Chương 207: Cụ bà ngất đi
Lâu Nghị
26/01/2021
Vương Khải ngớ người, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Một mặt, ông rất bất ngờ vì hoàn cảnh Lục Trần lại tốt như vậy, thế này tài sản ít nhất phải trên mấy tỷ.
Mặt khác, trong lòng ông lại vô cùng buồn bã.
Con gái ruột của ông, con gái ruột ông nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, vì mượn chút tiền, lại muốn bố mình quỳ gối trước mặt người khác.
Trong mặt ông hiện ra nét bi thương.
Đây chính là con gái ruột của ông.
“Bố, bố nhất định phải giúp chúng con, chúng con thật sự rất cần khoản tiền này, nếu như công ty của Hứa Kiệt không có ba triệu vốn đầu tư này, năm nay không thể đi vào quỹ đạo, thì sẽ không kiếm được tiền.” Vương Uyển cầu xin nói.
Cô ta không khẩn cầu còn tốt, cô ta càng khẩn cầu trong lòng Vương Khải càng thêm buồn bã.
“Bố, con xin bố đấy, bố giúp con lần này thôi, cũng là Hứa Kiệt mua nhà cho chúng ta mà, tiền vốn của anh ấy không kịp xoay vòng.” Vương Uyển lại nói.
Vương Khải rất không vui, trong lòng nghĩ, ngôi nhà này đáng giá một triệu không sai, nhưng Hứa Kiệt chỉ trả khoản thu đầu, số tiền còn lại là bọn họ tự mình hàng tháng trả.
Khoản thu đầu hắn ta chỉ trả hơn một trăm ngàn mà thôi, hơn một trăm ngàn sao có thể so sánh với ba triệu?
“Bố…”
Vương Khải hất tay, rít một hơi thuốc sâu, ngắt lời Vương Uyển, nói: “Được, bố bố không cần cái sĩ diện già này nữa, đợi xong chuyện mồ mả của ông nội con, bố sẽ đi cầu xin Lục Trần.”
“Bố, bố nhớ đấy, nếu như Lục Trần không cho bố mượn tiền, bố quỳ xuống cho con.” Vương Uyển nhìn chằm chằm dặn dò nói.
Vương Khải không nói gì, mà lặng lẽ trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau, Lục Trần không đến Vương gia, cũng không đến nghĩa trang, mà dẫn Kỳ Kỳ đến khu vui chơi trẻ em.
Anh thực sự không muốn nhìn thấy mặt Vương Uyển và Từ Phương.
Nhưng Lâm Đại Hải vẫn gọi Lâm Di Quân và Lâm Di Giai đi.
Hôm nay Vương gia mời thầy đến làm lễ, tất nhiên Vương Tuyết cũng muốn đến bái lạy.
Trong lúc thầy niệm kinh, Lâm Di Quân và Lâm Di Giai cũng đã quỳ hơn một tiếng đồng hồ.
Lâm Đại Hải cũng đến nghĩa trang giúp đỡ.
Nhưng hôm nay, chuyện làm gia đình Lâm Di Quân bất ngờ là thái độ của Vương Uyển và Từ Phương lại thay đổi 180 độ, hai người này không chỉ chủ động chào hỏi bọn họ, còn hỏi vì sao Lục Trần không đến các thứ.
Lục Trần trông Kỳ Kỳ chơi ở khu vui chơi trẻ em cả một buổi sáng, đang định dẫn Kỳ Kỳ đi ăn cơm trưa, lại nhận được điện thoại của Lâm Di Quân.
“Lục Trần, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi, anh mau đến đây mau đến đây.” Lâm Di Quân lo lắng nói.
“Sao vậy?” Lục Trần hỏi
“Anh họ em đánh nhau với người ta, nghe nói chú ba bị thương rồi.” Lâm Di Quân nói.
“Được, anh đến ngay.”
Lục Trần nói xong lập tức đưa Kỳ Kỳ đến Vương gia.
