Chương 26: Mười vạn tệ
Lâu Nghị
30/12/2020
Nghe Lục Trần nói xong, Lâm Di Quân bên trừng mắt nhìn anh.
"Anh không muốn nói thì thôi, tối nay cứ ngủ một mình tiếp đi." Lâm Di Quân cảm thấy Lục Trần vẫn còn đang giận nên không muốn nói thật.
Nói xong cô bèn trở vào căn phòng ngủ còn lại, cô còn phải làm nốt bản kế hoạch khu biệt thự hồ Cảnh Long nữa.
Thấy phản ứng của Lâm Di Quân, Lục Trần nhún vai, chỉ cười khổ trong lòng.
Tại sao vợ anh lại không chịu tin anh vậy?
Lâm Di Quân trở lại phòng ngủ, vừa mở máy tính định làm bản kế hoạch thì lại thấy em gái gọi điện.
"Chị, chị đã hỏi anh rể chưa?" Lâm Di Giai hỏi.
"Chị hỏi rồi, anh ấy không chịu nói, chắc là vẫn đang giận. Để hôm khác chị hỏi lại xem." Lâm Di Quân nói.
"Vậy à, thế cũng được, khi nào chị hỏi ra thì báo em nhé." Lâm Di Giai nói.
"Ừ, em còn chuyện gì không, nếu không thì chị làm việc đây." Lâm Di Quân gật đầu, nói.
"Không có gì đâu, chị cứ làm việc đi." Lâm Di Giai chỉ gọi điện để hỏi chuyện này, nói xong bèn cúp máy ngay. Lâm Di Quần buông máy, dựa lưng vào ghế rồi chìm vào tĩnh lặng.
Thật sự là Lục Trần sao? Cô có thể tin anh không?
Nhưng nếu không phải anh thì còn có thể là ai?
Ngày hôm sau, Lục Trần tới công ty, đột nhiên lại nhìn thấy một chiếc túi da đen ngoài vườn hoa, anh bèn nhặt lên rồi tiến về phía cậu bảo vệ đang đi tuần kiểm tra, gần đó.
"Chu Soái, tôi nhặt được chiếc túi ở kia, anh mang vào phòng bảo vệ nhé, xem xem ai đánh rơi rồi bảo người ta tới phòng bảo vệ lấy." Lục Trần đưa chiếc túi đen cho cậu bảo vệ tên Chu Soái.
"Anh không thấy tôi đang đi tuần sao? Anh không biết tự mang vào phòng bảo vệ à?" Chu Soái mất kiên nhẫn.
"Ừ, vậy cậu cứ làm việc đi." Lục Trần gật đầu, lâu rồi không làm trong đội bảo vệ, trong chốc lát anh cũng đã quên mất người của bên bảo an đều rất có thành kiến với mình.
"Cái loại người gì nữa không biết, cứ tưởng bám được vào giám đốc Hạ là biến thành sếp to à?" Nhìn bóng lưng Lục Trần tiến về phía phòng bảo vệ, Chu Soái hừ lạnh, nói.
"Nếu cậu mà đưa vợ mình lên giường giám đốc Hạ như anh ta thì cũng có thể làm mưa làm gió như vậy đấy." Một cậu bả vệ khác cười khà khà.
Nghe vậy, Lục Trần quay phắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người họ.
"Ai đã tung cái tin đồn nhảm nhí này? Vụ Hải? Phạm Minh?" Mắt Lục Trần thoáng vẻ lạnh lùng.
Có nhiều chuyện anh có thể bỏ qua, nhưng việc liên quan đến sự trong sạch của vợ mình thì Lục Trần không thể vờ như không biết.
Vài ngày trước anh đã nhờ Hạ Quân điều tra chuyện này, nào ngờ hôm nay còn nghe thấy tin đồn nhảm nhí, khiến lòng anh thấy có phần thất vọng với Hạ Quân. Hôm nay anh quyết định sẽ điều tra cho ra lẽ chuyện này.
"Làm sao chúng tôi biết ai tung tin được, nói chung là nghe người khác nói. Và lại, đây cũng là sự thực, anh dám tặng vợ mình cho người ta mà không dám để người khác được nói sao?" Một cậu bảo vệ khác tên Vu Chính cười lạnh.
Lục Trần nhìn hai người với vẻ mặt u ám, lạnh lùng thốt: "Hai người sẽ bị đuổi việc, hoặc là các anh nói cho tôi ai đã lan tin đồn này ra ngay bây giờ, hoặc là cả hai về đợi bị cảnh sát điều tra đi."
