Chương 99: Lục Trần bị đuổi ra ngoài
Lâu Nghị
16/01/2021
Mọi người thấy Trần Sơ Nhiên xin lỗi Lục Trần, liền vô cùng kinh ngạc, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
Đây là đại tiểu thư nhà họ Trần đó, cô ấy lại hạ thấp mình xin lỗi một vị thanh niên, với một ánh mắt bày tỏ sự cung kính.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
“Đại, đại tiểu thư, cô sao vậy?” Trần Tam không dám tin liền hỏi, ông ta tưởng đại tiểu thư bị trúng bùa rồi.
“Im ngay, không ngờ ông lại dám chặn anh Lục từ bên ngoài, tôi nhất định sẽ nói chuyện này với bố tôi!” Trần Sơ Nhiên bực tức nói.
Lục Trần là thân phận gì thì cô ấy không biết, nhưng cô ấy chỉ biết rằng bố và ông nội cô ấy mỗi lần nhắc đến Lục Trần thì vô cùng coi trọng, còn dặn dò cô ấy nhất định phải tiếp đón Lục Trần chu đáo.
Một nhân vật quan trọng như vậy, lại bị quản gia nhà mình chặn bên ngoài Vạn Thọ Viên, đây chẳng phải là tát vào mặt Lục Trần hay sao?
“Hả?” Trần Tam tinh thần hoảng hốt, lúc này mới nhận ra.
Một tên tiểu tử bị ông ta chặn ở bên ngoài chuẩn bị sỉ nhục, lại đúng là nhân vật quan trọng được gia chủ mời đến.
Lúc này, ông ta nhìn Tả Thanh Thành và Vương Thế Cử với con mắt tức tối.
Nếu không phải do hai người này xui ông ta, thì sao ông ta lại có thể đắc tội với Lục Trần chứ?
“Chị Nhiên, chị đang làm gì vậy, chị mau báo thù cho em đi chứ, bắp chân em vẫn còn đang đau đây này.” Trần Tiểu Băng nói một cách khó hiểu.
“Tiểu Băng, không được vô lễ, anh Lục chính là người mà chúng ta cần đón tiếp đó.” Trần Sơ Nhiên quay đầu nhìn Trần Tiểu Băng, mặt tỏ vẻ không hài lòng cho lắm.
“Hả, anh ta, anh ta là nhân vật quan....quan trọng mà bác đã đích thân mời đến sao?!” Trần Tiểu Băng mở to mắt, trong lòng ngạc nhiên tột độ.
Không thể nghĩ ra là một người đi xe Audi rẻ tiền, lại là người mà bác và ông nội cô ấy vô cùng coi trọng.
Mà người như vậy, mình lại cứ bô bô nói anh ấy là kẻ tầm thường!
Lúc này, Trần Tiểu Băng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lý Thuần cũng trợn tròn mắt, không ngờ rằng một thanh niên mà trước đó cô ấy còn coi thường, trong mắt cô ấy như một kẻ tầm thường không hơn không kém, lại là nhân vật quan trọng mà lão thái gia nhà họ Trần rất coi trọng.
Cô ấy tự nhiên cảm thấy mình may mắn, may mắn vì bản thân chưa nói ra những lời kinh bỉ mỉa mai gì cả. Nếu không thì cũng xấu hổ chết mất.
“Người khác tôi có thể cho qua, nhưng vị quản gia này nhà cô đã mấy lần khiêu khích tôi rồi, nếu cha cô không cho tôi một lời giải thích, thì hôm nay tôi sẽ không vào trong nữa.” Lục Trần nhìn Trần Tam, rồi nói nhẹ nhàng với Trần Sơ Nhiên.
Từ lúc ở sòng bạc rồi lại đến ở chỗ này, Trần Tam luôn nhắm vào anh, sau khi bị Tả Thanh Thành và Vương Thế Cử kích bác lại muốn đuổi anh ra khỏi đây.
Hôm nay anh đến là tham gia lễ đại thọ bảy mươi của lão thái gia nhà họ Trần, mà lại là gia chủ nhà họ Trần đích thân mời đến.
Mà quản gia nhà họ Trần lại đuổi anh trước mặt mọi người như vậy.
Đây không còn đơn thuần là chuyện làm mất mặt nữa.
Mà đây là ý đồ rồi!
Cho nên Lục Trần có thể bỏ qua cho tất cả, nhưng anh nhất định phải để Trần Quang Hưng giải thích về chuyện của tên Trần Tam này.