Khi đến trước cửa Vương gia, Lục Trần nhìn thấy một đám người ầm ĩ vây bên ngoài Vương gia, mà bà ngoại của Lâm Di Quân thì khóc đến ngất đi.
“Bố, không sao rồi, Hứa Kiệt đã gọi người đến đuổi bọn họ đi rồi.” Vương Uyển nói.
“Ừm, chuyện này không vội, con mau đưa em và chú ba con vào bệnh viện đi.” Vương Khải gật đầu nói.
Lúc này Lục Trần mới thấy em trai Vương Uyển, Vương Thực và chú ba cô ta Vương Tiến ôm trán đi ra, giữa các kẽ ngón tay của hai người có máu chảy ra.
Hứa Kiệt đích thân đưa bọn họ đến bệnh viện băng bó.
Lục Trần hỏi thăm một chút, mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra lúc trưa, thầy đến nghĩa trang niệm kinh bái tế có hơi đông nên giẫm gãy mấy cây ngô ở trong thôn bên cạnh, sau đó hai bên tranh chấp, rồi đánh nhau.
Nhưng Hứa Kiệt cũng là người có máu mặt ở Kỳ Giang, một cuộc điện thoại gọi đến hơn chục người, sau đó đánh bị thương mấy người kia.
“Vẫn là Hứa Kiệt mới là thân thích, lúc quan trọng chỉ có thể dựa vào Hứa Kiệt.” Nhìn thấy con trai mình bị thương, cuối cùng là con rể tương lai gọi người đến báo thù, Từ Phương nhìn thấy Lục Trần, mặc dù không dám đối chọi Lục Trần, nhưng nói chuyện vẫn có chút quái thai.
Lục Trần không thèm để ý đến bà ta, hỏi Lâm Di Quân: “Bà ngoại không sao chứ?”
Lâm Di Quân lắc đầu nói: “Chắc không có vấn đề gì, nhưng người già cơ thể không tốt, lại gặp chuyện kích động như vậy, em cũng rất lo lắng.”
“Ừm, vào xem thế nào đã.” Lục Trần gật đầu, dắt theo Kỳ Kỳ đi vào trong phòng.
Lúc này trong phòng, cụ bà đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt không tốt, Vương Tuyết và Lâm Đại Hải ở bên cạnh bà.
Còn về vợ và con gái Vương Tiến, đã đi theo đến bệnh viện.
Từ Phương thì ở bên ngoài tiếp đón mọi người.
Dẫu sao hôm nay bọn họ mời hàng xóm đến giúp đỡ, bà ta cũng không thể không quản.
“Con à, đắp mộ cho bố con, lại xảy ra chuyện như thế này, quá không may mắn rồi.” Bà ngoại nắm tay Vương Tuyết nói, nước mắt rưng rưng nói.
Người già trong thôn, phần lớn đều là tư tưởng phong kiến, khi thầy niệm kinh bái tế xảy ra chuyện đánh nhau, trong mắt họ chắc chắn là không may mắn.
“Mẹ, bọn họ không động gì đến mồ mả, không sao.” Vương Tuyết an ủi nói.
“Mẹ, mẹ đừng có nghĩ nhiều, đã sắp xếp xong ổn thỏa rồi, mẹ phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình.” Lâm Đại Hải cũng an ủi nói.
“Mẹ tuổi này rồi, sức khỏe thì cũng vậy thôi, các con không phải lo cho mẹ, có thể sống bao lâu, ông trời đã sớm định rồi. Đúng rồi, các con gọi điện thoại hỏi xem, Vương Thực và Vương Tiến hai chú cháu nó vết thương thế nào rồi, có nặng không?” Cách nhìn của bà với sinh mạng rất thoáng, nhưng lại quan tâm đến con trai và cháu trai mình.
“Bà, cậu ba và em họ chỉ bị thương ngoài da, đi băng bó một chút là được rồi, bà không cần lo lắng, bọn họ chắc chắn không có vấn đề gì cả.” Lâm Di Quân nói.
