Chương 88: Bị vả vào mặt
Lâu Nghị
16/01/2021
Túi LV mấy trăm nghìn?
Cả nhà Triệu Hiếu Nhân nghe thế đều giật mình, kinh ngạc nhìn Lâm Di Giai.
“Vẫn còn tốt ạ, nhưng em tặng cho bạn rồi, hôm nay định đi mua cái khác đây.” – Những lời Lâm Di Giai nói đều là thật, bây giờ trong tài khoản của cô có một triệu, tấm thẻ VIP của Lục Trần cô vẫn cầm, đi Tân Thiên Trạch mua đồ có phải dùng đến tiền đâu.
Cho nên hôm qua bạn thân cô nói thích túi LV, cô liền tặng luôn cho người ta, nhưng mà chưa mua được cái khác cho mình.
“Ừ, thế lúc nào em đi mua thì nhân tiện mua luôn cho anh một cái dao cạo râu nhé, cái của anh bị Kỳ Kỳ làm hỏng rồi.” – Lục Trần nói.
“Mua hãng nào ạ? Philips nhé, hôm qua bố cũng mới mua một cái, có 19.998 tệ, rẻ lắm.” – Lâm Di Giai nói.
Gần hai mươi nghìn cái dao cạo râu, mà bảo là rẻ?
Gia đình họ Triệu hít một hơi thật sâu, lẽ nào Lâm gia phát tài rồi?
Con gái thì tùy tiện tặng cho người ta cái túi LV mấy trăm nghìn, Lâm Đại Hải thì cùng cái dao cạo râu tận hai mươi nghìn?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Ba người nhà họ Triệu đều lắc đầu, nghĩ rằng Lục Trần và Lâm Di Giai đang ở trước mặt họ làm bộ làm tịch.
Gia đình Lâm Đại Hải như thế nào, bọn họ đều rất rõ.
Tài khoản tiết kiệm vài trăm nghìn cùng lắm thì một triệu là cao nhất, số tiền ít như vậy, làm sao mà ném tiền qua cửa sổ như vậy được?
“Ừ, được.” – Lục Trần gật đầu.
“Bố, cái dao cạo râu Philips hôm qua bố mua số hiệu bao nhiêu thế ạ?” – Lâm Di Giai quay lại hỏi.
“Trên bàn đọc sách của bố ý, con tự đi xem đi, không thấy bố đang pha trà à?” – Lâm Đại Hải bực dọc nói.
“Vậy để con đi lấy.” – Nói rồi Lục Trần đứng dậy đi vào phòng Lâm Đại Hải.
Lúc sau anh cầm một con dao cạo râu Philips số hiệu S9988/68 ra.
“Là số này, nhớ lấy đừng có mua nhầm đấy nhé.” – Lục Trần đưa con dao cho Lâm Di Giai rồi nói.
“Vâng.” – Lâm Di Giai gật đầu rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh lại.
Cố Tân Nghiên quay người sang Triệu Hiếu Nhân nháy mắt, Triệu Hiếu Nhân hiểu ý, gật gật đầu.
“Di Giai, có thể cho anh xem dạo cạo râu của bác trai được không?” – Triệu Hiếu Nhân nhìn Lâm Di Giai nói.
“Cái này có hai mười nghìn thôi mà, có gì đáng xem đâu.” – Lâm Di Giai cười, nhưng vẫn đưa chiếc dao cạo râu cho Triệu Hiếu Nhân.
Triệu Hiếu Nhân nhận lấy, cũng không nói được chất lượng thế nào, dù sao thì hắn cũng đâu nhìn ra được đây có phải là dao cạo râu trị giá hai mười nghìn hật hay không.
Hắn âm thầm đọc thuộc số hiệu của chiếc dao cạo râu, rồi tươi cười đưa lại nó cho Lâm Di Giai.
Sau đó nhân lúc Lục Trần và Lâm Di Giai không để ý, hắn lén mở điện thoại ra tra.
Bỗng dưng mặt hắn cứng đờ lại.
Dao cạo râu Philips số hiệu S9988/68 quả thật là 19.998 tệ một cái!
Nhìn sắc mặt của con trai, Cố Tâm Nghiên không tin bèn ngó sang nhìn vào điện thoại.
Ngay phút chốc, mặt bà ta cũng cứng đờ.
Hai mươi nghìn thật kìa!
“Ông Lâm à, nhà ông phát tài rồi à, đến dao cạo râu cũng dùng loại đắt tiền vậy.” – Thấy Lâm Đại Hải mang ấm trà vừa pha ra, Cố Tâm Nghiên hỏi vẻ không hài lòng.
