Chương 10: Tomboy chính thức có bạn trai
Lan Mii
13/10/2022
Thú thực, đầu óc có nhanh nhạy đến đâu tôi cũng không biết mình nên giải thích cái tình huống khó xử này thế nào cho bố hiểu.
Bố chứng kiến cảnh tôi vừa bóp cổ vừa ngồi lên người cậu con trai quý tử... giờ nó còn ngủm củ tỏi và nằm chèo queo ở dưới sàn nhà...
Cái tội tay nhanh hơn não, tôi nhắm tịt mắt... dành một phút mặc niệm cho cái tính bốc đồng của mình.
"Không cần phải căng thẳng! Nghe tiếng rú của con là bố có thể đoán được Vũ làm gì thì con mới kêu như thế. Thằng này nó đổ đốn quá rồi, mai nó tỉnh rượu bố sẽ xử lý. Bố xuống quét nốt cái nhà, con về phòng tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi." Bố không có phản ứng gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói vài câu.
"Vâng ạ. Con xin phép bố." Tôi chào bố đi về phòng, lén thở phào nhẹ nhõm.
Từ 'xử lí' trong miệng bố không đơn giản chỉ là quát mắng xuông...
Tôi cũng đoán trước bố sẽ không mắng mỏ, cùng lắm gọi là hơi hơi nặng lời dạy bảo thôi. Vốn hồi bé đến giờ có khi nào bố to tiếng với tôi đâu. Dù không phải là đứa con dứt ruột đẻ ra, bố vẫn luôn yêu chiều tôi, bao nhiêu lỗi sai của tôi bố đều xí xóa. Nhưng lần này thì khác, tôi không dám chắc bố không nổi giận với mình. Cũng bởi đây là lần đầu tôi động chân động tay với anh Vũ bị bố bắt gặp, liệu có gì khác chút đỉnh so với mọi lần không.
Thật hên là không nghe thấy mấy câu nặng lời như dự tính, tôi vui vẻ về phòng nhắn tin. Khôi là bạn thân, không cần phải nói nhiều tất nhiên tôi gọi điện trực tiếp hỏi han nó vài câu:
"Cảm ơn mày nha Khôi. Từ giờ trở đi mày muốn ăn cái gì, tao bao."
"Thôi không cần thế đâu, tao nói giỡn chơi mày tưởng thật à? Biết mày cần một số tiền lớn để đi tìm bố mẹ ruột và rời khỏi nhà họ Hoàng, tao nỡ lòng nào tiêu xài tiền của mày." Giọng Khôi từ trong điện thoại phát ra nghe rõ mồn một trong không gian tĩnh mịch, tôi sợ bố nghe được vội đi nhanh ra cửa đóng chặt cửa phòng.
"Không được! Rõ ràng mày biết tao là người sòng phẳng ân đền oán trả, không trả ơn mày tao cứ thấy trong lòng bứt rứt không yên." Tôi quả quyết nói vào điện thoại.
"Thế tao hỏi mày nhá, tao với mày có phải là bạn thân không?"
"Có."
"Mày nói có thì cần gì phải khách sáo nữa, không cần trả ơn cho tao đâu. Chỉ cần mỗi lần tao khó khăn mày chạy đến giúp đỡ là được rồi. Giữa bạn bè sòng phẳng quá là không có hay." Nó bật cười, tuy không nhìn thấy nhưng thông qua giọng điệu tôi cảm nhận đó là một nụ cười hơi khang khác so với lúc bình thường nó cười.
Chắc tại tôi đòi tính toán chi li thiệt hơn với nó nên nó mới buồn?
"Ừ tao biết rồi."
"Thế mày và Giang định như thế nào? Dừng ở mức bạn bè hay là tiến tới tình yêu?"
"Trước mắt cứ là bạn bè với nhau đã, nếu thấy hợp hơn thì để sau này tính. Mới làm quen một ngày, chưa vội tiến xa thế đâu."
"Thằng Giang là người tốt đấy."
"Ừ, mày giới thiệu cho tao một chàng thanh niên nghiêm túc mà lị! Tao luôn tin vào con mắt nhìn người của mày." Tôi hào sảng cười.
"Được bạn thân tin tưởng là tao vui lắm rồi, thôi tao cúp máy đây, đang có deadline dí phải làm ngay không thì không kịp. Bye mày!"
