Chương 1: Địa Phủ
Tg Nhị
07/03/2022
-Yo, welcome linh hồn mới tiếng vào địa phủ. Ngươi tên gì?
Dạ Thiên nhìn hắc bạch vô thường trước mắt mà há hốc môn. Người ta bảo hắc bạch vô thường, một trắng một đen, cực kỳ đáng sợ, là cự đầu của địa phủ, nhưng hai vị trước mắt này làm sao mà có cảm giác như thư sinh đối ẩm.
Xin tự giới thiệu, hắn là Dạ Thiên, là người địa cầu. Vô duyên vô cớ đi vào giấc ngủ ngàn thu, đến lý do thì chính hắn cũng không biết vì sao. Tới khi mở mắt lần nữa thì hắn đã ở địa phủ, phía sau là một cánh cổng bằng xương trắng, bên trên cửa khắc chằng chịt đầu lâu người, thậm chí có tiếng kẽo kẹt như có thứ gì đó đang rúc trong xương. Mắt nhìn về phía trước lại là một con đường thẳng kéo dài vô tận, hai bên đường là những đốm lửa ma trơi nhỏ, lẻ loi chiếu sáng ở trong không gian đen kịt mờ ảo này.
Ngoài hắn, trên con đường này còn có một tên âm sai, nhận ra hắn là âm sai vì đồng phục hắn đang mặt cùng với âm khí tỏa ra từ khắp người.
Hắn đang cùng tên âm sai này đi đến một nơi mà chính hắn cũng không biết đó là nơi nào.
Tới khi cả hai bước qua một cánh cửa đen thì mới thấy hai người một trắng một đen đang ngồi uống trà, tự xưng mình là hắc bạch vô thường.
Có điều kỳ quái là hai con quỷ tự xưng hắc bạch vô thường kia lại không giống như mọi người tưởng tượng. Không có cảm giác đáng sợ, không có âm u quỷ dị, chỉ là hai thư sinh mặc đồ đen trắng, với khuôn mặt trắng nõn, sắt cạnh rõ ràng, đẹp trai gắp chục lần tài tử Hollywood.
-Ta là Dạ Thiên, ra mắt hai vị đại nhân.
Dạ Thiên cúi đầu, vái hai người rồi tự mình giới thiệu. Nói thật hắn là người hiện đại, mấy cái lễ tiết này hắn không biết gì, chỉ là người ta hay nói, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Thấy hai người này áo quần cổ trang, thế nên hắn cũng ăn theo mấy phim truyền hình Trung Quốc, chào hỏi.
-Hahaha linh hồn mới này?… thật sự thú vị.
Hắc vô thường cười lớn khi thấy hành động chào hỏi của Dạ Thiên.
-Dạ Thiên phải không? Để ta xem cuộc đời và kiếp số của ngươi…
Bạch vô thường cười một tiếng rồi trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một cuốn sách màu đen. Dạ Thiên thấy quyển sách này thì hơi ngạc nhiên, sách này khá dày nhưng lại không có trang giấy, lúc này Bạch vô thường không lật sách mà chỉ nhìn vào cuốn sách, sau đó nhíu chặt lông mày, hai mắt trừng lớn như muốn rớt ra ngoài.
-Sao thế? Có vấn đề gì sao?
Hắc vô thường thấy biểu hiện của Bạch vô thường thì ngạc nhiên hỏi. Bọn hắn làm cùng nhau công việc này đã qua không biết bao nhiêu năm tháng, hắn chưa thấy biểu hiện như vậy từ đồng liêu của mình.
-Tự mình xem đi!
Bạch vô thường mày nhíu chặt nói, rồi đẩy cuốn sách đen qua cho Hắc Vô thường.
Hắc vô thường nhận lấy cuốn sách, cũng không hỏi thêm mà nhìn vào trong, sau đó thì biểu hiện trên mặt hắn càng lố hơn, hắn mắt trợn to, miệng há ra, cơ mặt có chút co rút lại. Hắn nhìn Bạch vô thường hỏi.
-Cái quỷ thì thế này? Cuốn sách này bị hỏng rồi hả?
-Hỏng? Đây là sách địa phủ chứ phải máy móc gì mà hỏng? Việc này không bình thường, đi, chúng ta cần gặp Diêm Vương.
Dưới sự kinh ngạc của Dạ Thiên, hai thân ảnh đang ngồi trên ghế bỗng nhiên biến mất. Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, luống cuống không biết làm gì. Trong lòng kỳ quái mắng.
