Chương 337: Tài khoản ngân hàng có đến mười hai số
Lâu Nghị
03/02/2021
"Này, người anh em, anh có thấy một đôi nam nữ dẫn theo một bé gái tới đây không?"
Tới cửa chính thì Chu Hoa hỏi bảo vệ.
Bảo vệ thấy đại thiếu gia nhà họ Chu cũng đã từng đến đây đấu giá vài món đồ rồi thì khách sáo trả lời: "Có ạ, giám đốc chúng tôi vừa dẫn bọn họ đi chứng thực tài sản rồi."
"Ôi đệch, anh không nói với anh ta là phải có ít nhất một trăm triệu mới vào được buổi đấu giá à?" Chu Hoa cười hỏi.
"Có nói rồi ạ, nhưng anh ấy vẫn muốn đi chứng thực, nói không chừng người ta còn là đại gia ngầm đấy." Bảo vệ cười nịnh.
"Đệch, nhìn bộ dạng bần hèn của anh ta, nếu anh ta mà là đại gia ngầm thì Chu Hoa nhà chúng tôi phải là cậu ấm siêu giàu rồi." Trịnh Thu khinh bỉ nói.
Bảo vệ chỉ cười mà không tiếp lời.
Chu Hoa nói: "Hay là chúng ta đứng đây đợi chút rồi hãy vào. Anh đoán chắc chẳng mấy phút nữa là anh ta bị đuổi cổ ra ngoài rồi."
"Vâng, em cũng nghĩ vậy." Trịnh Thu gật đầu rồi bọn họ cùng đứng ở cửa chính đợi hai người Lục Trần.
Bấy giờ, hai người Lục Trần đang được Hồ Chí Quân dẫn đến một phòng khách lớn.
"Giám đốc Lưu, hai vị khách này muốn chứng thực tài sản." Hồ Chí Quân nói với một người trung niên.
"Được, mời hai vị theo tôi." Giám đốc Lưu lại dẫn hai người Lục Trần đến một phòng làm việc khác, sau đó bảo họ ngồi chờ một lát, sau đó liền có một cô gái xinh đẹp bưng hai ly trà nóng vào.
"Hai vị, cấp độ chỗ ngồi của chúng tôi được chia thành năm cấp: Một trăm đến năm trăm triệu chỉ có thể ngồi ở phòng khách tầng một, mọi người ngồi tự do. Năm trăm triệu đến một tỉ thì ngồi ở phòng riêng thường ở tầng hai. Một tỉ đến hai tỉ ngồi ở phòng riêng tinh tế. Hai tỉ đến năm tỉ ngồi ở phòng riêng sang trọng. Trên năm tỉ thì được ngồi phòng siêu VIP, có thể hưởng nhiều dịch vụ ưu đãi..." Giám đốc Lưu giải thích với hai người Lục Trần.
Lục Trần giơ tay lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho giám đốc Lưu: "Kiểm tra đi."
Giám đốc Lưu gật đầu rồi nhận thẻ của Lục Trần đưa cho cô trợ lí xinh đẹp, sau đó cô trợ lí lấy máy quét thẻ.
"Thưa cậu, buổi đấu giá hôm nay quy tụ rất nhiều vật phẩm vô giá, trong đó còn có một sợi lắc tay, nghe nói là có công hiệu thần kì, ít nhất thì cũng phải cả trăm triệu, cũng là sản phẩm đấu giá chính hôm nay của chúng tôi." Giám đốc Lưu giới thiệu.
"Lắc tay gì mà thần kì thế?" Lục Trần cười hỏi.
"Tên là Bích Huyết Liệm, do một người kì lạ đến kí gửi, sau khi chuyên gia của chúng tôi kiểm chứng thì đúng là lắc tay đó có tác dụng thần kì thật, chút nữa hai người có thể nghe chủ trì buổi đấu giá giới thiệu." Giám đốc Lưu nói.
Lục Trần hơi cả kinh, anh nhớ sợi lắc tay của ông Vân cũng tên là Bích Huyết Liệm, có tác dụng dưỡng khí hoạt máu.
