Chương 565: Nhân loại chúng ta chắc chắn sẽ báo thù!
Lâu Nghị
23/07/2023
"Bái kiến đại nhân đáng kính!"
Nhìn thấy Lục Trần đi vào, bốn tổng thống đều quỳ xuống hành lễ với Lục Trần.
Bọn họ đã chấp nhận tất cả yêu cầu của Lục Trần, Lục Trần chính là vị thần trong tâm trí bọn họ.
Trước đây chỉ là lúc bị đánh bại trêи chiến trường, bọn họ vẫn cho rằng nhân loại chẳng có gì tài giỏi.
Nhưng đến khi họ nhìn thấy hơn một trăm nghìn con người chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã kiến tạo ra một Lôi Châu đông đúc như nêm thì họ mới thừa nhận sự khủng bố của nhân loại từ tận trong tâm can.
Sau đó càng tôn kính lãnh tụ nhân loại Lục Trần hơn bao giờ hết.
Đặc biệt là khi Lục Trần đồng ý chế tạo ra hai phi thuyền vũ trụ cho bọn họ, đưa toàn bộ tộc Dwarf cùng nhau rời khởi hành tinh Proxima Centauri b, chúng quả thực đã coi Lục Trần là một vị thần của tộc Dwarf rồi.
"Đứng dậy đi."
Lục Trần xua tay, sau đó ngồi xuống vị trí chủ tọa.
"Đại nhân, tinh anh của tộc Dwarf chúng tôi quá nhiều, không chỉ dừng lại ở một triệu, cho chúng tôi mang theo thêm 500 nghìn nữa nhé." Charlotte ánh mắt cầu xin nhìn Lục Trần.
"Đúng vậy đại nhân, ngài xem tộc người chúng tôi quả thực quá nhiều rồi, chúng tôi không thể cứ bỏ mặc họ không quan tâm được, có thể mang đi được thêm người nào hay người đó." Neben Shri gật đầu phụ họa vào nói.
Hai người còn lại mặc dù không nói gì, nhưng cũng nhìn Lục Trần với ánh mắt yết ớt đáng thương.
Lục Trần nhìn bốn Tổng Thống của tộc Dwarf thấp hơn anh cả một khoảng, kiên quyết nói: "Không thể đưa đi thêm được nữa, một triệu là giới hạn của hai chiếc phi thuyền đó rồi."
"Hơn nữa, hãy nhớ kỹ thứ tôi muốn là tinh anh, là tinh anh của tộc Dwarf các người.”
"Các người phải biết rằng sau khi vào trong vũ trụ chỉ có thể không ngừng phát triển khoa học kỹ thuật mới có cơ hội sống nhiều hơn."
"Còn nữa gia tăng tiến độ, tận dụng mọi khả năng để thu thập nhiều tài nguyên năng lượng, nếu không chỉ trong vài năm tới thậm chí trong vòng 10 năm thôi tộc Dwarf các người sẽ phải khống chế việc sinh đẻ."
Những lời của Lục Trần không phải không có lý do, một chiếc phi thuyền cỡ bằng một thôn làng có thể chứa 500 nghìn người Dwarf đã là giới hạn rồi, vậy thì chỉ có không ngừng mở rộng ra thì mới có thể chứa được nhiều người Dwarf.
Cho nên trước khi được mở rộng, người Dwarf phải khống chế vấn đề sinh đẻ, nếu không thì căn bản sẽ không đủ chỗ chứa.
Dự định của Lục Trần là khi nào gặp được hành tinh tiếp theo để tiếp viện nhiên liệu thì mới có thể chế tạo thêm phi thyền cho bọn họ.
Nghe Lục Trần nói vậy, bốn tổng thống vẻ mặt đều hết sức chua xót, nhưng cũng không dám nói gì thêm.
"Các người có biết lúc ban đầu số lượng nhân loại mà tôi phải bỏ lại là bao nhiêu không?"
Lục Trần nhìn thấy vẻ mặt của bốn người, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Khi mới đầu tôi đã phải bỏ lại gần 7 tỷ con người, nhiều hơn các người gấp hai lần, các người thế này đã là gì?"
"Trong thời gian 5 tháng tới sẽ giám sát chặt chẽ người của các người, mau đi thu thập tài nguyên năng lượng đi."
