Chương 370: Cược lớn
Lâu Nghị
03/02/2021
Nhìn thấy vẻ mặt Lục Trần nở một nụ cười như đang suy nghĩ điều gì, tinh thần Hồ Thông đột nhiên nhảy dựng lên.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lục Trần, không biết là Lục Trần đang đùa cợt hay là đang thật sự nghiêm túc nữa.
Rồi lại quay lại nhìn trận đấu trên sân cỏ, ông ta thật sự nghĩ không thông, Lục Trần dựa vào cái gì mà lại dám cược với ông ta như vậy.
Đội Tư Uy đã bị dẫn trước hai bàn thắng rồi, mặc dù nhìn ở hiệp 2 này trông họ có vẻ đã khởi sắc hơn nhưng thực lực trước mắt của đội Tư Uy căn bản không có cơ hội để lội ngược dòng.
"Ông chủ Lục, cậu nghiêm túc chứ?" Hồ Thông thăm dò hỏi.
Nói thực lòng, đội Tư Uy chắc chắn sẽ bị tụt hạng sau mùa giải này, nhưng sang năm tới anh ấy sẽ đầu tư tiền vào để thu nạp thêm một vài cầu thủ tốt hơn, như vậy sẽ có thể tham dự vào giải C-League, đến lúc đó giá trị thị trường của đội bóng sẽ không dừng lại ở một tỉ nữa.
"Có gì mà không dám, chẳng qua cũng chỉ có một tỉ thôi mà, tôi lo liệu được, chỉ sợ ông không có gan này thôi." Lục Trần thờ ơ cười nhạt trả lời.
"Ông chủ Lục, những lời này của cậu có hơi khiến người khác tổn thương đấy, mặc dù cậu là đại gia số một số hai trên cả nước, tôi không dám so tiền với cậu, nhưng cậu không thể sỉ nhục tôi như vậy. Nếu như cậu có ý như vậy thì tôi cũng xin bằng bất cứ giá nào cược với cậu một ván vậy." Hồ Thông ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ nói, đúng là khả năng diễn xuất cũng không tồi.
Ông ta và Lục Trần không giống nhau, ông ta thực sự cũng đã bị đề nghị của Lục Trần làm cho xao động rồi, nhưng ông ta sợ Lục Trần sẽ đùa bỡn ông ta.
Ông ta thì lại không dám trêu chọc Lục Trần, nhưng nếu như Lục Trần chơi ông ta thì ông ta cũng chẳng có cách nào đối phó được.
Cho nên cứ chặn họng Lục Trần trước đã rồi tính.
"Được, vậy thì giao kèo vậy nhé, lấy trận đấu này để cược." Lục Trần dửng dưng đáp lời.
"Được, vậy chúng ta có cần tìm một người làm chứng không?" Hồ Thông hỏi.
Ông ta mà thua thì chắc chắn không dám lật lọng, nhưng nếu như Lục Trần thua rồi lật kèo thì ông ta cũng không làm gì dược.
Ông ta dám đấu với Lục Trần không?
Căn bản không dám mang chuyện này ra ngoài.
Bởi vì ông ta tin rằng, đối với địa vị và thân phận hiện nay của Lục Trần, với thực lực của anh ấy, muốn chơi đùa ông ta quả thật dễ như trở bàn tay.
"Ông thấy điều này cần thiết sao?" Lục Trần cười cười nhìn Hồ Thông.
Hồ Thông giật mình, đột nhiên có dự cảm không lành.
Nhưng ông ta cũng nhanh chóng thả lỏng ra.
Dù sao ông ta cũng thấy đội của mình hôm nay không thể thua được, bởi vì kết quả hiện nay đã 2:0 nghiêng về đội Trung Hải rồi, thời gian còn lại của hiệp 2 cứ cho là trước đó Lục Trần có đi củng cố tinh thần hay là trao thêm giải thưởng lớn như thế nào cho họ thì đội Tư Uy cũng không thể trở mình được.
Vậy thì chỉ cần ông ta không thua thì sẽ không sợ bị thiệt rồi, cùng lắm là bị Lục Trần bùng kèo mà thôi.
Nghĩ như vậy, Hồ Thông cũng không còn lo lắng nữa, nói không chừng lát nữa Lục Trần thua rồi lại không đưa đội bóng cho ông ta, phải tự giữ lại chút lợi thế cho mình thôi.
