Chương 220: Sự tàn nhẫn của Lâm Thông
Lâu Nghị
26/01/2021
“Thằng tư, con về thật rồi!” Đỗ Mộng nước mắt rưng rưng, xúc
động không biết nói gì, người trong thôn không giỏi biểu đạt cảm xúc,
chỉ có thể quay đầu nhìn vào phòng hét lớn: “Bố nó ơi, thằng tư về rồi!”
Rất nhanh sau đó Từ Chính Nghĩa và Từ Dung đi ra ngoài, nhìn thấy Từ Kinh đứng ở bên ngoài, đều xúc động không nói lên lời.
“Về rồi là tốt, về rồi là tốt.” Từ Chính Nghĩa nghẹn ngào nói.
Từ Dung cũng từ từ tháo kính xuống, lau nước mắt ở khóe mắt.
Lúc này Lưu Bình An lấy dây pháo nổ ở sau cốp xe, bắn pháo đoàng đoàng.
Đây là thói quen của người trong thôn, gọi là xung hỉ.
Mọi người đi vào trong nhà, trên mặt người nhà họ Từ tràn đầy vui vẻ, Đỗ Mộng gọi mọi người bắt đầu ăn cơm.
Khi phát hiện một con gà không đủ, Từ Chính Nghĩa bảo Đỗ Mộng hầm thêm một con nữa.
Nơi này ăn uống náo nhiệt kinh động đến nhà họ Đàm ở bên cạnh, lập tức có người đến dò hỏi tin tức.
Sau khi Từ Kinh được thả ra, anh em nhà họ Đàm đều có chút bất ngờ, chuẩn bị tiếp tục diễn lại trò cũ lần nữa.
Mặc dù bọn họ là du côn, nhưng cũng biết nếu như thật sự đánh nhau, bốn anh em họ đều không phải là đối thủ của Từ Kinh.
Thằng Đàm cả gọi điện thoại cho Đàm Thái Luân, sau đó bốn anh em trực tiếp đi vào nhà họ Từ.
“Từ Kinh, mày là đồ con rùa, lại lén lút chạy ra ngoài, như vậy khác gì vượt ngục đâu?” Thằng Đàm cả một cước đá văng cửa nhà họ Từ, chỉ vào mặt Từ Kinh quát nói.
Sắc mặt Từ Kinh thay đổi, đang định ra tay, Lục Trần lại ra hiệu bằng mắt cho Tống Hải, Tống Hải hiểu ý, đứng dậy nắm cổ áo thằng Đàm cả đẩy ra ngoài sân.
“Ui da, không hay rồi, nhà họ Từ đánh người!” Thằng Đàm cả lập tức lớn tiếng hét.
Ba anh em nhà họ Đàm thấy thế, không bước lên giúp đỡ ngược lại còn la to lên.
“Không hay rồi, nhà họ Từ muốn giết người, mau đến cứu mạng!”
Người nhà họ Từ sắc mặt thay đổi, không ngờ bốn anh em nhà họ Đàm lại vô liêm sỉ, lại muốn chơi chiêu cũ.
Vào lúc đám người Từ Chính Nghĩa không biết phải làm gì, Lục Trần nói với Tống Hải nói: “Đánh gãy hai chân hắn.”
Nghe lời nói của Lục Trần, đám người Từ Chính Nghĩa sắc mặt lại tiếp tục thay đổi, đây là còn chưa động thủ, anh em nhà họ Đàm đã làm như giết người, nếu như thật sự đánh gãy hai chân thằng Đàm cả, vậy không phải là muốn cái mạng già của nhà họ Từ sao.
Nhưng khi bọn họ định khuyên Lục Trần, thì nhìn thấy Tống Hải đạp mạnh vào sau khớp đầu gối của thằng anh cả nhà họ Đàm, ngay sau đó một tiếng giòn tan vang lên.
Người có chút kiến thức cơ bản, đều biết đây là âm thanh khớp đầu gối bị gãy.
