Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Giàu
Chương 39:
Mại Điêu Đích Nhân
28/09/2024
Sao lại to như vậy?
Cô gái trẻ trố mắt nhìn một lát, vươn tay, quỷ thần xui khiến cầm lên một quả anh đào, rửa cũng không rửa trực tiếp bỏ vào trong miệng!
Ngay khi vừa vào trong miệng, hàm răng nhẹ nhàng cắn ra vỏ quả anh đào, thịt quả ngon ngọt giòn tan, tươi ngon mọng nước trong nháy mắt tràn ngập ở trong khoang miệng, hương vị ngọt ngào đặc trưng của anh đào cuốn hút mọi giác quan!
"Trời ơi! Quả này ăn ngon quá nha !? !"
Cô gái kinh ngạc trợn to mắt, kinh hô!
Mấy người xung quanh đều sửng sốt, lập tức đưa tay ra, cầm lấy anh đào, bỏ vào trong miệng.
Anh đào to bằng quả bóng bàn, vừa cắn một cái lập tức cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, tuyệt đối không phải anh đào bình thường có thể so được!
Ngay giây phút này, trên mặt mọi người đều lộ ra cảm giác cực kỳ hạnh phúc thỏa mãn, kinh hãi trợn to mắt, nhìn nhau, cứ như ăn phải thứ chưa từng ăn bao giờ!
Có thiệt đây vẫn là anh đào không?
Bọn họ chưa từng ăn anh đào ngon như vậy!
Mấy người thậm chí ngay cả rửa cũng không rửa, cứ như vậy vây thành vòng, phát ra âm thanh khen ngợi không dứt.
Ngoài cửa, quản lý khu vực phụ trách đang thừa dịp thời gian ngày lễ thị sát cửa hàng, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng hiện giờ.
"Người nào người nấy, không coi cửa hàng đều làm gì vậy hả? Tập trung lại một chỗ, còn muốn đi làm nữa hay không?"
Quản lý phụ trách khu vực lạnh giọng quát lớn, đám người giật nảy mình, hoảng hốt vội vàng tản ra xung quanh.
"Chào quản lý!"
Mấy người ngượng ngùng nói, quản lý phụ trách khu vực thì lạnh lùng bước nhanh vào, hỏi: "Đều đang làm gì? Tán dóc vui lắm sao? Cửa hàng quan trọng hay là tán dóc quan trọng? Trong lòng không phân rõ sao?"
Mấy người bị chửi đồng loạt cúi đầu không nói lời nào, một lát sau, thanh niên kia nhịn không được, nhẹ giọng nói: "Không phải quản lý, thật sự là anh đào mà khách hàng tặng ngon bá cháy luôn, chúng em nhịn không được, cho nên..."
Lời còn lại không dám nói.
Ý tứ cũng rất rõ ràng.
Bọn họ sống đến cái tuổi hiện giờ, chưa từng thấy anh đào lớn như vậy!
Thật sự là không thể trách bọn họ tò mò được!
Quản lí cau mày, nhìn lướt qua bên mép mấy người, quả nhiên đều dính nước quả anh đào.
Tím đen tím đen, ăn anh đào lại còn ăn thành dáng vẻ này?
Trong lòng dâng lên tò mò, quản lý bước lên, nhìn thứ ở giữa nhất túi ny lon hỏi: "Đây chính là anh đào mà mấy người ăn?"
Y vươn tay, mở túi ny lon ra, đập vào mắt chính là quả anh đào to bằng trái bóng bàn, lúc này cũng chỉ còn lại 3 đến 4 quả.
"Quản lý, anh ăn thử xem! Thực sự ăn thật ngon!"
Cô gái trẻ mong đợi nói.
Quản lí bỏ một quả vào trong miệng, quả nhiên hương vị tuyệt vời lập tức bùng nổ, y trừng lớn hai nhãn cầu!
Quả anh đào này, quả thật là ăn quá ngon!