“Ừm, đỡ mẹ ra ngoài xem xem, bọn nó đến bệnh viện hết rồi, khách khứa bên ngoài cũng cần người đến tiếp đón……” Bà cụ nói muốn đứng dậy, nhưng bà cụ vừa đứng dậy lập tức ngất đi.
“Mẹ, mẹ, mẹ sao vậy?” Vương Tuyết hốt hoảng nói, vội vàng đỡ bà cụ dậy.
Lục Trần mặc dù không hiểu về y thuật, nhưng quan sát tình hình của bà, phát hiện bà chỉ là ngất đi mà thôi, còn hô hấp vẫn bình thường, anh cũng thở phào một hơi.
“Vấn đề của bà ngoại không lớn, chúng ta đưa bà đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào.” Lục Trần nói.
“Ừm Di Quân và Di Giai ở lại, bố mẹ và Lục Trần đưa bà ngoại đến bệnh viện.” Lâm Đại Hải nói.
“Vâng ạ.” Lâm Di Quân gật đầu nói.
Lục Trần bế bà ngoại lên đi ra ngoài.
Lâm Đại Hải và Vương Tuyết đi theo sau anh.
“Bà cụ sao vậy?” Khi Lục Trần về bà cụ ra ngoài, những người khác thấy lập tức tiến đến hỏi.
“Bà bị ngất, chắc không có vấn đề gì, chúng tôi đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.” Vương Tuyết nói
Lục Trần bế bà cụ đến cạnh xe, vừa đúng lúc mở cửa xe đặt bà cụ lên xe nằm xuống, thì nhìn thấy mấy chiếc xe tải van chạy đến, dừng ở chỗ cách anh không xa.
Anh vừa định ngồi vào ghế lái, thì thấy một đám đàn ông vạm vỡ tay cầm ống thép nhảy xuống xe.
“Mẹ nó, xe này dừng ở trước cửa Vương gia, chắc chắn là người thân của Vương gia, phá cho tao.”
Một người đàn ông nhìn thấy Lục Trần đang muốn lên xe, bèn dẫn người lao về phía xe Lục Trần.
Một mặt, ông rất bất ngờ vì hoàn cảnh Lục Trần lại tốt như vậy, thế này tài sản ít nhất phải trên mấy tỷ.
Mặt khác, trong lòng ông lại vô cùng buồn bã.
Con gái ruột của ông, con gái ruột ông nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, vì mượn chút tiền, lại muốn bố mình quỳ gối trước mặt người khác.
Trong mặt ông hiện ra nét bi thương.
Đây chính là con gái ruột của ông.
“Bố, bố nhất định phải giúp chúng con, chúng con thật sự rất cần khoản tiền này, nếu như công ty của Hứa Kiệt không có ba triệu vốn đầu tư này, năm nay không thể đi vào quỹ đạo, thì sẽ không kiếm được tiền.” Vương Uyển cầu xin nói.
Cô ta không khẩn cầu còn tốt, cô ta càng khẩn cầu trong lòng Vương Khải càng thêm buồn bã.
“Bố, con xin bố đấy, bố giúp con lần này thôi, cũng là Hứa Kiệt mua nhà cho chúng ta mà, tiền vốn của anh ấy không kịp xoay vòng.” Vương Uyển lại nói.
Vương Khải rất không vui, trong lòng nghĩ, ngôi nhà này đáng giá một triệu không sai, nhưng Hứa Kiệt chỉ trả khoản thu đầu, số tiền còn lại là bọn họ tự mình hàng tháng trả.
Khoản thu đầu hắn ta chỉ trả hơn một trăm ngàn mà thôi, hơn một trăm ngàn sao có thể so sánh với ba triệu?
“Bố…”
Vương Khải hất tay, rít một hơi thuốc sâu, ngắt lời Vương Uyển, nói: “Được, bố bố không cần cái sĩ diện già này nữa, đợi xong chuyện mồ mả của ông nội con, bố sẽ đi cầu xin Lục Trần.”
