Chương 53: Trái tim tôi cũng biết đau
Lan Mii
15/10/2022
Hay bàn tay trắng bệch đan chặt vào nhau đến mức phát đau. Cả người tôi run rẩy theo từng câu từ của chị Veronica.
Tôi thừa biết cô gái trong miệng chị ấy là ai...
Cảm xúc của tôi giờ không thể thốt lên thành lời. Vậy là anh đã thừa nhận, không ngại giấu giếm với bất cứ ai?
Nhưng... tôi không tin đâu! Với người đã đánh mất niềm tin từ tôi, sẽ chẳng thể nào khôi phục niềm tin đã rạn nứt ấy nữa... Dù cho ai có nói gì, tôi vẫn mãi không tin Vũ yêu tôi! Đó còn chưa kể, tình cảm phát sinh giữa anh trai và em gái trước nay là điều sai trái, là điều cấm kỵ.
Giọng nói mời nước của nhân viên cắt ngang mạch cảm xúc khiến tôi bừng tỉnh, thoát khỏi những dòng suy nghĩ đang không ngừng thi nhau chạy trong đầu.
Tôi cầm lấy ly sinh tố liên tục khuấy đi khuấy lại, bối rối ngậm ống hút tre hút một ngụm sinh tố lạnh buốt vào bụng.
Khuôn mặt xinh đẹp đó nhăn lại vì những cảm xúc làm tan nát cả cõi lòng. Chị Veronica tiếp tục kể, không để ý đến tôi:
"Anh ấy nói: anh yêu em gái của mình và anh cũng muốn thể hiện cho mọi người biết anh yêu cô ấy nhiều đến mức nào. Em có biết khi nghe anh Vũ nói câu đó chị đau lắm không? Rõ ràng tình cảm giữa bọn chị ngay lúc đầu không có sự chen chân của người thứ ba, sao nói muốn thay đổi là thay đổi dễ thế được? Có trách thì trách chị đi quá lâu, cuộc sống bên đó bộn bề nhiều thứ phải lo nên chị không có nhiều thời gian liên lạc với anh ấy. Âu có lẽ là số phận đã an bài, bọn chị không thể đi chung một con đường... "
Chị ưu nhã cầm quai tách cafe latte nhấp một ngụm nhỏ, những ngón tay thon dài cầm quai hơi co quắp lại như đang kìm nén nỗi niềm không thể diễn đạt thành lời. Sau đó chị nắm lấy bàn tay run rẩy đang để trên bàn của tôi, đau khổ nói gần như nài nỉ:
"Sơn Ca này! Chị biết những điều chị sắp sửa thốt ra nghe rất ích kỷ. Hai người là anh em chung một nhà, định kiến của xã hội sẽ là rào cản lớn khiến hai người không thể đến với nhau được đâu! Em vẫn chưa yêu anh Vũ có đúng không? Em mau nói cho chị biết đi!"
Trước câu hỏi dồn dập của chị ấy, cả người tôi run lên. Cảm giác vừa yêu vừa ghét là như thế nào? Tôi thừa nhận mình yêu Vũ, nhưng sự ghét bỏ vẫn chưa tiêu tan đi. Yêu bắt đầu lớn bằng ghét, hai thái cực đối nghịch nhau đang không ngừng cấu xé lý trí tôi như vậy đấy.
Nhưng mà... người yêu cũ của anh trở về, chúng tôi chưa hứa hẹn với nhau được điều gì ra hồn... cho nên không tính. Còn người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi đây, đã có một đoạn tình cảm mặn nồng với anh Vũ. Tôi không muốn sống một cuộc sống bị coi là ích kỷ, trong đầu đưa ra quyết định cuối cùng, hai bàn tay bất giác nắm chặt.
"Vâng, chưa yêu, em rất ghét anh Vũ." Phải buộc lý trí nói lời trái lòng khó khăn thật đấy!
"Nếu vậy... em có thể rời xa và biến mất khỏi tầm mắt anh ấy có được không? Coi như chị cầu xin em đấy!" Chị tiếp tục nắm chặt cổ tay tôi, van nài.
Cái gì? Phải rời xa anh Vũ ư? Rời xa người đàn ông mình trót lòng yêu? Có thể không?
