Chương 86: Vương gia gặp nạn
Lâu Nghị
16/01/2021
Tại triển lãm đồ cổ năm năm có một ở Du Châu, Lục Trần nhờ giám
định được bức họa “Giang Đình Đàm Cổ Đồ” và chiến thắng Trịnh Tây Hòa,
người đứng top 3 trong Hiệp hội đồ cổ, mà trở nên nổi tiếng.
Chỉ trong một đêm, danh tiếng của Lục Trần đã được lan truyền trong toàn giới đồ cổ Du Châu.
Các thương buôn đá quý cứ ồ ạt tìm hiểu về thân thế của Lục Trần.
Bao gồm cả Tả gia và Vương gia, cũng đang dốc sức điều tra về thân thế của anh.
“Tả thiếu gia, điều tra ra rồi, tên đó chẳng liên quan gì đến Kỹ thuật Di Kỳ cả, hắn chi là mở siêu thị thôi.” – Tại văn phòng chủ tịch của Tập đoàn đá quý Vân Phi, Địch Phú đứng trước bàn làm việc của Tả Thanh Thành báo cáo.
“Mở siêu thị á?” – Tả Thanh Thành cau mày, rõ ràng lần trước hắn thấy Lục Trần cùng giám đốc đại lý của Kỹ thuật Di Kỳ là Vương Duy và Hứa Thư Đình cùng nhau đi xem đất mà, lẽ nào cậu ta không phải người của Kỹ thuật Di Kỳ thật sao?
“Chỉ cần cậu ta không phải người của Kỹ thuật Di Kỳ là được.” – Tả Thanh Thành cười.
Địch Phú giật mình, hắn không ngờ Tả Thanh Thành lại nghi ngờ Lục Trần là người của Kỹ thuật Di Kỳ.
“Tả thiếu gia, hắn chắc chắn không phải người của Kỹ thuật Di Kỳ đâu, hắn mà là người của Kỹ thuật Di Kỳ, thì bố vợ hắn đâu có luồn cúi như vậy?” – Địch Phú khẳng định.
Tả Thanh Thành gật đầu, trước đây hắn luôn cho rằng Lục Trần là người của Kỹ thuật Di Kỳ, nên trước mặt Lục Trần không dám diễu võ giương oai, giờ hắn không phải lo gì nữa rồi.
“Siêu thị hắn mở tên là gì, cậu đi sắp xếp cho tôi vài người đến đó gây chuyện đi. Phải rồi, đừng có để lộ danh tính đấy.” – Tả Thanh Thành nói.
“Tên là Thịnh Thế, giờ tôi lập tức đi thu xếp.” – Địch Phú gật đầu rồi ra ngoài.
Cùng lúc đó.
Tại biệt thự Vương gia.
“Đã điều tra ra danh tính của Lục Trần chưa?” – Vương Thế Cử nhìn người đàn ông trung niên mới đi vào, gằn giọng hỏi.
“Vương tổng, điều tra xong rồi ạ, hắn là ông chủ của Siêu thị Thịnh Thế.” – Người đàn ông đó kính cẩn đáp.
“Ông chủ một cái siêu thị mà có thể lấy 1 tỷ ra cược đá quý? Không còn thân phận nào khác sao? – Vương Thế Cử cau mày hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa điều tra ra.” – Người đàn ông đó lắc đầu.
“Ừm, tiếp tục điều tra, còn nữa, thuê mấy người đến siêu thị của hắn làm loạn đi.” – Vương Thế Cử gằn giọng.
“Vâng thưa Vương tổng, tôi sẽ đi thu xếp ngay.” – Người đàn ông trung niên đó kính cẩn gật đầu, rồi lui ra ngoài.
Vương Thế Cử đứng bên cửa sổ, ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Không cần biết mày là ai, dám đánh con lớn của tao tàn tật, còn đánh con thứ của tao bị thương, tao không gạch tên mày ra khỏi Du Châu, thì Vương gia này làm gì còn chỗ đứng ở Du Châu nữa?” – Vương Thế Cử gằn giọng tự nói với bản thân.
Đúng vào lúc đó, Vương Tinh vội vội vàng vàng chạy vào.
“Có chuyện gì mà hớt hơ hớt hải thế?” – Vương Thế Cử cau mày.
Thằng con này giá mà chín chắn được bằng một nửa anh nó, thì ông đã yên tâm rồi.
Tiếc là, chi biết ăn chơi trác táng, thật là làm cho ông đau đầu.
“Bố, không xong rồi, chúng ta bị hãm hại rồi.” – Vương Tinh hoảng hốt nói.
“Ăn nói vớ vẩn, ở cái đất Du Châu này ai dám hãm hại Vương gia ta?” – Vương Thế Cử quát.
“Thật mà, con không nói sai đâu, mới sáng sớm nay, lô hàng của chúng ta chuyển từ Hong Kong đến đã bị kiểm tra rồi.” – Vương Tinh nhăn nhó.
