Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Giàu
Chương 14:
Mại Điêu Đích Nhân
28/09/2024
Trần Kỳ Nguyên sửng sốt, sau đó cười ha ha, vội gật đầu nói: "Được, cậu có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu! Đây là phương thức liên lạc của anh, ngày mai dâu tây đến, cứ gọi cho anh là được!"
Lâm Phong gật đầu, Trần Kỳ Nguyên lại gọi xe bán tải của mình tới, phía trên xếp chỉnh tề các loại thùng chuyên đựng trái cây, bên trong có đá lạnh cùng xốp mềm đầy đủ mọi thứ.
Trần Kỳ Nguyên chỉ đạo công nhân nhanh chóng cân dâu tây trên xe ba bánh của Lâm Phong trước, sau đó đóng gói từng quả một, để lên xe bán tải, lúc này mới thanh toán 5600 tệ qua Alipay cho Lâm Phong, hai người lại xác định thời gian ngày mai giao hàng, lúc này y mới yên tâm lên xe rời đi.
Lâm Phong nhìn chiếc xe ba bánh trống rỗng của mình, bèn thở phào nhẹ nhõm!
Bán hàng trên vỉa hè, quản lý đô lý đuổi bắt cũng được đi, song nếu bị người ta theo dõi, vậy thì anh đúng là muốn khóc cũng khóc không kịp!
Thế này thì hay rồi, dâu tây có lối ra, anh cũng có thể bớt lộ diện, giảm thiểu nguy hiểm.
Chỉ là dâu tây hết sạch rồi.
Ngày mai anh phải giao hơn một vạn cân dâu tây, hiện tại phải trồng ngay mới được!
Lâm Phong vội vã lái xe ba bánh, cầm smartphone điều hướng đến cửa hàng bán hạt giống gần nhất, nhanh chóng chạy đến đó.
Cửa hàng bán hạt giống cách Lâm Phong cũng không xa, lái xe ba bánh mười phút đã đến.
Lâm Phong xuống xe, đẩy cửa kính cửa hàng ra, hơi mát lập tức ùa tới, khiến anh cảm thấy toàn thân cực kỳ khoan khoái!
"Muốn mua cái gì?"
Ông chủ đang ngồi điều hòa xem phim, lười biếng lò đầu ra từ sau máy tính hỏi.
Lâm Phong suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: "Tôi cần khoảng 6. 000 hạt giống dâu tây, sau đó bán cho tôi thêm ít hạt giống dưa hấu, khoảng 50 hạt, đều phải giống tốt, anh tính xem khoảng bao nhiêu tiền?"
Lão bản cộp cộp bấm máy tính, mở miệng nói: "6. 000 hạt giống tức là 2 cân hơn, 35 tệ một cân, 2 cân 70 tệ, hạt giống dưa hấu loại tốt chỗ này bán 3 tệ một hạt, cậu muốn 50 hạt thì giá là 150 tệ, tổng cộng 220 tệ."
Gã nói, đứng dậy từ trong ngăn kéo cầm ra một túi dâu tây lớn, đổ ra trên cân, cân hai lạng hạt dâu tây, lại đếm 50 hạt dưa hấu vỏ đen, đều đưa hết cho Lâm Phong.
"Tổng cộng 220 tệ!"
Lâm Phong nhíu mày.
Hạt dưa hấu thì còn được, song hạt dâu tây thì quá mắc!
"Ông chủ, có thể bán rẻ hơn chút không? Mắc quá!"
Anh mặc cả.
Lão bản phất tay nói: "Bớt còn 210 tệ, không thể ít hơn nữa! Loại hạt giống này tỉ lệ sống sót rất cao, cậu cứ ra ngoài hỏi thăm xem xem, toàn bộ thành phố Thượng Hải, hạt giống ở chỗ tôi là tốt nhất!"
Lâm Phong vốn còn muốn trả giá, nhưng nhìn vào đồng hồ, cũng sắp đến giờ đón Thiến Thiến rồi, anh khẽ cắn môi, quét mã QR để thanh toán.
"Cám ơn ông chủ!"
Anh cầm một túi hạt giống, vội lái xe ba bánh đến quảng trường Minh Châu đón Thiến Thiến.
5 giờ.
Quảng trường Minh Châu.
Lâm Phong mới vừa đỗ xe ba bánh của mình, bên kia cô giáo Lệ Lệ cầm lá cờ nhỏ, dẫn theo hơn ba mươi bạn nhỏ xếp thành hàng, đúng lúc từ trên cầu thang xuống.
Thiến Thiến từ rất xa đã nhìn thấy Lâm Phong, cánh tay nhỏ núc ních thịt dùng sức quơ quơ, khuôn mặt nhỏ nanh căng hồng phác phác, hưng phấn hô to: "Ba ba! Thiến Thiến ở chỗ này!"