Cuộc cá cược của hai người yên lặng diễn ra, các trợ thủ bên cạnh đều có cảm giác hồi hộp.
Cuộc cá cược này sẽ quyết định vận mệnh của hai đội bóng.
Trên sân cỏ.
Lúc này toàn đội Tư Uy giống như được uống nước tăng lực vậy, tất cả các cầu thủ đều tràn ngập ý chí chiến đấu, nhiều lúc cho dù có bị phạm lỗi chấn thương thì cũng không để cho đội Trung Hải lấy được bóng.
Trên sân cả đội đều hừng hực giống như một con chó điên vậy, ai cũng điên cuồng đuổi theo quả bóng.
Bóng đến đâu thì cầu thủ đang đứng gần nhất của đội Tư Uy đều liệu mạng đá về phía trước, căn bản không để cho đội Trung Hải có cơ hội thoải mái truyền bóng nữa.
Đội Trung Hải lại hơi coi thường đội Tư Uy, đã dẫn trước hai bàn rồi nên ở hiệp 2 này rất nhiều cầu thủ có ý buông lỏng chậm trễ.
Bị ép sân trước lối chơi lì lợm của đội Tư Uy, đội Trung Hải đột nhiên bị rơi vào thế cục hoảng loạn, nhưng bọn họ cũng vẫn chẳng bận tâm, cho rằng đây chỉ là sự giãy dụa trước lúc chết chìm của con thuyền ba lá Tư Uy mà thôi.
Nhưng đến phút thứ 60, đội Trung Hải bị đội Tư Uy chèn ép ngay khu vực giữa sân và đã để mất bóng.
Bóng ở dưới chân mình, toàn đội Tư Uy trừ một hậu vệ lùi về bảo vệ thì tất cả các cầu thủ khác đều dồn ép lên, sau đó một cầu thủ trung vệ đã sử dụng kỹ thuật đá thẳng mạnh mẽ xuyên thủng hàng phòng vệ lỏng lẻo của đội Trung Hải.
Có thể do từ đầu trận đến giờ, đội Trung Hải chưa phải đá bóng về đến vị trí hậu vệ của họ cho nên các cầu thủ của Trung Hải đều mất cảnh giác, hàng phòng ngự trở nên lỏng lẻo và rất hỗn loạn.
Đúng lúc này, hai tiền đạo bứt tốc đuổi theo bóng, nhanh chóng bỏ lại hàng phòng ngự của đội Trung Hải phía sau.
Thấy thủ môn đối thủ lao ra phòng vệ, tiền đạo cánh trái lùi lại phía bên trái, tiền đạo cánh phải có được bóng, thấy tiền đạo cánh trái không việt vị cậu ta không sút ngay mà chuyền bóng sang, tiền đạo cánh trái nhẹ nhàng phóng lên sút thẳng bóng vào lưới!
"Vào rồi!"
Hòa theo tiếng hét của bình luận viện, cả hội trường sân vận động như bùng nổ với tiếng la hét phấn khích của hơn 60.000 cổ động viên.
Dường như tất cả mọi người đều nhảy cẫng lên reo hò chúc mừng các cầu thủ trên sân, các cầu thủ cũng ôm nhau ăn mừng.
Trong suốt hiệp một, nhìn các cầu thủ đội mình bị đội Trung Hải chèn ép dẫn trước, tất cả người hâm mộ đều vô cùng tức giận.
Bàn thắng này của đội Tư Uy lập tức khiến mọi người xả hết được sự tức giận trong lòng.
Trong nháy mắt, không có ai còn quan tâm đến hình tượng nữa tất cả đều điên cuồng ăn mừng.
Trần Sơ Nhiên cũng không còn giữ một chút thục nữ nào nữa, giống như một cô nhóc vừa nhảy cẫng lên vừa la hét.
Mọi người đều cùng hô vang lên tên của cầu thủ vừa ghi bàn.
Lục Trần cũng đứng hẳn lên vỗ tay nhiệt tình cổ vũ cho các cầu thủ.
Đây mới là đội bóng mà anh ấy muốn thấy, bắt buộc mỗi người đều phải hết sức mình suốt cả 120 phút thi đấu, bất luận kẻ địch trước mắt có mạnh mẽ cỡ nào đều phải không ngừng tiến lên phía trước.
Đây mới là tinh thần bóng đá mà anh ấy muốn được xem!
