Chương 199: Vương Uyển muốn khoe khoang
Lâu Nghị
23/07/2023
Lục Trần và Lâm Đại Hải giúp đỡ ở nghĩa trang đến tối mới về.
Ngày mai trong nhà phải mời thầy đến niệm kinh, còn phải mời nhiều
người đến nghĩa trang, đến ngày kia sẽ gói xong mồ mả.
Gói mộ là một tập tục dân gian của Tây Nam.
Nơi nông thôn Tây Nam này, người chết đều chôn ở mồ mả nhà mình,
không chôn ở phần mộ chỉ định như ở thành phố.
Cho nên qua nhiều năm, mồ mả hư hại, con cháu nếu không quá nghèo
đều dùng ít tiền tu sửa lại mồ mả.
Buổi tối lúc ăn cơm, bởi vì nhà Vương Tuyết nhiều người, một bàn không
ngồi đủ mà hai bàn thì phòng khách lại không chứa nổi.
“Đi tiệm ăn đi, lát nữa còn có Hứa Kiệt và bạn anh ấy đến.” Vương Uyển
nói.
Vương Uyển, con gái Vương Khải nhìn về đám Lục Trần với ánh mắt
không thân thiện lắm.
Lẽ ra hôm nay cô sẽ mang bạn trai về nhà ăn cơm, không ngờ một nhà
Vương Tuyết nhiều người như vậy khiến cô có chút không thoải mái.
“Tới gian nhà chính ăn đi, có thể bày hai bàn.” Vương Khải nói.
“Cha, Hứa Kiệt và bạn anh ấy đều là người làm ăn, toàn là ông chủ sao
có thể ngồi ăn cơm cùng đám người bình thường.” Vương Uyển nhăn mặt
nói.
Vương Khải dù ngốc cũng hiểu ý con gái, ý là bạn trai nó xem thường
những người nhà Vương Tuyết.
Vương Tuyết là người khôn khéo, nghe Vương Uyển nói, bà có chút mất
hứng.
“Tiểu Uyển, Hứa Kiệt bạn trai cháu làm gì?” Vương Tuyết hỏi.
“Cô Tuyết, Hứa Kiệt mở một công ty, là ông chủ, bạn anh ấy cũng đều là
ông chủ.” Vương Uyển kiêu ngạo nói.
Vương Tuyết nhíu mày, không ngờ Vương Uyển vậy mà tìm được bạn trai
tốt như thế, nhất thời không biết nói gì.
“Đúng rồi, cô Tuyết, Lục Trần giờ vẫn làm bảo vệ sao?” Vương Uyển liếc
Lục Trần một cái, ánh mắt hiện lên tia khinh thường.
Lần trước họ tới Du Châu, lúc đến nhà Vương Tuyết, Vương Tuyết còn
oán trách Lục Trần làm bảo vệ, không tốt chút nào.
So với bạn trai cô, Lục Trần hoàn toàn là một tên bất tài.
“Đúng vậy, anh rể em đến giờ vẫn còn là bảo vệ, không có tiền đồ chút
nào.” Lâm Di Giai nghe được ý châm chọc trong lời Vương Uyển, chớp chớp
hai mắt nhìn Lục trần nói.
Nghe được lời Lâm Di Giai, ý khinh thường trong mắt Vương Uyển càng
rõ.
Mẹ Vương Uyển bên cạnh tiếp lời: “Cô hai, mọi người tuy ở thành phố,
nhưng làm bảo vệ có gì tốt, nếu không thì để Lục Trần ở lại Kỳ Giang, lát nữa
chị bảo Hứa Kiệt sắp xếp một công việc cho.”
Vương Tuyết vừa muốn châm biếm một câu, lại nghe Lâm Di Giai nói:
“Được ạ, được ạ, bác gái, vậy làm phiền bác.”
Đám người Lục Trần cười khổ trong lòng, Lâm Di Giai là đang muốn hại
Vương Uyển và Từ Phương.
Đúng vậy, Lâm Di Giai chính là không muốn nhìn cái vẻ khinh thường đó
của Vương Uyển.
Nếu là trước hôm nay, cô còn không biết Lục Trần có bản lĩnh thật sự hay
không.
Nhưng sau hôm nay, cô ta không biết có bao nhiêu người trêu chọc anh rể
mình.
Chuyện Trương gia lúc trước không nói.
Ngay sáng hôm nay tại nhà cô ta, một cuộc điện thoại của Lục Trần có thể
khiến công ty Đinh Hoa phá sản, để Đinh Hoa phải quỳ xuống xin lỗi, cô ta
dám chắc chắn, bạn trai của Vương Uyển không thể so với Lục Trần.
Cho nên cô ta chuẩn bị giúp anh rể mình từ từ vả một cái thật đau vào
mặt Vương Uyển và Từ Phương.