“Kiểm tra thì kiểm tra, có gì đáng kinh ngạc đâu chứ, nói với cục trưởng Lưu một tiếng là được rồi.” – Vương Thế Cử không mấy bận tâm.
Dựa vào mạng lưới quan hệ rộng, nhà họ mỗi năm đều nhập lậu một lượng hàng lớn từ Hong Kong, cho dù chẳng may có bị kiểm tra, thì cũng chỉ hai ba hôm là hàng sẽ được trả lại.
“Sáng sớm nay con đã đích thân đến gặp cục trưởng Lưu rồi, cục trưởng Lưu còn chẳng thèm tiếp con, con phải đi tìm trưởng ban Vương, mới biết sự tình đấy.” – Vương Tinh nói.
“Sự tình gì?” – Vương Thế Cử lại cau mày hỏi, trong lòng có dự cảm không lành.
Nhà họ Vương có thể phát triển nhanh như vậy, lợi nhuận chủ yếu là đến từ chỗ hàng nhập lậu, nếu như đúng là bị người ta dòm ngó, thì sẽ rất rắc rối.
“Trưởng ban Vương nói có ông lớn dòm ngó vào lô hàng của nhà ta, lần này kiểm tra lô hàng nhà ta, là lệnh của ông lớn trên thành phố ban xuống, cho nên cục trưởng Lưu mới không dám gặp con.” – Vương Tinh đáp.
“Ông lớn trên thành phố?” – Vương Thế Cử giật mình, ông lớn trên thành phố đó hôm nay mới tới, mạng lưới quan hệ của Vương gia còn chưa kịp tiếp cận, việc này đúng là hơi khó giải quyết rồi đây.
“Bố, làm thê nào bây giờ?” – Vương Tinh lo lắng nhìn Vương Thế Cử, trông hắn rất hoang mang lo sợ.
Vương Thế Cử trầm tư không nói gì, sau một hồi lâu mới quả quyết nói: “Hôm nay sẽ đóng cửa Thương mại Vương Thị, không, giải thể công ty luôn.”
Thương mại Vương Thị là công ty bán phá giá chuyên nhập hàng lậu của Vương gia, Bên trên đã điều tra hàng nhập lậu của bọn họ, thì bước tiếp theo chắc chắn sẽ là điều tra Thương mại Vương Thị.
Bây giờ giải thể, Vương gia còn có thể bảo toàn, chứ đợi bên trên động tay vào điều tra rồi, thì nhà họ Vương coi như xong.
Vương gia mặc dù dựa vào Thương mại Vương Thị để làm giàu, nhưng bọn họ vẫn còn một công ty tập toàn khác không liên quan gì đến Thương mại Vương Thị, chỉ cần bảo toàn được công ty đó, Vương gia vẫn còn cơ hội vực dậy được.
Không thể không thừa nhận, Vương Thế Cử có thể phát triển Vương gia gần sánh được với tứ đại gia tộc, cũng coi như là người rất tài giỏi, một quyết định bỏ của chạy lấy người như thế này, người bình thường chưa chắc đã dám làm.
Một khi Thương mại Vương Thị bị giải thể, thế lực của Vương gia tạm thời sẽ bị giảm đi quá nửa, người bình thường chưa vào đường cùng, ai có thể quyết đoán được như vậy.
Nhưng buôn lậu là chuyện lớn, nếu như bị phanh phui, thì cả nhà họ Vương coi như xong, nhẹ nhất thì nửa đời còn lại cũng phải ngồi bóc lịch, không giải thể sao được.
“Bố, giải thể Thương mại Vương Thị thì sau này cả nhà ta coi như tiêu đời còn gì.” – Vương Tinh lo lắng hỏi.
“Con thì hiểu cái gì? Cứ làm như lời bố bảo đi.” – Vương Thế Cử gằn giọng, nói rồi cứ thể bỏ ra ngoài.
Xảy ra việc lớn như thế, việc đầu tiên cần làm là mở cuộc họp quấn lý để trấn an nội bộ.
Cùng lúc đó tại Câu lạc bộ Hoa Anh Đào, Lục Trần và Đỗ Phi đang bàn chuyện.
“Hai bản hợp đồng này, tôi giao lại cho cậu, đợi giải quyết xong việc nhà họ Vương, cậu hãy mở một công ty thương mại đá quý đi.” – Lục Trần nói.
“Mở công ty thương mại đá quý cần rất nhiều tiền đấy.” – Đỗ Phi nhận lấy hợp đồng nguồn cung đá thô.
“Hai trăm triệu đủ không?” – Lục Trần cười.
“Xem ra cậu phát tài thật rồi.” – Đỗ Phi mắt sáng lên, lần trước đưa cho anh mười triệu, lần này lại hô 200 triệu, tên này có tổng cộng bao nhiêu tiền vậy?
Lục Trần chỉ cười không nói, đối với anh mà nói, tiền chỉ là con số thôi.
