One Piece: Hệ Thống Siêu Cấp Hãm Hại
Chương 1: Thợ săn giấu mặt
Saiya04
18/05/2016
Giữa đêm, tại một bến cảng, một thuyền hải tặc cờ hiệu Song Phủ (2 cây rìu) neo đậu ở đó.
Hai tên thuyền viên hải tặc đứng gác ở trên thuyền, một tên ngáp ngắn ngáp dài
“Oài… tao với mày gác ở đây, còn tụi nó thì được ngủ sướng phải biết…Oài…”.
Hắn vươn vai làm điệu bộ rất mệt mỏi, nói tiếp: “Hay là mày gác 1 mình đi, tao ngủ một tí, lát ra canh cho mày ngủ?”.
Tên còn lại nhíu mày: “Không được! Mày không biết gần đây xuất hiện lời đồn có một tên sát thủ rất lợi hại chuyên săn đầu hải tặc vào ban đêm à, bởi vì thế nên thuyền trưởng mới gấp đôi nhân lực gác đêm đấy”.
Tên buồn ngủ bễu môi: “Ờ thì gấp đôi, một nhân hai bằng hai”. Nói tới đây hai tên lính gác không khỏi phì cười.
Trong đêm tối, đang lúc hai tên lính gác tán dốc, một bóng dáng vô thanh vô tức vụt qua, nằm ngoài sự cảm nhận của bọn chúng…
Sáng hôm sau, tại phân bộ hải quân Shells Town.
“Đó… Đó… là đầu của thuyền trưởng băng hải tặc Song Phủ, truy nã 11 triệu Beri!” Dân chúng bu lại trước cửa phân bộ hải quân Shells Town chỉ tay vào thủ cấp đang treo lủng lẳng ở đó.
“Xem ra lại là “tác phẩm” của tên đó nữa rồi.” Đại tá Hải quân chi Nhánh số 153 nhìn cái đầu hải tặc treo trước cửa mà lắc đầu thở dài.
“Thưa Đại tá, tên đó là…?” Một tên lính mới hải quân buộc miệng hỏi.
“Hắn lần nào giao nộp đầu hải tặc cũng đều như vậy, danh tính hắn cũng ở kia kìa.” Tên Đại tá trả lời, tay phải chỉ đến tờ giấy có kí hiệu trăng lưỡi liềm trên tường cạnh cái đầu, “Tác phẩm của Trăng Liềm – Get. Phát thưởng tại đây, đến tối ta sẽ lấy” Phía dưới tờ giấy treo một cái bao vải.
Lúc này, ở quán rượu gần đó, một người đang đứng bên ngoài, ánh mắt sắc lạnh, thần sắc nghiêm nghị, chăm chú quan sát sự việc trước cửa phân bộ hải quân.
Người này dáng người thanh mảnh, đôi mắt đen cùng mái tóc đen huyền, dưới mắt là hai đường hằng sâu, mặc áo ba lỗ màu xám và quần short đen, hai cái băng cổ tay màu trắng ở hai tay, trên người mang theo 4 thanh đoản đao (Tanto) mỗi thanh dài 40cm, chỉ có 1 lưỡi, bên hông trái phải mỗi bên dắt 2 thanh. Hắn chính là tác giả của “tác phẩm” đằng kia, Get Trăng Liềm.
Bất quá, hiện tại trong Shells Town, không ai biết diện mạo thật của Get Trăng Liềm nên bản thân hắn cũng khá thoải mái tự do đi lại.
Kì thực, việc Get lựa chọn làm một thợ săn tiền thưởng nhưng lại ẩn đi nhân dạng là có nguyên nhân của hắn đấy.
Bởi vì theo Get, bản thân là một sát thủ, phải biết dấu kín thông tin về mình, như là ngoại hình, khuôn mặt, thói quen,… v.v để người khác biết về mình càng ít càng tốt, bọn họ chỉ cần biết thành tích của mình là được rồi. Như vậy vừa dấu được thân phận để dễ bề hành động, lại vừa tạo cho bản thân một hình tượng thần bí tránh được nhiều người bàn tán, chẳng phải là rất ngầu hay sao!
Nghĩ đến đây, Get vai dựa vào tường, vễnh tai lên lắng nghe những lời bàn tán về hắn trong quán rượu.
“Này, thế tên Get gì gì đó không sợ người ta đến lấy bao tiền đi sao?” Một tên khách trong quán rượu nói với bạn nhậu cùng bàn, tên bạn nhậu tỏ vẻ sợ sệt trả lời “tên Get đó ghê gớm lắm, hôm trước có kẻ lấy bao tiền ở đó, liền ngay lập tức một con dao bay tới chém cụt bàn tay của hắn”.
“Có xạo không đấy?” tên kia hỏi.
Tên bạn nhậu liền trả lời “Nói xạo làm gì!? Trước mặt mấy chục hải quân với hàng trăm dân chúng ai cũng thấy mà. Nghe đâu đến tối lấy tiền xong, hắn (Get) kiểm tra thiếu 1000 Beri, nhà của tên trộm xấu số kia chết không còn một móng.”
“Phụt…!” Nghe tới đây rượu đang trong miệng Get phụt ra hết.
Get thầm cười khổ “Dù biết là miệng thiên hạ 1 đồn mười, 10 đồn trăm nhưng có cần phải nghĩ ra ta tàn nhẫn đến thế không? Vì 1000 Beri lấy mạng cả nhà người khác, bộ ta là Nami à? Ta dù sao cũng chỉ mới chặt tay hù dọa thôi mà”.
