Chương 123: Tạ Vĩnh Hào mời rượu
Lâu Nghị
23/07/2023
"Thấy không, tôi đã nói Tạ Vĩ Hào bọn họ đang bàn chuyện công việc, nói
chuyện xong chắc chắn sẽ để tôi đến mời rượu, bây giờ Tạ Vĩ Hào lại đích thân
đến bàn của chúng ta, chắc là bởi đợi mãi không thấy tôi mời rượu nên phải tự
đi." Thấy Tạ Vĩ Hào đúng là đang đến đó, Trương Đạo Nhân nhìn Lục Trần khiêu
khích nói.
Vừa rồi, Trần Quang Hưng đến mời rượu Lục Trần nhưng lại không cho hắn ta
chút thể diện nào, hắn ta ngoài mặt tuy không nói gì nhưng trong lòng thì vô
cùng khó chịu..
Lúc này, Tạ Vĩ Hào đích thân đến, vừa hay giúp hắn vả một cái thật đau vào mặt
Lục Trần.
"Trương thiếu gia, lát nữa phải giới thiệu tôi nhé, tôi cũng muốn kính Tạ Vĩ Hào
một ly." Sở Kiều Chí nhìn Trương Đạo Nhân với vẻ mặt mong chờ.
"Yên tâm đi, chúng ta là quan hệ gì chứ, tôi có thịt ăn chắc chắn sẽ không để cậu
phải húp canh, đợi lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đến giới thiệu với Tạ Vĩ Hào." Trương
Đạo Nhân vẻ mặt tự đắc nói.
"Tốt, tốt, Trương Thiếu gia, anh là anh của tôi, chắc chắn là anh ruột của tôi!" Sở
Kiều Chí hưng phấn nói, không quên nhìn Lục Trần khiêu khích.
Vừa rồi hắn bị Trần Quang Hưng nhẫn tâm vả một cái vào mặt, cuối cùng cũng
có thể lấy lại thể diện rồi.
Những người khác đều nhìn Sở Kiều Chí đầy hâm mộ, thầm nghĩ nếu bọn họ
cũng có quan hệ tốt với Trương Đạo Nhân thì hay biết mấy.
Thấy Tạ Vĩ Hào đích thân đến, dù là Hoàng Hựu Quân, Vu Chính Đào hay là Lôi
Minh Siêu, trong ánh mắt cũng đều có vài phần chờ mong và phấn khích.
Nói thật, nếu có cơ hội, bọn họ cũng muốn kính Tạ Vĩ Hào một ly.
Lần này cơ hội đến rồi.
"Trương thiếu gia, làm phiền anh một chút." Vu Chính Đào nhìn về phía Trương
Đạo Nhân, hy vọng Trương Đạo Nhân cũng có thể giới thiệu cả bọn họ.
Hoàng Hựu Quân và Lôi Minh Siêu cũng mang vẻ mặt đầy mong chờ nhìn
Trương Đạo Nhân, đợi câu trả lời của hắn ta.
"Ba vị sư phụ yên tâm, tôi biết đạo lý mà, không giống như một số người, cho
rằng bản thân quen biết vài nhân vật lớn, thì người trong thiên hạ đều phải vây
quanh mình." Trương Đạo Nhân nhìn Lục Trần xem thường, vẻ mặt trêu tức.
"Đúng vậy, làm người dù có chỗ dựa mà không có nhân phẩm thì cũng không
được." Lôi Minh Siêu nhìn qua Lục Trần, trào phúng nói, lời của hắn chính là ý
Lục Trần cho dù có chút thân phận, nhưng nhân phẩm quá kém.
"Có nhân phẩm là tốt, hy vọng người trẻ tuổi nào đó cũng có." Vu Chính Đào
cũng nói giọng kỳ quái.
Hắn vốn dĩ không có chút thiện cảm nào với Lục Trần, lúc nãy Trương Đạo Nhân
lại đồng ý giới thiệu bọn họ với Tạ Vĩ Hào, tất nhiên hắn phải lấy lòng Trương
Đạo Nhân một chút.
Lục Trần nghe thấy, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là khóe mắt hiện lên vẻ nực cười, mọi
người đều không phát hiện ra.