“Bố, bố nhớ đấy, nếu như Lục Trần không cho bố mượn tiền, bố quỳ xuống cho con.” Vương Uyển nhìn chằm chằm dặn dò nói.
Vương Khải không nói gì, mà lặng lẽ trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau, Lục Trần không đến Vương gia, cũng không đến nghĩa trang, mà dẫn Kỳ Kỳ đến khu vui chơi trẻ em.
Anh thực sự không muốn nhìn thấy mặt Vương Uyển và Từ Phương.
Nhưng Lâm Đại Hải vẫn gọi Lâm Di Quân và Lâm Di Giai đi.
Hôm nay Vương gia mời thầy đến làm lễ, tất nhiên Vương Tuyết cũng muốn đến bái lạy.
Trong lúc thầy niệm kinh, Lâm Di Quân và Lâm Di Giai cũng đã quỳ hơn một tiếng đồng hồ.
Lâm Đại Hải cũng đến nghĩa trang giúp đỡ.
Nhưng hôm nay, chuyện làm gia đình Lâm Di Quân bất ngờ là thái độ của Vương Uyển và Từ Phương lại thay đổi 180 độ, hai người này không chỉ chủ động chào hỏi bọn họ, còn hỏi vì sao Lục Trần không đến các thứ.
Lục Trần trông Kỳ Kỳ chơi ở khu vui chơi trẻ em cả một buổi sáng, đang định dẫn Kỳ Kỳ đi ăn cơm trưa, lại nhận được điện thoại của Lâm Di Quân.
“Lục Trần, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi, anh mau đến đây mau đến đây.” Lâm Di Quân lo lắng nói.
“Sao vậy?” Lục Trần hỏi
“Anh họ em đánh nhau với người ta, nghe nói chú ba bị thương rồi.” Lâm Di Quân nói.
“Được, anh đến ngay.”
Lục Trần nói xong lập tức đưa Kỳ Kỳ đến Vương gia.
Khi đến trước cửa Vương gia, Lục Trần nhìn thấy một đám người ầm ĩ vây bên ngoài Vương gia, mà bà ngoại của Lâm Di Quân thì khóc đến ngất đi.
“Bố, không sao rồi, Hứa Kiệt đã gọi người đến đuổi bọn họ đi rồi.” Vương Uyển nói.
“Ừm, chuyện này không vội, con mau đưa em và chú ba con vào bệnh viện đi.” Vương Khải gật đầu nói.
Lúc này Lục Trần mới thấy em trai Vương Uyển, Vương Thực và chú ba cô ta Vương Tiến ôm trán đi ra, giữa các kẽ ngón tay của hai người có máu chảy ra.
Hứa Kiệt đích thân đưa bọn họ đến bệnh viện băng bó.
Lục Trần hỏi thăm một chút, mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra lúc trưa, thầy đến nghĩa trang niệm kinh bái tế có hơi đông nên giẫm gãy mấy cây ngô ở trong thôn bên cạnh, sau đó hai bên tranh chấp, rồi đánh nhau.
Nhưng Hứa Kiệt cũng là người có máu mặt ở Kỳ Giang, một cuộc điện thoại gọi đến hơn chục người, sau đó đánh bị thương mấy người kia.
“Vẫn là Hứa Kiệt mới là thân thích, lúc quan trọng chỉ có thể dựa vào Hứa Kiệt.” Nhìn thấy con trai mình bị thương, cuối cùng là con rể tương lai gọi người đến báo thù, Từ Phương nhìn thấy Lục Trần, mặc dù không dám đối chọi Lục Trần, nhưng nói chuyện vẫn có chút quái thai.
Lục Trần không thèm để ý đến bà ta, hỏi Lâm Di Quân: “Bà ngoại không sao chứ?”
Lâm Di Quân lắc đầu nói: “Chắc không có vấn đề gì, nhưng người già cơ thể không tốt, lại gặp chuyện kích động như vậy, em cũng rất lo lắng.”
“Ừm, vào xem thế nào đã.” Lục Trần gật đầu, dắt theo Kỳ Kỳ đi vào trong phòng.
