Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Giàu
Chương 18:
Mại Điêu Đích Nhân
28/09/2024
Lâm Phong hỏi.
Ngày mai anh sẽ tới chỗ thuê xe, rồi thuê xe lái về dưới lầu nhà mình, vận chuyển đến chợ đầu mối tây nam là được.
Thanh niên ngẩn người, mà theo câu tiếp theo: "Xin hỏi có cần tài xế không? Tài xế 300 tệ một ngày."
"Không cần, tự tôi lái!"
Lâm Phong vội trả lời.
Trước lúc anh tốt nghiệp, vì kiếm tiền, đã thi lấy tất cả các bằng lái xe có thể học được, anh cũng đã tham gia kỳ thi lấy bằng lái xe tải nhỏ này.
"Vậy một chiếc xe tải nhỏ treo biển số xanh là được, hiệu Giang Linh, 500 tệ một ngày, ngài thấy thế nào?"
500 tệ một ngày.
Lâm Phong cảm thấy hơi đắt, nhưng giá cả ở thành phố Thượng Hải chính là như vậy.
"Tốt lắm, sáng sớm ngày mai 8 giờ, tôi đến công ty của các người lấy xe."
"Tốt, cảm ơn quý khách quan lâm, hoan nghênh lần sau trở lại!"
Nói xong, thanh niên bèn cúp điện thoại.
Giải quyết xong vấn đề vận chuyển, Lâm Phong lại tính toán cần hộp xốp và giấy mềm.
Cũng may chi phí của những thứ này không cao lắm, đều ở trong phạm vi mình có thể tiếp nhận.
Lâm Phong đánh răng tắm rửa sạch sẽ, ngủ thật say.
Đồng hồ báo thức điểm bảy giờ sáng, anh lập tức rời giường.
Theo thường lệ làm xong bữa sáng rồi chăm sóc Thiến Thiến ăn xong, anh nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình, lái xe điện ba bánh đưa Thiến Thiến đi đến trường.
Thiến Thiến mang cái cặp nhỏ xíu, đứng ở cổng nhà trẻ, không ngừng vẫy vẫy cánh tay nhỏ núc ních thịt của mình với Lâm Phong: "Ba ba tạm biệt! Lái xe chú ý an toàn! Thiến Thiến đợi ba ba tới đón, Thiến Thiến biết ngoan!"
Lâm Phong cười gật đầu, nhanh chóng lái xe ba bánh về phía công ty "Nhanh hơn người một bước".
Lúc chạy tới cửa công ty, một thanh niên mặc đồng phục màu xanh da trời đứng bên cạnh một chiếc xe tải nhỏ hiệu Giang Linh.
Người nọ từ xa đã nhìn thấy Lâm Phong, mỉm cười chuyên nghiệp hỏi: "Xin hỏi có phải là ngài muốn thuê xe tải nhỏ hiệu Giang Linh không ạ?"
Lâm Phong gật đầu: "Là tôi."
"Dạ vâng, xin ngài lấy ra thẻ căn cước của ngài một chút ạ, sau đó ký vào hợp đồng này, cuối cùng trả tiền đặt cọc là có thể sử dụng."
Thanh niên đưa cho Lâm Phong một bản hợp đồng cho thuê.
Lâm Phong từ trong túi lấy ra thẻ căn cước đưa tới, sau khi đọc kỹ hợp đồng cùng số tiền thuê, thấy không có gì sai lệch, lúc này mới ký tên.
"Đây là tiền đặt cọc."
Lâm Phong lấy ra 200 tệ đưa cho thanh niên kia, sau đó lại cho thanh niên nhìn bằng lái của mình: "Cậu yên tâm, tôi có bằng lái, trước giữa trưa tôi sẽ lái xe về."
Thanh niên lập tức nở nụ cười: "Sao ngài lại nói vậy, ngài là khách, em chắc canh tin ngài! Chúc ngài thuận buồm xuôi gió!"
Nói xong còn nghiêng mình cúi chào Lâm Phong.
Lâm Phong chợt cảm thấy toàn thân không được tự nhiên!
Anh khi nào được hưởng loại đãi ngộ này?
Mau lên xe khởi động, lái xe rời đi.
Chợ đầu mối Tây Nam.
9 giờ.
Lâm Phong cho xe tải nhỏ Giang Linh màu lam dừng trên ở chỗ đậu xe.
Nơi đây vừa lúc là giờ cao điểm mua đồ ăn, người đến người đi, số lượng xe qua lại rất lớn.
Nhưng Lâm Phong liếc cái liền thấy Trần Kỳ Nguyên đã giữ sẵn một khoảng đất chờ mình.
"Tới rồi!"
Trần Kỳ Nguyên cười cười, đầu tiên là bắt tay Lâm Phong, sau đó nôn nóng đi xem dâu tây.
Dâu tây đều cất trong thùng xốp, rất lớn, rất tươi, phía trên còn dính giọt sương, rõ ràng vừa mới hái xuống!
Thấy vậy, Trần Kỳ Nguyên càng thêm hưng phấn, y xoa xoa đôi bàn tay, nói với Lâm Phong: "Em nè, như vậy nhé, chúng ta đều là đi làm cho người khác, anh phải cho công nhân lựa lại dâu tây, sau đó mới có thể trả em tiền, dù sao cũng không thiếu người không trung thực, hy vọng em có thể hiểu.”
