Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Giàu
Chương 2:
Mại Điêu Đích Nhân
28/09/2024
Cũng bởi vậy, từ sau khi Lâm Thiến Thiến xuất hiện, bà quả thực coi Lâm Thiến Thiến thành cháu gái ruột của mình!
"Bà ơi! Thiến Thiến nhớ bà lắm!"
Thiến Thiến lí la lí lắc kêu, mở cánh tay nhỏ trắng nõn mập mạp, chạy vào trong lòng của bà Hoàng.
"Ha ha, bà cũng nhớ Thiến Thiến lắm!"
Bà Hoàng ôm Lâm Thiến Thiến, mừng không kể xiết hôn lên bờ má nhỏ tròn như quả trứng gà của cô bé cái chụt, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn nở nụ cười tươi như hoa.
"Buổi chiều con có cả đống đơn hàng, phải đi đưa gấp, lại phải làm phiền bà giữ Thiến Thiến rồi."
Lâm Phong có chút ngượng ngùng nói.
"Người một nhà đừng nói nhiều! Mấy năm này nếu không phải có Thiến Thiến ở bên bà, bà cũng không kiên trì nổi! Tới! Uống miếng nước lại đi!"
Bà Hoàng nói xong bèn đưa qua một ly nước, còn kèm thêm một chiếc vòng tay màu đen.
"Đây là?"
Lâm Phong uống nước xong, nhận vòng tay nghi hoặc hỏi.
"À! Tổ tiên của chồng bà trước kia là địa chủ, thứ này không biết đã cất giữ bao nhiêu năm, trông như khúc gỗ, chắc cũng không đáng bao tiền, cháu cầm xem có thể bán được ít tiền hay không, bán ít tiền để mua cho bảo bối Thiến Thiến của bà hai bộ quần áo mặc!"
Bà Hoàng yêu thương ôm Thiến Thiến nói: "Xem Thiến Thiến của bà đi, váy đã chật thế này!"
Thiến Thiến cười hi hi hi, Lâm Phong bỗng nhiên cảm thấy mặt mình cứng ngắc.
Dù sao anh vẫn là đàn ông, không rành mấy chuyện này, giải quyết ấm no của Thiến Thiến lại quên mua áo quần cho con!
"Vậy cháu đi chuyển phát nhanh đã, buổi tối trở về sẽ qua đón Thiến Thiến!"
Lâm Phong xoay người bên vẫy tay về phía Thiến Thiến.
"Ba ba đi làm đây! Con ở nhà phải nghe lời bà Hoàng! Nghe không?"
"Dạ!"
Đôi mắt to tròn đen như mực của Thiến Thiến chớp chớp, ỏn a ỏn ẻn nói về phía Lâm Phong: "Ba ba đừng quên Thiến Thiến muốn ăn dâu tây nha nha!"
"Biết rồi!"
Lâm Phong chạy xuống lầu, chiếc xe ba bánh chuyển phát nhanh chạy bằng điện của mình vẫn đậu trong chung cư.
Anh vội thay đồng phục của SF Express, sau đó lái chiếc xe ba bánh chuyển phát nhanh còn chưa giao hàng xong xuất phát, dựa theo địa chỉ từng nhà bắt đầu giao hàng.
Hết giờ làm cũng đã 7 giờ tối.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Lấy tay tùy ý xoa xoa mồ hôi trên trán.
Lâm Phong không hề phát hiện, lúc mồ hôi của anh thấm vào vòng tay gỗ màu đen, toả ra tia sáng huỳnh quang, sau đó nhanh chóng biến mất.
Cứ như là... chui vào trong da tay của anh.
Lâm Phong cưỡi xe ba bánh chuẩn bị về nhà, trên đường quả nhiên nhìn thấy sạp bán dâu tây.
Chỉ là bây giờ không phải là mùa cao điểm dâu tây đưa ra thị trường, giá cả rất đắt, những 30 tệ một cân.
Nếu như bản thân Lâm Phong anh nhất định không mua nổi, nhưng vì con gái Thiến Thiến, Lâm Phong vẫn cắn răng mua nửa cân.
Dâu tây khá lớn, sau đó lại bỏ riêng 2 lạng vào một cái túi, chuẩn bị tặng bà Hoàng.
Lúc mang theo hai túi dâu tây đi lên xe ba bánh, Lâm Phong mới chợt nhớ tới bà Hoàng đưa cho mình một vòng tay gỗ đen, anh vội vàng nhìn về phía cổ tay, bỗng nhiên sửng sốt!
Trên cổ tay màu đồng, trống trơn, làm gì có vòng tay nào?
"Vòng tay gỗ đen đâu? !"
Anh lo lắng thì thầm, nhưng suy nghĩ này vừa hiện ra, Lâm Phong chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, anh lại đi thẳng đến một không gian khác!