“Cũng có gì đâu, đều là nhờ Lục Trần hiếu thảo, giúp tôi kiếm được mấy chục triệu.” – Lâm Đại Hải cười nhẹ.
“Cái gì? Lục Trần làm công việc gì, có thể kiếm được nhiều tiền vậy? Chơi cổ phiếu à?” – Cố Tâm Nghiên kinh ngạc, vội vàng hỏi.
Lâm Đại Hải đang định trả lời thật, thì Lục Trần cắt ngang: “Cháu ấy ạ, đang thất nghiệp cô ạ, nhưng mà vận hạn tốt, mua cho bố cháu một tờ xổ số, ai ngờ lại trúng giải độc đắc.”
“Trúng giải độc đắc?” – Ba người nhà họ Triệu càng thảng thốt, may gì mà may quá vậy, mua xổ số mà trúng được mấy trăm nghìn đã khó rồi, không ngờ Lục Trần mua cho Lâm Đại Hải một tờ, mà trúng luôn giải độc đắc, đúng là may hết phần thiên hạ rồi.
Thấy Lục Trần không muốn nói cho Cố Tâm Nghiên sự thật, Lâm Đại Hải cười, gật đầu nói: “Phải đấy, vận may của Lục Trần thì khỏi phải nói, nó chính là phúc tinh của nhà này đấy.”
Câu nói này xuất phát từ đáy lòng của Lâm Đại Hải, nếu không nhờ Lục Trần, làm sao ông có thể sống thoải mái như bây giờ, đến thái độ của vợ ông đối với ông cũng thay đổi đáng kể.
Những suy nghĩ này của ông, ông chỉ để trong lòng không nói.
Cả nhà Cố Tâm Nghiên tuy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng không thể không nể cái vận may của Lục Trần, đứa con rể này đúng là phúc tinh của Lâm Đại Hải.
Nhưng mà thấy Lục Trần lại không đi làm, Cố Tâm Nghiên không nhịn được mà buông lời: “Ông Lâm này, Lục Trần còn trẻ thế này mà không đi làm đi, cứ cho là trúng được một trăm triệu, cũng làm sao mà đủ tiêu pha. Để tôi nói cho mà nghe, người trẻ tuổi, nhất định phải có một công việc chính đáng ổn định mới tốt, như thằng Hiếu Nhân nhà tôi này, tương lai như vậy là được bảo đảm rồi, không cần phải ăn bám bố mẹ nữa.”
“Phải phải, cho dù có nhiều tiền hơn thế mà không làm được việc gì, thì về sau cũng lụi bại thôi.” – Triệu Xuân Lôi phụ họa.
Triệu Hiếu Nhân cũng như lấy lại được tự tin, lại thấy coi thường Lục Trần.
Lục Trần có may mắn đến đâu, cũng chỉ trúng được 1 lần thôi, hơn nữa hắn tin, sau khi trúng số, Lục Trần chắc chắn sẽ có chút sung sướng, sau này thế nào cũng đắm chìm trong mộng trúng số, sớm muộn cũng lụi bại.
Còn hắn chỉ cần không ngừng nỗ lực, thì mai mốt ở Kỹ thuật Di Kỳ sẽ ngày càng phát triển.
Lâm Đại Hải thấy hơi khó chịu, đang định bảo con trai ông là tỷ phú, thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Di Giai, ra mở cửa con.” – Lâm Đại Hải nhìn Lâm Di Giai.
“Vâng ạ.” – Nói rồi Lâm Di Giai đứng dậy ra mở cửa.
Cửa mở ra, đứng bên ngoài là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ trang phục trông rất phong độ, trong tay cầm hai túi nhựa rất đẹp.
“Xin hỏi, đây có phải là nhà chú Lâm Đại Hải không?” – Người đàn ông trung niên kính cẩn hỏi.
“Bố, khách của bố ạ.” – Lâm Di Giai nói rồi quay trở về ghế sofa ngồi.
Người đàn ông đó nhìn thấy Lâm Đại Hải, tiện tay đóng cửa, rồi tươi cười đi vào.
“Chú Lâm, chào chú, cháu tên là Trịnh Thu Sơn, là giám đốc Đá quý Kim Tứ Phúc, mạo muội quấy rầy rồi, mong chú bỏ qua.” – Người đàn ông trung niên đến chỗ Lâm Đại Hải, vẻ cung kính.
