Chương 3: Cứ thấy tomboy trồng cây chuối là tới công chuyện liền
Lan Mii
13/10/2022
Một tình huống hết sức ối dồi ôi!
Tôi ngẩn ngơ nhìn con gà kêu 'éc éc' bị buộc chân nằm ở trên sân. Thương em! Thằng Sở Khanh không biết trân trọng em thì còn chị đây, hãy đến đây và sà vào vòng tay ấm áp của chị. Chị hứa sẽ biến em thành mĩ vị nhân gian ngon nhất trần đời!
Con gà thôi không giãy dụa, mang tiếng có cánh nhưng không biết bay xem chừng sau cú rơi cắm thẳng đầu xuống đất, nó đã lâm vào trạng thái ngất lâm sàng. Tôi cầm nó lên lòng thầm nhủ sẽ thưởng thức nó một cách ngon miệng nhất có thể. Nên chế biến thành món gì đây nhỉ?
Gà luộc rắc lá chanh? Ấy ăn nhiều rồi, hơi ngán.
Gà rang muối? Ăn quá thường xuyên rồi.
Hay là gà hầm thuốc bắc? Tôi lắc đầu, đắng lắm, tôi ghét ăn đắng.
Lẩu gà? Mình hai bố con không ăn hết cái nồi lẩu to tướng ấy được.
Sau một hồi suy đi tính lại, tôi quyết định bữa trưa ngày đó làm món gỏi gà xé sợi ngon nhức nách, phần nhiều còn lại để dành nấu phở và hầm cháo.
Đó, những điều kể trên đây là lần vào năm tôi 14 tuổi. Và còn nhiều lần sau ông ngoại gửi quà quê cũng không khác biệt là bao. Lễ tết gã lại càng sợ hơn, vừa nhìn thấy bố Sơn bê mâm cúng vào đêm 30 Tết là trốn biệt vào phòng riêng, khóa trái cửa, ai gọi cũng không thèm trả lời...
Ăn cơm chung cả người sợ sệt nhấp nhổm không yên, gã luôn mồm bảo với tôi:
"Mày bưng đĩa con dở người kia ra chỗ khác cho anh! Mùng Một Tết anh mày bị đói là mất giông cả năm đấy biết không?"
Tôi cười khinh bỉ nhìn gã, anh nhịn đi cho nhanh!
Tôi không hiểu vì sao gã lại sợ gà đến như vậy. Hỏi bố Sơn, bố chỉ tủm tỉm cười không đáp.
Bố không nói thì để con tự suy đoán... hồi bé gã bị gà mổ hay bị bệnh kín khó nói? Mà gã là bác sĩ, sao bị bệnh nhỉ? Ôi thật là khó tin!
Từ đấy tôi cứ lợi dụng điểm yếu của gã để đòi nợ và quyền lợi cho bản thân, nhưng cách này dùng thường xuyên mãi thành vô tác dụng.
Không phải lúc nào cũng gọi ship chân gà xả tắc đem dọa gã là cách hay.
Cứ thấy tôi gọi ship bố lại hỏi cặn kẽ ra ngô ra khoai bằng được mới thôi. Bố Sơn tinh lắm, chỉ cần tôi nói dối nửa lời là bố biết ngay. Không có gì là không thể qua cặp mắt tinh tường của bố.
Hơn nữa đang giữa đêm hôm ai lại vô tội vạ đi gọi ship, người ta còn phải ngủ nghê nữa có đúng không?
Gã vẫn cao tay hơn, tay nắm đằng chuôi. Hết dọa nói tôi bỏ học đi chơi game la cà quán xá với thằng Khôi, hết lại dọa tôi lén bố đi kiếm tiền. Bố biết bố sẽ buồn và suy nghĩ, tôi không muốn bố già cả phải nghĩ ngợi nhiều cho con cái.
Rốt cục, sau bảy bảy bốn mươi chín lần bị gã bày trò thúc ép, tôi giương cờ trắng ra đầu hàng.
Tôi tức lắm nhưng không làm gì được gã. Ai dà thường thôi! Hảo hán mười năm trả thù vẫn không muộn mà lo gì.
"Mọi chuyện là như thế đấy." Tôi nhún vai, tự rót cho mình một cốc nước uống cho đỡ khô cổ.
"Ghê chưa? Ghê chưa? Trông mày máu thế vẫn để thua á?"
"Ờ thôi không nói nữa, ăn nhanh đi đồ ăn sắp nguội cả rồi." Tôi lấp liếm. Chuyện tôi thua gã là một sự nhục nhã lớn nhất trong đời tôi, nể bố Sơn nên tôi chưa cho gã ăn một cú đấm boxing nào đó nhá.
.........