Một lúc sau, hải quân đem đầu hải tặc vào trong, đám đông cũng bắt đầu giải tán. Get rời khỏi quán rượu, một đường đi thẳng tới bến cảng “Ừm, hôm nay ăn cá vậy”.
Hai tên thuyền viên hải tặc đứng gác ở trên thuyền, một tên ngáp ngắn ngáp dài
“Oài… tao với mày gác ở đây, còn tụi nó thì được ngủ sướng phải biết…Oài…”.
Hắn vươn vai làm điệu bộ rất mệt mỏi, nói tiếp: “Hay là mày gác 1 mình đi, tao ngủ một tí, lát ra canh cho mày ngủ?”.
Tên còn lại nhíu mày: “Không được! Mày không biết gần đây xuất hiện lời đồn có một tên sát thủ rất lợi hại chuyên săn đầu hải tặc vào ban đêm à, bởi vì thế nên thuyền trưởng mới gấp đôi nhân lực gác đêm đấy”.
Tên buồn ngủ bễu môi: “Ờ thì gấp đôi, một nhân hai bằng hai”. Nói tới đây hai tên lính gác không khỏi phì cười.
Trong đêm tối, đang lúc hai tên lính gác tán dốc, một bóng dáng vô thanh vô tức vụt qua, nằm ngoài sự cảm nhận của bọn chúng…
Sáng hôm sau, tại phân bộ hải quân Shells Town.
“Đó… Đó… là đầu của thuyền trưởng băng hải tặc Song Phủ, truy nã 11 triệu Beri!” Dân chúng bu lại trước cửa phân bộ hải quân Shells Town chỉ tay vào thủ cấp đang treo lủng lẳng ở đó.
“Xem ra lại là “tác phẩm” của tên đó nữa rồi.” Đại tá Hải quân chi Nhánh số 153 nhìn cái đầu hải tặc treo trước cửa mà lắc đầu thở dài.
“Thưa Đại tá, tên đó là…?” Một tên lính mới hải quân buộc miệng hỏi.
“Hắn lần nào giao nộp đầu hải tặc cũng đều như vậy, danh tính hắn cũng ở kia kìa.” Tên Đại tá trả lời, tay phải chỉ đến tờ giấy có kí hiệu trăng lưỡi liềm trên tường cạnh cái đầu, “Tác phẩm của Trăng Liềm – Get. Phát thưởng tại đây, đến tối ta sẽ lấy” Phía dưới tờ giấy treo một cái bao vải.
Lúc này, ở quán rượu gần đó, một người đang đứng bên ngoài, ánh mắt sắc lạnh, thần sắc nghiêm nghị, chăm chú quan sát sự việc trước cửa phân bộ hải quân.
Người này dáng người thanh mảnh, đôi mắt đen cùng mái tóc đen huyền, dưới mắt là hai đường hằng sâu, mặc áo ba lỗ màu xám và quần short đen, hai cái băng cổ tay màu trắng ở hai tay, trên người mang theo 4 thanh đoản đao (Tanto) mỗi thanh dài 40cm, chỉ có 1 lưỡi, bên hông trái phải mỗi bên dắt 2 thanh. Hắn chính là tác giả của “tác phẩm” đằng kia, Get Trăng Liềm.
Bất quá, hiện tại trong Shells Town, không ai biết diện mạo thật của Get Trăng Liềm nên bản thân hắn cũng khá thoải mái tự do đi lại.
Kì thực, việc Get lựa chọn làm một thợ săn tiền thưởng nhưng lại ẩn đi nhân dạng là có nguyên nhân của hắn đấy.
Bởi vì theo Get, bản thân là một sát thủ, phải biết dấu kín thông tin về mình, như là ngoại hình, khuôn mặt, thói quen,… v.v để người khác biết về mình càng ít càng tốt, bọn họ chỉ cần biết thành tích của mình là được rồi. Như vậy vừa dấu được thân phận để dễ bề hành động, lại vừa tạo cho bản thân một hình tượng thần bí tránh được nhiều người bàn tán, chẳng phải là rất ngầu hay sao!
Nghĩ đến đây, Get vai dựa vào tường, vễnh tai lên lắng nghe những lời bàn tán về hắn trong quán rượu.
“Này, thế tên Get gì gì đó không sợ người ta đến lấy bao tiền đi sao?” Một tên khách trong quán rượu nói với bạn nhậu cùng bàn, tên bạn nhậu tỏ vẻ sợ sệt trả lời “tên Get đó ghê gớm lắm, hôm trước có kẻ lấy bao tiền ở đó, liền ngay lập tức một con dao bay tới chém cụt bàn tay của hắn”.
“Có xạo không đấy?” tên kia hỏi.
Tên bạn nhậu liền trả lời “Nói xạo làm gì!? Trước mặt mấy chục hải quân với hàng trăm dân chúng ai cũng thấy mà. Nghe đâu đến tối lấy tiền xong, hắn (Get) kiểm tra thiếu 1000 Beri, nhà của tên trộm xấu số kia chết không còn một móng.”
“Phụt…!” Nghe tới đây rượu đang trong miệng Get phụt ra hết.
Get thầm cười khổ “Dù biết là miệng thiên hạ 1 đồn mười, 10 đồn trăm nhưng có cần phải nghĩ ra ta tàn nhẫn đến thế không? Vì 1000 Beri lấy mạng cả nhà người khác, bộ ta là Nami à? Ta dù sao cũng chỉ mới chặt tay hù dọa thôi mà”.
Một lúc sau, hải quân đem đầu hải tặc vào trong, đám đông cũng bắt đầu giải tán. Get rời khỏi quán rượu, một đường đi thẳng tới bến cảng “Ừm, hôm nay ăn cá vậy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.