Anh quyết định dùng đến pháp luật, có cảnh sát ra tay, anh không tin không tóm được kẻ đã đứng sau tung tin thất thiệt.
"Ô kìa, anh tưởng mình muốn làm gì thì làm được thật sao? Tặng vợ cho người khác là có thể hô mưa gọi gió rồi à?" Chu Soái không tin Lục Trần có thể đuổi việc anh ta.
Nếu là vậy thật thì cái công ty này loạn rồi. Bọn họ vẫn tin tưởng sự công tư phân minh của giám đốc Hạ. Vả lại, ở công ty này thì giám đốc Hạ cũng chỉ ngồi ghế phó mà thôi.
Lục Trần chẳng buồn nhiều lời với hạng tôm tép như hai người này, anh quay người bỏ thẳng vào phòng bảo vệ. Chuyện đuổi việc hai nhân viên bảo vệ chỉ đơn giản tốn một câu thôi, nhiều lời cũng vô ích.
"Lục Trần, sao anh lại cầm túi tiền của chị Vương?" Lục Trần vừa bước tới trước cửa phòng bảo vệ, Vụ Hải đã nhìn chằm chằm chiếc túi da màu đen trên tay anh, hỏi.
"Tôi vừa nhặt được bên ngoài, nếu là của chị kế toán Vương thì tốt, anh trả cho chị ấy đi." Lục Trần đưa túi cho Vụ Hải.
Vụ Hải nhận lấy chiếc túi, nhíu mày nói: "Tiền trong túi đâu?"
"Tiền nào?" Lục Trần cũng nhíu mày, từ lúc anh nhặt được thì chiếc túi này đã trống không rồi, chẳng có gì bên trong cả.
"Trước đó chị có rút mười vạn, nhét hết vào túi, chẳng biết không cẩn thận thế nào mà lúc về lại đánh rơi mất. Lục Trần, nếu cậu có cầm mười vạn kia thì nhất định phải trả lại cho chị, gia đình chị khó khăn, thật sự không trả nổi mười vạn này đâu."
Đúng lúc này, có một người phụ nữ trung niên bước vào phòng bảo vệ, đây chính là kế toán Vương Diễm của công ty. Gương mặt Vương Diễm đầy vẻ nóng nảy, một trăm nghìn tệ với Vương Diễm mà nói thật sự chẳng phải con số nhỏ, Vương Diễm đang xin người của phòng bảo vệ tìm giúp mình.
"Chị Vương, chắc chắn anh ta đã lấy mất tiền rồi, nếu không chiếc túi đã chẳng nằm trong tay anh ta." Vụ Hải khẳng định.
"Chị Vương, tôi không hề lấy tiền của chị, lúc tôi nhặt được thì chiếc túi đã trống không rồi." Dù với Lục Trần một trăm nghìn tệ không đáng là gì, nhưng anh không lấy tiền nên đương nhiên cũng chẳng nhận tội.
"Lục Trần, anh làm tôi buồn cười chết mất, túi của chị Vương nằm trong tay anh, anh lại bảo mình không cầm tiền trong túi, anh tưởng chúng tôi là đồ ngốc sao?" Vụ Hải chế nhạo.
"Anh cảm thấy tôi là loại người thiếu một trăm nghìn tệ sao?" Lục Trần nheo mắt, anh đã hiểu rồi, Vụ Hải đang cố tình hãm hại anh.
"Anh giả vờ giả vịt cái gì? Trước đó con gái anh mắc bệnh, nằm viện suốt nửa năm, giờ anh còn đang nợ người ta mấy chục vạn tệ tiền viện phí, vậy mà anh còn bảo mình không thiếu mười vạn tệ ấy ư?" Nụ cười của Vụ Hải càng thêm đắc ý.
"Đúng vậy đúng vậy, chị Vương, bọn em có thể làm chứng, con gái mắc bệnh nên Lục Trần thường xuyên xin nghỉ, hơn nữa để chữa bệnh cho con gái, anh ta đã đi vay cả mấy chục vạn tệ, vậy nên chắc chắn anh ta đã lấy tiền của chị rồi."
Chu Soái và Vu Chính cười lạnh nhìn Lục Trần, khi nãy Lục Trần dám dọa đuổi việc họ, dù hai người họ không sợ nhưng đương nhiên cũng chẳng thể bỏ qua cơ hội hãm hại Lục Trần rồi.