-Cái quái gì thế! Tự nhiên đưa ra đến đây, rồi cho đứng chờ vậy thôi hả? Vừa rồi có vẻ như là chuyện có liên quan đến mình, hy vọng mọi điều vẫn tốt, nếu không là mình xong luôn.
Dạ Thiên nhìn quanh một vòng, cũng không dám đi loạn. Dù sao đây là địa phủ, với lại chỗ của hắc bạch vô thường, loạn xong, hậu quả chắc chắn là xui xẻo.
Đứng đó một lúc lâu, hắn không thấy ai trở lại, hai chân bắt đầu mỏi nhừ, linh hồn mà cảm thấy mỏi, thật là quái. Hắn cũng không chút lo lắng mà ngồi xuống tại chỗ. Thế mà vừa ngồi xuống thì đã qua mấy canh giờ. Mệt mỏi vì chờ đợi, hắn gục tại chỗ, ngủ luôn.
-Yo, yo nhanh tĩnh lại!
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên tai của hắn truyền đến một giọng nói. Hắn vừa mở mắt thì giật bắn mình, một khuôn mặt to lớn, uy nghiêm đang áp sát khá gần hắn.
Hắn ngã ngửa ra sau, sau đó từ từ mò dậy mới nhìn rõ người này. Một người vóc dáng cao lớn, bụng lớn, tuổi trung niên, mặt đầy vẻ uy nghiêm, đang mặc quan phục nhìn hắn.
-Ngươi là Dạ Thiên đúng không? Đi theo ta!
Dạ Thiên chưa kịp lấy lại tinh thần thì người kia đã nói lớn, sau đó quay người rãi bước rời đi.
Thấy thế, Dạ Thiên cũng không dám thất lễ, vội theo sau. Không theo thì làm gì, đây là địa phủ, nhà người ta, ngươi không theo ý người ta, muốn bị xử hay sao?
Dạ Thiên cái gì cũng không biết, nhưng rất biết thức thời. Biết mình là ai, biết nên làm gì để tránh người ghét bỏ.
Không biết đi qua bao nhiêu cánh cửa, bao nhiêu kỳ quái khu vực, cả hai dừng lại trước một cây cầu đá dài không có điểm đến.
Vì sao không có điểm đến là vì cây cầu đá này hai bên là vực thẳm, cuối cầu là một vòng xoáy vô hình như trong các phim viễn tưởng.
-Đi đi, đó là nơi ngươi cần đến. Đi vào trong đó, ngươi sẽ được một cuộc sống mới. Đừng hỏi, vì ta cũng không biết gì cả, chỉ làm theo lệnh.
Trung niên quay đầu nói với Dạ Thiên, sau đó tránh sang một bên chắp tay mà đứng. Mở ra một con đường, ý bảo Dạ Thiên tiến vào vòng xoáy.
Da Thiên lúc này lòng hiếu kỳ trổi lên, định mở miệng hỏi nhưng thấy trung niên kia hai mắt uy hiểm, càng có vẻ không thể làm trái, hắn đành cười khổ, lắc đầu, đi ngang qua vị trung niên kia, hướng về vòng xoáy.
Đúng lúc hắn đến giữa cầu, ba loại kỳ quái ánh sáng từ dưới vực thẳm bắn thẳng lên với tốc độ cực nhanh, tiến vào thân thể Dạ Thiên. Hắn rùng mình một cái, đừng chân, gãi gãi đầu nhìn quanh, thấy không có gì kỳ quái liền tiếp tục đi, cuối cùng tiến vào trong vòng xoáy.
Đúng lúc Dạ Thiên tiến vào vòng xoáy, hai thân ảnh một trắng một đen xuất hiện bên cạnh trung niên.
-Diêm Vương đại nhân, vậy có ổn không?
Hai thân ảnh vừa xuất hiện chính là Hắc Bạch vô thường. Người vừa lên tiếng chính là Bạch vô thường.
-Ổn? Ngươi hỏi ta? Ta hỏi ai đây. Dưới thiên đạo, mọi việc đều có định số. Số mệnh của người này, địa phủ không thể tự mình quyết định. Hắn là người được chọn, chúng ta chỉ cần làm theo lệnh.
Trung niên này lại là Diêm Vương, thật sự khó tin khi Diêm Vương lại tự mình dẫn linh hồn đi đầu thai, điều này chưa bao giờ xảy ra.
-Vừa rồi, ba luồng ánh sáng kia là gì?