"Còn nữa, đến lúc hai chiếc phi thuyền xong xuôi, tôi sẽ lựa chọn một hạm trưởng nghe lệnh của tôi, đến lúc đó sẽ lựa chọn hai người thu thập được nhiều tài nguyên nhất trong số bốn người ở đây để làm hạm trưởng."
Anh ấy nói rồi phẩy tay rời khỏi căn phòng.
Bốn tổng thống tộc Dwarf nhìn theo bóng lưng của Lục Trần chỉ đành bất đắc dĩ buông tay sau đó đều rời đi.
Có điều nếu như cuối cùng Lục Trần lựa chọn hạm trưởng thì vẫn khiến trong lòng bọn họ mỗi người đều có những tính toán nhỏ.
Mấy tháng tiếp theo, tất cả dân chúng đều đã biết chuyện mảnh vỡ sao Neutron va chạm với hệ hành tinh Proxima Centauri b.
Mới đầu mặc dù mọi người đều không chấp nhận được, nhưng sau hai ngày thì cũng dần chấp nhận hiện thực này.
Sau đó mỗi người đều đã cảm nhận được tinha cấp bách của nó rồi.
Thời gian năm tháng chớp mắt trôi qua, chỉ còn một tháng cuối cùng trước khi sao Neutron đâm vào chòm sao Nhân Mã.
Ngày hôm nay cuối cùng Lục Trần cũng đã phát biểu trước tất cả dân chúng.
"Các vị đồng bào, tôi là Lục Trần, hôm nay ở đây tôi vô cùng đau xót khi phải thông báo với tất cả đồng bào một hiện thực tàn khốc. Một mảnh vỡ của sao Neutron đang bay về phía hệ hằng tinh của hành tinh chúng ta đang sinh sống……"
"Đúng vậy, cũng nguy hại giống như virus D xảy ra hơn 10 năm trước ở trêи Trái Đất, chúng ta một lần nữa lại bị đẩy vào bước đường cùng."
"Khi đó còn ở trêи Trái Đất, chúng ta còn mong chờ vào việc giải mã DNA của virus D. Nhưng hôm nay đối mặt với mảnh vỡ sao Neutron, chúng ta đều trở nên bất lực, không có cách nào cả…"
"Hai năm rưỡi trước chúng tôi đã phát hiện ra sao Neutron này, chúng tôi đã không từ bỏ mà phái một phi thuyền vũ trụ corvette cùng con gái tôi và các nhà khoa học khác bay đi để quan sát mảnh vỡ sao Neutron này."
"Chúng tôi muốn tìm ra bất cứ cách nào có khả năng giải quyết được khó khăn này, nhưng chúng tôi đã thất bại rồi."
"Những thành viên của phi thuyền vũ trụ này đã trở về Proxima Centauri b được nửa năm rồi, tin tức mang về sau khi được đưa cho các nhà khoa học tiến hành kiểm nghiệm tỉ mỉ cho thấy, chúng tôi cuối cùng cũng phải thừa nhận, chúng ta thật sự lực bất tòng tâm….."
"Chúng ta chỉ có thể một lần nữa bỏ lại hành tinh mẹ của chúng ta, chúng ta chỉ có thể một lần nữa tiếp tục lưu lạc vào trong vũ trụ……"
"Nhưng, tôi xin đảm bảo với tất cả đồng bào, tôi sẽ không bỏ lại bất cứ một ai, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau rời đi."
"Tôi cũng bảo đảm lần rời đi này cũng không có nghĩa là chúng ta chấp nhận số mệnh!"
"Chúng ta bây giờ vẫn còn nhỏ bé yếu ớt, nhưng nhân loại chúng ta sẽ còn tiếp tục tiến bộ, sẽ còn tiếp tục trưởng thành, sẽ trở thành chủng tộc ngày càng mạnh hơn!"
"Ở tại đây, tôi, mọi người những người đang nghe tôi nói, chúng ta là con người!"
"Tất cả mọi người chúng ta đều sẽ giữ tất cả những truyện này trong tim, giữ trong linh hồn, giữ trong gen của chúng ta!"