Nhưng chẳng mấy chốc anh đã lắc đầu, anh thấy không thể trùng hợp vậy được.
Hơn nữa với thân thủ của ông Vân thì cũng chẳng mấy người có thể áp chế được ông ấy.
"Đúng rồi, có phải hôm nay các ông có bán đấu giá một bộ váy cưới Khổng Tước không?" Thấy Lục Trần không nói gì, Lâm Di Quân hỏi.
"Đúng vậy, bộ váy cưới này là do nhà tạo mẫu váy cưới đỉnh cấp đích thân làm, không những dung hợp cả ngàn vạn lông vũ của khổng tước mà còn đính kim cương quý giá lên số lông vũ đó, giá thấp nhất là mười triệu." Giám đốc Lưu vừa cười vừa giới thiệu.
"Giám đốc Lưu, xong rồi ạ."
Ngay lúc này, cô trợ lí xinh đẹp trả lại thẻ.
"Bao nhiêu?" Giám đốc Lưu nhận thẻ rồi hỏi.
"Mười hai con số!" Cô trợ lí xinh đẹp vừa nói vừa nhìn Lục Trần, ánh mắt xao động.
Cô ta chứng thực tài sản cho vô số người nhưng mười một số cũng chẳng có ai chứ đừng nói đến mười hai số.
Vì những đại gia tài sản mười một chữ số thì công ty bọn họ có ghi chép cả, hoàn toàn không để người ta đến đây chứng thực.
Còn về phú hào có tài sản mười hai con số cả trăm tỉ thì càng không thể nào chứng thực được.
Vì số phú hào như vậy chẳng có nhiều, dường như tất cả mọi người trong công ty đều phải nhận ra mặt của những người này, anh kiểm chứng người ta chẳng phải là xem thường người ta rồi sao?
"Mười, mười hai con số sao?" Giám đốc Lưu cảm thấy kinh người.
Đương nhiên ông ta sẽ không nghi ngờ cô trợ lí xinh đẹp rồi, vì đó là do máy quét thẻ quét ra mà, trừ khi máy quét bị hư.
Phú hào trăm tỉ, đây là khách hàng VIP đẳng cấp mà, không ngờ bọn họ lại để một phú hào trăm tỉ tới chứng thực tài khoản.
"Thưa cậu, tôi rất lấy làm xin lỗi vì hành vi thất lễ hôm nay của chúng tôi, vì thế, chúng tôi có thể..." Giám đốc Lưu chuẩn bị tiếp đãi tử tế vị phú hào trăm tỉ này.
Một chiếc thẻ đã có mười hai con số thế còn những thẻ khác thì sao?
Ông ta không cho rằng những phú hào đẳng cấp thế này dồn hết tiền vào một chiếc thẻ đâu.
Quan trọng là, đây là tiền mặt đấy.
Trong tài khoản có hơn trăm tỉ, nói thật thì trên toàn quốc, ông ta cảm thấy chỉ có thể đếm trên đầu một bàn tay.
Rất nhiều phú hào trăm tỉ, đó là do tính luôn tất cả tài sản, bao gồm giá cổ phiếu của công ty, tài khoản hiện hữu trong thẻ của họ có được vài chục tỉ là đã quá lắm rồi.
Người tùy tiện có trong thẻ mười hai chữ số thế này, đúng là ông ta gặp lần đầu.
Lục Trần cười rồi nhận thẻ nói: "Không cần đâu, dịch vụ công ty các ông đã rất tốt rồi, dẫn chúng tôi đến phòng riêng đi."
Thái độ phục vụ của công ty này từ bảo vệ đến giám đốc đều khiến anh hài lòng.
Người khiêm tốn như anh đã gặp rất nhiều kẻ tham nịnh người giàu, thế nên anh cảm thấy công nhân viên của tập đoàn Viễn Châu đều khá được.
Giám đốc Lưu hơi xấu hổ toát mồ hôi, trước đây ông ta cũng cảm thấy những qui định kia của công ty hơi thừa thãi và phiền phức.