Thật ra bọn họ không rõ ngọn nguồn sự việc, chỉ hùa theo mà đổ dầu vào lửa thôi.
"Lục Trần, chị quỳ xuống xin cậu trả tiền cho chị đấy, chị thật sự không đền nổi số tiền này đâu" Nghe đám người Vu Hải nói vậy, Vương Diễm càng tin khoản tiền mười vạn tệ đó đã bị Lục Trần cầm mất, nói xong còn định quỳ xuống thật.
Lục Trần cau mày, Vụ Hải đõ Vương Diễm dậy, nghiêm nghị nói: "Chị Vương, chị đang làm gì vậy? Anh ta lấy mất tiền của chị thì dù chị có quỳ xuống anh ta cũng chắng trả đầu. Vậy nên cách tốt nhất là báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý đi."
Nói rồi, Vụ Hải rút điện thoại báo cảnh sát giúp Vương Diễm.
Chu Soái và Vu Chính cùng nhìn Lục Trần với vẻ mặt hả hê. Khi nãy Lục Trần còn đem cảnh sát ra dọa họ, nào ngờ mới chớp mắt thôi đã sắp bị cảnh sát giải đi rồi.
"Báo cảnh sát cái gì? Vương Diễm và Lục Trần tới văn phòng tôi đi."
Lúc này, Hạ Quân đứng sau lưng đám người từ nãy chợt cất tiếng. Hạ Quân vừa định ra ngoài xử lý chút chuyện, nào ngờ khi đi ngang qua cửa phòng bảo vệ lại thấy Lục Trần, bèn tò mò tiến lại nhìn, nghe họ nói chuyện một lúc đã hiểu.
Thấy giám đốc Hạ tới, Vương Diễm chỉ đành theo Hạ Quân tới phòng làm việc.
Lục Trần lạnh nhạt liếc Vụ Hải rồi cũng bước theo vào phòng làm việc của Hạ Quân.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Vu Hải nhíu mày, trở vào phòng nghỉ của bộ phận bảo vệ.
Trong phòng nghỉ, Phạm Minh đang tựa ghế hút thuốc.
"Giám đốc Phạm, giám đốc Hạ gọi Lục Trần và Vương Diễm vào phòng làm việc rồi, tôi vừa định báo cảnh sát đã bị giám đốc Hạ cản lại." Vụ Hải nhìn Phạm Minh, nói.
"Anh không muốn nói thì thôi, tối nay cứ ngủ một mình tiếp đi." Lâm Di Quân cảm thấy Lục Trần vẫn còn đang giận nên không muốn nói thật.
Nói xong cô bèn trở vào căn phòng ngủ còn lại, cô còn phải làm nốt bản kế hoạch khu biệt thự hồ Cảnh Long nữa.
Thấy phản ứng của Lâm Di Quân, Lục Trần nhún vai, chỉ cười khổ trong lòng.
Tại sao vợ anh lại không chịu tin anh vậy?
Lâm Di Quân trở lại phòng ngủ, vừa mở máy tính định làm bản kế hoạch thì lại thấy em gái gọi điện.
"Chị, chị đã hỏi anh rể chưa?" Lâm Di Giai hỏi.
"Chị hỏi rồi, anh ấy không chịu nói, chắc là vẫn đang giận. Để hôm khác chị hỏi lại xem." Lâm Di Quân nói.
"Vậy à, thế cũng được, khi nào chị hỏi ra thì báo em nhé." Lâm Di Giai nói.
"Ừ, em còn chuyện gì không, nếu không thì chị làm việc đây." Lâm Di Quân gật đầu, nói.
"Không có gì đâu, chị cứ làm việc đi." Lâm Di Giai chỉ gọi điện để hỏi chuyện này, nói xong bèn cúp máy ngay. Lâm Di Quần buông máy, dựa lưng vào ghế rồi chìm vào tĩnh lặng.
Thật sự là Lục Trần sao? Cô có thể tin anh không?
Nhưng nếu không phải anh thì còn có thể là ai?
Ngày hôm sau, Lục Trần tới công ty, đột nhiên lại nhìn thấy một chiếc túi da đen ngoài vườn hoa, anh bèn nhặt lên rồi tiến về phía cậu bảo vệ đang đi tuần kiểm tra, gần đó.
"Chu Soái, tôi nhặt được chiếc túi ở kia, anh mang vào phòng bảo vệ nhé, xem xem ai đánh rơi rồi bảo người ta tới phòng bảo vệ lấy." Lục Trần đưa chiếc túi đen cho cậu bảo vệ tên Chu Soái.