Lâm Phong chạy mau tới, ôm lấy Thiến Thiến, hướng về phía cô giáo Lệ Lệ cười nói: "Tôi tới đón Thiến Thiến về nhà, cám ơn cô đã trông nom Thiến Thiến.”
Lâm Phong gật đầu, Trần Kỳ Nguyên lại gọi xe bán tải của mình tới, phía trên xếp chỉnh tề các loại thùng chuyên đựng trái cây, bên trong có đá lạnh cùng xốp mềm đầy đủ mọi thứ.
Trần Kỳ Nguyên chỉ đạo công nhân nhanh chóng cân dâu tây trên xe ba bánh của Lâm Phong trước, sau đó đóng gói từng quả một, để lên xe bán tải, lúc này mới thanh toán 5600 tệ qua Alipay cho Lâm Phong, hai người lại xác định thời gian ngày mai giao hàng, lúc này y mới yên tâm lên xe rời đi.
Lâm Phong nhìn chiếc xe ba bánh trống rỗng của mình, bèn thở phào nhẹ nhõm!
Bán hàng trên vỉa hè, quản lý đô lý đuổi bắt cũng được đi, song nếu bị người ta theo dõi, vậy thì anh đúng là muốn khóc cũng khóc không kịp!
Thế này thì hay rồi, dâu tây có lối ra, anh cũng có thể bớt lộ diện, giảm thiểu nguy hiểm.
Chỉ là dâu tây hết sạch rồi.
Ngày mai anh phải giao hơn một vạn cân dâu tây, hiện tại phải trồng ngay mới được!
Lâm Phong vội vã lái xe ba bánh, cầm smartphone điều hướng đến cửa hàng bán hạt giống gần nhất, nhanh chóng chạy đến đó.
Cửa hàng bán hạt giống cách Lâm Phong cũng không xa, lái xe ba bánh mười phút đã đến.
Lâm Phong xuống xe, đẩy cửa kính cửa hàng ra, hơi mát lập tức ùa tới, khiến anh cảm thấy toàn thân cực kỳ khoan khoái!
"Muốn mua cái gì?"
Ông chủ đang ngồi điều hòa xem phim, lười biếng lò đầu ra từ sau máy tính hỏi.
Lâm Phong suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: "Tôi cần khoảng 6. 000 hạt giống dâu tây, sau đó bán cho tôi thêm ít hạt giống dưa hấu, khoảng 50 hạt, đều phải giống tốt, anh tính xem khoảng bao nhiêu tiền?"
Lão bản cộp cộp bấm máy tính, mở miệng nói: "6. 000 hạt giống tức là 2 cân hơn, 35 tệ một cân, 2 cân 70 tệ, hạt giống dưa hấu loại tốt chỗ này bán 3 tệ một hạt, cậu muốn 50 hạt thì giá là 150 tệ, tổng cộng 220 tệ."
Gã nói, đứng dậy từ trong ngăn kéo cầm ra một túi dâu tây lớn, đổ ra trên cân, cân hai lạng hạt dâu tây, lại đếm 50 hạt dưa hấu vỏ đen, đều đưa hết cho Lâm Phong.
"Tổng cộng 220 tệ!"
Lâm Phong nhíu mày.
Hạt dưa hấu thì còn được, song hạt dâu tây thì quá mắc!
"Ông chủ, có thể bán rẻ hơn chút không? Mắc quá!"
Anh mặc cả.
Lão bản phất tay nói: "Bớt còn 210 tệ, không thể ít hơn nữa! Loại hạt giống này tỉ lệ sống sót rất cao, cậu cứ ra ngoài hỏi thăm xem xem, toàn bộ thành phố Thượng Hải, hạt giống ở chỗ tôi là tốt nhất!"
Lâm Phong vốn còn muốn trả giá, nhưng nhìn vào đồng hồ, cũng sắp đến giờ đón Thiến Thiến rồi, anh khẽ cắn môi, quét mã QR để thanh toán.
"Cám ơn ông chủ!"
Anh cầm một túi hạt giống, vội lái xe ba bánh đến quảng trường Minh Châu đón Thiến Thiến.
5 giờ.
Quảng trường Minh Châu.
Lâm Phong mới vừa đỗ xe ba bánh của mình, bên kia cô giáo Lệ Lệ cầm lá cờ nhỏ, dẫn theo hơn ba mươi bạn nhỏ xếp thành hàng, đúng lúc từ trên cầu thang xuống.
Thiến Thiến từ rất xa đã nhìn thấy Lâm Phong, cánh tay nhỏ núc ních thịt dùng sức quơ quơ, khuôn mặt nhỏ nanh căng hồng phác phác, hưng phấn hô to: "Ba ba! Thiến Thiến ở chỗ này!"
Lâm Phong chạy mau tới, ôm lấy Thiến Thiến, hướng về phía cô giáo Lệ Lệ cười nói: "Tôi tới đón Thiến Thiến về nhà, cám ơn cô đã trông nom Thiến Thiến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.