Lục Trần lắc đầu, sao anh không hiểu ý của Lâm Di Giai được, có điều
anh cũng không nói gì, anh cũng không muốn Vương Uyển mắt chó nhìn
người khác khinh thường như vậy.
“Phiền cái gì, chỉ cần một câu là được rồi.” Thấy vẻ cảm kϊƈɦ của Lâm Di
Giai, từ Phương đắc ý nói.
“Vậy đi thôi, đến tiệm ăn cơm đi, cháu bảo anh rể cháu đãi khách. “ Lâm
Di Giai nói.
“Bỏ đi, Hứa Kiệt bọn họ sẽ không đi ăn ở tiệm cơm bình dân đâu, vẫn là
để bọn chị mời.” Vương Uyển nói.
Vừa nghe Vương Uyển nói, Lâm Di Giai hừ lạnh còn muốn nói thì Vương
Tuyết đã đánh vào tay cô một cái, trừng mắt nói: “Đừng có làm loạn.”
“Vâng ạ.” Lâm Di Giai chịu thua, biết điều im miệng.
Vương Uyển đặt phòng xong liền gọi cả nhà Vương Tuyết đi ăn cơm.
Lục Trần nói: “Mọi người đi đi, bọn con đến nhà cậu ba ăn cũng được.”
Vương Uyển cùng Từ Phương mẹ cô ta rất chướng mắt, Lục Trần không
muốn đi cùng bọn họ, nhìn cũng thấy phiền.
Nghe thấy lời Lục Trần, đám người Vương Tuyết cũng định ở lại.
Vương Tuyết bây giờ còn muốn Lục Trần sắp xếp chuyện công tác cho
chồng bà, đương nhiên phải nói đỡ cho Lục Trần.
“Một đám nhà quê ở trong thành phố.” Vương Uyển khinh thường nói, đi
ra cửa, lời cô ta không lớn nhưng mọi người đều nghe được.
Vương Tuyết, Lâm Di Quân cùng Lâm Di Giai nghe thấy đều có chút khó
chịu, Lục Trần rộng lượng làm như không nghe thấy.
"Thôi thôi, mọi người đừng thấy lạ, Uyển Uyển từ nhỏ đã đi học trêи thành
phố, tính tình có chút ngang ngược nên nói lời không dễ nghe, mọi người
đừng chấp nó." Từ Phương mặc dù ngoài miệng thay con gái giải vây nhưng
ngữ khí không chút áy náy.
Lục Trần cười ha ha, ngăn cản mấy người Vương Tuyết không phục.
"Cậu ba, đến nhà cậu ăn cơm không sao chứ." Lục Trần nhìn về phía
Vương Tiến cười nói.
"Đương nhiên, không vấn đề, đi thôi, đến nhà tôi ăn cơm." Vương Tiến nói
xong bèn gọi đám Lâm Đại Hải xuống lầu, dù gì hôm nay bọn họ giúp ông nên
ăn cơm nhà ông cũng phải.
"Tại sao không cùng Vương Uyển đi ăn? Chúng ta vừa đến đã đưa cho
nhà nó hơn hai ngàn tệ, cô ta còn muốn thế nào?" Vương Tuyết xuống lầu có
chút khó chịu nói.
Nhà bà rất ít khi về cho nên mỗi lần về đều cho cụ bà, cả anh và em trai
mấy nghìn tệ, cũng thể hiện nhà bà lăn lộn trong thành phố vẫn đối tốt với
người nhà.
Vương Tuyết vốn là người trọng thể diện, nếu không phải là khoảng thời
gian trước thua sạch, bà chắc chắn còn cho nhiều hơn.
"Mẹ, Mẹ không thấy người ta rõ ràng không muốn mình cùng đi sao, mẹ
còn muốn đi theo làm cái gì?" Lâm Di Quân nói.
Vương Tuyết vẫn có chút mất hứng, nhưng mà dù sao cũng là người nhà
bà cũng không muốn làm lớn chuyện.
Lúc này bên trong tiệm cơm.
"Hứa Kiệt, nhà cô hai em tới nhà em, anh buổi tối phải cho em nở mặt
nha." Vương Uyển ngồi bên cạnh Hứa Kiệt nói.
Vương Uyển vốn dĩ muốn cho nhà Vương Tuyết mất mặt vì trước kia nhà
bà luôn xem thường nhà cô, hiện tại cô nói chuyện với người bạn trai có năng
lực, dĩ nhiên là muốn bạn trai cho cô nở mày nở mặt.
"Em nói đi, cũng chỉ là mấy người nhà quê thôi, em muốn anh làm em nở
mặt thế nào cứ nói."Hứa Kiệt cười nói.
Hắn nghe qua một nhà Vương Tuyết cũng chỉ là người bình thường mà
thôi, Vương Uyển muốn hắn cho cô nở mặt, việc này rất đơn giản, chỉ cần
khoe khoang trước mặt bọn họ một phen là được.