“Chào, ông chủ Trịnh, hình như chúng ta đâu có quen nhau.” – Lâm Đại Hải kinh ngạc hỏi.
“Là thế này, cháu có hỏi thăm được chỗ Hoàng sư phụ Hoàng Hựu Quân địa chỉ của chú, nghe nói chú thích uống trà, đây là trà Mao Phong hôm qua cháu vừa mang từ Hoàng Sơn đến, mời chú uống thử.” – Trịnh Thu Sơn cung kính đưa một túi cho Lâm Đại Hải.
Hôm nay anh ta đến là để nhờ Lâm Đại Hải đưa anh ta đi gặp Lục Trần.
Tối hôm đó Lục Trần đã phát huy thần uy, trong trò cược đá đã oanh liệt thắng được Trịnh Tây Hòa đứng top 3 toàn quốc, lại còn thắng được nguồn cung đá thô của cả Du Châu và Trung Nguyên, sau này bọn họ đều phải nhập đá thô từ Lục Trần, thế nên không thể không đến tạo quan hệ trước, hy vọng sau này trong quá trình nhập khẩu đá thô Lục Trần sẽ chiếu cố Kim Tứ Phúc.
“Hả? Trà Mao Phong của Hoàng Sơn quý lắm đó. Ông chủ Trịnh mời ngồi.” – Lâm Đại Hải không dám thờ ơ, mặc dù giờ ông có 40 triệu trong tài khoản, nhưng ở trước mặt của Trịnh Thu Sơn, ông chẳng là gì cả.
“Không quý, không quý, có bảy tám trăm nghìn nửa cân thôi mà, chỉ là chút tâm ý của cháu thôi.” – Trịnh Thu Sơn cười.
Bảy tám trăm nghìn nửa cân?
Ban nãy Triệu Hiếu Nhân biếu túi xách năm nghìn cho lâm Di Giai, bị Lâm Di Giai vô tình vả vào mặt, vừa hay biết Lục Trần đang thật nghiệp, hắn mới lấy lại được chút tự tin, vừa rồi lại có cảm giác như bị vả vào mặt.
Nhưng điều khiến bọn họ còn kinh ngạc hơn là, Trịnh Thu Sơn sau khi ngồi xuống nhìn thấy Lục Trần sắc mặt liền thay đổi.
Cả nhà Triệu Hiếu Nhân nghe thế đều giật mình, kinh ngạc nhìn Lâm Di Giai.
“Vẫn còn tốt ạ, nhưng em tặng cho bạn rồi, hôm nay định đi mua cái khác đây.” – Những lời Lâm Di Giai nói đều là thật, bây giờ trong tài khoản của cô có một triệu, tấm thẻ VIP của Lục Trần cô vẫn cầm, đi Tân Thiên Trạch mua đồ có phải dùng đến tiền đâu.
Cho nên hôm qua bạn thân cô nói thích túi LV, cô liền tặng luôn cho người ta, nhưng mà chưa mua được cái khác cho mình.
“Ừ, thế lúc nào em đi mua thì nhân tiện mua luôn cho anh một cái dao cạo râu nhé, cái của anh bị Kỳ Kỳ làm hỏng rồi.” – Lục Trần nói.
“Mua hãng nào ạ? Philips nhé, hôm qua bố cũng mới mua một cái, có 19.998 tệ, rẻ lắm.” – Lâm Di Giai nói.
Gần hai mươi nghìn cái dao cạo râu, mà bảo là rẻ?
Gia đình họ Triệu hít một hơi thật sâu, lẽ nào Lâm gia phát tài rồi?
Con gái thì tùy tiện tặng cho người ta cái túi LV mấy trăm nghìn, Lâm Đại Hải thì cùng cái dao cạo râu tận hai mươi nghìn?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Ba người nhà họ Triệu đều lắc đầu, nghĩ rằng Lục Trần và Lâm Di Giai đang ở trước mặt họ làm bộ làm tịch.
Gia đình Lâm Đại Hải như thế nào, bọn họ đều rất rõ.
Tài khoản tiết kiệm vài trăm nghìn cùng lắm thì một triệu là cao nhất, số tiền ít như vậy, làm sao mà ném tiền qua cửa sổ như vậy được?
“Ừ, được.” – Lục Trần gật đầu.
“Bố, cái dao cạo râu Philips hôm qua bố mua số hiệu bao nhiêu thế ạ?” – Lâm Di Giai quay lại hỏi.