"Ừm bye bye." Tôi cũng cúp máy.
Lúc ăn cơm tôi đã xin số chị Thanh, Nhã và Giang, tôi gửi tin nhắn hỏi ba người đã về đến nhà chưa.
Người rep sớm nhất là Nhã, chị Thanh và sau cùng là Giang. Cậu ấy bảo mình vừa tắm xong nên không trả lời tin nhắn tôi gửi ngay được.
Oh well! Bảo sao đợi mãi không thấy cậu ấy trả lời, thì ra là mĩ nam đi tắm.
Ấy mọi người đừng nghĩ tôi là con người đen tối nhé!
Thực ra bản thân tôi cũng là một mỹ nam, mọi người cũng biết rồi đấy, tôi không tự nhận nhưng ai cũng bảo tôi đẹp theo kiểu phi giới tính thì tôi biết thế. Chỉ cần tôi dùng khăn nịt lại bầu ngực cỡ 36 C của mình, mặc nam trang, ra đường ai cũng bảo tôi là con trai.
Ngay bên cạnh tôi cũng có một mỹ nam để ngắm miễn phí mỗi ngày đây này. Thế nên hễ cứ thấy trai đẹp tôi cũng thấy bình thường, không rú lên ầm ầm như các bạn gái khác.
Tôi tán gẫu với Giang vài câu sau đó tắt điện thoại. Nhìn cái đống bài tập ở trên bàn học, tôi thở dài não nề chán chả muốn làm, thà rằng mở máy tính chơi game còn vui hơn nhiều.
Để bố vui tôi thi đại học và vừa đủ điểm trúng tuyển vào Học viện Ngân hàng. Nếu không vướng việc học, tôi đã kiếm bộn tiền từ chơi game online từ lâu rồi.
Gã Vũ biết tôi lén kiếm tiền, nhưng mục đích thật sự đằng sau đấy gã không biết.
Còn tại sao gã biết ý hả? Do tôi đen thôi!
Thật phiền phức! Nhiều lúc tức anh ách mà không làm gì được gã, không nghe lời thì người gặp rắc rối to là mình.
Cứ thế, chớp mắt vài cái hai tháng trôi qua nhanh như vũ bão. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã có nhiều chuyện xảy ra. Và điều quan trọng hơn hết thảy, tôi có bạn trai!
Bố chứng kiến cảnh tôi vừa bóp cổ vừa ngồi lên người cậu con trai quý tử... giờ nó còn ngủm củ tỏi và nằm chèo queo ở dưới sàn nhà...
Cái tội tay nhanh hơn não, tôi nhắm tịt mắt... dành một phút mặc niệm cho cái tính bốc đồng của mình.
"Không cần phải căng thẳng! Nghe tiếng rú của con là bố có thể đoán được Vũ làm gì thì con mới kêu như thế. Thằng này nó đổ đốn quá rồi, mai nó tỉnh rượu bố sẽ xử lý. Bố xuống quét nốt cái nhà, con về phòng tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi." Bố không có phản ứng gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói vài câu.
"Vâng ạ. Con xin phép bố." Tôi chào bố đi về phòng, lén thở phào nhẹ nhõm.
Từ 'xử lí' trong miệng bố không đơn giản chỉ là quát mắng xuông...
Tôi cũng đoán trước bố sẽ không mắng mỏ, cùng lắm gọi là hơi hơi nặng lời dạy bảo thôi. Vốn hồi bé đến giờ có khi nào bố to tiếng với tôi đâu. Dù không phải là đứa con dứt ruột đẻ ra, bố vẫn luôn yêu chiều tôi, bao nhiêu lỗi sai của tôi bố đều xí xóa. Nhưng lần này thì khác, tôi không dám chắc bố không nổi giận với mình. Cũng bởi đây là lần đầu tôi động chân động tay với anh Vũ bị bố bắt gặp, liệu có gì khác chút đỉnh so với mọi lần không.
Thật hên là không nghe thấy mấy câu nặng lời như dự tính, tôi vui vẻ về phòng nhắn tin. Khôi là bạn thân, không cần phải nói nhiều tất nhiên tôi gọi điện trực tiếp hỏi han nó vài câu:
"Cảm ơn mày nha Khôi. Từ giờ trở đi mày muốn ăn cái gì, tao bao."