Sắc mặt của Hồ Thông có chút không tốt rồi, ông ta vừa cá cược với Lục Trần xong thì đội bóng của mình lại để lọt lưới một bàn, điều này khiến sự thả lỏng của ông ta trong nháy mắt đã biến mất rồi.
Ông ta cũng có thể nhìn ra được khí thế lúc này của đội Tư Uy, giống như khí thế trong hiệp 1 của đội Trung Hải vậy, vì chiến thắng nên khí thế rợp trời.
Còn đội Trung Hải lúc này lại hoàn toàn giống như đội Tư Uy trong hiệp 1, không có tinh thần đã mất đi ý chí chiến đấu.
Mặc dù bọn họ vẫn dẫn trước một bàn, nhưng đây vẫn là một tín hiệu nguy hiểm.
Lục Trần dù có thua cũng có thể sẽ không đưa đội bóng cho ông ta.
Nhưng nếu như ông ta mà thua thì có dám không chuyển nhượng đội bóng cho Lục Trần không?
Cho dù là không có người làm chứng, thì ông ta cũng không dám làm như vậy
Trừ khi bản thân ông ta không muốn sống nữa.
"Ông chủ Hồ, mới vào một bàn thôi mà, không cần căng thẳng như vậy." Lục Trần nhìn sắc mặt âm trầm của Hồ Thông, lạnh lùng cười nói.
Trước đó sở dĩ anh ấy đưa ra chủ ý cá cược này là bởi vì anh ấy đã thấy ngọn lửa quyết tâm chiến thằng đang cháy rực trong mắt các cầu thủ đội Tư Uy khi ra sân vào hiệp 2.
Tinh thần của các cầu thủ đều đã chạm đỉnh rồi, nếu như còn thua nữa thì anh ấy sẽ thừa nhận đội bóng này không đáng để anh ấy cải tạo, sẽ dứt khoát chuyển nhượng nó đi để đỡ phải phiền lòng.
"Ông chủ Lục nghĩ nhiều rồi, mặc dù các cậu đã vào được một quả, nhưng trận đấu chỉ còn ít thời gian nữa thôi, hơn nữa chúng tôi vẫn còn đang dẫn trước một bàn, thêm nữa cầu thủ của tôi mạnh hơn của cậu rất nhiều, chưa biết ai thắng ai thua, kết quả vẫn chưa biết được."
Hồ Thông phản kích lại nói.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lục Trần, không biết là Lục Trần đang đùa cợt hay là đang thật sự nghiêm túc nữa.
Rồi lại quay lại nhìn trận đấu trên sân cỏ, ông ta thật sự nghĩ không thông, Lục Trần dựa vào cái gì mà lại dám cược với ông ta như vậy.
Đội Tư Uy đã bị dẫn trước hai bàn thắng rồi, mặc dù nhìn ở hiệp 2 này trông họ có vẻ đã khởi sắc hơn nhưng thực lực trước mắt của đội Tư Uy căn bản không có cơ hội để lội ngược dòng.
"Ông chủ Lục, cậu nghiêm túc chứ?" Hồ Thông thăm dò hỏi.
Nói thực lòng, đội Tư Uy chắc chắn sẽ bị tụt hạng sau mùa giải này, nhưng sang năm tới anh ấy sẽ đầu tư tiền vào để thu nạp thêm một vài cầu thủ tốt hơn, như vậy sẽ có thể tham dự vào giải C-League, đến lúc đó giá trị thị trường của đội bóng sẽ không dừng lại ở một tỉ nữa.
"Có gì mà không dám, chẳng qua cũng chỉ có một tỉ thôi mà, tôi lo liệu được, chỉ sợ ông không có gan này thôi." Lục Trần thờ ơ cười nhạt trả lời.
"Ông chủ Lục, những lời này của cậu có hơi khiến người khác tổn thương đấy, mặc dù cậu là đại gia số một số hai trên cả nước, tôi không dám so tiền với cậu, nhưng cậu không thể sỉ nhục tôi như vậy. Nếu như cậu có ý như vậy thì tôi cũng xin bằng bất cứ giá nào cược với cậu một ván vậy." Hồ Thông ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ nói, đúng là khả năng diễn xuất cũng không tồi.
Ông ta và Lục Trần không giống nhau, ông ta thực sự cũng đã bị đề nghị của Lục Trần làm cho xao động rồi, nhưng ông ta sợ Lục Trần sẽ đùa bỡn ông ta.