Mặt Trần Tam biến sắc, không ngờ Lục Trần không bỏ qua cho ông ta, ông ta chứ nhìn chằm chằm vào Lục Trần, với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Để cho gia chủ của họ ra đây dạy cho quản gia bài học, không đơn thuần là làm mất mặt ông ta, khiến ông ta không còn thể diện, đồng thời cũng là khiến cả nhà họ Trần mất mặt.
Trần Sơ Nhiên cũng thay đổi sắc mặt, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Nhưng cô ấy biết thân phận của Lục Trần đặc biệt, nên chỉ nói rằng: “Tôi sẽ gọi điện cho bố tôi ngay đây.”
Lục Trần thấy ánh mắt không vui của Trần Sơ Nhiên, liền trầm lại không nói gì, có những chuyện anh có thể bỏ qua, nhưng có những chuyện anh ấy lại không thể tàm tạm được.
Đến bồ tát còn có lúc tức giận, huống chi anh chỉ là một người phàm giới.
“Ai mà to gan vậy, dám động vào quản gia nhà họ Trần ta?”
Cùng với giọng khinh thường đó là một vị công tử bước ra, khí thế rất ra oai.
Đi theo phía sau là mấy người thanh niên quần là áo lượt như anh ta, nhìn cũng biết đều là con nhà giàu.
“Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng đến!”
Trần Tam mặt mày hớn hở, vội vàng tấu lên, “Thiếu gia, nếu cậu không đến, thì thể diện nhà họ Trần chúng ta đều bị người ta dẫm đạp lên rồi!”
Vị thiếu niên này chính là con trai của Trần Quang Hưng tên là Trần Chí Long, đại thiếu gia của nhà họ Trần, là người được chọn làm người kế vị của gia chủ nhà họ Trần.
“Chuyện vừa nãy tôi đều thấy cả rồi.”
Trần Chí Long đến trước mặt Lục Trần, nhẹ nhàng nói: “Anh Lục phải không, tôi biết anh được bố tôi mời đến, vậy thì đã làm sao chứ? Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của ông nội tôi, muốn vào Vạn Thọ Viên bắt buộc phải có thiệp mời, đây là quy định mà ông nội tôi đích thân viết ra, anh không có thiệp mời, thì chỉ có thể đến phòng tiếp khách khác, nhà họ Trần chúng tôi tất sẽ có người tiếp đón.”
Về việc anh lại muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trần chúng tôi, xin lỗi, nhà họ Trần chúng tôi không hoan nghênh anh, mời anh về cho.”
Là vị công tử bậc nhất của đất Du Châu, Trần Chí Long vốn là người cao ngạo, trước đó hay được nghe ông nội và bố cậu ta nhắc đến Lục Trần, còn coi Lục Trần như một người thần kỳ, trong lời nói luôn chứa đựng sự kính trọng, việc này làm cậu ta vô cùng khó chịu.
Càng thấy không phục.
Ở Du Châu này, hắn ta không nghĩ rằng lại có người thanh niên nào giỏi như hắn ta.
Có thể nổi trội hơn hắn ta.
Nhưng hắn ta nhìn qua thái độ của bố và ông nội, nhìn thấy sự khiêu khích của Lục Trần đối với hắn.
Cho nên hắn ta phải cho Lục Trần một đòn phủ đầu.
Để cho Lục Trần hiểu ra một đạo lý.
Bất kể là ở Du Châu, hay là ở nhà họ Trần của hắn.
Lục Trần đều không có tư cách thi đấu với hắn.
“Anh muốn đuổi tôi đi?” Lục Trần ngạc nhiên, nhìn Trần Chí Long và hỏi.
“Nếu anh cho rằng như vậy, thì đó là ý mà anh muốn rồi.” Trần Chí Long ngạo mạn đáp.
“Được, được, nhà họ Trần các anh lợi hại, tôi đi là được chứ gì.”
Lục Trần đột nhiên cười lên, lắc đầu, quay người rồi đi ra ngoài.
Người nhà họ Trần hết lần này đến lần khác khiêu khích anh, đã khiến anh ấy hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại.
Trần Quang Hưng bận, không thể ra ngoài tiếp đón anh, anh có thể hiểu.
Nhưng Trần Quang Hưng lại để mặc con trai mình sỉ nhục Lục Trần, thì chuyện này có vẻ hơi nghiêm trọng rồi.