Nhưng từ nay về sau, ông ta đột nhiên cảm thấy người đưa ra những điều lệ này cho công ty tài năng nến nhường nào, nếu không phải bọn họ có thái độ phục vụ tốt từ bảo vệ, thế thì họ lại đắc tội với khách hàng đẳng cấp thế này rồi.
Ông nhìn người ta mặc áo quần giá chỉ một hai nghìn thì cho rằng người ta bình thường.
Đâu ngờ rằng, tùy tiện một chiếc thẻ của người ta đã có đến mười hai con số.
Đây là độ cao mà 99,99% người thường có phấn đấu cả đời cũng không với tới được.
"Thưa cậu và cô, mời theo tôi." Giám đốc Lưu gật đầu, khách sao dẫn hai người Lục Trần vào phòng riêng.
Sảnh đấu giá khá lớn, bây giờ vẫn chưa bắt đầu. Tầng một đã đầy người, bấy giờ đang bàn luận gì đó.
Nói chung hơi ồn ào, có cảm giác vàng thau lẫn lộn.
Giám đốc Lưu dẫn họ lên tầng ba.
Tầng ba chỉ có hơn mười phòng riêng, nhưng Lục Trần nhìn thì toàn phòng trống, chưa có ai vào ngồi.
Số phòng riêng này không hổ danh là phòng VIP đẳng cấp, trước tiên là nội thất trang trí vô cùng hào nhoáng, cách âm rất tốt, có màn hình lớn, chuyên thu hình vị trí bục cao.
"Thưa cậu, đây là thẻ khách siêu VIP của công ty chúng tôi. Sau này cậu có thể hưởng dịch vụ phục vụ đẳng cấp ở bất kì công ty con nào của chúng tôi." Giám đốc Lưu lấy ra một tấm thẻ đưa cho Lục Trần.
Lục Trần cầm xem sơ qua rồi cất vào.
Giám đốc Lưu xã giao thêm chút nữa rồi sắp xếp nhân viên phục vụ mang rượu nước vào, sau đó mới chào tạm biệt và rời khỏi.
Tới cửa chính thì Chu Hoa hỏi bảo vệ.
Bảo vệ thấy đại thiếu gia nhà họ Chu cũng đã từng đến đây đấu giá vài món đồ rồi thì khách sáo trả lời: "Có ạ, giám đốc chúng tôi vừa dẫn bọn họ đi chứng thực tài sản rồi."
"Ôi đệch, anh không nói với anh ta là phải có ít nhất một trăm triệu mới vào được buổi đấu giá à?" Chu Hoa cười hỏi.
"Có nói rồi ạ, nhưng anh ấy vẫn muốn đi chứng thực, nói không chừng người ta còn là đại gia ngầm đấy." Bảo vệ cười nịnh.
"Đệch, nhìn bộ dạng bần hèn của anh ta, nếu anh ta mà là đại gia ngầm thì Chu Hoa nhà chúng tôi phải là cậu ấm siêu giàu rồi." Trịnh Thu khinh bỉ nói.
Bảo vệ chỉ cười mà không tiếp lời.
Chu Hoa nói: "Hay là chúng ta đứng đây đợi chút rồi hãy vào. Anh đoán chắc chẳng mấy phút nữa là anh ta bị đuổi cổ ra ngoài rồi."
"Vâng, em cũng nghĩ vậy." Trịnh Thu gật đầu rồi bọn họ cùng đứng ở cửa chính đợi hai người Lục Trần.
Bấy giờ, hai người Lục Trần đang được Hồ Chí Quân dẫn đến một phòng khách lớn.
"Giám đốc Lưu, hai vị khách này muốn chứng thực tài sản." Hồ Chí Quân nói với một người trung niên.
"Được, mời hai vị theo tôi." Giám đốc Lưu lại dẫn hai người Lục Trần đến một phòng làm việc khác, sau đó bảo họ ngồi chờ một lát, sau đó liền có một cô gái xinh đẹp bưng hai ly trà nóng vào.
