Chương 85: Trúng số
Lâu Nghị
23/07/2023
"Anh rể, Vương Tinh không sai người tìm anh sao? – Lâm Di Giai hiếu kỳ thăm dò Lục Trần, thấy Lục Trần bình an vô sự trở về, cô có chút không tin.
Bọn họ lúc đó cũng vì sợ vệ sĩ của Vương Tinh kiếm chuyện, nên mới tức tốc bỏ về, không ngờ Lục Trần lại trở về không hề hấn gì.
"Hắn dám sao, hắn mà dám động vào anh, anh sẽ cho hắn vào viện nằm cùng anh trai hắn luôn." Lục Trần nhẹ nhàng nói.
"Cái gì? Cậu đánh Vương Văn Học nhà họ Vương sao? – Vương Tuyết kinh ngạc hỏi Lục Trần.
Vương Tinh thì bà không biết, nhưng Vương Văn Học là ai thì bà biết.
Vì bà từng đi bàn chuyện làm ăn với hắn.
"Vâng, hắn dám đánh Di Quân, con cho hắn tàn phế luôn." – Lục Trần nói.
"Cậu… cậu mau đi đi, mai mốt đừng có đến nhà tôi nữa, nhà tôi không có đứa con rể như cậu!" Vương Tuyết xanh mặt, lúc nãy nghe Lục Trần tát Vương Tinh hai cái, bà đã không dám tưởng tượng cảnh nhà họ Vương trả thù rồi.
Bây giờ Lục Trần còn đánh cho con cả nhà đó nhập viện, Vương gia làm sao chịu để yên được?
Lục Trần giật mình, xong nghĩ lại lại thả lỏng.
Với thế lực nhà họ Vương, Vương Tuyết sợ cũng là đúng thôi. Anh cười, nói: "Mẹ, mẹ đừng lo, có con ở đây, nhà họ Vương không có cơ hội kiếm chuyện với nhà mình đâu." "Tôi bảo cậu cút đi! Cậu nghe không hiểu à?" – Vương Tuyết chỉ tay về phía cửa tức giận nói.
Nụ cười trêи miệng Lục Trần dần vụt tắt, anh hít một hơi thật sâu, bế Kỳ Kỳ rồi quay lưng bỏ đi.
"Để Kỳ Kỳ lại, Di Quân, con cũng đừng có đi theo nó nữa." – Vương Tuyết gằn giọng nói.
"Mẹ, đủ rồi đấy mẹ, con với Lục Trần là vợ chồng, con không đi với anh ấy thì đi với ai? Còn nữa, nếu mẹ cứ chua chát với Lục Trần như thế, mai mốt con cũng không về nhà nữa đâu!" – Lâm Di Quân tức giận nói.
Lục Trần quay đầu nhìn Lâm Di Quân, từ sâu đáy lòng, anh thấy rất cảm động.
"Mẹ ơi, con muốn về nhà." – Thấy bà ngoại tức giận, Kỳ Kỳ khóc.
"Kỳ Kỳ ngoan, mẹ sẽ đưa con về nhà." – Lâm Di Quân kiềm chế cơn tức giận, bế Kỳ Kỳ từ vòng tay của Lục Trần.
"Di Quân, em tin anh, có mười nhà họ Vương anh cũng không sợ đâu, anh nói bọn họ không dám đến kiếm chuyện với mình thì chắc chắn là không, chúng ta đi thôi." – Lục Trần dang tay khoác vai Lâm Di Quân, ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Ba người ra khỏi thang máy, đi đến chỗ xe ô tô, đang định lên xe, thì thấy Lâm Đại Hải hổn hển chạy tới.
"Bố, bố làm gì thế ạ? – Lâm Di Quân hỏi.
"Di Quân, tính mẹ con như vậy, con đừng chấp mẹ con nhé." – Lâm Đại Hải thở dài, rồi quay sang Lục Trần.