Thấy tôi lưỡng lự khá lâu, chị bèn buông vài câu vô cùng nặng nề, câu nói lọt vào tai tôi có sức nặng như một lời phán quyết:
"Chị biết trên mạng xã hội đang truyền tay nhau bức ảnh thân mật giữa em và anh Vũ. Nếu để cư dân mạng biết mối quan hệ của hai người thì sẽ như thế nào? Người thiệt nhất ở đây vẫn chỉ mình em. Cho nên cách tốt nhất bây giờ là em hãy mau tránh xa anh ấy, càng sớm được lúc nào càng tốt lúc đó."1
Tôi run rẩy bưng ly sinh tố lên uống hết một hơi. Chuyện đáng xấu hổ như thế đến chị Veronica vừa về nước không lâu còn biết, thử hỏi những người không biết chuyện sẽ nhìn nhận vấn đề này ra sao đây?
"Chị hiểu mình không có quyền hạn gì bắt em làm điều mình không thích. Nhưng em thấy đấy, muốn tròn phải có khuôn muốn vuông phải có thước. Em không sai, anh Vũ cũng không sai, cả hai đều là người trưởng thành còn không phải là anh em ruột, lâu ngày phát sinh quan hệ là điều bình thường... "
Tai tôi ù đi, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa...
Tôi cũng không biết mình bước ra khỏi quán bằng cách nào. Đôi chân phản chủ vô thức dẫn cơ thể đi ra ngoài, chầm chậm bước đi trên một góc vỉa hè cổ kính.
Gần đó, không biết nhà nào đang bật loa đài... giọng ca trong trẻo và ngọt ngào của singer Hương Ly văng vẳng bên tai... cứ như hát hộ nỗi niềm trong tôi lúc này vậy...
Yêu là say, là mơ là mộng
Là những tương tư hoài mong
Yêu là khi thổn thức chờ trông
Là khi sóng sanh nỗi lòng
Yêu là trao dâng hết cuộc đời
Là những phút giây không lời
Yêu là yêu là chỉ vậy thôi
Còn không những điều xa vời?
Hỏi khắp thế gian ai từng yêu biết được vì sao bỗng nhiên là yêu
Vì sao trái tim đang hồn nhiên bỗng như khờ dại?
Đời như gió như mây vương vấn chút tình, đâu biết yêu là kiếp mộng
Người xa cuối chân trời, ta mới thấy đâu là yêu
Tim tôi đau quá, sao yêu một người lại đau đến thế này? Trái tim ơi, có thể... ngừng yêu được không?
Tôi thừa biết cô gái trong miệng chị ấy là ai...
Cảm xúc của tôi giờ không thể thốt lên thành lời. Vậy là anh đã thừa nhận, không ngại giấu giếm với bất cứ ai?
Nhưng... tôi không tin đâu! Với người đã đánh mất niềm tin từ tôi, sẽ chẳng thể nào khôi phục niềm tin đã rạn nứt ấy nữa... Dù cho ai có nói gì, tôi vẫn mãi không tin Vũ yêu tôi! Đó còn chưa kể, tình cảm phát sinh giữa anh trai và em gái trước nay là điều sai trái, là điều cấm kỵ.
Giọng nói mời nước của nhân viên cắt ngang mạch cảm xúc khiến tôi bừng tỉnh, thoát khỏi những dòng suy nghĩ đang không ngừng thi nhau chạy trong đầu.
Tôi cầm lấy ly sinh tố liên tục khuấy đi khuấy lại, bối rối ngậm ống hút tre hút một ngụm sinh tố lạnh buốt vào bụng.
Khuôn mặt xinh đẹp đó nhăn lại vì những cảm xúc làm tan nát cả cõi lòng. Chị Veronica tiếp tục kể, không để ý đến tôi:
"Anh ấy nói: anh yêu em gái của mình và anh cũng muốn thể hiện cho mọi người biết anh yêu cô ấy nhiều đến mức nào. Em có biết khi nghe anh Vũ nói câu đó chị đau lắm không? Rõ ràng tình cảm giữa bọn chị ngay lúc đầu không có sự chen chân của người thứ ba, sao nói muốn thay đổi là thay đổi dễ thế được? Có trách thì trách chị đi quá lâu, cuộc sống bên đó bộn bề nhiều thứ phải lo nên chị không có nhiều thời gian liên lạc với anh ấy. Âu có lẽ là số phận đã an bài, bọn chị không thể đi chung một con đường... "
Chị ưu nhã cầm quai tách cafe latte nhấp một ngụm nhỏ, những ngón tay thon dài cầm quai hơi co quắp lại như đang kìm nén nỗi niềm không thể diễn đạt thành lời. Sau đó chị nắm lấy bàn tay run rẩy đang để trên bàn của tôi, đau khổ nói gần như nài nỉ:
"Sơn Ca này! Chị biết những điều chị sắp sửa thốt ra nghe rất ích kỷ. Hai người là anh em chung một nhà, định kiến của xã hội sẽ là rào cản lớn khiến hai người không thể đến với nhau được đâu! Em vẫn chưa yêu anh Vũ có đúng không? Em mau nói cho chị biết đi!"