Trước mắt, một thác nước cao ba mét đổ ào ào xuống, tập trung thành một suối nước vô cùng sạch sẽ bên chân Lâm Phong, mà ở bên cạnh đầm nước, thì lại là mảnh đất có diện tích một mẫu.
"Bà ơi! Thiến Thiến nhớ bà lắm!"
Thiến Thiến lí la lí lắc kêu, mở cánh tay nhỏ trắng nõn mập mạp, chạy vào trong lòng của bà Hoàng.
"Ha ha, bà cũng nhớ Thiến Thiến lắm!"
Bà Hoàng ôm Lâm Thiến Thiến, mừng không kể xiết hôn lên bờ má nhỏ tròn như quả trứng gà của cô bé cái chụt, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn nở nụ cười tươi như hoa.
"Buổi chiều con có cả đống đơn hàng, phải đi đưa gấp, lại phải làm phiền bà giữ Thiến Thiến rồi."
Lâm Phong có chút ngượng ngùng nói.
"Người một nhà đừng nói nhiều! Mấy năm này nếu không phải có Thiến Thiến ở bên bà, bà cũng không kiên trì nổi! Tới! Uống miếng nước lại đi!"
Bà Hoàng nói xong bèn đưa qua một ly nước, còn kèm thêm một chiếc vòng tay màu đen.
"Đây là?"
Lâm Phong uống nước xong, nhận vòng tay nghi hoặc hỏi.
"À! Tổ tiên của chồng bà trước kia là địa chủ, thứ này không biết đã cất giữ bao nhiêu năm, trông như khúc gỗ, chắc cũng không đáng bao tiền, cháu cầm xem có thể bán được ít tiền hay không, bán ít tiền để mua cho bảo bối Thiến Thiến của bà hai bộ quần áo mặc!"
Bà Hoàng yêu thương ôm Thiến Thiến nói: "Xem Thiến Thiến của bà đi, váy đã chật thế này!"
Thiến Thiến cười hi hi hi, Lâm Phong bỗng nhiên cảm thấy mặt mình cứng ngắc.
Dù sao anh vẫn là đàn ông, không rành mấy chuyện này, giải quyết ấm no của Thiến Thiến lại quên mua áo quần cho con!
"Vậy cháu đi chuyển phát nhanh đã, buổi tối trở về sẽ qua đón Thiến Thiến!"
Lâm Phong xoay người bên vẫy tay về phía Thiến Thiến.
"Ba ba đi làm đây! Con ở nhà phải nghe lời bà Hoàng! Nghe không?"
"Dạ!"
Đôi mắt to tròn đen như mực của Thiến Thiến chớp chớp, ỏn a ỏn ẻn nói về phía Lâm Phong: "Ba ba đừng quên Thiến Thiến muốn ăn dâu tây nha nha!"
"Biết rồi!"
Lâm Phong chạy xuống lầu, chiếc xe ba bánh chuyển phát nhanh chạy bằng điện của mình vẫn đậu trong chung cư.
Anh vội thay đồng phục của SF Express, sau đó lái chiếc xe ba bánh chuyển phát nhanh còn chưa giao hàng xong xuất phát, dựa theo địa chỉ từng nhà bắt đầu giao hàng.
Hết giờ làm cũng đã 7 giờ tối.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Lấy tay tùy ý xoa xoa mồ hôi trên trán.
Lâm Phong không hề phát hiện, lúc mồ hôi của anh thấm vào vòng tay gỗ màu đen, toả ra tia sáng huỳnh quang, sau đó nhanh chóng biến mất.
Cứ như là... chui vào trong da tay của anh.
Lâm Phong cưỡi xe ba bánh chuẩn bị về nhà, trên đường quả nhiên nhìn thấy sạp bán dâu tây.
Chỉ là bây giờ không phải là mùa cao điểm dâu tây đưa ra thị trường, giá cả rất đắt, những 30 tệ một cân.
Nếu như bản thân Lâm Phong anh nhất định không mua nổi, nhưng vì con gái Thiến Thiến, Lâm Phong vẫn cắn răng mua nửa cân.
Dâu tây khá lớn, sau đó lại bỏ riêng 2 lạng vào một cái túi, chuẩn bị tặng bà Hoàng.
Lúc mang theo hai túi dâu tây đi lên xe ba bánh, Lâm Phong mới chợt nhớ tới bà Hoàng đưa cho mình một vòng tay gỗ đen, anh vội vàng nhìn về phía cổ tay, bỗng nhiên sửng sốt!
Trên cổ tay màu đồng, trống trơn, làm gì có vòng tay nào?
"Vòng tay gỗ đen đâu? !"
Anh lo lắng thì thầm, nhưng suy nghĩ này vừa hiện ra, Lâm Phong chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, anh lại đi thẳng đến một không gian khác!
Trước mắt, một thác nước cao ba mét đổ ào ào xuống, tập trung thành một suối nước vô cùng sạch sẽ bên chân Lâm Phong, mà ở bên cạnh đầm nước, thì lại là mảnh đất có diện tích một mẫu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.