"Em nhớ con gái của quản lí ngài rất thích ăn anh đào sao? Tuy chỗ này chỉ còn mấy quả, nhưng quản lí cứ lấy về cho con gái ăn! Ăn thử một chút!"
Mấy người kia nịnh.
Quản lý cũng không từ chối, cầm túi anh đào lên, sau đó dặn dò bọn họ trông cửa hàng cho kỹ, lúc này mới xoay người rời đi.
Con gái của y năm nay sẽ thi tốt nghiệp trung học, mỗi ngày thèm ăn, nói muốn ăn anh đào.
Nhưng gần đây anh đào ngoài chợ đều là trái mùa, anh đào cũng không còn ngon như lúc vào mùa.
Nhưng anh đào trong tay này thì khác!
Ăn quá ngon!
Quản lý nhanh chóng về nhà đưa anh đào cho con gái.
Vào lúc này ở một chỗ khác, Lâm Phong đã dỗ Thiến Thiến ngủ say, bèn lắc mình tiến vào không gian.
Trong không gian vẫn như cũ.
Có tiếng nước chảy róc rách, rất nhiều chùm anh đào chín, đọng ở đầu cành, nặng trịch, đẹp đến nao lòng.
Phải tranh thủ thời gian bán hết số anh đào này, bằng không bị thối trên cành thì chẳng phải điều hay ho gì.
Còn về số gỗ hoàng hoa lê còn lại, cũng phải âm thầm bán đi, nhưng làm sao bán đi lại không bại lộ thân phận của mình, đây cũng là một vấn đề.
Lâm Phong suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra kết quả, bèn rời khỏi không gian, nằm trên chiếu, bật quạt đứng, ngủ thật say.
Ngày hôm sau.
Lâm Phong nấu cháo cho Thiến Thiến ăn sáng, sau khi cho cô con gái đáng yêu ăn hai quả trứng luộc, uống nửa ly sữa tươi, Lâm Phong cũng giải quyết nhu cầu vệ sinh của mình, hái một túi lớn anh đào, rồi đưa Thiến Thiến đi học.
"Chào buổi sáng cô giáo Lệ Lệ!"
Cô gái trẻ trố mắt nhìn một lát, vươn tay, quỷ thần xui khiến cầm lên một quả anh đào, rửa cũng không rửa trực tiếp bỏ vào trong miệng!
Ngay khi vừa vào trong miệng, hàm răng nhẹ nhàng cắn ra vỏ quả anh đào, thịt quả ngon ngọt giòn tan, tươi ngon mọng nước trong nháy mắt tràn ngập ở trong khoang miệng, hương vị ngọt ngào đặc trưng của anh đào cuốn hút mọi giác quan!
"Trời ơi! Quả này ăn ngon quá nha !? !"
Cô gái kinh ngạc trợn to mắt, kinh hô!
Mấy người xung quanh đều sửng sốt, lập tức đưa tay ra, cầm lấy anh đào, bỏ vào trong miệng.
Anh đào to bằng quả bóng bàn, vừa cắn một cái lập tức cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, tuyệt đối không phải anh đào bình thường có thể so được!
Ngay giây phút này, trên mặt mọi người đều lộ ra cảm giác cực kỳ hạnh phúc thỏa mãn, kinh hãi trợn to mắt, nhìn nhau, cứ như ăn phải thứ chưa từng ăn bao giờ!
Có thiệt đây vẫn là anh đào không?
Bọn họ chưa từng ăn anh đào ngon như vậy!
Mấy người thậm chí ngay cả rửa cũng không rửa, cứ như vậy vây thành vòng, phát ra âm thanh khen ngợi không dứt.
Ngoài cửa, quản lý khu vực phụ trách đang thừa dịp thời gian ngày lễ thị sát cửa hàng, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng hiện giờ.
"Người nào người nấy, không coi cửa hàng đều làm gì vậy hả? Tập trung lại một chỗ, còn muốn đi làm nữa hay không?"
Quản lý phụ trách khu vực lạnh giọng quát lớn, đám người giật nảy mình, hoảng hốt vội vàng tản ra xung quanh.