"Để chúng ta ghi sâu trong lòng tất cả những chuyện này, để sau này kể với con cháu của chúng ta, rồi lại để con cháu chúng ta kể lại cho con cháu của chúng, khi chạy trốn khỏi Trái Đất, đó chính là sự diệt vong của hàng tỷ con người!"
"Cuộc chạy trốn khỏi địa cầu mới là sự mất mát cuộc sống mới của chúng ta!"
"Để chúng ta phải nhớ tất cả những hận thù và khuất nhục này!"
"Cho dù là nghìn năm, triệu năm hay hàng tỉ năm sau… chúng ta cũng phải ghi nhớ tất cả trong lịch sử!"
"Tương lai, nhân loại chúng ta nhất định phải giết hết những văn minh ngoài hành tinh đã áp bức chúng ta! Phải bóp chết chúng giống như những con rệp vậy!"
Giọng nói của Lục Trần càng nói càng to, nói đến đây thì đã thực sự lên đến cao độ rồi.
Nắm chặt nắm đấm, mãnh mẽ giơ lên.
Gằn giọng hét lên:
"Nhân loại chúng ta nhất định sẽ báo thù!"
"Nhân loại chúng ta nhất định phải báo thù!"
Vào lúc này cảm xúc của 200 nghìn con người đã được khơi dậy.
200 nghìn con người cùng nhau hô vang, âm thanh giống như một thanh kiếm sắc xé rách mặt đất mà ra.
Bay thẳng lên trời cao!
Lúc này, mây đen mịt mù kéo đến dày đặc, dường như ngay cả trời xanh cũng đang phải run rẩy!
Hơn một triệu người Dwarf đang chuẩn bị lên hai chiếc phi thuyền từ xa cũng nghe được tiếng thét long trời lở đất của nhân loại.
Hai chân đều có chút run sợ.
Bọn họ dường như cũng cảm nhận được tinh thần không bao giờ khuất phục của con người!
"Đồng bào, xuất phát thôi, mục tiêu chính là Lota Eridani."
"Chúc chúng ta có thể thành công tìm kiếm được một Trái Đất mới ở Lota Eridani mênh ʍôиɠ!"
Lục Trần giơ tay ra hiệu, tất cả mọi người đều xếp hàng trật tự đi lên phi thuyền Hi Vọng.
Nhìn thấy Lục Trần đi vào, bốn tổng thống đều quỳ xuống hành lễ với Lục Trần.
Bọn họ đã chấp nhận tất cả yêu cầu của Lục Trần, Lục Trần chính là vị thần trong tâm trí bọn họ.
Trước đây chỉ là lúc bị đánh bại trêи chiến trường, bọn họ vẫn cho rằng nhân loại chẳng có gì tài giỏi.
Nhưng đến khi họ nhìn thấy hơn một trăm nghìn con người chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã kiến tạo ra một Lôi Châu đông đúc như nêm thì họ mới thừa nhận sự khủng bố của nhân loại từ tận trong tâm can.
Sau đó càng tôn kính lãnh tụ nhân loại Lục Trần hơn bao giờ hết.
Đặc biệt là khi Lục Trần đồng ý chế tạo ra hai phi thuyền vũ trụ cho bọn họ, đưa toàn bộ tộc Dwarf cùng nhau rời khởi hành tinh Proxima Centauri b, chúng quả thực đã coi Lục Trần là một vị thần của tộc Dwarf rồi.
"Đứng dậy đi."
Lục Trần xua tay, sau đó ngồi xuống vị trí chủ tọa.
"Đại nhân, tinh anh của tộc Dwarf chúng tôi quá nhiều, không chỉ dừng lại ở một triệu, cho chúng tôi mang theo thêm 500 nghìn nữa nhé." Charlotte ánh mắt cầu xin nhìn Lục Trần.
"Đúng vậy đại nhân, ngài xem tộc người chúng tôi quả thực quá nhiều rồi, chúng tôi không thể cứ bỏ mặc họ không quan tâm được, có thể mang đi được thêm người nào hay người đó." Neben Shri gật đầu phụ họa vào nói.
Hai người còn lại mặc dù không nói gì, nhưng cũng nhìn Lục Trần với ánh mắt yết ớt đáng thương.