"Ồ, Tạ Vĩ Hào, sao ông lại đích thân đến đây, vừa rồi thấy mọi người đang nói
chuyện nên tôi cũng không dám đến quấy rầy, ông chỉ cần cho người nói một
tiếng, tôi lập tức sẽ đến kính rượu ông mà."
Tạ Vĩ Hào cuối cùng cũng tới nơi, Trương Đạo Nhân vội vàng nghênh đón, vẻ
mặt chờ mong.
Không ngờ, Tạ Vĩ Hào chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, lập tức đi đến trước mặt
Lục Trần.
"Cậu em Lục, nếu không phải ông chủ Trần tới mời rượu cậu, tôi còn không biết
cậu cũng ở đây, đi thôi, chúng ta tới bàn kia uống vài ly." Tạ Vĩ Hào cười nói.
Mọi người nghe thấy vậy đều ngây người, không khỏi mở to hai mắt nhìn, quả
thực là kinh ngạc không nói nên lời.
Người có thân phận tôn quý như Tạ Vĩ Hào vậy mà lại cùng tên nhóc này xưng
anh gọi em?
Tên nhãi này rốt cuộc là thần thánh phương nào!?
"Chào ông, Tạ Vĩ Hào, vừa nãy tôi thấy mọi người đang bàn chuyện nên không
qua chào hỏi." Lục Trần đứng dậy cười nói.
"Là đang nói về cậu đó, lần này thật sự phải cảm ơn cậu, đi thôi, qua bên đó nói
chuyện." Tạ Vĩ Hào cười cười, rồi khoác vai Lục Trần đi qua bên kia.
Ông ta cảm ơn Lục Trần vì ba ngày trước giúp cảnh sát tóm được hang ổ bọn
cướp, hơn nữa còn giải cứu được hơn hai mươi con tin.
Khi đó, nghe được Hứa cục trưởng Hứa Tả Quân báo cáo toàn bộ sự tình, tất cả
ông lớn đều ngây người.
Bọn họ không thể tin được Lục Trần lại dũng cảm như thế.
Việc này nếu không cẩn thận sẽ mất mạng.
Hơn nữa bọn họ cũng bị sự tốt bụng và tinh thần quả cảm của Lục Trần làm cho
cảm động, Lục Trần sẵn sàng biến mình thành con tin bị bọn cướp bắt đi để cứu
sống những người khác.
Nếu đổi lại là bọn họ, trong tình huống đó, nhất định không thể quyết đoán như
Lục Trần.
Ngay cả Tạ Vĩ Hào, trong lòng cũng rất khâm phục Lục Trần.
Lục Trần cười khổ, chỉ đành cùng đi qua.
Anh vốn không muốn khoa trương như vậy, nhưng Tạ Vĩ Hào lại không cho anh
cơ hội.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Nếu bọn họ biết trong lòng Lục Trần lúc này không hề muốn đi uống rượu, rất có
thể sẽ hợp lực công kϊƈɦ, có khi còn đánh chết Lục Trần.
Toàn bộ hội trường, làm gì có ai dám nói không muốn ngồi cùng bàn rượu với Tạ
Vĩ Hào.
Cũng chỉ có người kỳ quái như Lục Trần mới dám có suy nghĩ này.
Trong ánh mắt mọi người là sự kinh ngạc cùng hâm mộ xen lẫn ghen ghét.
Sự nghi ngờ lại càng nhiều hơn.
Sắc mặt Trương Đạo Nhân tím tái hết cả.
Tạ Vĩ Hào nhiệt tình với Lục Trần như vậy, còn cùng Lục Trần xưng anh xưng
em.
Mà đối với hắn ta lại lạnh lùng ngó lơ.
Thậm chí là một cái liếc mắt nhìn cũng không có.
Cha hắn ta dù sao cũng là ông chủ Trương, đang ngồi chung một bàn với Tạ Vĩ
Hào đó.
Tại sao chứ?
Tại sao cả Trần Quang Hưng, cả Tạ Vĩ Hào, đều muốn vây quanh Lục Trần?
Anh ta có năng lực gì mà có thể cùng lúc có được sự coi trọng của cả hai ông
lớn như vậy?
Sở Kiều Chí, Vu Chính Đào, Lôi Minh Siêu cùng vô số người khác cũng không
thể hiểu nổi.
Lục Trần rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao mỗi lần cùng anh ngồi một bàn
đều có thể khiến người ta kinh ngạc đến vậy?
