Chương 84: Quá khứ của anh (5)
Lan Mii
31/10/2022
Lần này, cô ấy không những tỏ ra khó chịu mà còn bực bội vì bị tôi quấy
nhiễu. Mặt ngoảnh sang nhìn chỗ khác, không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy
một cái...
Sau khi cắm cho tôi một chiếc sừng tuần lộc đồ sộ ở trên đầu, cô ấy vẫn có thể thản nhiên được như vậy à?
Giờ tôi mới biết mặt trơ trán bóng là như thế nào rồi đấy...
"Anh chỉ muốn biết điều gì đã khiến em thay đổi đến chóng mặt như thế này? Sáu tháng ngắn như vậy, nói thay đổi là thay đổi ngay được sao?" Tôi biết ngữ điệu của mình nghe vô cùng khản đặc và tệ hại không khác nào một chiếc băng đĩa bị xước. Nhưng... việc cần hỏi thì vẫn phải hỏi.
"Anh không biết trên đời này không có gì là không thể à? Lý do thay đổi đơn giản lắm Vũ ạ! Ở trong nước em chưa có dịp mở mang tầm mắt, sang nước ngoài rồi em chợt nhận ra sao ngày xưa mình ngu dại thế? Em có học thức, em có nhan sắc... thế tại sao em không biến những thứ đó trở thành vũ khí để biến con người em trở nên lợi hại hơn? Anh cũng thấy rồi đó, mấy năm ở bên nhau và làm người yêu của một người khô khan suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào học và học, ngay cả mấy lời mật ngọt yêu thương tán tỉnh anh còn chẳng biết nói... Thế thì tại sao em phải để tuổi xuân của mình bị chôn vùi một cách lãng phí như vậy được? Con gái mà để quá lứa lỡ thì là mất giá ngay đấy anh có biết không? Em đã phát ốm khi phải sống dưới những căn nhà cho thuê bị dột, cũ kĩ và rách nát rồi... Nốt hôm nay, em sẽ chuyển đến nơi khu nhà giàu. Từ nay trở đi, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa. Có chăng... hãy lướt qua nhau như người xa lạ!"
Thì ra tiền bạc có thể làm thay đổi cách sống của một con người. Thì ra giá trị vật chất quan trọng đến mức người ta sẵn sàng đánh đổi những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của đời người...
Nhưng đâu phải ai cũng đủ tỉnh táo để nhận ra rằng: của cải vật chất chỉ là sự phù phiếm, đến lúc vùi sâu xuống ba tấc đất rồi liệu có đem theo được thứ gì không?
Hay chỉ là một nắm xương trắng mục nát theo thời gian?
Khi ấy tôi 25 tuổi, tiền đồ lẫn sự nghiệp rộng mở, nhưng tôi mất em... vĩnh viễn...
Để quên đi mối tình đầu, tôi về nước tiếp tục lao đầu vào học như kẻ điên. Và giữa năm ấy, tốt nghiệp trên tay với tấm bằng đại học loại ưu... tôi đã có thể thực hiện ước mơ cứu sống các bà mẹ bị khó sinh giống như năm xưa mẹ tôi đã từng...
Trước khi kết thúc kỳ thực tập ở bệnh viện phụ sản vài ngày, tôi tự thưởng cho mình một chuyến du lịch ở biển Đồ Sơn...
Thế rồi, tôi đã gặp một vụ tai nạn...
...
Anh kể tới đây tôi bất giác căng thẳng, những ngón tay lạnh buốt như cõi lòng của tôi lúc này...
Dường như cảm nhận nỗi bất an trong tôi, Vũ không nói gì, anh chủ động nắm lấy tay tôi và đưa lên môi mình hà hơi và sưởi ấm...
"Xin anh đừng nhắc đến vụ tai nạn đó nữa được không?"
Đối với tôi nó quá đau buồn... anh kể đến đây thì tôi đã hiểu chuyện gì xảy đến với bố mẹ mình rồi...
Dẫu tôi biết... lời kể của chú Trung không hẳn là đáng tin. Dẫu tôi biết... anh và ông ngoại giấu tôi điều gì đó.