“Phải rồi, hàng nhập lậu của Vương gia sáng sớm nay bị đem đi điều tra rồi, tôi tính sau đó sẽ điều tra luôn Thương mại Vương Thị của bọn họ, chỉ cần Thương mại Vương Thị bị điều tra, thì Vương gia coi như xong.” – Đỗ Phi nói.
“Ừ, để xem Vương Thế Cử có dứt khoát không.” – Lục Trần cười, nếu như Vương Thế Cử không dứt khoát, thì sau đó không cần anh phải ra tay nữa, Vương gia chắc chắn sẽ tiêu tùng.
Tin tức Vương gia buôn lậu lần này, Đỗ Phi đã phải dùng tất cả nhân lực dưới tay anh mới tìm được chút dấu vết, sau đó Lục Trần phải trực tiếp báo tin này đến tai của Chủ tịch thành phố, mới có chuyện sáng sớm nay hàng lậu nhà họ Vương bị điều tra.
Đúng lúc đó, Tống Hải gõ cửa đi vào.
“Lục thiếu gia, vừa có tin mới, Vương gia đã giải thể Thương mại Vương Thị rồi.” – Tống Hải nói.
“Xem ra Vương Thế Cử cũng dứt khoát đấy chứ. Thế thì tiếp đến các cậu cứ tạo thêm chút sóng gió cho tập đoàn Vương Thị đi vậy.” – Lục Trần gật đầu, việc này đã nằm trong dự tính của anh.
Nếu như Vương Thế Cử còn không có sự quyết đoán đó, thì làm sao Vương gia có thể phát triển đến tầm cỡ này được.
Chỉ trong một đêm, danh tiếng của Lục Trần đã được lan truyền trong toàn giới đồ cổ Du Châu.
Các thương buôn đá quý cứ ồ ạt tìm hiểu về thân thế của Lục Trần.
Bao gồm cả Tả gia và Vương gia, cũng đang dốc sức điều tra về thân thế của anh.
“Tả thiếu gia, điều tra ra rồi, tên đó chẳng liên quan gì đến Kỹ thuật Di Kỳ cả, hắn chi là mở siêu thị thôi.” – Tại văn phòng chủ tịch của Tập đoàn đá quý Vân Phi, Địch Phú đứng trước bàn làm việc của Tả Thanh Thành báo cáo.
“Mở siêu thị á?” – Tả Thanh Thành cau mày, rõ ràng lần trước hắn thấy Lục Trần cùng giám đốc đại lý của Kỹ thuật Di Kỳ là Vương Duy và Hứa Thư Đình cùng nhau đi xem đất mà, lẽ nào cậu ta không phải người của Kỹ thuật Di Kỳ thật sao?
“Chỉ cần cậu ta không phải người của Kỹ thuật Di Kỳ là được.” – Tả Thanh Thành cười.
Địch Phú giật mình, hắn không ngờ Tả Thanh Thành lại nghi ngờ Lục Trần là người của Kỹ thuật Di Kỳ.
“Tả thiếu gia, hắn chắc chắn không phải người của Kỹ thuật Di Kỳ đâu, hắn mà là người của Kỹ thuật Di Kỳ, thì bố vợ hắn đâu có luồn cúi như vậy?” – Địch Phú khẳng định.
Tả Thanh Thành gật đầu, trước đây hắn luôn cho rằng Lục Trần là người của Kỹ thuật Di Kỳ, nên trước mặt Lục Trần không dám diễu võ giương oai, giờ hắn không phải lo gì nữa rồi.
“Siêu thị hắn mở tên là gì, cậu đi sắp xếp cho tôi vài người đến đó gây chuyện đi. Phải rồi, đừng có để lộ danh tính đấy.” – Tả Thanh Thành nói.
“Tên là Thịnh Thế, giờ tôi lập tức đi thu xếp.” – Địch Phú gật đầu rồi ra ngoài.
Cùng lúc đó.
Tại biệt thự Vương gia.
“Đã điều tra ra danh tính của Lục Trần chưa?” – Vương Thế Cử nhìn người đàn ông trung niên mới đi vào, gằn giọng hỏi.
“Vương tổng, điều tra xong rồi ạ, hắn là ông chủ của Siêu thị Thịnh Thế.” – Người đàn ông đó kính cẩn đáp.
“Ông chủ một cái siêu thị mà có thể lấy 1 tỷ ra cược đá quý? Không còn thân phận nào khác sao? – Vương Thế Cử cau mày hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa điều tra ra.” – Người đàn ông đó lắc đầu.
“Ừm, tiếp tục điều tra, còn nữa, thuê mấy người đến siêu thị của hắn làm loạn đi.” – Vương Thế Cử gằn giọng.
“Vâng thưa Vương tổng, tôi sẽ đi thu xếp ngay.” – Người đàn ông trung niên đó kính cẩn gật đầu, rồi lui ra ngoài.
Vương Thế Cử đứng bên cửa sổ, ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Không cần biết mày là ai, dám đánh con lớn của tao tàn tật, còn đánh con thứ của tao bị thương, tao không gạch tên mày ra khