One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 42: Tom Tự Cao (2)
Tưởng Cật Băng Bổng
04/03/2024
Đi được một lúc, Tom có vẻ phát hiện không có nguy hiểm, dần dần thích ứng với việc ở trong bong bóng, còn sinh ra hứng thú với xe đạp bong bóng nữa.
Nhìn Tom nằm trong lòng túm áo năn nỉ mình, Trương Đạt Dã không cách nào từ chối được nó, đành phải nhường vị trí cho Tom chơi.
Tom vui vẻ giẫm lên bàn đạp. Với chiều cao của nó, muốn nắm được tay lái thì không thể ngồi hoặc nằm rạp được, nhưng Tom không ngại. Cảm giác cưỡi xe đạp là có thể trôi nổi bồng bềnh giữa không trung khiến nó say mê.
Nó quay trái rẽ phải, còn thử điều chỉnh độ cao lơ lửng nữa. Chờ Tom quen thuộc với chiếc xe rồi, nó nghiêm túc xoa xoa đôi bàn tay, nhanh chóng đuổi kịp Artoria đằng trước. Chờ Artoria vừa quay đầu nhìn qua, Tom làm mặt quỷ rồi nhanh chóng vọt lên trước.
Artoria ngẩn người, sau đó cười rộ lên: “Muốn thi đấu à? Hay thật. Đã thế thì...”
Chân cô bất chợt tăng tốc, kỹ năng điều khiển vật cưỡi cấp B có thể khiến cô phát huy tính năng của xe bong bóng đến cực hạn, vọt thẳng theo Tom ở đằng trước.
Tom đang vui vẻ cười ngoác mồm, đầu lưỡi bay ngược sang bên mặt như ruy băng làm Trương Đạt Dã hãi hùng, chỉ sợ bị nước miếng của nó bắn lên mặt.
Nhưng thấy đối thủ nhanh như vậy đã đuổi kịp, Tom lộ vẻ kinh sợ, hai cái chân ngắn nhỏ điên cuồng đạp đạp đạp.
Trương Đạt Dã cảm thấy buồn cười. Bàn về cưỡi xe, dù thế nào đi chăng nữa thì Tom cũng không thể mạnh hơn Artoria được đúng không? Chẳng qua hình như tính cách của nó là thế rồi, mỗi lần nắm giữ kỹ năng mới hoặc là cảm thấy mình có ưu thế lớn thì sẽ tự cao.
Nói thông tục thì chính là không hiểu được đạo lý khiêm tốn trưởng thành, đừng kiêu ngạo.
Nhưng cậu thoáng cái không cười nổi nữa, bởi vì hai cái chân đạp trên bàn đạp của Tom xoay chuyển nhanh chóng như phong hỏa luân, tốc độ xe tăng vọt mãnh liệt, lại vượt qua vị trí của Artoria lần nữa. Nhưng hình như Tom cũng không chịu nổi, mồ hôi mồ kê to như hạt đậu chảy giọt từ trán xuống.
Lại nói, trên trán mèo có tuyến mồ hôi à?
À, Tom mà lị.
“Tom, khó chịu thì đừng gắng gượng nữa.” Trương Đạt Dã khuyên nhủ, lại không phải cuộc thi đấu quan trọng gì.
Tom còn chưa có phản ứng, Artoria đã giành nói trước, nghiêm túc vô cùng: “Không được, trước khi phân ra thắng bại thì sao có thể tùy tiện từ bỏ được! Lần tranh tài này, tôi chắc chắn phải thắng!”
“Phong Vương Kết Giới!”
Trương Đạt Dã: “...”
Có cần phải thế không hả?
Bình thường Artoria sẽ dùng Phong Vương Kết Giới lên thanh kiếm của mình. Ngọn gió vây quanh thân kiếm sẽ làm thay đổi tỉ lệ khúc xạ của ánh sáng, khiến không ai thấy rõ hình dáng thật của vũ khí trong tay cô, từ đó ẩn giấu thân phận của cô. Đồng thời, nó cũng có thể khiến cho kẻ địch phán đoán sai lầm độ dài của vũ khí, rơi xuống thế yếu.
Ngoài ra, chiêu này còn có thể bám lên vật chứa để giảm nhỏ lực cản trở và gia tăng tốc độ. Khi phối hợp với kỹ năng cưỡi thì thậm chí có thể làm cho xe máy thông thường bộc phát ra tốc độ sánh ngang bảo khí.
Lúc này Phong Vương Kết Giới bao trùm trên chiếc xe đang chạy đua, xe bong bóng như được mặc vào một tầng áo giáp hình giọt nước, tốc độ đột nhiên tăng lên, nhoáng cái đã đuổi kịp Tom, sau đó đã vượt qua nó.
Tom không cam lòng đuổi theo, Trương Đạt Dã chỉ nhìn thấy cảnh vật trước mắt nhanh chóng lui về phía sau, GR48, GR47, GR46...
Hai người lướt ngang qua từng hòn đảo như một cơn gió, tránh khỏi người đi đường, lướt qua mặt đất không bằng phẳng... May mà bọn họ có thể cưỡi xe bong bóng nhanh hơn xe máy mà vẫn đủ khả năng tránh khỏi các loại chướng ngại vật.
Nếu như phải nói có điểm nào không hoàn hảo thì đó là trái tim Trương Đạt Dã hơi không chịu nổi. Cậu từng ngồi xe gắn máy rồi, nhưng chưa bao giờ ngồi xe gắn máy phiên bản việt dã bao giờ!
Kích thích quá đi mất!
Đã không thể ngăn cản một người một mèo này nữa. Artoria thì sục sôi ý chí chiến đấu, còn Tom đau khổ đuổi kịp, mà việc duy nhất Trương Đạt Dã có thể làm chính là…
“Á á á hức...”
Gào to thì rõ là mất thể diện, nên cậu chỉ có thể cố gắng kìm nén, hy vọng kỹ thuật lái xe của Tom đáng tin cậy, cũng hy vọng chẳng may mình có bị quăng bay ra thì Artoria có thể kịp thời bảo vệ mình.
Không hiểu sao, tình huống này khiến Trương Đạt Dã nhớ tới nguyên tác có Victoria Cindry biển Tây ngã từ sân khấu xuống mà chết và Kuina biển Đông cũng ngã từ thang lầu xuống chết luôn...
Không không không, mình phải trở nên mạnh mẽ, phải làm một thầy Kaido dù có nhảy từ đảo trên trời xuống cũng không bị ngã chết!
Nhưng cũng phải sống sót mới có thể tính đến chuyện ấy. Giờ này phút này cậu chỉ có thể túm chặt lấy thân của xe bong bóng, không cho mình văng ra ngoài.
Cuối cùng vẫn là Tom ngừng lại trước, con mèo nhỏ mệt đến mức sắp hồn lìa khỏi xác, nằm rạp lên tay lái, đầu lưỡi rũ xuống thở phì phò, người đổ đầy mồ hôi…
Nhìn Tom nằm trong lòng túm áo năn nỉ mình, Trương Đạt Dã không cách nào từ chối được nó, đành phải nhường vị trí cho Tom chơi.
Tom vui vẻ giẫm lên bàn đạp. Với chiều cao của nó, muốn nắm được tay lái thì không thể ngồi hoặc nằm rạp được, nhưng Tom không ngại. Cảm giác cưỡi xe đạp là có thể trôi nổi bồng bềnh giữa không trung khiến nó say mê.
Nó quay trái rẽ phải, còn thử điều chỉnh độ cao lơ lửng nữa. Chờ Tom quen thuộc với chiếc xe rồi, nó nghiêm túc xoa xoa đôi bàn tay, nhanh chóng đuổi kịp Artoria đằng trước. Chờ Artoria vừa quay đầu nhìn qua, Tom làm mặt quỷ rồi nhanh chóng vọt lên trước.
Artoria ngẩn người, sau đó cười rộ lên: “Muốn thi đấu à? Hay thật. Đã thế thì...”
Chân cô bất chợt tăng tốc, kỹ năng điều khiển vật cưỡi cấp B có thể khiến cô phát huy tính năng của xe bong bóng đến cực hạn, vọt thẳng theo Tom ở đằng trước.
Tom đang vui vẻ cười ngoác mồm, đầu lưỡi bay ngược sang bên mặt như ruy băng làm Trương Đạt Dã hãi hùng, chỉ sợ bị nước miếng của nó bắn lên mặt.
Nhưng thấy đối thủ nhanh như vậy đã đuổi kịp, Tom lộ vẻ kinh sợ, hai cái chân ngắn nhỏ điên cuồng đạp đạp đạp.
Trương Đạt Dã cảm thấy buồn cười. Bàn về cưỡi xe, dù thế nào đi chăng nữa thì Tom cũng không thể mạnh hơn Artoria được đúng không? Chẳng qua hình như tính cách của nó là thế rồi, mỗi lần nắm giữ kỹ năng mới hoặc là cảm thấy mình có ưu thế lớn thì sẽ tự cao.
Nói thông tục thì chính là không hiểu được đạo lý khiêm tốn trưởng thành, đừng kiêu ngạo.
Nhưng cậu thoáng cái không cười nổi nữa, bởi vì hai cái chân đạp trên bàn đạp của Tom xoay chuyển nhanh chóng như phong hỏa luân, tốc độ xe tăng vọt mãnh liệt, lại vượt qua vị trí của Artoria lần nữa. Nhưng hình như Tom cũng không chịu nổi, mồ hôi mồ kê to như hạt đậu chảy giọt từ trán xuống.
Lại nói, trên trán mèo có tuyến mồ hôi à?
À, Tom mà lị.
“Tom, khó chịu thì đừng gắng gượng nữa.” Trương Đạt Dã khuyên nhủ, lại không phải cuộc thi đấu quan trọng gì.
Tom còn chưa có phản ứng, Artoria đã giành nói trước, nghiêm túc vô cùng: “Không được, trước khi phân ra thắng bại thì sao có thể tùy tiện từ bỏ được! Lần tranh tài này, tôi chắc chắn phải thắng!”
“Phong Vương Kết Giới!”
Trương Đạt Dã: “...”
Có cần phải thế không hả?
Bình thường Artoria sẽ dùng Phong Vương Kết Giới lên thanh kiếm của mình. Ngọn gió vây quanh thân kiếm sẽ làm thay đổi tỉ lệ khúc xạ của ánh sáng, khiến không ai thấy rõ hình dáng thật của vũ khí trong tay cô, từ đó ẩn giấu thân phận của cô. Đồng thời, nó cũng có thể khiến cho kẻ địch phán đoán sai lầm độ dài của vũ khí, rơi xuống thế yếu.
Ngoài ra, chiêu này còn có thể bám lên vật chứa để giảm nhỏ lực cản trở và gia tăng tốc độ. Khi phối hợp với kỹ năng cưỡi thì thậm chí có thể làm cho xe máy thông thường bộc phát ra tốc độ sánh ngang bảo khí.
Lúc này Phong Vương Kết Giới bao trùm trên chiếc xe đang chạy đua, xe bong bóng như được mặc vào một tầng áo giáp hình giọt nước, tốc độ đột nhiên tăng lên, nhoáng cái đã đuổi kịp Tom, sau đó đã vượt qua nó.
Tom không cam lòng đuổi theo, Trương Đạt Dã chỉ nhìn thấy cảnh vật trước mắt nhanh chóng lui về phía sau, GR48, GR47, GR46...
Hai người lướt ngang qua từng hòn đảo như một cơn gió, tránh khỏi người đi đường, lướt qua mặt đất không bằng phẳng... May mà bọn họ có thể cưỡi xe bong bóng nhanh hơn xe máy mà vẫn đủ khả năng tránh khỏi các loại chướng ngại vật.
Nếu như phải nói có điểm nào không hoàn hảo thì đó là trái tim Trương Đạt Dã hơi không chịu nổi. Cậu từng ngồi xe gắn máy rồi, nhưng chưa bao giờ ngồi xe gắn máy phiên bản việt dã bao giờ!
Kích thích quá đi mất!
Đã không thể ngăn cản một người một mèo này nữa. Artoria thì sục sôi ý chí chiến đấu, còn Tom đau khổ đuổi kịp, mà việc duy nhất Trương Đạt Dã có thể làm chính là…
“Á á á hức...”
Gào to thì rõ là mất thể diện, nên cậu chỉ có thể cố gắng kìm nén, hy vọng kỹ thuật lái xe của Tom đáng tin cậy, cũng hy vọng chẳng may mình có bị quăng bay ra thì Artoria có thể kịp thời bảo vệ mình.
Không hiểu sao, tình huống này khiến Trương Đạt Dã nhớ tới nguyên tác có Victoria Cindry biển Tây ngã từ sân khấu xuống mà chết và Kuina biển Đông cũng ngã từ thang lầu xuống chết luôn...
Không không không, mình phải trở nên mạnh mẽ, phải làm một thầy Kaido dù có nhảy từ đảo trên trời xuống cũng không bị ngã chết!
Nhưng cũng phải sống sót mới có thể tính đến chuyện ấy. Giờ này phút này cậu chỉ có thể túm chặt lấy thân của xe bong bóng, không cho mình văng ra ngoài.
Cuối cùng vẫn là Tom ngừng lại trước, con mèo nhỏ mệt đến mức sắp hồn lìa khỏi xác, nằm rạp lên tay lái, đầu lưỡi rũ xuống thở phì phò, người đổ đầy mồ hôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.