"Hai vị, cấp độ chỗ ngồi của chúng tôi được chia thành năm cấp: Một trăm đến năm trăm triệu chỉ có thể ngồi ở phòng khách tầng một, mọi người ngồi tự do. Năm trăm triệu đến một tỉ thì ngồi ở phòng riêng thường ở tầng hai. Một tỉ đến hai tỉ ngồi ở phòng riêng tinh tế. Hai tỉ đến năm tỉ ngồi ở phòng riêng sang trọng. Trên năm tỉ thì được ngồi phòng siêu VIP, có thể hưởng nhiều dịch vụ ưu đãi..." Giám đốc Lưu giải thích với hai người Lục Trần.
Lục Trần giơ tay lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho giám đốc Lưu: "Kiểm tra đi."
Giám đốc Lưu gật đầu rồi nhận thẻ của Lục Trần đưa cho cô trợ lí xinh đẹp, sau đó cô trợ lí lấy máy quét thẻ.
"Thưa cậu, buổi đấu giá hôm nay quy tụ rất nhiều vật phẩm vô giá, trong đó còn có một sợi lắc tay, nghe nói là có công hiệu thần kì, ít nhất thì cũng phải cả trăm triệu, cũng là sản phẩm đấu giá chính hôm nay của chúng tôi." Giám đốc Lưu giới thiệu.
"Lắc tay gì mà thần kì thế?" Lục Trần cười hỏi.
"Tên là Bích Huyết Liệm, do một người kì lạ đến kí gửi, sau khi chuyên gia của chúng tôi kiểm chứng thì đúng là lắc tay đó có tác dụng thần kì thật, chút nữa hai người có thể nghe chủ trì buổi đấu giá giới thiệu." Giám đốc Lưu nói.
Lục Trần hơi cả kinh, anh nhớ sợi lắc tay của ông Vân cũng tên là Bích Huyết Liệm, có tác dụng dưỡng khí hoạt máu.
Nhưng chẳng mấy chốc anh đã lắc đầu, anh thấy không thể trùng hợp vậy được.
Hơn nữa với thân thủ của ông Vân thì cũng chẳng mấy người có thể áp chế được ông ấy.
"Đúng rồi, có phải hôm nay các ông có bán đấu giá một bộ váy cưới Khổng Tước không?" Thấy Lục Trần không nói gì, Lâm Di Quân hỏi.
"Đúng vậy, bộ váy cưới này là do nhà tạo mẫu váy cưới đỉnh cấp đích thân làm, không những dung hợp cả ngàn vạn lông vũ của khổng tước mà còn đính kim cương quý giá lên số lông vũ đó, giá thấp nhất là mười triệu." Giám đốc Lưu vừa cười vừa giới thiệu.
"Giám đốc Lưu, xong rồi ạ."
Ngay lúc này, cô trợ lí xinh đẹp trả lại thẻ.
"Bao nhiêu?" Giám đốc Lưu nhận thẻ rồi hỏi.
"Mười hai con số!" Cô trợ lí xinh đẹp vừa nói vừa nhìn Lục Trần, ánh mắt xao động.
Cô ta chứng thực tài sản cho vô số người nhưng mười một số cũng chẳng có ai chứ đừng nói đến mười hai số.
Vì những đại gia tài sản mười một chữ số thì công ty bọn họ có ghi chép cả, hoàn toàn không để người ta đến đây chứng thực.
Còn về phú hào có tài sản mười hai con số cả trăm tỉ thì càng không thể nào chứng thực được.
Vì số phú hào như vậy chẳng có nhiều, dường như tất cả mọi người trong công ty đều phải nhận ra mặt của những người này, anh kiểm chứng người ta chẳng phải là xem thường người ta rồi sao?
"Mười, mười hai con số sao?" Giám đốc Lưu cảm thấy kinh người.
Đương nhiên ông ta sẽ không nghi ngờ cô trợ lí xinh đẹp rồi, vì đó là do máy quét thẻ quét ra mà, trừ khi máy quét bị hư.