Hắc vô thường bên cạnh khó hiểu hỏi.
-Là món quà của ....
Dạ Thiên nhìn hắc bạch vô thường trước mắt mà há hốc môn. Người ta bảo hắc bạch vô thường, một trắng một đen, cực kỳ đáng sợ, là cự đầu của địa phủ, nhưng hai vị trước mắt này làm sao mà có cảm giác như thư sinh đối ẩm.
Xin tự giới thiệu, hắn là Dạ Thiên, là người địa cầu. Vô duyên vô cớ đi vào giấc ngủ ngàn thu, đến lý do thì chính hắn cũng không biết vì sao. Tới khi mở mắt lần nữa thì hắn đã ở địa phủ, phía sau là một cánh cổng bằng xương trắng, bên trên cửa khắc chằng chịt đầu lâu người, thậm chí có tiếng kẽo kẹt như có thứ gì đó đang rúc trong xương. Mắt nhìn về phía trước lại là một con đường thẳng kéo dài vô tận, hai bên đường là những đốm lửa ma trơi nhỏ, lẻ loi chiếu sáng ở trong không gian đen kịt mờ ảo này.
Ngoài hắn, trên con đường này còn có một tên âm sai, nhận ra hắn là âm sai vì đồng phục hắn đang mặt cùng với âm khí tỏa ra từ khắp người.
Hắn đang cùng tên âm sai này đi đến một nơi mà chính hắn cũng không biết đó là nơi nào.
Tới khi cả hai bước qua một cánh cửa đen thì mới thấy hai người một trắng một đen đang ngồi uống trà, tự xưng mình là hắc bạch vô thường.
Có điều kỳ quái là hai con quỷ tự xưng hắc bạch vô thường kia lại không giống như mọi người tưởng tượng. Không có cảm giác đáng sợ, không có âm u quỷ dị, chỉ là hai thư sinh mặc đồ đen trắng, với khuôn mặt trắng nõn, sắt cạnh rõ ràng, đẹp trai gắp chục lần tài tử Hollywood.
-Ta là Dạ Thiên, ra mắt hai vị đại nhân.
Dạ Thiên cúi đầu, vái hai người rồi tự mình giới thiệu. Nói thật hắn là người hiện đại, mấy cái lễ tiết này hắn không biết gì, chỉ là người ta hay nói, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Thấy hai người này áo quần cổ trang, thế nên hắn cũng ăn theo mấy phim truyền hình Trung Quốc, chào hỏi.
-Hahaha linh hồn mới này?… thật sự thú vị.
Hắc vô thường cười lớn khi thấy hành động chào hỏi của Dạ Thiên.
-Dạ Thiên phải không? Để ta xem cuộc đời và kiếp số của ngươi…
Bạch vô thường cười một tiếng rồi trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một cuốn sách màu đen. Dạ Thiên thấy quyển sách này thì hơi ngạc nhiên, sách này khá dày nhưng lại không có trang giấy, lúc này Bạch vô thường không lật sách mà chỉ nhìn vào cuốn sách, sau đó nhíu chặt lông mày, hai mắt trừng lớn như muốn rớt ra ngoài.
-Sao thế? Có vấn đề gì sao?
Hắc vô thường thấy biểu hiện của Bạch vô thường thì ngạc nhiên hỏi. Bọn hắn làm cùng nhau công việc này đã qua không biết bao nhiêu năm tháng, hắn chưa thấy biểu hiện như vậy từ đồng liêu của mình.
-Tự mình xem đi!
Bạch vô thường mày nhíu chặt nói, rồi đẩy cuốn sách đen qua cho Hắc Vô thường.
Hắc vô thường nhận lấy cuốn sách, cũng không hỏi thêm mà nhìn vào trong, sau đó thì biểu hiện trên mặt hắn càng lố hơn, hắn mắt trợn to, miệng há ra, cơ mặt có chút co rút lại. Hắn nhìn Bạch vô thường hỏi.
-Cái quỷ thì thế này? Cuốn sách này bị hỏng rồi hả?
-Hỏng? Đây là sách địa phủ chứ phải máy móc gì mà hỏng? Việc này không bình thường, đi, chúng ta cần gặp Diêm Vương.
Dưới sự kinh ngạc của Dạ Thiên, hai thân ảnh đang ngồi trên ghế bỗng nhiên biến mất. Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, luống cuống không biết làm gì. Trong lòng kỳ quái mắng.