Ngày mai trong nhà phải mời thầy đến niệm kinh, còn phải mời nhiều
người đến nghĩa trang, đến ngày kia sẽ gói xong mồ mả.
Gói mộ là một tập tục dân gian của Tây Nam.
Nơi nông thôn Tây Nam này, người chết đều chôn ở mồ mả nhà mình,
không chôn ở phần mộ chỉ định như ở thành phố.
Cho nên qua nhiều năm, mồ mả hư hại, con cháu nếu không quá nghèo
đều dùng ít tiền tu sửa lại mồ mả.
Buổi tối lúc ăn cơm, bởi vì nhà Vương Tuyết nhiều người, một bàn không
ngồi đủ mà hai bàn thì phòng khách lại không chứa nổi.
“Đi tiệm ăn đi, lát nữa còn có Hứa Kiệt và bạn anh ấy đến.” Vương Uyển
nói.
Vương Uyển, con gái Vương Khải nhìn về đám Lục Trần với ánh mắt
không thân thiện lắm.
Lẽ ra hôm nay cô sẽ mang bạn trai về nhà ăn cơm, không ngờ một nhà
Vương Tuyết nhiều người như vậy khiến cô có chút không thoải mái.
“Tới gian nhà chính ăn đi, có thể bày hai bàn.” Vương Khải nói.
“Cha, Hứa Kiệt và bạn anh ấy đều là người làm ăn, toàn là ông chủ sao
có thể ngồi ăn cơm cùng đám người bình thường.” Vương Uyển nhăn mặt
nói.
Vương Khải dù ngốc cũng hiểu ý con gái, ý là bạn trai nó xem thường
những người nhà Vương Tuyết.
Vương Tuyết là người khôn khéo, nghe Vương Uyển nói, bà có chút mất
hứng.
“Tiểu Uyển, Hứa Kiệt bạn trai cháu làm gì?” Vương Tuyết hỏi.
“Cô Tuyết, Hứa Kiệt mở một công ty, là ông chủ, bạn anh ấy cũng đều là
ông chủ.” Vương Uyển kiêu ngạo nói.
Vương Tuyết nhíu mày, không ngờ Vương Uyển vậy mà tìm được bạn trai
tốt như thế, nhất thời không biết nói gì.
“Đúng rồi, cô Tuyết, Lục Trần giờ vẫn làm bảo vệ sao?” Vương Uyển liếc
Lục Trần một cái, ánh mắt hiện lên tia khinh thường.
Lần trước họ tới Du Châu, lúc đến nhà Vương Tuyết, Vương Tuyết còn
oán trách Lục Trần làm bảo vệ, không tốt chút nào.
So với bạn trai cô, Lục Trần hoàn toàn là một tên bất tài.
“Đúng vậy, anh rể em đến giờ vẫn còn là bảo vệ, không có tiền đồ chút
nào.” Lâm Di Giai nghe được ý châm chọc trong lời Vương Uyển, chớp chớp
hai mắt nhìn Lục trần nói.
Nghe được lời Lâm Di Giai, ý khinh thường trong mắt Vương Uyển càng
rõ.
Mẹ Vương Uyển bên cạnh tiếp lời: “Cô hai, mọi người tuy ở thành phố,
nhưng làm bảo vệ có gì tốt, nếu không thì để Lục Trần ở lại Kỳ Giang, lát nữa
chị bảo Hứa Kiệt sắp xếp một công việc cho.”
Vương Tuyết vừa muốn châm biếm một câu, lại nghe Lâm Di Giai nói:
“Được ạ, được ạ, bác gái, vậy làm phiền bác.”
Đám người Lục Trần cười khổ trong lòng, Lâm Di Giai là đang muốn hại
Vương Uyển và Từ Phương.
Đúng vậy, Lâm Di Giai chính là không muốn nhìn cái vẻ khinh thường đó
của Vương Uyển.
Nếu là trước hôm nay, cô còn không biết Lục Trần có bản lĩnh thật sự hay
không.
Nhưng sau hôm nay, cô ta không biết có bao nhiêu người trêu chọc anh rể
mình.
Chuyện Trương gia lúc trước không nói.
Ngay sáng hôm nay tại nhà cô ta, một cuộc điện thoại của Lục Trần có thể
khiến công ty Đinh Hoa phá sản, để Đinh Hoa phải quỳ xuống xin lỗi, cô ta
dám chắc chắn, bạn trai của Vương Uyển không thể so với Lục Trần.
Cho nên cô ta chuẩn bị giúp anh rể mình từ từ vả một cái thật đau vào
mặt Vương Uyển và Từ Phương.