Trong lòng anh đã định sẵn, chuyện này nếu Trần Quang Hưng không cho anh ấy một lời giải thích xứng đáng, vậy thì.......
Mối hợp tác giữa nhà họ Trần và Kỹ thuật Di Kỳ, sẽ tạm dừng hoàn toàn.
“Tiểu tử, chẳng phải vừa rồi cậu cũng ra oai lắm sao? Bây giờ sao lại như chó cụp đuôi chạy mất vậy.” Trần Tam nhìn phía sau lưng của Lục Trần rồi chế nhạo nói.
Lục Trần không quay đầu lại, cũng không đôi co với Trần Tam nữa.
Nhưng việc này trong mắt những người như Vương Tinh, lại khiến họ càng thêm hứng thú và sung sướng.
“Ôi, Lục Trần, anh chẳng phải muốn vào Vạn Thọ Viên ăn trực sao, anh quay lại xin lỗi tôi, tôi sẽ đưa anh vào trong.” Vương tinh đột nhiên cười lớn một cách mỉa mai.
“Vậy là kết thúc rồi sao? Tôi còn chưa xem đủ, kịch đang hay mà.” Tả Thanh Thành lắc đầu, nói một cách có chút mất hứng.
Hắn ta đang đợi Lục Trần làm lớn chuyện lên, sau khi tranh cãi với nhà họ Trần một trận quyết liệt, là đến lúc hắn ta ra mặt xử lý Lục Trần rồi.
“Anh, sao anh lại làm như vậy? Anh Lục là nhân vật quan trọng mà ông nội vô cùng kính trọng, anh lại đuổi anh ấy đi, anh không sợ ông nội tức giận sao?” Trần Sơ Nhiên chau mày nhìn Trần Chí Long.
Cô ấy không hề biết vì sao anh cả lại làm như vậy.
Trần Chí Long không nói gì, sắc mặt cũng có chút không vui.
Trần Sơ Nhiên không nói còn đỡ, Trần Sơ Nhiên càng nói như vậy, hắn ta càng nghĩ rằng việc mình làm là đúng.
Được ông nội cậu ta kính trọng thì đã làm sao, ở nhà họ Trần này, chẳng phải chỉ cần một câu nói của hắn là Trần Lục cũng ngoan ngoãn cút đi rồi sao.
Đây là đại tiểu thư nhà họ Trần đó, cô ấy lại hạ thấp mình xin lỗi một vị thanh niên, với một ánh mắt bày tỏ sự cung kính.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
“Đại, đại tiểu thư, cô sao vậy?” Trần Tam không dám tin liền hỏi, ông ta tưởng đại tiểu thư bị trúng bùa rồi.
“Im ngay, không ngờ ông lại dám chặn anh Lục từ bên ngoài, tôi nhất định sẽ nói chuyện này với bố tôi!” Trần Sơ Nhiên bực tức nói.
Lục Trần là thân phận gì thì cô ấy không biết, nhưng cô ấy chỉ biết rằng bố và ông nội cô ấy mỗi lần nhắc đến Lục Trần thì vô cùng coi trọng, còn dặn dò cô ấy nhất định phải tiếp đón Lục Trần chu đáo.
Một nhân vật quan trọng như vậy, lại bị quản gia nhà mình chặn bên ngoài Vạn Thọ Viên, đây chẳng phải là tát vào mặt Lục Trần hay sao?
“Hả?” Trần Tam tinh thần hoảng hốt, lúc này mới nhận ra.
Một tên tiểu tử bị ông ta chặn ở bên ngoài chuẩn bị sỉ nhục, lại đúng là nhân vật quan trọng được gia chủ mời đến.
Lúc này, ông ta nhìn Tả Thanh Thành và Vương Thế Cử với con mắt tức tối.
Nếu không phải do hai người này xui ông ta, thì sao ông ta lại có thể đắc tội với Lục Trần chứ?
“Chị Nhiên, chị đang làm gì vậy, chị mau báo thù cho em đi chứ, bắp chân em vẫn còn đang đau đây này.” Trần Tiểu Băng nói một cách khó hiểu.
“Tiểu Băng, không được vô lễ, anh Lục chính là người mà chúng ta cần đón tiếp đó.” Trần Sơ Nhiên quay đầu nhìn Trần Tiểu Băng, mặt tỏ vẻ không hài lòng cho lắm.