"Lục Trần, con đưa bố số tài khoản, bố chuyển cho con 20 triệu, trong đêm nay đưa Di Quân rời khỏi Du Châu đi, sau này đừng về đây nữa, nếu như 20 triệu không đủ sống, thì gọi điện cho bố, bố sẽ chuyển nốt 20 triệu cho. Các con yên tâm, số tiền này bố sẽ không đưa đồng nào cho mẹ con đâu." – Lâm Đại Hải chân thành nói.
"Bố!" – Lâm Di Quân sống mũi cay cay, mắt rưng rưng lệ, Kỳ Kỳ thấy vậy, cũng òa lên khóc. Lục Trần nhìn Lâm Đại Hải, trong lòng cũng cảm động lắm.
Vậy mới là bố vợ của con chứ!
Cũng chính là vì có Lâm Đại Hải, nên mỗi lần anh tới đây mới thấy chút cảm giác ấm áp.
"Bố, chỗ tiền này bố cứ giữ lấy mà dùng, cách đây không lâu Lục Trần mua xổ số đã trúng được một trăm triệu, bọn con có tiền mà." – Lâm Di Quân cảm động nói.
"Cái gì? Hóa ra cái người trúng giải độc đắc 100 triệu là con à? – Lâm Đại Hải giật mình, nghĩ thầm bảo sao Lục Trần cứ một mực không cần đến 40 triệu này, hóa ra là nó có hẳn 100 triệu.
"Bố, bố yên tâm, Vương gia thực sự không dám đến gây chuyện với nhà mình đâu, Vương gia bây giờ gặp sóng gió lớn rồi, bọn họ căn bản không có thời gian quan tâm đến chúng ta đâu, không tin bố cứ chờ mà xem, mấy ngày nữa, kiểu gì cũng có tin tức về Vương gia được đăng." – Lục Trần an ủi.
"Vương gia gặp sóng gió gì vậy?" – Lâm Đại Hải hỏi vẻ mong ngóng. Lâm Di Quân cũng tò mò nhìn Lục Trần.
"Bọn họ chọc giận người không nên chọc giận, chỉ mấy nữa thôi, Vương gia sắp phá sản rồi." – Lục Trần cười.
"Là Vương Duy hay cục trưởng Tả nói cho anh biết vậy?" – Lâm Di Quân biết Lục Trần quen biết rộng, nên tin này chắc không phải là giả. Chỉ cần Vương gia bị người ta đối phó, chắc chắn sẽ không có thời gian kiếm chuyện với gia đình cô.
"Vương Duy." – Lục Trần lại nói dối.
"Lẽ nào là Kỹ thuật Di Kỳ muốn đối phó Vương gia?" – Lâm Di Quân trợn tròn mắt, ở Du Châu, ngoài tứ đại gia tộc, thì chỉ còn Kỹ thuật Di Kỳ là có khả năng đối phó với nhà họ Vương.
"Chắc là vậy, nhưng tin này mọi người biết để đấy thôi nhé, đừng có nói với ai." – Lục Trần cười trừ, dặn dò hai người.
Lâm Di Quân gật đầu, Lâm Đại Hải cũng thở phào. Vương gia chọc giận Kỹ thuật Di Kỳ, chắc chắn là tiêu đời rồi, vậy thì bọn họ cần gì phải lo lắng nữa, đợi xem Vương gia tiêu tùng thôi.
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, các con về đi." – Lâm Đại Hải nói.
"Vâng, à phải rồi, bố ơi, chuyện này bố đừng nói cho mẹ và em gái con biết nhé, không nhỡ hai người lại ra ngoài nói linh tinh, chuốc họa vào thân không biết được đâu." – Trước khi lên xe, Lâm
Di Quân dặn dò.
"Ừ, bố biết mà." – Lâm Đại Hải gật đầu, rồi quay lưng đi lên.
"Có phải ông chuyển tiền cho chúng nó rồi không?" – Thấy Lâm Đại Hải về, Vương Tuyết mặt sầm sì, nói.
Bà ta biết Lâm Đại Hải chạy theo chắc chắn là để chuyển tiền cho Lục Trần, nhưng cuối cùng bà vẫn để cho Lâm Đại Hải đuổi theo.