"Thôi không cần thế đâu, tao nói giỡn chơi mày tưởng thật à? Biết mày cần một số tiền lớn để đi tìm bố mẹ ruột và rời khỏi nhà họ Hoàng, tao nỡ lòng nào tiêu xài tiền của mày." Giọng Khôi từ trong điện thoại phát ra nghe rõ mồn một trong không gian tĩnh mịch, tôi sợ bố nghe được vội đi nhanh ra cửa đóng chặt cửa phòng.
"Không được! Rõ ràng mày biết tao là người sòng phẳng ân đền oán trả, không trả ơn mày tao cứ thấy trong lòng bứt rứt không yên." Tôi quả quyết nói vào điện thoại.
"Thế tao hỏi mày nhá, tao với mày có phải là bạn thân không?"
"Có."
"Mày nói có thì cần gì phải khách sáo nữa, không cần trả ơn cho tao đâu. Chỉ cần mỗi lần tao khó khăn mày chạy đến giúp đỡ là được rồi. Giữa bạn bè sòng phẳng quá là không có hay." Nó bật cười, tuy không nhìn thấy nhưng thông qua giọng điệu tôi cảm nhận đó là một nụ cười hơi khang khác so với lúc bình thường nó cười.
Chắc tại tôi đòi tính toán chi li thiệt hơn với nó nên nó mới buồn?
"Ừ tao biết rồi."
"Thế mày và Giang định như thế nào? Dừng ở mức bạn bè hay là tiến tới tình yêu?"
"Trước mắt cứ là bạn bè với nhau đã, nếu thấy hợp hơn thì để sau này tính. Mới làm quen một ngày, chưa vội tiến xa thế đâu."
"Thằng Giang là người tốt đấy."
"Ừ, mày giới thiệu cho tao một chàng thanh niên nghiêm túc mà lị! Tao luôn tin vào con mắt nhìn người của mày." Tôi hào sảng cười.
"Được bạn thân tin tưởng là tao vui lắm rồi, thôi tao cúp máy đây, đang có deadline dí phải làm ngay không thì không kịp. Bye mày!"
"Ừm bye bye." Tôi cũng cúp máy.
Lúc ăn cơm tôi đã xin số chị Thanh, Nhã và Giang, tôi gửi tin nhắn hỏi ba người đã về đến nhà chưa.
Người rep sớm nhất là Nhã, chị Thanh và sau cùng là Giang. Cậu ấy bảo mình vừa tắm xong nên không trả lời tin nhắn tôi gửi ngay được.
Oh well! Bảo sao đợi mãi không thấy cậu ấy trả lời, thì ra là mĩ nam đi tắm.
Ấy mọi người đừng nghĩ tôi là con người đen tối nhé!
Thực ra bản thân tôi cũng là một mỹ nam, mọi người cũng biết rồi đấy, tôi không tự nhận nhưng ai cũng bảo tôi đẹp theo kiểu phi giới tính thì tôi biết thế. Chỉ cần tôi dùng khăn nịt lại bầu ngực cỡ 36 C của mình, mặc nam trang, ra đường ai cũng bảo tôi là con trai.
Ngay bên cạnh tôi cũng có một mỹ nam để ngắm miễn phí mỗi ngày đây này. Thế nên hễ cứ thấy trai đẹp tôi cũng thấy bình thường, không rú lên ầm ầm như các bạn gái khác.
Tôi tán gẫu với Giang vài câu sau đó tắt điện thoại. Nhìn cái đống bài tập ở trên bàn học, tôi thở dài não nề chán chả muốn làm, thà rằng mở máy tính chơi game còn vui hơn nhiều.
Để bố vui tôi thi đại học và vừa đủ điểm trúng tuyển vào Học viện Ngân hàng. Nếu không vướng việc học, tôi đã kiếm bộn tiền từ chơi game online từ lâu rồi.
Gã Vũ biết tôi lén kiếm tiền, nhưng mục đích thật sự đằng sau đấy gã không biết.
Còn tại sao gã biết ý hả? Do tôi đen thôi!
Thật phiền phức! Nhiều lúc tức anh ách mà không làm gì được gã, không nghe lời thì người gặp rắc rối to là mình.
Cứ thế, chớp mắt vài cái hai tháng trôi qua nhanh như vũ bão. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã có nhiều chuyện xảy ra. Và điều quan trọng hơn hết thảy, tôi có bạn trai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.