“Hả, anh ta, anh ta là nhân vật quan....quan trọng mà bác đã đích thân mời đến sao?!” Trần Tiểu Băng mở to mắt, trong lòng ngạc nhiên tột độ.
Không thể nghĩ ra là một người đi xe Audi rẻ tiền, lại là người mà bác và ông nội cô ấy vô cùng coi trọng.
Mà người như vậy, mình lại cứ bô bô nói anh ấy là kẻ tầm thường!
Lúc này, Trần Tiểu Băng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lý Thuần cũng trợn tròn mắt, không ngờ rằng một thanh niên mà trước đó cô ấy còn coi thường, trong mắt cô ấy như một kẻ tầm thường không hơn không kém, lại là nhân vật quan trọng mà lão thái gia nhà họ Trần rất coi trọng.
Cô ấy tự nhiên cảm thấy mình may mắn, may mắn vì bản thân chưa nói ra những lời kinh bỉ mỉa mai gì cả. Nếu không thì cũng xấu hổ chết mất.
“Người khác tôi có thể cho qua, nhưng vị quản gia này nhà cô đã mấy lần khiêu khích tôi rồi, nếu cha cô không cho tôi một lời giải thích, thì hôm nay tôi sẽ không vào trong nữa.” Lục Trần nhìn Trần Tam, rồi nói nhẹ nhàng với Trần Sơ Nhiên.
Từ lúc ở sòng bạc rồi lại đến ở chỗ này, Trần Tam luôn nhắm vào anh, sau khi bị Tả Thanh Thành và Vương Thế Cử kích bác lại muốn đuổi anh ra khỏi đây.
Hôm nay anh đến là tham gia lễ đại thọ bảy mươi của lão thái gia nhà họ Trần, mà lại là gia chủ nhà họ Trần đích thân mời đến.
Mà quản gia nhà họ Trần lại đuổi anh trước mặt mọi người như vậy.
Đây không còn đơn thuần là chuyện làm mất mặt nữa.
Mà đây là ý đồ rồi!
Cho nên Lục Trần có thể bỏ qua cho tất cả, nhưng anh nhất định phải để Trần Quang Hưng giải thích về chuyện của tên Trần Tam này.
Mặt Trần Tam biến sắc, không ngờ Lục Trần không bỏ qua cho ông ta, ông ta chứ nhìn chằm chằm vào Lục Trần, với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Để cho gia chủ của họ ra đây dạy cho quản gia bài học, không đơn thuần là làm mất mặt ông ta, khiến ông ta không còn thể diện, đồng thời cũng là khiến cả nhà họ Trần mất mặt.
Trần Sơ Nhiên cũng thay đổi sắc mặt, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Nhưng cô ấy biết thân phận của Lục Trần đặc biệt, nên chỉ nói rằng: “Tôi sẽ gọi điện cho bố tôi ngay đây.”
Lục Trần thấy ánh mắt không vui của Trần Sơ Nhiên, liền trầm lại không nói gì, có những chuyện anh có thể bỏ qua, nhưng có những chuyện anh ấy lại không thể tàm tạm được.
Đến bồ tát còn có lúc tức giận, huống chi anh chỉ là một người phàm giới.
“Ai mà to gan vậy, dám động vào quản gia nhà họ Trần ta?”
Cùng với giọng khinh thường đó là một vị công tử bước ra, khí thế rất ra oai.
Đi theo phía sau là mấy người thanh niên quần là áo lượt như anh ta, nhìn cũng biết đều là con nhà giàu.
“Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng đến!”
Trần Tam mặt mày hớn hở, vội vàng tấu lên, “Thiếu gia, nếu cậu không đến, thì thể diện nhà họ Trần chúng ta đều bị người ta dẫm đạp lên rồi!”
Vị thiếu niên này chính là con trai của Trần Quang Hưng tên là Trần Chí Long, đại thiếu gia của nhà họ Trần, là người được chọn làm người kế vị của gia chủ nhà họ Trần.
“Chuyện vừa nãy tôi đều thấy cả rồi.”
Trần Chí Long đến trước mặt Lục Trần, nhẹ nhàng nói: “Anh Lục phải không, tôi biết anh được bố tôi mời đến, vậy thì đã làm sao chứ? Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của ông nội tôi, muốn vào Vạn Thọ Viên bắt buộc phải có thiệp mời, đây là quy định mà ông nội tôi đích thân viết ra, anh không có thiệp mời, thì chỉ có thể đến phòng tiếp khách khác, nhà họ Trần chúng tôi tất sẽ có người tiếp đón.”
Về việc anh lại muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trần chúng tôi, xin lỗi, nhà họ Trần chúng tôi không hoan nghênh anh, mời anh về cho.”
Là vị công tử bậc nhất của đất Du Châu, Trần Chí Long vốn là người cao ngạo, trước đó hay được nghe ông nội và bố cậu ta nhắc đến Lục Trần, còn coi Lục Trần như một người thần kỳ, trong lời nói luôn chứa đựng sự kính trọng, việc này làm cậu ta vô cùng khó chịu.
Càng thấy không phục.
Ở Du Châu này, hắn ta không nghĩ rằng lại có người thanh niên nào giỏi như hắn ta.
Có thể nổi trội hơn hắn ta.
Nhưng hắn ta nhìn qua thái độ của bố và ông nội, nhìn thấy sự khiêu khích của Lục Trần đối với hắn.
Cho nên hắn ta phải cho Lục Trần một đòn phủ đầu.
Để cho Lục Trần hiểu ra một đạo lý.
Bất kể là ở Du Châu, hay là ở nhà họ Trần của hắn.
Lục Trần đều không có tư cách thi đấu với hắn.
“Anh muốn đuổi tôi đi?” Lục Trần ngạc nhiên, nhìn Trần Chí Long và hỏi.
“Nếu anh cho rằng như vậy, thì đó là ý mà anh muốn rồi.” Trần Chí Long ngạo mạn đáp.
“Được, được, nhà họ Trần các anh lợi hại, tôi đi là được chứ gì.”
Lục Trần đột nhiên cười lên, lắc đầu, quay người rồi đi ra ngoài.
Người nhà họ Trần hết lần này đến lần khác khiêu khích anh, đã khiến anh ấy hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại.
Trần Quang Hưng bận, không thể ra ngoài tiếp đón anh, anh có thể hiểu.
Nhưng Trần Quang Hưng lại để mặc con trai mình sỉ nhục Lục Trần, thì chuyện này có vẻ hơi nghiêm trọng rồi.
Trong lòng anh đã định sẵn, chuyện này nếu Trần Quang Hưng không cho anh ấy một lời giải thích xứng đáng, vậy thì.......
Mối hợp tác giữa nhà họ Trần và Kỹ thuật Di Kỳ, sẽ tạm dừng hoàn toàn.
“Tiểu tử, chẳng phải vừa rồi cậu cũng ra oai lắm sao? Bây giờ sao lại như chó cụp đuôi chạy mất vậy.” Trần Tam nhìn phía sau lưng của Lục Trần rồi chế nhạo nói.
Lục Trần không quay đầu lại, cũng không đôi co với Trần Tam nữa.
Nhưng việc này trong mắt những người như Vương Tinh, lại khiến họ càng thêm hứng thú và sung sướng.
“Ôi, Lục Trần, anh chẳng phải muốn vào Vạn Thọ Viên ăn trực sao, anh quay lại xin lỗi tôi, tôi sẽ đưa anh vào trong.” Vương tinh đột nhiên cười lớn một cách mỉa mai.
“Vậy là kết thúc rồi sao? Tôi còn chưa xem đủ, kịch đang hay mà.” Tả Thanh Thành lắc đầu, nói một cách có chút mất hứng.
Hắn ta đang đợi Lục Trần làm lớn chuyện lên, sau khi tranh cãi với nhà họ Trần một trận quyết liệt, là đến lúc hắn ta ra mặt xử lý Lục Trần rồi.
“Anh, sao anh lại làm như vậy? Anh Lục là nhân vật quan trọng mà ông nội vô cùng kính trọng, anh lại đuổi anh ấy đi, anh không sợ ông nội tức giận sao?” Trần Sơ Nhiên chau mày nhìn Trần Chí Long.
Cô ấy không hề biết vì sao anh cả lại làm như vậy.
Trần Chí Long không nói gì, sắc mặt cũng có chút không vui.
Trần Sơ Nhiên không nói còn đỡ, Trần Sơ Nhiên càng nói như vậy, hắn ta càng nghĩ rằng việc mình làm là đúng.
Được ông nội cậu ta kính trọng thì đã làm sao, ở nhà họ Trần này, chẳng phải chỉ cần một câu nói của hắn là Trần Lục cũng ngoan ngoãn cút đi rồi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.