Ông ta thì lại không dám trêu chọc Lục Trần, nhưng nếu như Lục Trần chơi ông ta thì ông ta cũng chẳng có cách nào đối phó được.
Cho nên cứ chặn họng Lục Trần trước đã rồi tính.
"Được, vậy thì giao kèo vậy nhé, lấy trận đấu này để cược." Lục Trần dửng dưng đáp lời.
"Được, vậy chúng ta có cần tìm một người làm chứng không?" Hồ Thông hỏi.
Ông ta mà thua thì chắc chắn không dám lật lọng, nhưng nếu như Lục Trần thua rồi lật kèo thì ông ta cũng không làm gì dược.
Ông ta dám đấu với Lục Trần không?
Căn bản không dám mang chuyện này ra ngoài.
Bởi vì ông ta tin rằng, đối với địa vị và thân phận hiện nay của Lục Trần, với thực lực của anh ấy, muốn chơi đùa ông ta quả thật dễ như trở bàn tay.
"Ông thấy điều này cần thiết sao?" Lục Trần cười cười nhìn Hồ Thông.
Hồ Thông giật mình, đột nhiên có dự cảm không lành.
Nhưng ông ta cũng nhanh chóng thả lỏng ra.
Dù sao ông ta cũng thấy đội của mình hôm nay không thể thua được, bởi vì kết quả hiện nay đã 2:0 nghiêng về đội Trung Hải rồi, thời gian còn lại của hiệp 2 cứ cho là trước đó Lục Trần có đi củng cố tinh thần hay là trao thêm giải thưởng lớn như thế nào cho họ thì đội Tư Uy cũng không thể trở mình được.
Vậy thì chỉ cần ông ta không thua thì sẽ không sợ bị thiệt rồi, cùng lắm là bị Lục Trần bùng kèo mà thôi.
Nghĩ như vậy, Hồ Thông cũng không còn lo lắng nữa, nói không chừng lát nữa Lục Trần thua rồi lại không đưa đội bóng cho ông ta, phải tự giữ lại chút lợi thế cho mình thôi.
Cuộc cá cược của hai người yên lặng diễn ra, các trợ thủ bên cạnh đều có cảm giác hồi hộp.
Cuộc cá cược này sẽ quyết định vận mệnh của hai đội bóng.
Trên sân cỏ.
Lúc này toàn đội Tư Uy giống như được uống nước tăng lực vậy, tất cả các cầu thủ đều tràn ngập ý chí chiến đấu, nhiều lúc cho dù có bị phạm lỗi chấn thương thì cũng không để cho đội Trung Hải lấy được bóng.
Trên sân cả đội đều hừng hực giống như một con chó điên vậy, ai cũng điên cuồng đuổi theo quả bóng.
Bóng đến đâu thì cầu thủ đang đứng gần nhất của đội Tư Uy đều liệu mạng đá về phía trước, căn bản không để cho đội Trung Hải có cơ hội thoải mái truyền bóng nữa.
Đội Trung Hải lại hơi coi thường đội Tư Uy, đã dẫn trước hai bàn rồi nên ở hiệp 2 này rất nhiều cầu thủ có ý buông lỏng chậm trễ.
Bị ép sân trước lối chơi lì lợm của đội Tư Uy, đội Trung Hải đột nhiên bị rơi vào thế cục hoảng loạn, nhưng bọn họ cũng vẫn chẳng bận tâm, cho rằng đây chỉ là sự giãy dụa trước lúc chết chìm của con thuyền ba lá Tư Uy mà thôi.
Nhưng đến phút thứ 60, đội Trung Hải bị đội Tư Uy chèn ép ngay khu vực giữa sân và đã để mất bóng.
Bóng ở dưới chân mình, toàn đội Tư Uy trừ một hậu vệ lùi về bảo vệ thì tất cả các cầu thủ khác đều dồn ép lên, sau đó một cầu thủ trung vệ đã sử dụng kỹ thuật đá thẳng mạnh mẽ xuyên thủng hàng phòng vệ lỏng lẻo của đội Trung Hải.
Có thể do từ đầu trận đến giờ, đội Trung Hải chưa phải đá bóng về đến vị trí hậu vệ của họ cho nên các cầu thủ của Trung Hải đều mất cảnh giác, hàng phòng ngự trở nên lỏng lẻo và rất hỗn loạn.
