Chương 13: Cái đồ Hãm cành cạch này!
Lan Mii
13/10/2022
Tiếng sư tử hống đã có tác dụng, Vũ buông tôi ra, tròng mắt màu đen tuyền ấy càng thêm sâu thăm thẳm... tới mức tôi không thể nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì.
"Nếu anh không buông ra thì em định làm gì anh?"
"Còn phải hỏi? Kẻ ăn tạp như anh xứng đáng bị combat một trận nên thân!"
Vẫn giữ giọng điệu đó, tôi gân cổ lên đáp trả cực gắt.
"Anh là cái loại cần đánh thì phải đánh, đánh chết mới hả! Anh cũng biết khả năng đánh đấm của tôi rồi đấy, đứa nào đụng chạm đến tôi, tôi cho đứa đấy răng rơi đầy đất. Tốt nhất anh đừng chọc tôi điên lên! Tôi mà nóng máu thì không biết ngày mai anh còn răng để nhai cơm nữa đâu!"
Nghe mấy lời tràn ngập tính khiêu khích của tôi, Vũ đứng dậy. Lời tôi nói là thật, không có câu nào là tôi nói quá. Anh ta ngồi lên cái ghế mình vừa đá lăn lóc ở trên sàn, bình tĩnh nhìn tôi:
"Được như em nói anh không động vào em nữa, hài lòng chưa?"
Tôi mau chóng ngồi dậy, đi nhanh ra mở toang cửa phòng, làm động tác tiễn khách.
"Cửa phòng tôi mở, không có nghĩa là anh được phép vào. Mời anh về phòng cho, đừng để tôi phải dùng bạo lực để giải quyết. Sẽ thật không hay cho gương mặt hái ra tiền đó bị sứt mẻ vài chỗ dễ nhìn thấy nhất đâu."
Hiển nhiên sau câu nói đe dọa của tôi Vũ về phòng... Không phải gã sợ tôi, chẳng qua gã tiếc cái mặt tiền nên mới nhấc mông bỏ đi.
Con người nên biết sợ, không biết sợ mới là đồ ương ngạnh khó bảo.
"Lần sau nhớ gõ cửa phòng nhá! Chỗ riêng tư không phải thích vào là vào." Tôi nói với theo bóng lưng bỏ đi của Vũ. Anh ta đóng sầm cửa, im như thóc không thèm đáp lại lời tôi.
Cũng tốt thôi, ai bảo anh ta quá đáng với tôi trước làm gì. Nghĩ mình là anh thì có quyền chỉ tay năm ngón với tôi hả? Cứ ở đó mà mơ tiếp đi nha!
Một pha xử lý hết sức cồng kềnh làm tôi khàn hết cổ họng! Nhưng không sao, miễn là nó đem lại hiệu quả tốt là được rồi.
Cái đồ hãm cành cạch này! Cho no đòn vài lần mới chừa cái tính trăng hoa. Đến bông hoa là em gái của mình cũng dám ngắt thì mọi người phải hiểu gã đổ đốn đến mức nào rồi đấy.
.........
Những ngày sau đó anh em chúng tôi hễ cứ chạm mắt là lạnh mặt nhìn nhau. Bố Sơn từ dưới quê về nhìn thấy anh em trong nhà không hòa thuận, liên tục gặng hỏi từng đứa một cho ra nhẽ.
Không khí trên bàn ăn mới đầu ngày đã hết sức nặng nề, tôi hờ hững nhai cơm, Vũ đen mặt hơn bữa nào cũng đứng dậy trước. Để tránh sự truy hỏi gắt gao từ ông bố quốc dân, tôi lùa cơm thật nhanh rồi phi lên phòng.
Vừa và xong miếng cơm cuối cùng, cơm hẵng còn mắc ngang ở cổ họng chưa trôi xuống hết, bố nghiêm khắc hỏi:
"Hai đứa đang xảy ra mâu thuẫn gì mà bố không được biết hả con?"
"Không có gì đâu bố, bố muốn biết chi tiết thì hỏi anh Vũ là rõ nhất. Con có việc bận con xin phép lên phòng giải quyết." Tôi vừa uống hớp nước canh vừa trả lời lấy lệ, cuống quýt chạy lên phòng.
"Không dọn cơm rửa bát cho bố à?"
"Bố cứ để đấy lát con xuống dọn sau." Tôi nói từ trên gác vọng xuống.
"Hai cái đứa này... đến thời kỳ nổi loạn à? Tuổi dậy thì qua lâu rồi sao mà cư xử như trẻ trâu thế?" Tay dọn bát đũa trong khi miệng bố lèm bèm liên hồi.