Ngày mai anh sẽ tới chỗ thuê xe, rồi thuê xe lái về dưới lầu nhà mình, vận chuyển đến chợ đầu mối tây nam là được.
Thanh niên ngẩn người, mà theo câu tiếp theo: "Xin hỏi có cần tài xế không? Tài xế 300 tệ một ngày."
"Không cần, tự tôi lái!"
Lâm Phong vội trả lời.
Trước lúc anh tốt nghiệp, vì kiếm tiền, đã thi lấy tất cả các bằng lái xe có thể học được, anh cũng đã tham gia kỳ thi lấy bằng lái xe tải nhỏ này.
"Vậy một chiếc xe tải nhỏ treo biển số xanh là được, hiệu Giang Linh, 500 tệ một ngày, ngài thấy thế nào?"
500 tệ một ngày.
Lâm Phong cảm thấy hơi đắt, nhưng giá cả ở thành phố Thượng Hải chính là như vậy.
"Tốt lắm, sáng sớm ngày mai 8 giờ, tôi đến công ty của các người lấy xe."
"Tốt, cảm ơn quý khách quan lâm, hoan nghênh lần sau trở lại!"
Nói xong, thanh niên bèn cúp điện thoại.
Giải quyết xong vấn đề vận chuyển, Lâm Phong lại tính toán cần hộp xốp và giấy mềm.
Cũng may chi phí của những thứ này không cao lắm, đều ở trong phạm vi mình có thể tiếp nhận.
Lâm Phong đánh răng tắm rửa sạch sẽ, ngủ thật say.
Đồng hồ báo thức điểm bảy giờ sáng, anh lập tức rời giường.
Theo thường lệ làm xong bữa sáng rồi chăm sóc Thiến Thiến ăn xong, anh nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình, lái xe điện ba bánh đưa Thiến Thiến đi đến trường.
Thiến Thiến mang cái cặp nhỏ xíu, đứng ở cổng nhà trẻ, không ngừng vẫy vẫy cánh tay nhỏ núc ních thịt của mình với Lâm Phong: "Ba ba tạm biệt! Lái xe chú ý an toàn! Thiến Thiến đợi ba ba tới đón, Thiến Thiến biết ngoan!"
Lâm Phong cười gật đầu, nhanh chóng lái xe ba bánh về phía công ty "Nhanh hơn người một bước".
Lúc chạy tới cửa công ty, một thanh niên mặc đồng phục màu xanh da trời đứng bên cạnh một chiếc xe tải nhỏ hiệu Giang Linh.
Người nọ từ xa đã nhìn thấy Lâm Phong, mỉm cười chuyên nghiệp hỏi: "Xin hỏi có phải là ngài muốn thuê xe tải nhỏ hiệu Giang Linh không ạ?"
Lâm Phong gật đầu: "Là tôi."
"Dạ vâng, xin ngài lấy ra thẻ căn cước của ngài một chút ạ, sau đó ký vào hợp đồng này, cuối cùng trả tiền đặt cọc là có thể sử dụng."
Thanh niên đưa cho Lâm Phong một bản hợp đồng cho thuê.
Lâm Phong từ trong túi lấy ra thẻ căn cước đưa tới, sau khi đọc kỹ hợp đồng cùng số tiền thuê, thấy không có gì sai lệch, lúc này mới ký tên.
"Đây là tiền đặt cọc."
Lâm Phong lấy ra 200 tệ đưa cho thanh niên kia, sau đó lại cho thanh niên nhìn bằng lái của mình: "Cậu yên tâm, tôi có bằng lái, trước giữa trưa tôi sẽ lái xe về."
Thanh niên lập tức nở nụ cười: "Sao ngài lại nói vậy, ngài là khách, em chắc canh tin ngài! Chúc ngài thuận buồm xuôi gió!"
Nói xong còn nghiêng mình cúi chào Lâm Phong.
Lâm Phong chợt cảm thấy toàn thân không được tự nhiên!
Anh khi nào được hưởng loại đãi ngộ này?
Mau lên xe khởi động, lái xe rời đi.
Chợ đầu mối Tây Nam.
9 giờ.
Lâm Phong cho xe tải nhỏ Giang Linh màu lam dừng trên ở chỗ đậu xe.
Nơi đây vừa lúc là giờ cao điểm mua đồ ăn, người đến người đi, số lượng xe qua lại rất lớn.
Nhưng Lâm Phong liếc cái liền thấy Trần Kỳ Nguyên đã giữ sẵn một khoảng đất chờ mình.
"Tới rồi!"
Trần Kỳ Nguyên cười cười, đầu tiên là bắt tay Lâm Phong, sau đó nôn nóng đi xem dâu tây.
Dâu tây đều cất trong thùng xốp, rất lớn, rất tươi, phía trên còn dính giọt sương, rõ ràng vừa mới hái xuống!
Thấy vậy, Trần Kỳ Nguyên càng thêm hưng phấn, y xoa xoa đôi bàn tay, nói với Lâm Phong: "Em nè, như vậy nhé, chúng ta đều là đi làm cho người khác, anh phải cho công nhân lựa lại dâu tây, sau đó mới có thể trả em tiền, dù sao cũng không thiếu người không trung thực, hy vọng em có thể hiểu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.