Đúng lúc này, hai tiền đạo bứt tốc đuổi theo bóng, nhanh chóng bỏ lại hàng phòng ngự của đội Trung Hải phía sau.
Thấy thủ môn đối thủ lao ra phòng vệ, tiền đạo cánh trái lùi lại phía bên trái, tiền đạo cánh phải có được bóng, thấy tiền đạo cánh trái không việt vị cậu ta không sút ngay mà chuyền bóng sang, tiền đạo cánh trái nhẹ nhàng phóng lên sút thẳng bóng vào lưới!
"Vào rồi!"
Hòa theo tiếng hét của bình luận viện, cả hội trường sân vận động như bùng nổ với tiếng la hét phấn khích của hơn 60.000 cổ động viên.
Dường như tất cả mọi người đều nhảy cẫng lên reo hò chúc mừng các cầu thủ trên sân, các cầu thủ cũng ôm nhau ăn mừng.
Trong suốt hiệp một, nhìn các cầu thủ đội mình bị đội Trung Hải chèn ép dẫn trước, tất cả người hâm mộ đều vô cùng tức giận.
Bàn thắng này của đội Tư Uy lập tức khiến mọi người xả hết được sự tức giận trong lòng.
Trong nháy mắt, không có ai còn quan tâm đến hình tượng nữa tất cả đều điên cuồng ăn mừng.
Trần Sơ Nhiên cũng không còn giữ một chút thục nữ nào nữa, giống như một cô nhóc vừa nhảy cẫng lên vừa la hét.
Mọi người đều cùng hô vang lên tên của cầu thủ vừa ghi bàn.
Lục Trần cũng đứng hẳn lên vỗ tay nhiệt tình cổ vũ cho các cầu thủ.
Đây mới là đội bóng mà anh ấy muốn thấy, bắt buộc mỗi người đều phải hết sức mình suốt cả 120 phút thi đấu, bất luận kẻ địch trước mắt có mạnh mẽ cỡ nào đều phải không ngừng tiến lên phía trước.
Đây mới là tinh thần bóng đá mà anh ấy muốn được xem!
Sắc mặt của Hồ Thông có chút không tốt rồi, ông ta vừa cá cược với Lục Trần xong thì đội bóng của mình lại để lọt lưới một bàn, điều này khiến sự thả lỏng của ông ta trong nháy mắt đã biến mất rồi.
Ông ta cũng có thể nhìn ra được khí thế lúc này của đội Tư Uy, giống như khí thế trong hiệp 1 của đội Trung Hải vậy, vì chiến thắng nên khí thế rợp trời.
Còn đội Trung Hải lúc này lại hoàn toàn giống như đội Tư Uy trong hiệp 1, không có tinh thần đã mất đi ý chí chiến đấu.
Mặc dù bọn họ vẫn dẫn trước một bàn, nhưng đây vẫn là một tín hiệu nguy hiểm.
Lục Trần dù có thua cũng có thể sẽ không đưa đội bóng cho ông ta.
Nhưng nếu như ông ta mà thua thì có dám không chuyển nhượng đội bóng cho Lục Trần không?
Cho dù là không có người làm chứng, thì ông ta cũng không dám làm như vậy
Trừ khi bản thân ông ta không muốn sống nữa.
"Ông chủ Hồ, mới vào một bàn thôi mà, không cần căng thẳng như vậy." Lục Trần nhìn sắc mặt âm trầm của Hồ Thông, lạnh lùng cười nói.
Trước đó sở dĩ anh ấy đưa ra chủ ý cá cược này là bởi vì anh ấy đã thấy ngọn lửa quyết tâm chiến thằng đang cháy rực trong mắt các cầu thủ đội Tư Uy khi ra sân vào hiệp 2.
Tinh thần của các cầu thủ đều đã chạm đỉnh rồi, nếu như còn thua nữa thì anh ấy sẽ thừa nhận đội bóng này không đáng để anh ấy cải tạo, sẽ dứt khoát chuyển nhượng nó đi để đỡ phải phiền lòng.
"Ông chủ Lục nghĩ nhiều rồi, mặc dù các cậu đã vào được một quả, nhưng trận đấu chỉ còn ít thời gian nữa thôi, hơn nữa chúng tôi vẫn còn đang dẫn trước một bàn, thêm nữa cầu thủ của tôi mạnh hơn của cậu rất nhiều, chưa biết ai thắng ai thua, kết quả vẫn chưa biết được."
Hồ Thông phản kích lại nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.