"Anh không thấy tôi đang đi tuần sao? Anh không biết tự mang vào phòng bảo vệ à?" Chu Soái mất kiên nhẫn.
"Ừ, vậy cậu cứ làm việc đi." Lục Trần gật đầu, lâu rồi không làm trong đội bảo vệ, trong chốc lát anh cũng đã quên mất người của bên bảo an đều rất có thành kiến với mình.
"Cái loại người gì nữa không biết, cứ tưởng bám được vào giám đốc Hạ là biến thành sếp to à?" Nhìn bóng lưng Lục Trần tiến về phía phòng bảo vệ, Chu Soái hừ lạnh, nói.
"Nếu cậu mà đưa vợ mình lên giường giám đốc Hạ như anh ta thì cũng có thể làm mưa làm gió như vậy đấy." Một cậu bả vệ khác cười khà khà.
Nghe vậy, Lục Trần quay phắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người họ.
"Ai đã tung cái tin đồn nhảm nhí này? Vụ Hải? Phạm Minh?" Mắt Lục Trần thoáng vẻ lạnh lùng.
Có nhiều chuyện anh có thể bỏ qua, nhưng việc liên quan đến sự trong sạch của vợ mình thì Lục Trần không thể vờ như không biết.
Vài ngày trước anh đã nhờ Hạ Quân điều tra chuyện này, nào ngờ hôm nay còn nghe thấy tin đồn nhảm nhí, khiến lòng anh thấy có phần thất vọng với Hạ Quân. Hôm nay anh quyết định sẽ điều tra cho ra lẽ chuyện này.
"Làm sao chúng tôi biết ai tung tin được, nói chung là nghe người khác nói. Và lại, đây cũng là sự thực, anh dám tặng vợ mình cho người ta mà không dám để người khác được nói sao?" Một cậu bảo vệ khác tên Vu Chính cười lạnh.
Lục Trần nhìn hai người với vẻ mặt u ám, lạnh lùng thốt: "Hai người sẽ bị đuổi việc, hoặc là các anh nói cho tôi ai đã lan tin đồn này ra ngay bây giờ, hoặc là cả hai về đợi bị cảnh sát điều tra đi."
Anh quyết định dùng đến pháp luật, có cảnh sát ra tay, anh không tin không tóm được kẻ đã đứng sau tung tin thất thiệt.
"Ô kìa, anh tưởng mình muốn làm gì thì làm được thật sao? Tặng vợ cho người khác là có thể hô mưa gọi gió rồi à?" Chu Soái không tin Lục Trần có thể đuổi việc anh ta.
Nếu là vậy thật thì cái công ty này loạn rồi. Bọn họ vẫn tin tưởng sự công tư phân minh của giám đốc Hạ. Vả lại, ở công ty này thì giám đốc Hạ cũng chỉ ngồi ghế phó mà thôi.
Lục Trần chẳng buồn nhiều lời với hạng tôm tép như hai người này, anh quay người bỏ thẳng vào phòng bảo vệ. Chuyện đuổi việc hai nhân viên bảo vệ chỉ đơn giản tốn một câu thôi, nhiều lời cũng vô ích.
"Lục Trần, sao anh lại cầm túi tiền của chị Vương?" Lục Trần vừa bước tới trước cửa phòng bảo vệ, Vụ Hải đã nhìn chằm chằm chiếc túi da màu đen trên tay anh, hỏi.
"Tôi vừa nhặt được bên ngoài, nếu là của chị kế toán Vương thì tốt, anh trả cho chị ấy đi." Lục Trần đưa túi cho Vụ Hải.
Vụ Hải nhận lấy chiếc túi, nhíu mày nói: "Tiền trong túi đâu?"
"Tiền nào?" Lục Trần cũng nhíu mày, từ lúc anh nhặt được thì chiếc túi này đã trống không rồi, chẳng có gì bên trong cả.
"Trước đó chị có rút mười vạn, nhét hết vào túi, chẳng biết không cẩn thận thế nào mà lúc về lại đánh rơi mất. Lục Trần, nếu cậu có cầm mười vạn kia thì nhất định phải trả lại cho chị, gia đình chị khó khăn, thật sự không trả nổi mười vạn này đâu."
Đúng lúc này, có một người phụ nữ trung niên bước vào phòng bảo vệ, đây chính là kế toán Vương Diễm của công ty. Gương mặt Vương Diễm đầy vẻ nóng nảy, một trăm nghìn tệ với Vương Diễm mà nói thật sự chẳng phải con số nhỏ, Vương Diễm đang xin người của phòng bảo vệ tìm giúp mình.