Lục Trần lắc đầu, sao anh không hiểu ý của Lâm Di Giai được, có điều
anh cũng không nói gì, anh cũng không muốn Vương Uyển mắt chó nhìn
người khác khinh thường như vậy.
“Phiền cái gì, chỉ cần một câu là được rồi.” Thấy vẻ cảm kϊƈɦ của Lâm Di
Giai, từ Phương đắc ý nói.
“Vậy đi thôi, đến tiệm ăn cơm đi, cháu bảo anh rể cháu đãi khách. “ Lâm
Di Giai nói.
“Bỏ đi, Hứa Kiệt bọn họ sẽ không đi ăn ở tiệm cơm bình dân đâu, vẫn là
để bọn chị mời.” Vương Uyển nói.
Vừa nghe Vương Uyển nói, Lâm Di Giai hừ lạnh còn muốn nói thì Vương
Tuyết đã đánh vào tay cô một cái, trừng mắt nói: “Đừng có làm loạn.”
“Vâng ạ.” Lâm Di Giai chịu thua, biết điều im miệng.
Vương Uyển đặt phòng xong liền gọi cả nhà Vương Tuyết đi ăn cơm.
Lục Trần nói: “Mọi người đi đi, bọn con đến nhà cậu ba ăn cũng được.”
Vương Uyển cùng Từ Phương mẹ cô ta rất chướng mắt, Lục Trần không
muốn đi cùng bọn họ, nhìn cũng thấy phiền.
Nghe thấy lời Lục Trần, đám người Vương Tuyết cũng định ở lại.
Vương Tuyết bây giờ còn muốn Lục Trần sắp xếp chuyện công tác cho
chồng bà, đương nhiên phải nói đỡ cho Lục Trần.
“Một đám nhà quê ở trong thành phố.” Vương Uyển khinh thường nói, đi
ra cửa, lời cô ta không lớn nhưng mọi người đều nghe được.
Vương Tuyết, Lâm Di Quân cùng Lâm Di Giai nghe thấy đều có chút khó
chịu, Lục Trần rộng lượng làm như không nghe thấy.
"Thôi thôi, mọi người đừng thấy lạ, Uyển Uyển từ nhỏ đã đi học trêи thành
phố, tính tình có chút ngang ngược nên nói lời không dễ nghe, mọi người
đừng chấp nó." Từ Phương mặc dù ngoài miệng thay con gái giải vây nhưng
ngữ khí không chút áy náy.
Lục Trần cười ha ha, ngăn cản mấy người Vương Tuyết không phục.
"Cậu ba, đến nhà cậu ăn cơm không sao chứ." Lục Trần nhìn về phía
Vương Tiến cười nói.
"Đương nhiên, không vấn đề, đi thôi, đến nhà tôi ăn cơm." Vương Tiến nói
xong bèn gọi đám Lâm Đại Hải xuống lầu, dù gì hôm nay bọn họ giúp ông nên
ăn cơm nhà ông cũng phải.
"Tại sao không cùng Vương Uyển đi ăn? Chúng ta vừa đến đã đưa cho
nhà nó hơn hai ngàn tệ, cô ta còn muốn thế nào?" Vương Tuyết xuống lầu có
chút khó chịu nói.
Nhà bà rất ít khi về cho nên mỗi lần về đều cho cụ bà, cả anh và em trai
mấy nghìn tệ, cũng thể hiện nhà bà lăn lộn trong thành phố vẫn đối tốt với
người nhà.
Vương Tuyết vốn là người trọng thể diện, nếu không phải là khoảng thời
gian trước thua sạch, bà chắc chắn còn cho nhiều hơn.
"Mẹ, Mẹ không thấy người ta rõ ràng không muốn mình cùng đi sao, mẹ
còn muốn đi theo làm cái gì?" Lâm Di Quân nói.
Vương Tuyết vẫn có chút mất hứng, nhưng mà dù sao cũng là người nhà
bà cũng không muốn làm lớn chuyện.
Lúc này bên trong tiệm cơm.
"Hứa Kiệt, nhà cô hai em tới nhà em, anh buổi tối phải cho em nở mặt
nha." Vương Uyển ngồi bên cạnh Hứa Kiệt nói.
Vương Uyển vốn dĩ muốn cho nhà Vương Tuyết mất mặt vì trước kia nhà
bà luôn xem thường nhà cô, hiện tại cô nói chuyện với người bạn trai có năng
lực, dĩ nhiên là muốn bạn trai cho cô nở mày nở mặt.
"Em nói đi, cũng chỉ là mấy người nhà quê thôi, em muốn anh làm em nở
mặt thế nào cứ nói."Hứa Kiệt cười nói.
Hắn nghe qua một nhà Vương Tuyết cũng chỉ là người bình thường mà
thôi, Vương Uyển muốn hắn cho cô nở mặt, việc này rất đơn giản, chỉ cần
khoe khoang trước mặt bọn họ một phen là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.