Này bố, con nghe thấy hết rồi đấy nhá!
Tôi đi đi lại lại trong phòng, quái, sao cứ thấy bực mình thế nhở? Rõ ràng người sai trước là Vũ, anh ta cư xử như thể tôi mắc tội lớn lắm ý.
Bảo tôi nhận sai trước á? Đừng có hòng! Một gã chầy bửa như Vũ tôi còn chưa đập trận nào là may đấy. Lại còn ra vẻ mình hờn dỗi với cả thế giới, thế là thế nào?
Aisss chết tiệt! Phải đi ra ngoài giải tỏa đầu óc mới được, không thì đầu óc tôi nổ tung mất.
Nghĩ là làm, tôi mở điện thoại gọi bạn trai và bạn thân của mình đi uống nước.
Xuống đến cầu thang lại chạm mặt gã Vũ đáng ghét. Gã lườm nguýt tôi rồi quay lưng đi trước, còn tôi dĩ nhiên không chịu kém cạnh làm động tác đấm đá sau lưng gã.
"E hèm!" Bố tôi hắng giọng ở phía sau khiến tôi giật nảy mình. Chết, làm chuyện xấu bị bố bắt gặp tại trận.
"Bố! Con xin phép ra ngoài ạ!" Tôi hê hê cười chữa ngượng.
"Trưa nhớ về sớm ăn cơm đấy." Bố không nói gì nhiều, chỉ dặn tôi đúng một câu.
"Vâng con biết rồi ạ!"
Tôi cài chốt đóng cổng cẩn thận, chạy ra đầu ngõ đợi Giang đến chở mình đi.
Ra đến nơi tôi thấy Giang đợi sẵn ở đó từ lúc nào cũng không rõ.
"Cậu đến sớm vậy?"
"Cậu gọi mình liền phi xe tới đây luôn. À đúng rồi, nãy mình có gặp anh trai cậu. Xe ô tô không hạ cửa kính nên nhìn anh ấy trông hơi đáng sợ thế nào ấy."
"Kệ anh ta đi, đến tuổi tiền mãn kinh nó thế đấy." Tôi không cho là nghiêm trọng, cầm mũ bảo hiểm đội lên đầu.
"Tặng cậu này!" Trước khi lên xe, Giang đưa cho tôi một hộp ô mai mơ.
"Nếu anh không buông ra thì em định làm gì anh?"
"Còn phải hỏi? Kẻ ăn tạp như anh xứng đáng bị combat một trận nên thân!"
Vẫn giữ giọng điệu đó, tôi gân cổ lên đáp trả cực gắt.
"Anh là cái loại cần đánh thì phải đánh, đánh chết mới hả! Anh cũng biết khả năng đánh đấm của tôi rồi đấy, đứa nào đụng chạm đến tôi, tôi cho đứa đấy răng rơi đầy đất. Tốt nhất anh đừng chọc tôi điên lên! Tôi mà nóng máu thì không biết ngày mai anh còn răng để nhai cơm nữa đâu!"
Nghe mấy lời tràn ngập tính khiêu khích của tôi, Vũ đứng dậy. Lời tôi nói là thật, không có câu nào là tôi nói quá. Anh ta ngồi lên cái ghế mình vừa đá lăn lóc ở trên sàn, bình tĩnh nhìn tôi:
"Được như em nói anh không động vào em nữa, hài lòng chưa?"
Tôi mau chóng ngồi dậy, đi nhanh ra mở toang cửa phòng, làm động tác tiễn khách.
"Cửa phòng tôi mở, không có nghĩa là anh được phép vào. Mời anh về phòng cho, đừng để tôi phải dùng bạo lực để giải quyết. Sẽ thật không hay cho gương mặt hái ra tiền đó bị sứt mẻ vài chỗ dễ nhìn thấy nhất đâu."
Hiển nhiên sau câu nói đe dọa của tôi Vũ về phòng... Không phải gã sợ tôi, chẳng qua gã tiếc cái mặt tiền nên mới nhấc mông bỏ đi.
Con người nên biết sợ, không biết sợ mới là đồ ương ngạnh khó bảo.
"Lần sau nhớ gõ cửa phòng nhá! Chỗ riêng tư không phải thích vào là vào." Tôi nói với theo bóng lưng bỏ đi của Vũ. Anh ta đóng sầm cửa, im như thóc không thèm đáp lại lời tôi.