“Trên bàn đọc sách của bố ý, con tự đi xem đi, không thấy bố đang pha trà à?” – Lâm Đại Hải bực dọc nói.
“Vậy để con đi lấy.” – Nói rồi Lục Trần đứng dậy đi vào phòng Lâm Đại Hải.
Lúc sau anh cầm một con dao cạo râu Philips số hiệu S9988/68 ra.
“Là số này, nhớ lấy đừng có mua nhầm đấy nhé.” – Lục Trần đưa con dao cho Lâm Di Giai rồi nói.
“Vâng.” – Lâm Di Giai gật đầu rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh lại.
Cố Tân Nghiên quay người sang Triệu Hiếu Nhân nháy mắt, Triệu Hiếu Nhân hiểu ý, gật gật đầu.
“Di Giai, có thể cho anh xem dạo cạo râu của bác trai được không?” – Triệu Hiếu Nhân nhìn Lâm Di Giai nói.
“Cái này có hai mười nghìn thôi mà, có gì đáng xem đâu.” – Lâm Di Giai cười, nhưng vẫn đưa chiếc dao cạo râu cho Triệu Hiếu Nhân.
Triệu Hiếu Nhân nhận lấy, cũng không nói được chất lượng thế nào, dù sao thì hắn cũng đâu nhìn ra được đây có phải là dao cạo râu trị giá hai mười nghìn hật hay không.
Hắn âm thầm đọc thuộc số hiệu của chiếc dao cạo râu, rồi tươi cười đưa lại nó cho Lâm Di Giai.
Sau đó nhân lúc Lục Trần và Lâm Di Giai không để ý, hắn lén mở điện thoại ra tra.
Bỗng dưng mặt hắn cứng đờ lại.
Dao cạo râu Philips số hiệu S9988/68 quả thật là 19.998 tệ một cái!
Nhìn sắc mặt của con trai, Cố Tâm Nghiên không tin bèn ngó sang nhìn vào điện thoại.
Ngay phút chốc, mặt bà ta cũng cứng đờ.
Hai mươi nghìn thật kìa!
“Ông Lâm à, nhà ông phát tài rồi à, đến dao cạo râu cũng dùng loại đắt tiền vậy.” – Thấy Lâm Đại Hải mang ấm trà vừa pha ra, Cố Tâm Nghiên hỏi vẻ không hài lòng.
“Cũng có gì đâu, đều là nhờ Lục Trần hiếu thảo, giúp tôi kiếm được mấy chục triệu.” – Lâm Đại Hải cười nhẹ.
“Cái gì? Lục Trần làm công việc gì, có thể kiếm được nhiều tiền vậy? Chơi cổ phiếu à?” – Cố Tâm Nghiên kinh ngạc, vội vàng hỏi.
Lâm Đại Hải đang định trả lời thật, thì Lục Trần cắt ngang: “Cháu ấy ạ, đang thất nghiệp cô ạ, nhưng mà vận hạn tốt, mua cho bố cháu một tờ xổ số, ai ngờ lại trúng giải độc đắc.”
“Trúng giải độc đắc?” – Ba người nhà họ Triệu càng thảng thốt, may gì mà may quá vậy, mua xổ số mà trúng được mấy trăm nghìn đã khó rồi, không ngờ Lục Trần mua cho Lâm Đại Hải một tờ, mà trúng luôn giải độc đắc, đúng là may hết phần thiên hạ rồi.
Thấy Lục Trần không muốn nói cho Cố Tâm Nghiên sự thật, Lâm Đại Hải cười, gật đầu nói: “Phải đấy, vận may của Lục Trần thì khỏi phải nói, nó chính là phúc tinh của nhà này đấy.”
Câu nói này xuất phát từ đáy lòng của Lâm Đại Hải, nếu không nhờ Lục Trần, làm sao ông có thể sống thoải mái như bây giờ, đến thái độ của vợ ông đối với ông cũng thay đổi đáng kể.
Những suy nghĩ này của ông, ông chỉ để trong lòng không nói.
Cả nhà Cố Tâm Nghiên tuy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng không thể không nể cái vận may của Lục Trần, đứa con rể này đúng là phúc tinh của Lâm Đại Hải.
Nhưng mà thấy Lục Trần lại không đi làm, Cố Tâm Nghiên không nhịn được mà buông lời: “Ông Lâm này, Lục Trần còn trẻ thế này mà không đi làm đi, cứ cho là trúng được một trăm triệu, cũng làm sao mà đủ tiêu pha. Để tôi nói cho mà nghe, người trẻ tuổi, nhất định phải có một công việc chính đáng ổn định mới tốt, như thằng Hiếu Nhân nhà tôi này, tương lai như vậy là được bảo đảm rồi, không cần phải ăn bám bố mẹ nữa.”