Lần trước ở khách sạn Shangri-La còn đỡ.
Chủ yếu là Lục Trần cá cược thắng cả Trịnh Tây Hòa mới khiến bọn họ sửng
sốt.
Nhưng lần này là cấp chấn động.
Đó chính là đệ nhất gia chủ và Tạ Vĩ Hào!
Hai vị nhân vật lớn cấp cao này không những kính trọng anh mà còn xưng anh
xưng em với anh.
Tên này nếu như không có năng lực gì, nói ra ai dám tin chứ?
Thế nhưng anh có bản lĩnh gì, có thể đồng thời chinh phục đệ nhất gia chủ cùng
Tạ Vĩ Hào?
Trần Sơ Nhiên và Trần Tiểu Băng cũng trố mắt nhìn.
Ngày đó, Lục Trần một quyền đánh bại Hàn Thiên, giúp ông nội họ thắng Trương
Sinh Kiều, cho nên nhà họ có quan hệ tốt với Lục Trần cũng là chuyện thường
tình.
Nhưng điều khiến họ không ngờ tới chính là, Tạ Vĩ Hào cũng coi trọng Lục Trần,
còn cùng anh xưng anh xưng em, rốt cuộc phải có quan hệ gì mới làm được như
vậy?
Người này sao có thể bí ẩn đến mức khiến người ta chú ý như vậy?
Nhất là Trần Sơ Nhiên, cô nhìn thấy Lục Trần, trong lòng vô cùng rối loạn.
Lục Trần khiến cô động lòng nhưng anh lại kết hôn rồi.
Bên kia, Lục Trần đã cùng tạ Vĩ Hào đi tới đầu bàn, Tạ Vĩ Hào sai người mang
đến thêm một cái ghế.
Tất cả mọi người đều tò mò đánh giá Lục Trần, trừ Trần Quang Hưng, ba vị gia
chủ còn lại, ánh mắt nói lên rằng không thể tin nổi.
Lúc trước Trần Quang Hưng đến mời rượu Lục Trần, đã khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ Tạ Vĩ Hào còn đích thân đến mời Lục Trần sang uống rượu, trong
lòng đều vô cùng tò mò về thân phận của Lục Trần, ai ai cũng chờ đợi Tạ Vĩ Hào
giới thiệu cho họ.
chuyện xong chắc chắn sẽ để tôi đến mời rượu, bây giờ Tạ Vĩ Hào lại đích thân
đến bàn của chúng ta, chắc là bởi đợi mãi không thấy tôi mời rượu nên phải tự
đi." Thấy Tạ Vĩ Hào đúng là đang đến đó, Trương Đạo Nhân nhìn Lục Trần khiêu
khích nói.
Vừa rồi, Trần Quang Hưng đến mời rượu Lục Trần nhưng lại không cho hắn ta
chút thể diện nào, hắn ta ngoài mặt tuy không nói gì nhưng trong lòng thì vô
cùng khó chịu..
Lúc này, Tạ Vĩ Hào đích thân đến, vừa hay giúp hắn vả một cái thật đau vào mặt
Lục Trần.
"Trương thiếu gia, lát nữa phải giới thiệu tôi nhé, tôi cũng muốn kính Tạ Vĩ Hào
một ly." Sở Kiều Chí nhìn Trương Đạo Nhân với vẻ mặt mong chờ.
"Yên tâm đi, chúng ta là quan hệ gì chứ, tôi có thịt ăn chắc chắn sẽ không để cậu
phải húp canh, đợi lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đến giới thiệu với Tạ Vĩ Hào." Trương
Đạo Nhân vẻ mặt tự đắc nói.
"Tốt, tốt, Trương Thiếu gia, anh là anh của tôi, chắc chắn là anh ruột của tôi!" Sở
Kiều Chí hưng phấn nói, không quên nhìn Lục Trần khiêu khích.
Vừa rồi hắn bị Trần Quang Hưng nhẫn tâm vả một cái vào mặt, cuối cùng cũng
có thể lấy lại thể diện rồi.
Những người khác đều nhìn Sở Kiều Chí đầy hâm mộ, thầm nghĩ nếu bọn họ
cũng có quan hệ tốt với Trương Đạo Nhân thì hay biết mấy.
Thấy Tạ Vĩ Hào đích thân đến, dù là Hoàng Hựu Quân, Vu Chính Đào hay là Lôi
Minh Siêu, trong ánh mắt cũng đều có vài phần chờ mong và phấn khích.
Nói thật, nếu có cơ hội, bọn họ cũng muốn kính Tạ Vĩ Hào một ly.
Lần này cơ hội đến rồi.
"Trương thiếu gia, làm phiền anh một chút." Vu Chính Đào nhìn về phía Trương
Đạo Nhân, hy vọng Trương Đạo Nhân cũng có thể giới thiệu cả bọn họ.
Hoàng Hựu Quân và Lôi Minh Siêu cũng mang vẻ mặt đầy mong chờ nhìn
Trương Đạo Nhân, đợi câu trả lời của hắn ta.
"Ba vị sư phụ yên tâm, tôi biết đạo lý mà, không giống như một số người, cho
rằng bản thân quen biết vài nhân vật lớn, thì người trong thiên hạ đều phải vây
quanh mình." Trương Đạo Nhân nhìn Lục Trần xem thường, vẻ mặt trêu tức.
"Đúng vậy, làm người dù có chỗ dựa mà không có nhân phẩm thì cũng không
được." Lôi Minh Siêu nhìn qua Lục Trần, trào phúng nói, lời của hắn chính là ý
Lục Trần cho dù có chút thân phận, nhưng nhân phẩm quá kém.
"Có nhân phẩm là tốt, hy vọng người trẻ tuổi nào đó cũng có." Vu Chính Đào
cũng nói giọng kỳ quái.
Hắn vốn dĩ không có chút thiện cảm nào với Lục Trần, lúc nãy Trương Đạo Nhân
lại đồng ý giới thiệu bọn họ với Tạ Vĩ Hào, tất nhiên hắn phải lấy lòng Trương
Đạo Nhân một chút.
Lục Trần nghe thấy, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là khóe mắt hiện lên vẻ nực cười, mọi
người đều không phát hiện ra.
"Ồ, Tạ Vĩ Hào, sao ông lại đích thân đến đây, vừa rồi thấy mọi người đang nói
chuyện nên tôi cũng không dám đến quấy rầy, ông chỉ cần cho người nói một
tiếng, tôi lập tức sẽ đến kính rượu ông mà."
Tạ Vĩ Hào cuối cùng cũng tới nơi, Trương Đạo Nhân vội vàng nghênh đón, vẻ
mặt chờ mong.
Không ngờ, Tạ Vĩ Hào chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, lập tức đi đến trước mặt
Lục Trần.
"Cậu em Lục, nếu không phải ông chủ Trần tới mời rượu cậu, tôi còn không biết
cậu cũng ở đây, đi thôi, chúng ta tới bàn kia uống vài ly." Tạ Vĩ Hào cười nói.
Mọi người nghe thấy vậy đều ngây người, không khỏi mở to hai mắt nhìn, quả
thực là kinh ngạc không nói nên lời.
Người có thân phận tôn quý như Tạ Vĩ Hào vậy mà lại cùng tên nhóc này xưng
anh gọi em?
Tên nhãi này rốt cuộc là thần thánh phương nào!?
"Chào ông, Tạ Vĩ Hào, vừa nãy tôi thấy mọi người đang bàn chuyện nên không
qua chào hỏi." Lục Trần đứng dậy cười nói.
"Là đang nói về cậu đó, lần này thật sự phải cảm ơn cậu, đi thôi, qua bên đó nói
chuyện." Tạ Vĩ Hào cười cười, rồi khoác vai Lục Trần đi qua bên kia.
Ông ta cảm ơn Lục Trần vì ba ngày trước giúp cảnh sát tóm được hang ổ bọn
cướp, hơn nữa còn giải cứu được hơn hai mươi con tin.
Khi đó, nghe được Hứa cục trưởng Hứa Tả Quân báo cáo toàn bộ sự tình, tất cả
ông lớn đều ngây người.
Bọn họ không thể tin được Lục Trần lại dũng cảm như thế.
Việc này nếu không cẩn thận sẽ mất mạng.
Hơn nữa bọn họ cũng bị sự tốt bụng và tinh thần quả cảm của Lục Trần làm cho
cảm động, Lục Trần sẵn sàng biến mình thành con tin bị bọn cướp bắt đi để cứu
sống những người khác.