Ba anh em còn lại của Đàm gia nhìn thấy vậy không thể không trợn tròn mắt, quả thật không dám tin người nhà họ Từ thật sự dám ra tay.
Đám người Từ Chính Nghĩa cũng trợn tròn mắt, như rơi đáy vực.
Sau một giây phản ứng, lúc này anh cả nhà họ Đàm mới phát ra tiếng hét như lợn kêu, hắn ta ngã nằm trên đất, ôm đầu gối chân trái lăn lộn, gào thét không ngừng.
Lục Trần lại ra hiệu với Sử Tiến và Lâm Thông, hai người hiểu ý, lập tức lấy cái ghế dưới mông lao ra.
Ba anh em Đàm gia thấy vậy, trong lòng luồng khí lạnh nổi lên, xoay người chạy.
Nhưng Thủy Hử Tam Kiệt từ nhỏ đến lớn đều là đánh đánh đấm đấm, là đại ca thật sự của thế giới ngầm, sao có thể để ba bọn họ chạy.
Không đến ba giây đã đuổi kịp ba người, ba anh em Đàm gia, phình phịch phịch ba tiếng đánh ngã ba người, sau đó ba người vẫn chưa định buông tay vào lúc này, mà còn đánh gãy một chân.
Đến lúc này, bốn anh em nhà họ Đàm đằng đằng sát khí xông đến, không đến một phút toàn bộ biến thành phế nhân nằm trên đất gào thét.
Người nhà họ Từ, trừ Từ Kinh, trên mặt không khỏi có chút lo lắng sợ hãi.
“Ông chủ Lục, các anh mau đi đi, chút nữa người của sở cảnh sát đến, các anh không đi được nữa đâu. Đúng rồi, Tiểu Kinh, con mau dẫn ông chủ Lục quay về thành phố đi. Mấy ngày nữa cũng đừng quay về.” Từ Chính Nghĩa vừa nói vừa đẩy Từ Kinh, trong mắt đầy sự lo lắng sợ hãi.
“Bác Từ, yên tâm đi, người của cục cảnh sát sẽ không đến đâu, cho dù họ có đến, có cháu ở đây, cũng sẽ không có chuyện gì.” Lục Trần cười nói.
Đàm Thái Luân xác định là không dám đến nữa, dù sao theo ông ta thấy thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, hơn nữa bên trên đang muốn xuống xử lý ông ta, ông ta lấy đâu ra tâm trạng mà quản việc nhà họ Đàm, đánh chết người ông ta cũng không muốn quan tâm nữa.
Cũng không dám quan tâm.
Vì thế trước đó khi thằng Đàm cả gọi điện cho ông ta, ông ta chỉ qua quýt cho xong, chỉ là anh em Đàm gia hiểu nhầm ý của ông ta, cho rằng ông ta muộn mới đến, vì thế cho bọn họ đã tính toán xong thời gian mới đến Từ gia gây sự.
Lúc này bốn anh em Đàm gia thật sự đau đớn vô cùng, trên trán mồ hôi chảy ra.
Hơn nữa trước đó Từ gia giết gà làm trong sân có không ít nước bẩn, sớm đã bị mấy anh em Đàm gia lăn lộn dính đầy bẩn quanh người.
Những người trong thôn nhanh chóng bị kinh động, mọi người cứ thế xúm lại.
Nhìn thấy bốn anh em nhà họ Đàm thật sự bị đánh gãy chân, ai ai cũng kinh ngạc.
Từ trước đến giờ là anh em nhà họ Đàm đánh người, không ngờ hôm nay bọn họ cuối cùng mới gặp báo ứng, bị người ta đánh tàn phế.
Đại đa số mọi người đều cười trên nỗi đau của người khác, càng không có một ai đến nói đỡ cho bốn anh em Đàm gia.
Lúc này một người phụ nữ trung niên mí sụp từ trong đám người lao ra, vừa nhìn thấy bốn người đang lăn lộn gào thét dưới đất, lập tức ngồi sụp xuống sân nhà họ Từ khóc than trời than đất.