Lục Trần nhìn bốn Tổng Thống của tộc Dwarf thấp hơn anh cả một khoảng, kiên quyết nói: "Không thể đưa đi thêm được nữa, một triệu là giới hạn của hai chiếc phi thuyền đó rồi."
"Hơn nữa, hãy nhớ kỹ thứ tôi muốn là tinh anh, là tinh anh của tộc Dwarf các người.”
"Các người phải biết rằng sau khi vào trong vũ trụ chỉ có thể không ngừng phát triển khoa học kỹ thuật mới có cơ hội sống nhiều hơn."
"Còn nữa gia tăng tiến độ, tận dụng mọi khả năng để thu thập nhiều tài nguyên năng lượng, nếu không chỉ trong vài năm tới thậm chí trong vòng 10 năm thôi tộc Dwarf các người sẽ phải khống chế việc sinh đẻ."
Những lời của Lục Trần không phải không có lý do, một chiếc phi thuyền cỡ bằng một thôn làng có thể chứa 500 nghìn người Dwarf đã là giới hạn rồi, vậy thì chỉ có không ngừng mở rộng ra thì mới có thể chứa được nhiều người Dwarf.
Cho nên trước khi được mở rộng, người Dwarf phải khống chế vấn đề sinh đẻ, nếu không thì căn bản sẽ không đủ chỗ chứa.
Dự định của Lục Trần là khi nào gặp được hành tinh tiếp theo để tiếp viện nhiên liệu thì mới có thể chế tạo thêm phi thyền cho bọn họ.
Nghe Lục Trần nói vậy, bốn tổng thống vẻ mặt đều hết sức chua xót, nhưng cũng không dám nói gì thêm.
"Các người có biết lúc ban đầu số lượng nhân loại mà tôi phải bỏ lại là bao nhiêu không?"
Lục Trần nhìn thấy vẻ mặt của bốn người, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Khi mới đầu tôi đã phải bỏ lại gần 7 tỷ con người, nhiều hơn các người gấp hai lần, các người thế này đã là gì?"
"Trong thời gian 5 tháng tới sẽ giám sát chặt chẽ người của các người, mau đi thu thập tài nguyên năng lượng đi."
"Còn nữa, đến lúc hai chiếc phi thuyền xong xuôi, tôi sẽ lựa chọn một hạm trưởng nghe lệnh của tôi, đến lúc đó sẽ lựa chọn hai người thu thập được nhiều tài nguyên nhất trong số bốn người ở đây để làm hạm trưởng."
Anh ấy nói rồi phẩy tay rời khỏi căn phòng.
Bốn tổng thống tộc Dwarf nhìn theo bóng lưng của Lục Trần chỉ đành bất đắc dĩ buông tay sau đó đều rời đi.
Có điều nếu như cuối cùng Lục Trần lựa chọn hạm trưởng thì vẫn khiến trong lòng bọn họ mỗi người đều có những tính toán nhỏ.
Mấy tháng tiếp theo, tất cả dân chúng đều đã biết chuyện mảnh vỡ sao Neutron va chạm với hệ hành tinh Proxima Centauri b.
Mới đầu mặc dù mọi người đều không chấp nhận được, nhưng sau hai ngày thì cũng dần chấp nhận hiện thực này.
Sau đó mỗi người đều đã cảm nhận được tinha cấp bách của nó rồi.
Thời gian năm tháng chớp mắt trôi qua, chỉ còn một tháng cuối cùng trước khi sao Neutron đâm vào chòm sao Nhân Mã.
Ngày hôm nay cuối cùng Lục Trần cũng đã phát biểu trước tất cả dân chúng.
"Các vị đồng bào, tôi là Lục Trần, hôm nay ở đây tôi vô cùng đau xót khi phải thông báo với tất cả đồng bào một hiện thực tàn khốc. Một mảnh vỡ của sao Neutron đang bay về phía hệ hằng tinh của hành tinh chúng ta đang sinh sống……"
"Đúng vậy, cũng nguy hại giống như virus D xảy ra hơn 10 năm trước ở trêи Trái Đất, chúng ta một lần nữa lại bị đẩy vào bước đường cùng."
"Khi đó còn ở trêи Trái Đất, chúng ta còn mong chờ vào việc giải mã DNA của virus D. Nhưng hôm nay đối mặt với mảnh vỡ sao Neutron, chúng ta đều trở nên bất lực, không có cách nào cả…"
"Hai năm rưỡi trước chúng tôi đã phát hiện ra sao Neutron này, chúng tôi đã không từ bỏ mà phái một phi thuyền vũ trụ corvette cùng con gái tôi và các nhà khoa học khác bay đi để quan sát mảnh vỡ sao Neutron này."
"Chúng tôi muốn tìm ra bất cứ cách nào có khả năng giải quyết được khó khăn này, nhưng chúng tôi đã thất bại rồi."
"Những thành viên của phi thuyền vũ trụ này đã trở về Proxima Centauri b được nửa năm rồi, tin tức mang về sau khi được đưa cho các nhà khoa học tiến hành kiểm nghiệm tỉ mỉ cho thấy, chúng tôi cuối cùng cũng phải thừa nhận, chúng ta thật sự lực bất tòng tâm….."
"Chúng ta chỉ có thể một lần nữa bỏ lại hành tinh mẹ của chúng ta, chúng ta chỉ có thể một lần nữa tiếp tục lưu lạc vào trong vũ trụ……"
"Nhưng, tôi xin đảm bảo với tất cả đồng bào, tôi sẽ không bỏ lại bất cứ một ai, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau rời đi."
"Tôi cũng bảo đảm lần rời đi này cũng không có nghĩa là chúng ta chấp nhận số mệnh!"
"Chúng ta bây giờ vẫn còn nhỏ bé yếu ớt, nhưng nhân loại chúng ta sẽ còn tiếp tục tiến bộ, sẽ còn tiếp tục trưởng thành, sẽ trở thành chủng tộc ngày càng mạnh hơn!"
"Ở tại đây, tôi, mọi người những người đang nghe tôi nói, chúng ta là con người!"
"Tất cả mọi người chúng ta đều sẽ giữ tất cả những truyện này trong tim, giữ trong linh hồn, giữ trong gen của chúng ta!"
"Để chúng ta ghi sâu trong lòng tất cả những chuyện này, để sau này kể với con cháu của chúng ta, rồi lại để con cháu chúng ta kể lại cho con cháu của chúng, khi chạy trốn khỏi Trái Đất, đó chính là sự diệt vong của hàng tỷ con người!"
"Cuộc chạy trốn khỏi địa cầu mới là sự mất mát cuộc sống mới của chúng ta!"
"Để chúng ta phải nhớ tất cả những hận thù và khuất nhục này!"
"Cho dù là nghìn năm, triệu năm hay hàng tỉ năm sau… chúng ta cũng phải ghi nhớ tất cả trong lịch sử!"
"Tương lai, nhân loại chúng ta nhất định phải giết hết những văn minh ngoài hành tinh đã áp bức chúng ta! Phải bóp chết chúng giống như những con rệp vậy!"
Giọng nói của Lục Trần càng nói càng to, nói đến đây thì đã thực sự lên đến cao độ rồi.
Nắm chặt nắm đấm, mãnh mẽ giơ lên.
Gằn giọng hét lên:
"Nhân loại chúng ta nhất định sẽ báo thù!"
"Nhân loại chúng ta nhất định phải báo thù!"
Vào lúc này cảm xúc của 200 nghìn con người đã được khơi dậy.
200 nghìn con người cùng nhau hô vang, âm thanh giống như một thanh kiếm sắc xé rách mặt đất mà ra.
Bay thẳng lên trời cao!
Lúc này, mây đen mịt mù kéo đến dày đặc, dường như ngay cả trời xanh cũng đang phải run rẩy!
Hơn một triệu người Dwarf đang chuẩn bị lên hai chiếc phi thuyền từ xa cũng nghe được tiếng thét long trời lở đất của nhân loại.
Hai chân đều có chút run sợ.
Bọn họ dường như cũng cảm nhận được tinh thần không bao giờ khuất phục của con người!
"Đồng bào, xuất phát thôi, mục tiêu chính là Lota Eridani."
"Chúc chúng ta có thể thành công tìm kiếm được một Trái Đất mới ở Lota Eridani mênh ʍôиɠ!"
Lục Trần giơ tay ra hiệu, tất cả mọi người đều xếp hàng trật tự đi lên phi thuyền Hi Vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.