Phú hào trăm tỉ, đây là khách hàng VIP đẳng cấp mà, không ngờ bọn họ lại để một phú hào trăm tỉ tới chứng thực tài khoản.
"Thưa cậu, tôi rất lấy làm xin lỗi vì hành vi thất lễ hôm nay của chúng tôi, vì thế, chúng tôi có thể..." Giám đốc Lưu chuẩn bị tiếp đãi tử tế vị phú hào trăm tỉ này.
Một chiếc thẻ đã có mười hai con số thế còn những thẻ khác thì sao?
Ông ta không cho rằng những phú hào đẳng cấp thế này dồn hết tiền vào một chiếc thẻ đâu.
Quan trọng là, đây là tiền mặt đấy.
Trong tài khoản có hơn trăm tỉ, nói thật thì trên toàn quốc, ông ta cảm thấy chỉ có thể đếm trên đầu một bàn tay.
Rất nhiều phú hào trăm tỉ, đó là do tính luôn tất cả tài sản, bao gồm giá cổ phiếu của công ty, tài khoản hiện hữu trong thẻ của họ có được vài chục tỉ là đã quá lắm rồi.
Người tùy tiện có trong thẻ mười hai chữ số thế này, đúng là ông ta gặp lần đầu.
Lục Trần cười rồi nhận thẻ nói: "Không cần đâu, dịch vụ công ty các ông đã rất tốt rồi, dẫn chúng tôi đến phòng riêng đi."
Thái độ phục vụ của công ty này từ bảo vệ đến giám đốc đều khiến anh hài lòng.
Người khiêm tốn như anh đã gặp rất nhiều kẻ tham nịnh người giàu, thế nên anh cảm thấy công nhân viên của tập đoàn Viễn Châu đều khá được.
Giám đốc Lưu hơi xấu hổ toát mồ hôi, trước đây ông ta cũng cảm thấy những qui định kia của công ty hơi thừa thãi và phiền phức.
Nhưng từ nay về sau, ông ta đột nhiên cảm thấy người đưa ra những điều lệ này cho công ty tài năng nến nhường nào, nếu không phải bọn họ có thái độ phục vụ tốt từ bảo vệ, thế thì họ lại đắc tội với khách hàng đẳng cấp thế này rồi.
Ông nhìn người ta mặc áo quần giá chỉ một hai nghìn thì cho rằng người ta bình thường.
Đâu ngờ rằng, tùy tiện một chiếc thẻ của người ta đã có đến mười hai con số.
Đây là độ cao mà 99,99% người thường có phấn đấu cả đời cũng không với tới được.
"Thưa cậu và cô, mời theo tôi." Giám đốc Lưu gật đầu, khách sao dẫn hai người Lục Trần vào phòng riêng.
Sảnh đấu giá khá lớn, bây giờ vẫn chưa bắt đầu. Tầng một đã đầy người, bấy giờ đang bàn luận gì đó.
Nói chung hơi ồn ào, có cảm giác vàng thau lẫn lộn.
Giám đốc Lưu dẫn họ lên tầng ba.
Tầng ba chỉ có hơn mười phòng riêng, nhưng Lục Trần nhìn thì toàn phòng trống, chưa có ai vào ngồi.
Số phòng riêng này không hổ danh là phòng VIP đẳng cấp, trước tiên là nội thất trang trí vô cùng hào nhoáng, cách âm rất tốt, có màn hình lớn, chuyên thu hình vị trí bục cao.
"Thưa cậu, đây là thẻ khách siêu VIP của công ty chúng tôi. Sau này cậu có thể hưởng dịch vụ phục vụ đẳng cấp ở bất kì công ty con nào của chúng tôi." Giám đốc Lưu lấy ra một tấm thẻ đưa cho Lục Trần.
Lục Trần cầm xem sơ qua rồi cất vào.
Giám đốc Lưu xã giao thêm chút nữa rồi sắp xếp nhân viên phục vụ mang rượu nước vào, sau đó mới chào tạm biệt và rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.