"Lục Trần vừa rồi mới trúng được 100 triệu đấy, cần gì đến 40 triệu này của tôi chứ?" – Lâm Đại Hải khó chịu nói.
"Cái gì? Nó mới trúng 100 triệu á?" Vương Tuyết sốc, đừng nói là 100 triệu, 10 triệu bà ta còn chưa thấy bao giờ.
"Bố, bố nói thật hay đùa đấy ạ, anh rể trúng 100 triệu thật ấy ạ?" – Lâm Di Giai cũng kinh ngạc nhìn Lâm Đại Hải.
"Hừ, không tin thì cứ gọi điện cho nó mà hỏi." – Lâm Đại Hải hắng giọng.
"Hừ, thằng nhóc đó trúng được 100 triệu, mà không lấy ra được 1 ít để báo hiếu chúng ta, đúng là không có lương tâm. Cả đứa con gái kia nữa, hôm nay còn dám vì Lục Trần mà nổi nóng với tôi, nó quên rằng năm xưa tôi đã nuôi nấng nó cực khổ như thế nào rồi à!" – Vương Tuyết khó chịu nói.
Lâm Đại Hải cạn lời, trong lòng nghĩ: bà không xem lại xem con gái tại sao lại nổi nóng thế chứ.
"Không được, hôm nào tôi phải sang bắt chúng nó đưa ít tiền dưỡng lão mới được, không đưa tôi sẽ ở luôn nhà đó không về nữa." – Vương Tuyết hậm hực nói.
Lâm Đại Hải chán chả buồn nói, cứ thế đi thẳng vào phòng.
Lâm Di Giai thì mắt sáng lên, thấy cách của mẹ rất hay. Về nhà, ru Kỳ Kỳ ngủ xong, Lâm Di Quân thấy Lục Trần chuẩn bị đi tắm thì lôi anh lại.
"Lục Trần, anh nói thật với em đi, anh rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu em nữa vậy."
Lục Trần quen biết toàn ông to bà lớn thì không nói, lại còn biết chơi đồ cổ, tối nay còn nhẹ nhàng kiếm về cho bố cô 40 triệu, cô không nghi ngờ sao được.
Hơn nữa hành vi của anh dạo này, càng lúc càng nhìn không thấu nữa rồi.
Bọn họ lúc đó cũng vì sợ vệ sĩ của Vương Tinh kiếm chuyện, nên mới tức tốc bỏ về, không ngờ Lục Trần lại trở về không hề hấn gì.
"Hắn dám sao, hắn mà dám động vào anh, anh sẽ cho hắn vào viện nằm cùng anh trai hắn luôn." Lục Trần nhẹ nhàng nói.
"Cái gì? Cậu đánh Vương Văn Học nhà họ Vương sao? – Vương Tuyết kinh ngạc hỏi Lục Trần.
Vương Tinh thì bà không biết, nhưng Vương Văn Học là ai thì bà biết.
Vì bà từng đi bàn chuyện làm ăn với hắn.
"Vâng, hắn dám đánh Di Quân, con cho hắn tàn phế luôn." – Lục Trần nói.
"Cậu… cậu mau đi đi, mai mốt đừng có đến nhà tôi nữa, nhà tôi không có đứa con rể như cậu!" Vương Tuyết xanh mặt, lúc nãy nghe Lục Trần tát Vương Tinh hai cái, bà đã không dám tưởng tượng cảnh nhà họ Vương trả thù rồi.
Bây giờ Lục Trần còn đánh cho con cả nhà đó nhập viện, Vương gia làm sao chịu để yên được?
Lục Trần giật mình, xong nghĩ lại lại thả lỏng.
Với thế lực nhà họ Vương, Vương Tuyết sợ cũng là đúng thôi. Anh cười, nói: "Mẹ, mẹ đừng lo, có con ở đây, nhà họ Vương không có cơ hội kiếm chuyện với nhà mình đâu." "Tôi bảo cậu cút đi! Cậu nghe không hiểu à?" – Vương Tuyết chỉ tay về phía cửa tức giận nói.
Nụ cười trêи miệng Lục Trần dần vụt tắt, anh hít một hơi thật sâu, bế Kỳ Kỳ rồi quay lưng bỏ đi.
"Để Kỳ Kỳ lại, Di Quân, con cũng đừng có đi theo nó nữa." – Vương Tuyết gằn giọng nói.
"Mẹ, đủ rồi đấy mẹ, con với Lục Trần là vợ chồng, con không đi với anh ấy thì đi với ai? Còn nữa, nếu mẹ cứ chua chát với Lục Trần như thế, mai mốt con cũng không về nhà nữa đâu!" – Lâm Di Quân tức giận nói.
Lục Trần quay đầu nhìn Lâm Di Quân, từ sâu đáy lòng, anh thấy rất cảm động.
"Mẹ ơi, con muốn về nhà." – Thấy bà ngoại tức giận, Kỳ Kỳ khóc.
"Kỳ Kỳ ngoan, mẹ sẽ đưa con về nhà." – Lâm Di Quân kiềm chế cơn tức giận, bế Kỳ Kỳ từ vòng tay của Lục Trần.
"Di Quân, em tin anh, có mười nhà họ Vương anh cũng không sợ đâu, anh nói bọn họ không dám đến kiếm chuyện với mình thì chắc chắn là không, chúng ta đi thôi." – Lục Trần dang tay khoác vai Lâm Di Quân, ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Ba người ra khỏi thang máy, đi đến chỗ xe ô tô, đang định lên xe, thì thấy Lâm Đại Hải hổn hển chạy tới.
"Bố, bố làm gì thế ạ? – Lâm Di Quân hỏi.
"Di Quân, tính mẹ con như vậy, con đừng chấp mẹ con nhé." – Lâm Đại Hải thở dài, rồi quay sang Lục Trần.
"Lục Trần, con đưa bố số tài khoản, bố chuyển cho con 20 triệu, trong đêm nay đưa Di Quân rời khỏi Du Châu đi, sau này đừng về đây nữa, nếu như 20 triệu không đủ sống, thì gọi điện cho bố, bố sẽ chuyển nốt 20 triệu cho. Các con yên tâm, số tiền này bố sẽ không đưa đồng nào cho mẹ con đâu." – Lâm Đại Hải chân thành nói.
"Bố!" – Lâm Di Quân sống mũi cay cay, mắt rưng rưng lệ, Kỳ Kỳ thấy vậy, cũng òa lên khóc. Lục Trần nhìn Lâm Đại Hải, trong lòng cũng cảm động lắm.
Vậy mới là bố vợ của con chứ!
Cũng chính là vì có Lâm Đại Hải, nên mỗi lần anh tới đây mới thấy chút cảm giác ấm áp.
"Bố, chỗ tiền này bố cứ giữ lấy mà dùng, cách đây không lâu Lục Trần mua xổ số đã trúng được một trăm triệu, bọn con có tiền mà." – Lâm Di Quân cảm động nói.
"Cái gì? Hóa ra cái người trúng giải độc đắc 100 triệu là con à? – Lâm Đại Hải giật mình, nghĩ thầm bảo sao Lục Trần cứ một mực không cần đến 40 triệu này, hóa ra là nó có hẳn 100 triệu.
"Bố, bố yên tâm, Vương gia thực sự không dám đến gây chuyện với nhà mình đâu, Vương gia bây giờ gặp sóng gió lớn rồi, bọn họ căn bản không có thời gian quan tâm đến chúng ta đâu, không tin bố cứ chờ mà xem, mấy ngày nữa, kiểu gì cũng có tin tức về Vương gia được đăng." – Lục Trần an ủi.
"Vương gia gặp sóng gió gì vậy?" – Lâm Đại Hải hỏi vẻ mong ngóng. Lâm Di Quân cũng tò mò nhìn Lục Trần.
"Bọn họ chọc giận người không nên chọc giận, chỉ mấy nữa thôi, Vương gia sắp phá sản rồi." – Lục Trần cười.
"Là Vương Duy hay cục trưởng Tả nói cho anh biết vậy?" – Lâm Di Quân biết Lục Trần quen biết rộng, nên tin này chắc không phải là giả. Chỉ cần Vương gia bị người ta đối phó, chắc chắn sẽ không có thời gian kiếm chuyện với gia đình cô.