Lúc này trong phòng, cụ bà đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt không tốt, Vương Tuyết và Lâm Đại Hải ở bên cạnh bà.
Còn về vợ và con gái Vương Tiến, đã đi theo đến bệnh viện.
Từ Phương thì ở bên ngoài tiếp đón mọi người.
Dẫu sao hôm nay bọn họ mời hàng xóm đến giúp đỡ, bà ta cũng không thể không quản.
“Con à, đắp mộ cho bố con, lại xảy ra chuyện như thế này, quá không may mắn rồi.” Bà ngoại nắm tay Vương Tuyết nói, nước mắt rưng rưng nói.
Người già trong thôn, phần lớn đều là tư tưởng phong kiến, khi thầy niệm kinh bái tế xảy ra chuyện đánh nhau, trong mắt họ chắc chắn là không may mắn.
“Mẹ, bọn họ không động gì đến mồ mả, không sao.” Vương Tuyết an ủi nói.
“Mẹ, mẹ đừng có nghĩ nhiều, đã sắp xếp xong ổn thỏa rồi, mẹ phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình.” Lâm Đại Hải cũng an ủi nói.
“Mẹ tuổi này rồi, sức khỏe thì cũng vậy thôi, các con không phải lo cho mẹ, có thể sống bao lâu, ông trời đã sớm định rồi. Đúng rồi, các con gọi điện thoại hỏi xem, Vương Thực và Vương Tiến hai chú cháu nó vết thương thế nào rồi, có nặng không?” Cách nhìn của bà với sinh mạng rất thoáng, nhưng lại quan tâm đến con trai và cháu trai mình.
“Bà, cậu ba và em họ chỉ bị thương ngoài da, đi băng bó một chút là được rồi, bà không cần lo lắng, bọn họ chắc chắn không có vấn đề gì cả.” Lâm Di Quân nói.
“Ừm, đỡ mẹ ra ngoài xem xem, bọn nó đến bệnh viện hết rồi, khách khứa bên ngoài cũng cần người đến tiếp đón……” Bà cụ nói muốn đứng dậy, nhưng bà cụ vừa đứng dậy lập tức ngất đi.
“Mẹ, mẹ, mẹ sao vậy?” Vương Tuyết hốt hoảng nói, vội vàng đỡ bà cụ dậy.
Lục Trần mặc dù không hiểu về y thuật, nhưng quan sát tình hình của bà, phát hiện bà chỉ là ngất đi mà thôi, còn hô hấp vẫn bình thường, anh cũng thở phào một hơi.
“Vấn đề của bà ngoại không lớn, chúng ta đưa bà đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào.” Lục Trần nói.
“Ừm Di Quân và Di Giai ở lại, bố mẹ và Lục Trần đưa bà ngoại đến bệnh viện.” Lâm Đại Hải nói.
“Vâng ạ.” Lâm Di Quân gật đầu nói.
Lục Trần bế bà ngoại lên đi ra ngoài.
Lâm Đại Hải và Vương Tuyết đi theo sau anh.
“Bà cụ sao vậy?” Khi Lục Trần về bà cụ ra ngoài, những người khác thấy lập tức tiến đến hỏi.
“Bà bị ngất, chắc không có vấn đề gì, chúng tôi đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.” Vương Tuyết nói
Lục Trần bế bà cụ đến cạnh xe, vừa đúng lúc mở cửa xe đặt bà cụ lên xe nằm xuống, thì nhìn thấy mấy chiếc xe tải van chạy đến, dừng ở chỗ cách anh không xa.
Anh vừa định ngồi vào ghế lái, thì thấy một đám đàn ông vạm vỡ tay cầm ống thép nhảy xuống xe.
“Mẹ nó, xe này dừng ở trước cửa Vương gia, chắc chắn là người thân của Vương gia, phá cho tao.”
Một người đàn ông nhìn thấy Lục Trần đang muốn lên xe, bèn dẫn người lao về phía xe Lục Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.