Đám người Từ Chính Nghĩa không khỏi chau mày, nhưng Lục Trần đã đánh tàn phế bốn anh em nhà họ Đàm, lúc này mẹ của bốn người này khóc lóc om sòm bọn họ cũng không biết nói gì.
“Người anh em, người đàn bà này là ai?” Tống Hải nói.
“Đây là mẹ của bốn anh em nhà này.” Từ Kinh hơi chau mày, bọn họ dám đánh bốn anh em Đàm gia, nhưng không muốn ra tay với phụ nữ, cậu ta không lo lắng chuyện này, nhưng bà ta khóc ầm ĩ ở trong sân nhà, bọn họ thật sự không còn cách nào.
“Chuyện này giao cho tôi.” Lâm Thông vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, lấy một con dao găm từ trong xe ra.
Mọi người nhìn thấy con dao găm sáng loáng trong tay, mặt không thể không biến sắc, và đều vô thức lùi sang một bên, không dám thở mạnh.
Bà Đàm cũng nhìn thấy con dao găm trong tay Lâm Thông, nhưng bà ta chỉ ngẩn ra một lúc rồi lại tiếp tục khóc tiếp.
Lâm Thông đến bên cạnh thằng Đàm cả, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta.
Thằng Đàm cả nhìn thấy con dao găm trong tay Lâm Thông, bị dọa đến đến rên cũng không dám, ba anh em còn lại cũng cố gắng nhịn đau mà im miệng, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Bọn họ mặc dù là bá vương trong thôn nhưng nhìn thấy người lợi hại như Thủy Hử Tam Kiệt , vừa ra tay đã đánh gãy một chân của chúng, cũng không biết sau này có thể chữa khỏi hay không, bọn họ cả đời này chỉ có thể chống nạng mà đi.
“Anh, anh định làm gì?” Thằng cả bị Lâm Thông một tay nắm chặt cổ áo, lập tức bị dọa đến co người lại.
Lúc này bà Đàm cũng thôi khóc thét, mặt đầy lo lắng nhìn Lâm Thông.
“Bà già, tôi đếm ba tiếng, nếu bà không cút đi, cứ cách năm giây tôi đâm con bà một dao.” Lâm Thông lắc con dao găm trong tay nói.
Rất nhanh sau đó Từ Chính Nghĩa và Từ Dung đi ra ngoài, nhìn thấy Từ Kinh đứng ở bên ngoài, đều xúc động không nói lên lời.
“Về rồi là tốt, về rồi là tốt.” Từ Chính Nghĩa nghẹn ngào nói.
Từ Dung cũng từ từ tháo kính xuống, lau nước mắt ở khóe mắt.
Lúc này Lưu Bình An lấy dây pháo nổ ở sau cốp xe, bắn pháo đoàng đoàng.
Đây là thói quen của người trong thôn, gọi là xung hỉ.
Mọi người đi vào trong nhà, trên mặt người nhà họ Từ tràn đầy vui vẻ, Đỗ Mộng gọi mọi người bắt đầu ăn cơm.
Khi phát hiện một con gà không đủ, Từ Chính Nghĩa bảo Đỗ Mộng hầm thêm một con nữa.
Nơi này ăn uống náo nhiệt kinh động đến nhà họ Đàm ở bên cạnh, lập tức có người đến dò hỏi tin tức.
Sau khi Từ Kinh được thả ra, anh em nhà họ Đàm đều có chút bất ngờ, chuẩn bị tiếp tục diễn lại trò cũ lần nữa.
Mặc dù bọn họ là du côn, nhưng cũng biết nếu như thật sự đánh nhau, bốn anh em họ đều không phải là đối thủ của Từ Kinh.
Thằng Đàm cả gọi điện thoại cho Đàm Thái Luân, sau đó bốn anh em trực tiếp đi vào nhà họ Từ.
“Từ Kinh, mày là đồ con rùa, lại lén lút chạy ra ngoài, như vậy khác gì vượt ngục đâu?” Thằng Đàm cả một cước đá văng cửa nhà họ Từ, chỉ vào mặt Từ Kinh quát nói.