"Chị Vương, chắc chắn anh ta đã lấy mất tiền rồi, nếu không chiếc túi đã chẳng nằm trong tay anh ta." Vụ Hải khẳng định.
"Chị Vương, tôi không hề lấy tiền của chị, lúc tôi nhặt được thì chiếc túi đã trống không rồi." Dù với Lục Trần một trăm nghìn tệ không đáng là gì, nhưng anh không lấy tiền nên đương nhiên cũng chẳng nhận tội.
"Lục Trần, anh làm tôi buồn cười chết mất, túi của chị Vương nằm trong tay anh, anh lại bảo mình không cầm tiền trong túi, anh tưởng chúng tôi là đồ ngốc sao?" Vụ Hải chế nhạo.
"Anh cảm thấy tôi là loại người thiếu một trăm nghìn tệ sao?" Lục Trần nheo mắt, anh đã hiểu rồi, Vụ Hải đang cố tình hãm hại anh.
"Anh giả vờ giả vịt cái gì? Trước đó con gái anh mắc bệnh, nằm viện suốt nửa năm, giờ anh còn đang nợ người ta mấy chục vạn tệ tiền viện phí, vậy mà anh còn bảo mình không thiếu mười vạn tệ ấy ư?" Nụ cười của Vụ Hải càng thêm đắc ý.
"Đúng vậy đúng vậy, chị Vương, bọn em có thể làm chứng, con gái mắc bệnh nên Lục Trần thường xuyên xin nghỉ, hơn nữa để chữa bệnh cho con gái, anh ta đã đi vay cả mấy chục vạn tệ, vậy nên chắc chắn anh ta đã lấy tiền của chị rồi."
Chu Soái và Vu Chính cười lạnh nhìn Lục Trần, khi nãy Lục Trần dám dọa đuổi việc họ, dù hai người họ không sợ nhưng đương nhiên cũng chẳng thể bỏ qua cơ hội hãm hại Lục Trần rồi.
Thật ra bọn họ không rõ ngọn nguồn sự việc, chỉ hùa theo mà đổ dầu vào lửa thôi.
"Lục Trần, chị quỳ xuống xin cậu trả tiền cho chị đấy, chị thật sự không đền nổi số tiền này đâu" Nghe đám người Vu Hải nói vậy, Vương Diễm càng tin khoản tiền mười vạn tệ đó đã bị Lục Trần cầm mất, nói xong còn định quỳ xuống thật.
Lục Trần cau mày, Vụ Hải đõ Vương Diễm dậy, nghiêm nghị nói: "Chị Vương, chị đang làm gì vậy? Anh ta lấy mất tiền của chị thì dù chị có quỳ xuống anh ta cũng chắng trả đầu. Vậy nên cách tốt nhất là báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý đi."
Nói rồi, Vụ Hải rút điện thoại báo cảnh sát giúp Vương Diễm.
Chu Soái và Vu Chính cùng nhìn Lục Trần với vẻ mặt hả hê. Khi nãy Lục Trần còn đem cảnh sát ra dọa họ, nào ngờ mới chớp mắt thôi đã sắp bị cảnh sát giải đi rồi.
"Báo cảnh sát cái gì? Vương Diễm và Lục Trần tới văn phòng tôi đi."
Lúc này, Hạ Quân đứng sau lưng đám người từ nãy chợt cất tiếng. Hạ Quân vừa định ra ngoài xử lý chút chuyện, nào ngờ khi đi ngang qua cửa phòng bảo vệ lại thấy Lục Trần, bèn tò mò tiến lại nhìn, nghe họ nói chuyện một lúc đã hiểu.
Thấy giám đốc Hạ tới, Vương Diễm chỉ đành theo Hạ Quân tới phòng làm việc.
Lục Trần lạnh nhạt liếc Vụ Hải rồi cũng bước theo vào phòng làm việc của Hạ Quân.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Vu Hải nhíu mày, trở vào phòng nghỉ của bộ phận bảo vệ.
Trong phòng nghỉ, Phạm Minh đang tựa ghế hút thuốc.
"Giám đốc Phạm, giám đốc Hạ gọi Lục Trần và Vương Diễm vào phòng làm việc rồi, tôi vừa định báo cảnh sát đã bị giám đốc Hạ cản lại." Vụ Hải nhìn Phạm Minh, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.