"Chào quản lý!"
Mấy người ngượng ngùng nói, quản lý phụ trách khu vực thì lạnh lùng bước nhanh vào, hỏi: "Đều đang làm gì? Tán dóc vui lắm sao? Cửa hàng quan trọng hay là tán dóc quan trọng? Trong lòng không phân rõ sao?"
Mấy người bị chửi đồng loạt cúi đầu không nói lời nào, một lát sau, thanh niên kia nhịn không được, nhẹ giọng nói: "Không phải quản lý, thật sự là anh đào mà khách hàng tặng ngon bá cháy luôn, chúng em nhịn không được, cho nên..."
Lời còn lại không dám nói.
Ý tứ cũng rất rõ ràng.
Bọn họ sống đến cái tuổi hiện giờ, chưa từng thấy anh đào lớn như vậy!
Thật sự là không thể trách bọn họ tò mò được!
Quản lí cau mày, nhìn lướt qua bên mép mấy người, quả nhiên đều dính nước quả anh đào.
Tím đen tím đen, ăn anh đào lại còn ăn thành dáng vẻ này?
Trong lòng dâng lên tò mò, quản lý bước lên, nhìn thứ ở giữa nhất túi ny lon hỏi: "Đây chính là anh đào mà mấy người ăn?"
Y vươn tay, mở túi ny lon ra, đập vào mắt chính là quả anh đào to bằng trái bóng bàn, lúc này cũng chỉ còn lại 3 đến 4 quả.
"Quản lý, anh ăn thử xem! Thực sự ăn thật ngon!"
Cô gái trẻ mong đợi nói.
Quản lí bỏ một quả vào trong miệng, quả nhiên hương vị tuyệt vời lập tức bùng nổ, y trừng lớn hai nhãn cầu!
Quả anh đào này, quả thật là ăn quá ngon!
"Em nhớ con gái của quản lí ngài rất thích ăn anh đào sao? Tuy chỗ này chỉ còn mấy quả, nhưng quản lí cứ lấy về cho con gái ăn! Ăn thử một chút!"
Mấy người kia nịnh.
Quản lý cũng không từ chối, cầm túi anh đào lên, sau đó dặn dò bọn họ trông cửa hàng cho kỹ, lúc này mới xoay người rời đi.
Con gái của y năm nay sẽ thi tốt nghiệp trung học, mỗi ngày thèm ăn, nói muốn ăn anh đào.
Nhưng gần đây anh đào ngoài chợ đều là trái mùa, anh đào cũng không còn ngon như lúc vào mùa.
Nhưng anh đào trong tay này thì khác!
Ăn quá ngon!
Quản lý nhanh chóng về nhà đưa anh đào cho con gái.
Vào lúc này ở một chỗ khác, Lâm Phong đã dỗ Thiến Thiến ngủ say, bèn lắc mình tiến vào không gian.
Trong không gian vẫn như cũ.
Có tiếng nước chảy róc rách, rất nhiều chùm anh đào chín, đọng ở đầu cành, nặng trịch, đẹp đến nao lòng.
Phải tranh thủ thời gian bán hết số anh đào này, bằng không bị thối trên cành thì chẳng phải điều hay ho gì.
Còn về số gỗ hoàng hoa lê còn lại, cũng phải âm thầm bán đi, nhưng làm sao bán đi lại không bại lộ thân phận của mình, đây cũng là một vấn đề.
Lâm Phong suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra kết quả, bèn rời khỏi không gian, nằm trên chiếu, bật quạt đứng, ngủ thật say.
Ngày hôm sau.
Lâm Phong nấu cháo cho Thiến Thiến ăn sáng, sau khi cho cô con gái đáng yêu ăn hai quả trứng luộc, uống nửa ly sữa tươi, Lâm Phong cũng giải quyết nhu cầu vệ sinh của mình, hái một túi lớn anh đào, rồi đưa Thiến Thiến đi học.
"Chào buổi sáng cô giáo Lệ Lệ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.