Trước câu hỏi dồn dập của chị ấy, cả người tôi run lên. Cảm giác vừa yêu vừa ghét là như thế nào? Tôi thừa nhận mình yêu Vũ, nhưng sự ghét bỏ vẫn chưa tiêu tan đi. Yêu bắt đầu lớn bằng ghét, hai thái cực đối nghịch nhau đang không ngừng cấu xé lý trí tôi như vậy đấy.
Nhưng mà... người yêu cũ của anh trở về, chúng tôi chưa hứa hẹn với nhau được điều gì ra hồn... cho nên không tính. Còn người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi đây, đã có một đoạn tình cảm mặn nồng với anh Vũ. Tôi không muốn sống một cuộc sống bị coi là ích kỷ, trong đầu đưa ra quyết định cuối cùng, hai bàn tay bất giác nắm chặt.
"Vâng, chưa yêu, em rất ghét anh Vũ." Phải buộc lý trí nói lời trái lòng khó khăn thật đấy!
"Nếu vậy... em có thể rời xa và biến mất khỏi tầm mắt anh ấy có được không? Coi như chị cầu xin em đấy!" Chị tiếp tục nắm chặt cổ tay tôi, van nài.
Cái gì? Phải rời xa anh Vũ ư? Rời xa người đàn ông mình trót lòng yêu? Có thể không?
Thấy tôi lưỡng lự khá lâu, chị bèn buông vài câu vô cùng nặng nề, câu nói lọt vào tai tôi có sức nặng như một lời phán quyết:
"Chị biết trên mạng xã hội đang truyền tay nhau bức ảnh thân mật giữa em và anh Vũ. Nếu để cư dân mạng biết mối quan hệ của hai người thì sẽ như thế nào? Người thiệt nhất ở đây vẫn chỉ mình em. Cho nên cách tốt nhất bây giờ là em hãy mau tránh xa anh ấy, càng sớm được lúc nào càng tốt lúc đó."1
Tôi run rẩy bưng ly sinh tố lên uống hết một hơi. Chuyện đáng xấu hổ như thế đến chị Veronica vừa về nước không lâu còn biết, thử hỏi những người không biết chuyện sẽ nhìn nhận vấn đề này ra sao đây?
"Chị hiểu mình không có quyền hạn gì bắt em làm điều mình không thích. Nhưng em thấy đấy, muốn tròn phải có khuôn muốn vuông phải có thước. Em không sai, anh Vũ cũng không sai, cả hai đều là người trưởng thành còn không phải là anh em ruột, lâu ngày phát sinh quan hệ là điều bình thường... "
Tai tôi ù đi, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa...
Tôi cũng không biết mình bước ra khỏi quán bằng cách nào. Đôi chân phản chủ vô thức dẫn cơ thể đi ra ngoài, chầm chậm bước đi trên một góc vỉa hè cổ kính.
Gần đó, không biết nhà nào đang bật loa đài... giọng ca trong trẻo và ngọt ngào của singer Hương Ly văng vẳng bên tai... cứ như hát hộ nỗi niềm trong tôi lúc này vậy...
Yêu là say, là mơ là mộng
Là những tương tư hoài mong
Yêu là khi thổn thức chờ trông
Là khi sóng sanh nỗi lòng
Yêu là trao dâng hết cuộc đời
Là những phút giây không lời
Yêu là yêu là chỉ vậy thôi
Còn không những điều xa vời?
Hỏi khắp thế gian ai từng yêu biết được vì sao bỗng nhiên là yêu
Vì sao trái tim đang hồn nhiên bỗng như khờ dại?
Đời như gió như mây vương vấn chút tình, đâu biết yêu là kiếp mộng
Người xa cuối chân trời, ta mới thấy đâu là yêu
Tim tôi đau quá, sao yêu một người lại đau đến thế này? Trái tim ơi, có thể... ngừng yêu được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.