Tôi không tin một người cố chấp như ông ngoại lại có thể dễ dàng chấp nhận anh Vũ. Rõ ràng trước đấy ông ngoại kiên quyết muốn phá cái thai ở trong bụng của tôi đi. Thậm chí lúc anh quỳ gối xuống nài nỉ và cầu xin, ông cũng không nể tình đồng ý.
Thế sao giờ anh ấy được phép ở đây, bên cạnh tôi!?
Họ đã thỏa thuận hay thông đồng với nhau cái gì đấy mà tôi không biết?
Tôi muốn gặng hỏi anh nhiều điều lắm, nhưng chuyện qua thì cũng đã qua rồi, dù sự thật có thế nào thì tôi tin mọi người đều có lý do để làm thế. Chẳng phải trên đời này tồn tại nhiều lời nói dối với mục đích tốt hay sao?
Và lại, sau khi nghe kể chuyện tình của anh Vũ, tôi phát hiện ra: không có điều gì ngây ngất và gần với kỳ tích bằng việc và được yêu. Để có được như ngày hôm nay, anh cũng đã phải đánh đổi rất nhiều. Từ một mối tình khắc ghi cho đến lúc nếm trải cảm giác bị phản bội, tôi đồng cảm và hiểu nguyên nhân vì sao anh đào hoa và đổ đốn như thế rồi.
Ài, tất cả có lý do cả đấy! Chậc chậc!
"Được, nghe em. Không kể thì không kể." Anh đồng ý lời đề nghị của tôi. Đợi tay tôi ấm lên, anh chuyển sang vuốt mặt vuốt tóc tôi.
Nhưng đợi mãi không thấy anh nói gì, tôi ngẩng lên nhìn và phát hiện mặt anh đang nhăn như mặt khỉ.
"Sao anh nhăn mặt thế?"
"Em đang chửi thầm anh có phải không?"
"Đâu có, em chửi thầm anh lúc nào?" Tôi lảng nhìn sang chỗ khác.
Vũ không chịu để yên, xoay mặt và ép tôi nhìn vào mắt anh. "Vậy em có muốn nghe anh kể suy nghĩ của mình về những ngày tháng chúng ta chung sống cùng một mái nhà không?"
Cái đầu đang ngọ nguậy không chịu yên phận của tôi nghe anh nói thế liên tục gật đầu như bổ củi.
Sau khi cắm cho tôi một chiếc sừng tuần lộc đồ sộ ở trên đầu, cô ấy vẫn có thể thản nhiên được như vậy à?
Giờ tôi mới biết mặt trơ trán bóng là như thế nào rồi đấy...
"Anh chỉ muốn biết điều gì đã khiến em thay đổi đến chóng mặt như thế này? Sáu tháng ngắn như vậy, nói thay đổi là thay đổi ngay được sao?" Tôi biết ngữ điệu của mình nghe vô cùng khản đặc và tệ hại không khác nào một chiếc băng đĩa bị xước. Nhưng... việc cần hỏi thì vẫn phải hỏi.
"Anh không biết trên đời này không có gì là không thể à? Lý do thay đổi đơn giản lắm Vũ ạ! Ở trong nước em chưa có dịp mở mang tầm mắt, sang nước ngoài rồi em chợt nhận ra sao ngày xưa mình ngu dại thế? Em có học thức, em có nhan sắc... thế tại sao em không biến những thứ đó trở thành vũ khí để biến con người em trở nên lợi hại hơn? Anh cũng thấy rồi đó, mấy năm ở bên nhau và làm người yêu của một người khô khan suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào học và học, ngay cả mấy lời mật ngọt yêu thương tán tỉnh anh còn chẳng biết nói... Thế thì tại sao em phải để tuổi xuân của mình bị chôn vùi một cách lãng phí như vậy được? Con gái mà để quá lứa lỡ thì là mất giá ngay đấy anh có biết không? Em đã phát ốm khi phải sống dưới những căn nhà cho thuê bị dột, cũ kĩ và rách nát rồi... Nốt hôm nay, em sẽ chuyển đến nơi khu nhà giàu. Từ nay trở đi, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa. Có chăng... hãy lướt qua nhau như người xa lạ!"
Thì ra tiền bạc có thể làm thay đổi cách sống của một con người. Thì ra giá trị vật chất quan trọng đến mức người ta sẵn sàng đánh đổi những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của đời người...