Tôi đang bận trồng cây chuối trên cái giường thân yêu của mình, bố Sơn gõ cửa đi vào. Trước mắt tôi là hình ảnh lộn ngược của bố, vội hạ cặp chân thon gọn của mình xuống đất, tôi đứng nghiêm chỉnh hỏi:
"Bố, có việc gì mà bố lên tận phòng riêng của con thế?"
"Sơn Ca! Từ bao giờ để nói chuyện với con gái bố cần tìm cớ thế?" Giọng bố nghiêm khắc hơn thường ngày.
"Dạ không, con không có ý đó." Tôi khép nép nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn thẳng vào bố Sơn.
"Thằng Vũ nó nói trưa nay gặp con ở ngoài đường đánh nhau là thế nào?"
Ông anh già chết bầm! Tí nữa về đây ông chết chắc với tôi!
Tôi nghiến răng ken két, khó khăn lắm mới mở miệng trả lời.
"Dạ, trưa nay bọn con đang tìm quán ăn để ăn trưa thì vài đưa trẻ trâu phi xe đến chặn đường."
"Thật không?"
"Con nào dám nói dối bố. Bố thấy có lần nào con nói dối mà bố không phát hiện ra chưa?"
Đằng nào mấy lời tôi nói là sự thật...
"Ừ bố tin con. Mai thằng Vũ đi xem mắt lúc 6 giờ chiều, con nhớ về sớm ăn bữa cơm gặp mặt với gia đình người ta." Bố dặn dò.
Chiều mai à? Sao trùng hợp thế? Mai tôi cũng có việc phải giải quyết. Thôi mai tranh thủ qua đó chốc lát, xong việc tôi qua chỗ hai gia đình họp mặt sau vậy.
"Vâng mai tiết cuối kết thúc là 4 rưỡi chiều, để con thu xếp."
"Ài nó sắp có vợ, bố cứ thấy... lo lo."
Tôi phì cười thành tiếng:
"Bố lo hão làm gì cho già người ra, thuyền đến bến ắt sẽ thẳng thôi ạ."
"Thôi làm gì thì làm đi nhé, bố ra ngoài mua chút đồ chuẩn bị cho ngày mai."
"Vâng ạ!"
Thấy bố đã đi, tôi tiếp tục động tác dang dở trồng cây chuối của mình.
Bố đi một lúc, Vũ khệnh khạng đi vào phòng tôi như chốn không người...
Có áp bức bóc lột rồi sẽ có vùng lên đấu tranh...
Máu nóng dồn lên não, thế là...
Tôi ngẩn ngơ nhìn con gà kêu 'éc éc' bị buộc chân nằm ở trên sân. Thương em! Thằng Sở Khanh không biết trân trọng em thì còn chị đây, hãy đến đây và sà vào vòng tay ấm áp của chị. Chị hứa sẽ biến em thành mĩ vị nhân gian ngon nhất trần đời!
Con gà thôi không giãy dụa, mang tiếng có cánh nhưng không biết bay xem chừng sau cú rơi cắm thẳng đầu xuống đất, nó đã lâm vào trạng thái ngất lâm sàng. Tôi cầm nó lên lòng thầm nhủ sẽ thưởng thức nó một cách ngon miệng nhất có thể. Nên chế biến thành món gì đây nhỉ?
Gà luộc rắc lá chanh? Ấy ăn nhiều rồi, hơi ngán.
Gà rang muối? Ăn quá thường xuyên rồi.
Hay là gà hầm thuốc bắc? Tôi lắc đầu, đắng lắm, tôi ghét ăn đắng.
Lẩu gà? Mình hai bố con không ăn hết cái nồi lẩu to tướng ấy được.
Sau một hồi suy đi tính lại, tôi quyết định bữa trưa ngày đó làm món gỏi gà xé sợi ngon nhức nách, phần nhiều còn lại để dành nấu phở và hầm cháo.
Đó, những điều kể trên đây là lần vào năm tôi 14 tuổi. Và còn nhiều lần sau ông ngoại gửi quà quê cũng không khác biệt là bao. Lễ tết gã lại càng sợ hơn, vừa nhìn thấy bố Sơn bê mâm cúng vào đêm 30 Tết là trốn biệt vào phòng riêng, khóa trái cửa, ai gọi cũng không thèm trả lời...
Ăn cơm chung cả người sợ sệt nhấp nhổm không yên, gã luôn mồm bảo với tôi:
"Mày bưng đĩa con dở người kia ra chỗ khác cho anh! Mùng Một Tết anh mày bị đói là mất giông cả năm đấy biết không?"
Tôi cười khinh bỉ nhìn gã, anh nhịn đi cho nhanh!
Tôi không hiểu vì sao gã lại sợ gà đến như vậy. Hỏi bố Sơn, bố chỉ tủm tỉm cười không đáp.