“Phải phải, cho dù có nhiều tiền hơn thế mà không làm được việc gì, thì về sau cũng lụi bại thôi.” – Triệu Xuân Lôi phụ họa.
Triệu Hiếu Nhân cũng như lấy lại được tự tin, lại thấy coi thường Lục Trần.
Lục Trần có may mắn đến đâu, cũng chỉ trúng được 1 lần thôi, hơn nữa hắn tin, sau khi trúng số, Lục Trần chắc chắn sẽ có chút sung sướng, sau này thế nào cũng đắm chìm trong mộng trúng số, sớm muộn cũng lụi bại.
Còn hắn chỉ cần không ngừng nỗ lực, thì mai mốt ở Kỹ thuật Di Kỳ sẽ ngày càng phát triển.
Lâm Đại Hải thấy hơi khó chịu, đang định bảo con trai ông là tỷ phú, thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Di Giai, ra mở cửa con.” – Lâm Đại Hải nhìn Lâm Di Giai.
“Vâng ạ.” – Nói rồi Lâm Di Giai đứng dậy ra mở cửa.
Cửa mở ra, đứng bên ngoài là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ trang phục trông rất phong độ, trong tay cầm hai túi nhựa rất đẹp.
“Xin hỏi, đây có phải là nhà chú Lâm Đại Hải không?” – Người đàn ông trung niên kính cẩn hỏi.
“Bố, khách của bố ạ.” – Lâm Di Giai nói rồi quay trở về ghế sofa ngồi.
Người đàn ông đó nhìn thấy Lâm Đại Hải, tiện tay đóng cửa, rồi tươi cười đi vào.
“Chú Lâm, chào chú, cháu tên là Trịnh Thu Sơn, là giám đốc Đá quý Kim Tứ Phúc, mạo muội quấy rầy rồi, mong chú bỏ qua.” – Người đàn ông trung niên đến chỗ Lâm Đại Hải, vẻ cung kính.
“Chào, ông chủ Trịnh, hình như chúng ta đâu có quen nhau.” – Lâm Đại Hải kinh ngạc hỏi.
“Là thế này, cháu có hỏi thăm được chỗ Hoàng sư phụ Hoàng Hựu Quân địa chỉ của chú, nghe nói chú thích uống trà, đây là trà Mao Phong hôm qua cháu vừa mang từ Hoàng Sơn đến, mời chú uống thử.” – Trịnh Thu Sơn cung kính đưa một túi cho Lâm Đại Hải.
Hôm nay anh ta đến là để nhờ Lâm Đại Hải đưa anh ta đi gặp Lục Trần.
Tối hôm đó Lục Trần đã phát huy thần uy, trong trò cược đá đã oanh liệt thắng được Trịnh Tây Hòa đứng top 3 toàn quốc, lại còn thắng được nguồn cung đá thô của cả Du Châu và Trung Nguyên, sau này bọn họ đều phải nhập đá thô từ Lục Trần, thế nên không thể không đến tạo quan hệ trước, hy vọng sau này trong quá trình nhập khẩu đá thô Lục Trần sẽ chiếu cố Kim Tứ Phúc.
“Hả? Trà Mao Phong của Hoàng Sơn quý lắm đó. Ông chủ Trịnh mời ngồi.” – Lâm Đại Hải không dám thờ ơ, mặc dù giờ ông có 40 triệu trong tài khoản, nhưng ở trước mặt của Trịnh Thu Sơn, ông chẳng là gì cả.
“Không quý, không quý, có bảy tám trăm nghìn nửa cân thôi mà, chỉ là chút tâm ý của cháu thôi.” – Trịnh Thu Sơn cười.
Bảy tám trăm nghìn nửa cân?
Ban nãy Triệu Hiếu Nhân biếu túi xách năm nghìn cho lâm Di Giai, bị Lâm Di Giai vô tình vả vào mặt, vừa hay biết Lục Trần đang thật nghiệp, hắn mới lấy lại được chút tự tin, vừa rồi lại có cảm giác như bị vả vào mặt.
Nhưng điều khiến bọn họ còn kinh ngạc hơn là, Trịnh Thu Sơn sau khi ngồi xuống nhìn thấy Lục Trần sắc mặt liền thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.