"Vương Duy." – Lục Trần lại nói dối.
"Lẽ nào là Kỹ thuật Di Kỳ muốn đối phó Vương gia?" – Lâm Di Quân trợn tròn mắt, ở Du Châu, ngoài tứ đại gia tộc, thì chỉ còn Kỹ thuật Di Kỳ là có khả năng đối phó với nhà họ Vương.
"Chắc là vậy, nhưng tin này mọi người biết để đấy thôi nhé, đừng có nói với ai." – Lục Trần cười trừ, dặn dò hai người.
Lâm Di Quân gật đầu, Lâm Đại Hải cũng thở phào. Vương gia chọc giận Kỹ thuật Di Kỳ, chắc chắn là tiêu đời rồi, vậy thì bọn họ cần gì phải lo lắng nữa, đợi xem Vương gia tiêu tùng thôi.
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, các con về đi." – Lâm Đại Hải nói.
"Vâng, à phải rồi, bố ơi, chuyện này bố đừng nói cho mẹ và em gái con biết nhé, không nhỡ hai người lại ra ngoài nói linh tinh, chuốc họa vào thân không biết được đâu." – Trước khi lên xe, Lâm
Di Quân dặn dò.
"Ừ, bố biết mà." – Lâm Đại Hải gật đầu, rồi quay lưng đi lên.
"Có phải ông chuyển tiền cho chúng nó rồi không?" – Thấy Lâm Đại Hải về, Vương Tuyết mặt sầm sì, nói.
Bà ta biết Lâm Đại Hải chạy theo chắc chắn là để chuyển tiền cho Lục Trần, nhưng cuối cùng bà vẫn để cho Lâm Đại Hải đuổi theo.
"Lục Trần vừa rồi mới trúng được 100 triệu đấy, cần gì đến 40 triệu này của tôi chứ?" – Lâm Đại Hải khó chịu nói.
"Cái gì? Nó mới trúng 100 triệu á?" Vương Tuyết sốc, đừng nói là 100 triệu, 10 triệu bà ta còn chưa thấy bao giờ.
"Bố, bố nói thật hay đùa đấy ạ, anh rể trúng 100 triệu thật ấy ạ?" – Lâm Di Giai cũng kinh ngạc nhìn Lâm Đại Hải.
"Hừ, không tin thì cứ gọi điện cho nó mà hỏi." – Lâm Đại Hải hắng giọng.
"Hừ, thằng nhóc đó trúng được 100 triệu, mà không lấy ra được 1 ít để báo hiếu chúng ta, đúng là không có lương tâm. Cả đứa con gái kia nữa, hôm nay còn dám vì Lục Trần mà nổi nóng với tôi, nó quên rằng năm xưa tôi đã nuôi nấng nó cực khổ như thế nào rồi à!" – Vương Tuyết khó chịu nói.
Lâm Đại Hải cạn lời, trong lòng nghĩ: bà không xem lại xem con gái tại sao lại nổi nóng thế chứ.
"Không được, hôm nào tôi phải sang bắt chúng nó đưa ít tiền dưỡng lão mới được, không đưa tôi sẽ ở luôn nhà đó không về nữa." – Vương Tuyết hậm hực nói.
Lâm Đại Hải chán chả buồn nói, cứ thế đi thẳng vào phòng.
Lâm Di Giai thì mắt sáng lên, thấy cách của mẹ rất hay. Về nhà, ru Kỳ Kỳ ngủ xong, Lâm Di Quân thấy Lục Trần chuẩn bị đi tắm thì lôi anh lại.
"Lục Trần, anh nói thật với em đi, anh rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu em nữa vậy."
Lục Trần quen biết toàn ông to bà lớn thì không nói, lại còn biết chơi đồ cổ, tối nay còn nhẹ nhàng kiếm về cho bố cô 40 triệu, cô không nghi ngờ sao được.
Hơn nữa hành vi của anh dạo này, càng lúc càng nhìn không thấu nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.