Bố không nói thì để con tự suy đoán... hồi bé gã bị gà mổ hay bị bệnh kín khó nói? Mà gã là bác sĩ, sao bị bệnh nhỉ? Ôi thật là khó tin!
Từ đấy tôi cứ lợi dụng điểm yếu của gã để đòi nợ và quyền lợi cho bản thân, nhưng cách này dùng thường xuyên mãi thành vô tác dụng.
Không phải lúc nào cũng gọi ship chân gà xả tắc đem dọa gã là cách hay.
Cứ thấy tôi gọi ship bố lại hỏi cặn kẽ ra ngô ra khoai bằng được mới thôi. Bố Sơn tinh lắm, chỉ cần tôi nói dối nửa lời là bố biết ngay. Không có gì là không thể qua cặp mắt tinh tường của bố.
Hơn nữa đang giữa đêm hôm ai lại vô tội vạ đi gọi ship, người ta còn phải ngủ nghê nữa có đúng không?
Gã vẫn cao tay hơn, tay nắm đằng chuôi. Hết dọa nói tôi bỏ học đi chơi game la cà quán xá với thằng Khôi, hết lại dọa tôi lén bố đi kiếm tiền. Bố biết bố sẽ buồn và suy nghĩ, tôi không muốn bố già cả phải nghĩ ngợi nhiều cho con cái.
Rốt cục, sau bảy bảy bốn mươi chín lần bị gã bày trò thúc ép, tôi giương cờ trắng ra đầu hàng.
Tôi tức lắm nhưng không làm gì được gã. Ai dà thường thôi! Hảo hán mười năm trả thù vẫn không muộn mà lo gì.
"Mọi chuyện là như thế đấy." Tôi nhún vai, tự rót cho mình một cốc nước uống cho đỡ khô cổ.
"Ghê chưa? Ghê chưa? Trông mày máu thế vẫn để thua á?"
"Ờ thôi không nói nữa, ăn nhanh đi đồ ăn sắp nguội cả rồi." Tôi lấp liếm. Chuyện tôi thua gã là một sự nhục nhã lớn nhất trong đời tôi, nể bố Sơn nên tôi chưa cho gã ăn một cú đấm boxing nào đó nhá.
.........
Tôi đang bận trồng cây chuối trên cái giường thân yêu của mình, bố Sơn gõ cửa đi vào. Trước mắt tôi là hình ảnh lộn ngược của bố, vội hạ cặp chân thon gọn của mình xuống đất, tôi đứng nghiêm chỉnh hỏi:
"Bố, có việc gì mà bố lên tận phòng riêng của con thế?"
"Sơn Ca! Từ bao giờ để nói chuyện với con gái bố cần tìm cớ thế?" Giọng bố nghiêm khắc hơn thường ngày.
"Dạ không, con không có ý đó." Tôi khép nép nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn thẳng vào bố Sơn.
"Thằng Vũ nó nói trưa nay gặp con ở ngoài đường đánh nhau là thế nào?"
Ông anh già chết bầm! Tí nữa về đây ông chết chắc với tôi!
Tôi nghiến răng ken két, khó khăn lắm mới mở miệng trả lời.
"Dạ, trưa nay bọn con đang tìm quán ăn để ăn trưa thì vài đưa trẻ trâu phi xe đến chặn đường."
"Thật không?"
"Con nào dám nói dối bố. Bố thấy có lần nào con nói dối mà bố không phát hiện ra chưa?"
Đằng nào mấy lời tôi nói là sự thật...
"Ừ bố tin con. Mai thằng Vũ đi xem mắt lúc 6 giờ chiều, con nhớ về sớm ăn bữa cơm gặp mặt với gia đình người ta." Bố dặn dò.
Chiều mai à? Sao trùng hợp thế? Mai tôi cũng có việc phải giải quyết. Thôi mai tranh thủ qua đó chốc lát, xong việc tôi qua chỗ hai gia đình họp mặt sau vậy.
"Vâng mai tiết cuối kết thúc là 4 rưỡi chiều, để con thu xếp."
"Ài nó sắp có vợ, bố cứ thấy... lo lo."
Tôi phì cười thành tiếng:
"Bố lo hão làm gì cho già người ra, thuyền đến bến ắt sẽ thẳng thôi ạ."
"Thôi làm gì thì làm đi nhé, bố ra ngoài mua chút đồ chuẩn bị cho ngày mai."
"Vâng ạ!"
Thấy bố đã đi, tôi tiếp tục động tác dang dở trồng cây chuối của mình.
Bố đi một lúc, Vũ khệnh khạng đi vào phòng tôi như chốn không người...
Có áp bức bóc lột rồi sẽ có vùng lên đấu tranh...
Máu nóng dồn lên não, thế là...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.