Nếu đổi lại là bọn họ, trong tình huống đó, nhất định không thể quyết đoán như
Lục Trần.
Ngay cả Tạ Vĩ Hào, trong lòng cũng rất khâm phục Lục Trần.
Lục Trần cười khổ, chỉ đành cùng đi qua.
Anh vốn không muốn khoa trương như vậy, nhưng Tạ Vĩ Hào lại không cho anh
cơ hội.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Nếu bọn họ biết trong lòng Lục Trần lúc này không hề muốn đi uống rượu, rất có
thể sẽ hợp lực công kϊƈɦ, có khi còn đánh chết Lục Trần.
Toàn bộ hội trường, làm gì có ai dám nói không muốn ngồi cùng bàn rượu với Tạ
Vĩ Hào.
Cũng chỉ có người kỳ quái như Lục Trần mới dám có suy nghĩ này.
Trong ánh mắt mọi người là sự kinh ngạc cùng hâm mộ xen lẫn ghen ghét.
Sự nghi ngờ lại càng nhiều hơn.
Sắc mặt Trương Đạo Nhân tím tái hết cả.
Tạ Vĩ Hào nhiệt tình với Lục Trần như vậy, còn cùng Lục Trần xưng anh xưng
em.
Mà đối với hắn ta lại lạnh lùng ngó lơ.
Thậm chí là một cái liếc mắt nhìn cũng không có.
Cha hắn ta dù sao cũng là ông chủ Trương, đang ngồi chung một bàn với Tạ Vĩ
Hào đó.
Tại sao chứ?
Tại sao cả Trần Quang Hưng, cả Tạ Vĩ Hào, đều muốn vây quanh Lục Trần?
Anh ta có năng lực gì mà có thể cùng lúc có được sự coi trọng của cả hai ông
lớn như vậy?
Sở Kiều Chí, Vu Chính Đào, Lôi Minh Siêu cùng vô số người khác cũng không
thể hiểu nổi.
Lục Trần rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao mỗi lần cùng anh ngồi một bàn
đều có thể khiến người ta kinh ngạc đến vậy?
Lần trước ở khách sạn Shangri-La còn đỡ.
Chủ yếu là Lục Trần cá cược thắng cả Trịnh Tây Hòa mới khiến bọn họ sửng
sốt.
Nhưng lần này là cấp chấn động.
Đó chính là đệ nhất gia chủ và Tạ Vĩ Hào!
Hai vị nhân vật lớn cấp cao này không những kính trọng anh mà còn xưng anh
xưng em với anh.
Tên này nếu như không có năng lực gì, nói ra ai dám tin chứ?
Thế nhưng anh có bản lĩnh gì, có thể đồng thời chinh phục đệ nhất gia chủ cùng
Tạ Vĩ Hào?
Trần Sơ Nhiên và Trần Tiểu Băng cũng trố mắt nhìn.
Ngày đó, Lục Trần một quyền đánh bại Hàn Thiên, giúp ông nội họ thắng Trương
Sinh Kiều, cho nên nhà họ có quan hệ tốt với Lục Trần cũng là chuyện thường
tình.
Nhưng điều khiến họ không ngờ tới chính là, Tạ Vĩ Hào cũng coi trọng Lục Trần,
còn cùng anh xưng anh xưng em, rốt cuộc phải có quan hệ gì mới làm được như
vậy?
Người này sao có thể bí ẩn đến mức khiến người ta chú ý như vậy?
Nhất là Trần Sơ Nhiên, cô nhìn thấy Lục Trần, trong lòng vô cùng rối loạn.
Lục Trần khiến cô động lòng nhưng anh lại kết hôn rồi.
Bên kia, Lục Trần đã cùng tạ Vĩ Hào đi tới đầu bàn, Tạ Vĩ Hào sai người mang
đến thêm một cái ghế.
Tất cả mọi người đều tò mò đánh giá Lục Trần, trừ Trần Quang Hưng, ba vị gia
chủ còn lại, ánh mắt nói lên rằng không thể tin nổi.
Lúc trước Trần Quang Hưng đến mời rượu Lục Trần, đã khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ Tạ Vĩ Hào còn đích thân đến mời Lục Trần sang uống rượu, trong
lòng đều vô cùng tò mò về thân phận của Lục Trần, ai ai cũng chờ đợi Tạ Vĩ Hào
giới thiệu cho họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.