-Cái quái gì thế! Tự nhiên đưa ra đến đây, rồi cho đứng chờ vậy thôi hả? Vừa rồi có vẻ như là chuyện có liên quan đến mình, hy vọng mọi điều vẫn tốt, nếu không là mình xong luôn.
Dạ Thiên nhìn quanh một vòng, cũng không dám đi loạn. Dù sao đây là địa phủ, với lại chỗ của hắc bạch vô thường, loạn xong, hậu quả chắc chắn là xui xẻo.
Đứng đó một lúc lâu, hắn không thấy ai trở lại, hai chân bắt đầu mỏi nhừ, linh hồn mà cảm thấy mỏi, thật là quái. Hắn cũng không chút lo lắng mà ngồi xuống tại chỗ. Thế mà vừa ngồi xuống thì đã qua mấy canh giờ. Mệt mỏi vì chờ đợi, hắn gục tại chỗ, ngủ luôn.
-Yo, yo nhanh tĩnh lại!
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên tai của hắn truyền đến một giọng nói. Hắn vừa mở mắt thì giật bắn mình, một khuôn mặt to lớn, uy nghiêm đang áp sát khá gần hắn.
Hắn ngã ngửa ra sau, sau đó từ từ mò dậy mới nhìn rõ người này. Một người vóc dáng cao lớn, bụng lớn, tuổi trung niên, mặt đầy vẻ uy nghiêm, đang mặc quan phục nhìn hắn.
-Ngươi là Dạ Thiên đúng không? Đi theo ta!
Dạ Thiên chưa kịp lấy lại tinh thần thì người kia đã nói lớn, sau đó quay người rãi bước rời đi.
Thấy thế, Dạ Thiên cũng không dám thất lễ, vội theo sau. Không theo thì làm gì, đây là địa phủ, nhà người ta, ngươi không theo ý người ta, muốn bị xử hay sao?
Dạ Thiên cái gì cũng không biết, nhưng rất biết thức thời. Biết mình là ai, biết nên làm gì để tránh người ghét bỏ.
Không biết đi qua bao nhiêu cánh cửa, bao nhiêu kỳ quái khu vực, cả hai dừng lại trước một cây cầu đá dài không có điểm đến.
Vì sao không có điểm đến là vì cây cầu đá này hai bên là vực thẳm, cuối cầu là một vòng xoáy vô hình như trong các phim viễn tưởng.
-Đi đi, đó là nơi ngươi cần đến. Đi vào trong đó, ngươi sẽ được một cuộc sống mới. Đừng hỏi, vì ta cũng không biết gì cả, chỉ làm theo lệnh.
Trung niên quay đầu nói với Dạ Thiên, sau đó tránh sang một bên chắp tay mà đứng. Mở ra một con đường, ý bảo Dạ Thiên tiến vào vòng xoáy.
Da Thiên lúc này lòng hiếu kỳ trổi lên, định mở miệng hỏi nhưng thấy trung niên kia hai mắt uy hiểm, càng có vẻ không thể làm trái, hắn đành cười khổ, lắc đầu, đi ngang qua vị trung niên kia, hướng về vòng xoáy.
Đúng lúc hắn đến giữa cầu, ba loại kỳ quái ánh sáng từ dưới vực thẳm bắn thẳng lên với tốc độ cực nhanh, tiến vào thân thể Dạ Thiên. Hắn rùng mình một cái, đừng chân, gãi gãi đầu nhìn quanh, thấy không có gì kỳ quái liền tiếp tục đi, cuối cùng tiến vào trong vòng xoáy.
Đúng lúc Dạ Thiên tiến vào vòng xoáy, hai thân ảnh một trắng một đen xuất hiện bên cạnh trung niên.
-Diêm Vương đại nhân, vậy có ổn không?
Hai thân ảnh vừa xuất hiện chính là Hắc Bạch vô thường. Người vừa lên tiếng chính là Bạch vô thường.
-Ổn? Ngươi hỏi ta? Ta hỏi ai đây. Dưới thiên đạo, mọi việc đều có định số. Số mệnh của người này, địa phủ không thể tự mình quyết định. Hắn là người được chọn, chúng ta chỉ cần làm theo lệnh.
Trung niên này lại là Diêm Vương, thật sự khó tin khi Diêm Vương lại tự mình dẫn linh hồn đi đầu thai, điều này chưa bao giờ xảy ra.
-Vừa rồi, ba luồng ánh sáng kia là gì?
Hắc vô thường bên cạnh khó hiểu hỏi.
-Là món quà của ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.