Sắc mặt Từ Kinh thay đổi, đang định ra tay, Lục Trần lại ra hiệu bằng mắt cho Tống Hải, Tống Hải hiểu ý, đứng dậy nắm cổ áo thằng Đàm cả đẩy ra ngoài sân.
“Ui da, không hay rồi, nhà họ Từ đánh người!” Thằng Đàm cả lập tức lớn tiếng hét.
Ba anh em nhà họ Đàm thấy thế, không bước lên giúp đỡ ngược lại còn la to lên.
“Không hay rồi, nhà họ Từ muốn giết người, mau đến cứu mạng!”
Người nhà họ Từ sắc mặt thay đổi, không ngờ bốn anh em nhà họ Đàm lại vô liêm sỉ, lại muốn chơi chiêu cũ.
Vào lúc đám người Từ Chính Nghĩa không biết phải làm gì, Lục Trần nói với Tống Hải nói: “Đánh gãy hai chân hắn.”
Nghe lời nói của Lục Trần, đám người Từ Chính Nghĩa sắc mặt lại tiếp tục thay đổi, đây là còn chưa động thủ, anh em nhà họ Đàm đã làm như giết người, nếu như thật sự đánh gãy hai chân thằng Đàm cả, vậy không phải là muốn cái mạng già của nhà họ Từ sao.
Nhưng khi bọn họ định khuyên Lục Trần, thì nhìn thấy Tống Hải đạp mạnh vào sau khớp đầu gối của thằng anh cả nhà họ Đàm, ngay sau đó một tiếng giòn tan vang lên.
Người có chút kiến thức cơ bản, đều biết đây là âm thanh khớp đầu gối bị gãy.
Ba anh em còn lại của Đàm gia nhìn thấy vậy không thể không trợn tròn mắt, quả thật không dám tin người nhà họ Từ thật sự dám ra tay.
Đám người Từ Chính Nghĩa cũng trợn tròn mắt, như rơi đáy vực.
Sau một giây phản ứng, lúc này anh cả nhà họ Đàm mới phát ra tiếng hét như lợn kêu, hắn ta ngã nằm trên đất, ôm đầu gối chân trái lăn lộn, gào thét không ngừng.
Lục Trần lại ra hiệu với Sử Tiến và Lâm Thông, hai người hiểu ý, lập tức lấy cái ghế dưới mông lao ra.
Ba anh em Đàm gia thấy vậy, trong lòng luồng khí lạnh nổi lên, xoay người chạy.
Nhưng Thủy Hử Tam Kiệt từ nhỏ đến lớn đều là đánh đánh đấm đấm, là đại ca thật sự của thế giới ngầm, sao có thể để ba bọn họ chạy.
Không đến ba giây đã đuổi kịp ba người, ba anh em Đàm gia, phình phịch phịch ba tiếng đánh ngã ba người, sau đó ba người vẫn chưa định buông tay vào lúc này, mà còn đánh gãy một chân.
Đến lúc này, bốn anh em nhà họ Đàm đằng đằng sát khí xông đến, không đến một phút toàn bộ biến thành phế nhân nằm trên đất gào thét.
Người nhà họ Từ, trừ Từ Kinh, trên mặt không khỏi có chút lo lắng sợ hãi.
“Ông chủ Lục, các anh mau đi đi, chút nữa người của sở cảnh sát đến, các anh không đi được nữa đâu. Đúng rồi, Tiểu Kinh, con mau dẫn ông chủ Lục quay về thành phố đi. Mấy ngày nữa cũng đừng quay về.” Từ Chính Nghĩa vừa nói vừa đẩy Từ Kinh, trong mắt đầy sự lo lắng sợ hãi.
“Bác Từ, yên tâm đi, người của cục cảnh sát sẽ không đến đâu, cho dù họ có đến, có cháu ở đây, cũng sẽ không có chuyện gì.” Lục Trần cười nói.
