chuyện cho mèo nhà tôi nghe, mấy người hóng hớt cái gì? Đã nghe ké thì chớ còn nhát như cáy, gan nhỏ hơn con mèo."
Đám người bị cậu nói đỏ cả mặt, lắp bắp nói: "Làm... Làm gì có. Hoàn toàn… không có gì đáng sợ..."
Cảm xúc là thứ dễ bị ảnh hưởng, Tom vừa thét lên là bọn họ cũng bất cẩn gào theo, giờ bị Trương Đạt Dã nói vậy thì rất xấu hổ.
Trương Đạt Dã nở nụ cười của gian thương: "Mỗi người xì ra 500 Belly."
"Dựa vào đâu hả? Bọn tôi còn chưa nghe xong mà!"
"Đúng đấy!"
"Thế thì mai tôi sẽ kể chú Goodman nghe chuyện mấy người các chú bị một câu chuyện dọa suýt tè ra quần. Với tính của chú ấy, bảo đảm chưa đến một ngày là người khắp đảo sẽ..."
"Em trai, đây là 500 Belly, đừng khách sáo với tôi! Chúng tôi không có ý gì đâu, chỉ là cảm thấy chuyện em trai kể hay quá, đáng cái giá này!"
"Chính xác, chính xác!"
"Ha ha, cảm ơn ủng hộ!" Kiếm được chút tiền trong bữa trà chiều khiến Trương Đạt Dã sung sướng hẳn lên, chủ động hỏi: "Còn muốn nghe tiếp không? Có chuyện đáng sợ hơn cơ!"
Đám người đồng loạt lắc đầu, tự giác cầm rượu của mình trở về chỗ ngồi. Sau này còn nghe cậu kể chuyện thì bọn tôi là chó.
Mãi đến giờ đóng cửa buổi tối cũng không có ai đến gây sự nữa, Trương Đạt Dã vô cùng thất vọng. Cậu đóng cửa tiệm mà vẫn còn thòm thèm, sau đó bắt đầu tập luyện tối.
Như thường lệ, đầu tiên là rèn luyện sức mạnh thể năng căn bản, tiếp đến là so chiêu với Artoria.
"Tích!"
“Bộp!”
"Răng rắc!" Kiếm trúc trong tay Artoria bỗng nhiên nổ tung, mảnh trúc văng khắp nơi.
Trương Đạt Dã loạng choạng ngã ngồi dưới đất, thở hổn hển: "Thế này... chuyện gì vậy?"
"Đạt Dã!" Artoria ném chuôi kiếm trong tay đi, vội chạy tới đỡ cậu.
"Meo?" Tom cũng vội ném con cá khô đang cầm, nháy mắt đã vọt đến cạnh Trương Đạt Dã, tốc độ còn nhanh hơn cả Artoria.
Trương Đạt Dã chợt cảm thấy cơ thể của mình nhẹ bỗng: "Tôi không sao. Chỉ… tự nhiên lại cảm thấy kiệt sức."
Artoria đỡ cậu ngồi lên ghế: "Vừa rồi là ma lực."
"Ma lực?" Trương Đạt Dã còn tưởng mình thức tỉnh Haki vũ trang gì cơ, không ngờ lại là ma lực.
"Ừ, tuy rất yếu nhưng đúng là ma lực giống của tôi."
"Cách tập luyện kiếm cô dạy tôi có thể rèn luyện ra ma lực à?"
"Không." Artoria phủ định: "Tôi chỉ dạy cậu kiếm thuật bình thường thôi, vốn không có cái gọi là phương pháp ‘luyện ra’ ma lực. Đây là cơ thể cậu tự nhiên sinh ra một tia ma lực, sau đó cậu dùng một hơi hao sạch, đánh nát kiếm trúc của tôi."
Hổng lẽ mình là thiên tài có một không hai? Không đúng! Không đúng! Có khi lúc này nên nghi ngờ mình có hack mới phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.