Nhưng đâu phải ai cũng đủ tỉnh táo để nhận ra rằng: của cải vật chất chỉ là sự phù phiếm, đến lúc vùi sâu xuống ba tấc đất rồi liệu có đem theo được thứ gì không?
Hay chỉ là một nắm xương trắng mục nát theo thời gian?
Khi ấy tôi 25 tuổi, tiền đồ lẫn sự nghiệp rộng mở, nhưng tôi mất em... vĩnh viễn...
Để quên đi mối tình đầu, tôi về nước tiếp tục lao đầu vào học như kẻ điên. Và giữa năm ấy, tốt nghiệp trên tay với tấm bằng đại học loại ưu... tôi đã có thể thực hiện ước mơ cứu sống các bà mẹ bị khó sinh giống như năm xưa mẹ tôi đã từng...
Trước khi kết thúc kỳ thực tập ở bệnh viện phụ sản vài ngày, tôi tự thưởng cho mình một chuyến du lịch ở biển Đồ Sơn...
Thế rồi, tôi đã gặp một vụ tai nạn...
...
Anh kể tới đây tôi bất giác căng thẳng, những ngón tay lạnh buốt như cõi lòng của tôi lúc này...
Dường như cảm nhận nỗi bất an trong tôi, Vũ không nói gì, anh chủ động nắm lấy tay tôi và đưa lên môi mình hà hơi và sưởi ấm...
"Xin anh đừng nhắc đến vụ tai nạn đó nữa được không?"
Đối với tôi nó quá đau buồn... anh kể đến đây thì tôi đã hiểu chuyện gì xảy đến với bố mẹ mình rồi...
Dẫu tôi biết... lời kể của chú Trung không hẳn là đáng tin. Dẫu tôi biết... anh và ông ngoại giấu tôi điều gì đó.
Tôi không tin một người cố chấp như ông ngoại lại có thể dễ dàng chấp nhận anh Vũ. Rõ ràng trước đấy ông ngoại kiên quyết muốn phá cái thai ở trong bụng của tôi đi. Thậm chí lúc anh quỳ gối xuống nài nỉ và cầu xin, ông cũng không nể tình đồng ý.
Thế sao giờ anh ấy được phép ở đây, bên cạnh tôi!?
Họ đã thỏa thuận hay thông đồng với nhau cái gì đấy mà tôi không biết?
Tôi muốn gặng hỏi anh nhiều điều lắm, nhưng chuyện qua thì cũng đã qua rồi, dù sự thật có thế nào thì tôi tin mọi người đều có lý do để làm thế. Chẳng phải trên đời này tồn tại nhiều lời nói dối với mục đích tốt hay sao?
Và lại, sau khi nghe kể chuyện tình của anh Vũ, tôi phát hiện ra: không có điều gì ngây ngất và gần với kỳ tích bằng việc và được yêu. Để có được như ngày hôm nay, anh cũng đã phải đánh đổi rất nhiều. Từ một mối tình khắc ghi cho đến lúc nếm trải cảm giác bị phản bội, tôi đồng cảm và hiểu nguyên nhân vì sao anh đào hoa và đổ đốn như thế rồi.
Ài, tất cả có lý do cả đấy! Chậc chậc!
"Được, nghe em. Không kể thì không kể." Anh đồng ý lời đề nghị của tôi. Đợi tay tôi ấm lên, anh chuyển sang vuốt mặt vuốt tóc tôi.
Nhưng đợi mãi không thấy anh nói gì, tôi ngẩng lên nhìn và phát hiện mặt anh đang nhăn như mặt khỉ.
"Sao anh nhăn mặt thế?"
"Em đang chửi thầm anh có phải không?"
"Đâu có, em chửi thầm anh lúc nào?" Tôi lảng nhìn sang chỗ khác.
Vũ không chịu để yên, xoay mặt và ép tôi nhìn vào mắt anh. "Vậy em có muốn nghe anh kể suy nghĩ của mình về những ngày tháng chúng ta chung sống cùng một mái nhà không?"
Cái đầu đang ngọ nguậy không chịu yên phận của tôi nghe anh nói thế liên tục gật đầu như bổ củi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.