Đàm Thái Luân xác định là không dám đến nữa, dù sao theo ông ta thấy thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, hơn nữa bên trên đang muốn xuống xử lý ông ta, ông ta lấy đâu ra tâm trạng mà quản việc nhà họ Đàm, đánh chết người ông ta cũng không muốn quan tâm nữa.
Cũng không dám quan tâm.
Vì thế trước đó khi thằng Đàm cả gọi điện cho ông ta, ông ta chỉ qua quýt cho xong, chỉ là anh em Đàm gia hiểu nhầm ý của ông ta, cho rằng ông ta muộn mới đến, vì thế cho bọn họ đã tính toán xong thời gian mới đến Từ gia gây sự.
Lúc này bốn anh em Đàm gia thật sự đau đớn vô cùng, trên trán mồ hôi chảy ra.
Hơn nữa trước đó Từ gia giết gà làm trong sân có không ít nước bẩn, sớm đã bị mấy anh em Đàm gia lăn lộn dính đầy bẩn quanh người.
Những người trong thôn nhanh chóng bị kinh động, mọi người cứ thế xúm lại.
Nhìn thấy bốn anh em nhà họ Đàm thật sự bị đánh gãy chân, ai ai cũng kinh ngạc.
Từ trước đến giờ là anh em nhà họ Đàm đánh người, không ngờ hôm nay bọn họ cuối cùng mới gặp báo ứng, bị người ta đánh tàn phế.
Đại đa số mọi người đều cười trên nỗi đau của người khác, càng không có một ai đến nói đỡ cho bốn anh em Đàm gia.
Lúc này một người phụ nữ trung niên mí sụp từ trong đám người lao ra, vừa nhìn thấy bốn người đang lăn lộn gào thét dưới đất, lập tức ngồi sụp xuống sân nhà họ Từ khóc than trời than đất.
Đám người Từ Chính Nghĩa không khỏi chau mày, nhưng Lục Trần đã đánh tàn phế bốn anh em nhà họ Đàm, lúc này mẹ của bốn người này khóc lóc om sòm bọn họ cũng không biết nói gì.
“Người anh em, người đàn bà này là ai?” Tống Hải nói.
“Đây là mẹ của bốn anh em nhà này.” Từ Kinh hơi chau mày, bọn họ dám đánh bốn anh em Đàm gia, nhưng không muốn ra tay với phụ nữ, cậu ta không lo lắng chuyện này, nhưng bà ta khóc ầm ĩ ở trong sân nhà, bọn họ thật sự không còn cách nào.
“Chuyện này giao cho tôi.” Lâm Thông vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, lấy một con dao găm từ trong xe ra.
Mọi người nhìn thấy con dao găm sáng loáng trong tay, mặt không thể không biến sắc, và đều vô thức lùi sang một bên, không dám thở mạnh.
Bà Đàm cũng nhìn thấy con dao găm trong tay Lâm Thông, nhưng bà ta chỉ ngẩn ra một lúc rồi lại tiếp tục khóc tiếp.
Lâm Thông đến bên cạnh thằng Đàm cả, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta.
Thằng Đàm cả nhìn thấy con dao găm trong tay Lâm Thông, bị dọa đến đến rên cũng không dám, ba anh em còn lại cũng cố gắng nhịn đau mà im miệng, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Bọn họ mặc dù là bá vương trong thôn nhưng nhìn thấy người lợi hại như Thủy Hử Tam Kiệt , vừa ra tay đã đánh gãy một chân của chúng, cũng không biết sau này có thể chữa khỏi hay không, bọn họ cả đời này chỉ có thể chống nạng mà đi.
“Anh, anh định làm gì?” Thằng cả bị Lâm Thông một tay nắm chặt cổ áo, lập tức bị dọa đến co người lại.
Lúc này bà Đàm cũng thôi khóc thét, mặt đầy lo lắng nhìn Lâm Thông.
“Bà già, tôi đếm ba tiếng, nếu bà không cút đi, cứ cách năm giây tôi đâm con bà một dao.” Lâm Thông lắc con dao găm trong tay nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.