Cũng tốt thôi, ai bảo anh ta quá đáng với tôi trước làm gì. Nghĩ mình là anh thì có quyền chỉ tay năm ngón với tôi hả? Cứ ở đó mà mơ tiếp đi nha!
Một pha xử lý hết sức cồng kềnh làm tôi khàn hết cổ họng! Nhưng không sao, miễn là nó đem lại hiệu quả tốt là được rồi.
Cái đồ hãm cành cạch này! Cho no đòn vài lần mới chừa cái tính trăng hoa. Đến bông hoa là em gái của mình cũng dám ngắt thì mọi người phải hiểu gã đổ đốn đến mức nào rồi đấy.
.........
Những ngày sau đó anh em chúng tôi hễ cứ chạm mắt là lạnh mặt nhìn nhau. Bố Sơn từ dưới quê về nhìn thấy anh em trong nhà không hòa thuận, liên tục gặng hỏi từng đứa một cho ra nhẽ.
Không khí trên bàn ăn mới đầu ngày đã hết sức nặng nề, tôi hờ hững nhai cơm, Vũ đen mặt hơn bữa nào cũng đứng dậy trước. Để tránh sự truy hỏi gắt gao từ ông bố quốc dân, tôi lùa cơm thật nhanh rồi phi lên phòng.
Vừa và xong miếng cơm cuối cùng, cơm hẵng còn mắc ngang ở cổ họng chưa trôi xuống hết, bố nghiêm khắc hỏi:
"Hai đứa đang xảy ra mâu thuẫn gì mà bố không được biết hả con?"
"Không có gì đâu bố, bố muốn biết chi tiết thì hỏi anh Vũ là rõ nhất. Con có việc bận con xin phép lên phòng giải quyết." Tôi vừa uống hớp nước canh vừa trả lời lấy lệ, cuống quýt chạy lên phòng.
"Không dọn cơm rửa bát cho bố à?"
"Bố cứ để đấy lát con xuống dọn sau." Tôi nói từ trên gác vọng xuống.
"Hai cái đứa này... đến thời kỳ nổi loạn à? Tuổi dậy thì qua lâu rồi sao mà cư xử như trẻ trâu thế?" Tay dọn bát đũa trong khi miệng bố lèm bèm liên hồi.
Này bố, con nghe thấy hết rồi đấy nhá!
Tôi đi đi lại lại trong phòng, quái, sao cứ thấy bực mình thế nhở? Rõ ràng người sai trước là Vũ, anh ta cư xử như thể tôi mắc tội lớn lắm ý.
Bảo tôi nhận sai trước á? Đừng có hòng! Một gã chầy bửa như Vũ tôi còn chưa đập trận nào là may đấy. Lại còn ra vẻ mình hờn dỗi với cả thế giới, thế là thế nào?
Aisss chết tiệt! Phải đi ra ngoài giải tỏa đầu óc mới được, không thì đầu óc tôi nổ tung mất.
Nghĩ là làm, tôi mở điện thoại gọi bạn trai và bạn thân của mình đi uống nước.
Xuống đến cầu thang lại chạm mặt gã Vũ đáng ghét. Gã lườm nguýt tôi rồi quay lưng đi trước, còn tôi dĩ nhiên không chịu kém cạnh làm động tác đấm đá sau lưng gã.
"E hèm!" Bố tôi hắng giọng ở phía sau khiến tôi giật nảy mình. Chết, làm chuyện xấu bị bố bắt gặp tại trận.
"Bố! Con xin phép ra ngoài ạ!" Tôi hê hê cười chữa ngượng.
"Trưa nhớ về sớm ăn cơm đấy." Bố không nói gì nhiều, chỉ dặn tôi đúng một câu.
"Vâng con biết rồi ạ!"
Tôi cài chốt đóng cổng cẩn thận, chạy ra đầu ngõ đợi Giang đến chở mình đi.
Ra đến nơi tôi thấy Giang đợi sẵn ở đó từ lúc nào cũng không rõ.
"Cậu đến sớm vậy?"
"Cậu gọi mình liền phi xe tới đây luôn. À đúng rồi, nãy mình có gặp anh trai cậu. Xe ô tô không hạ cửa kính nên nhìn anh ấy trông hơi đáng sợ thế nào ấy."
"Kệ anh ta đi, đến tuổi tiền mãn kinh nó thế đấy." Tôi không cho là nghiêm trọng, cầm mũ bảo hiểm đội lên đầu.
"Tặng cậu này!" Trước khi lên xe, Giang đưa cho tôi một hộp ô mai mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.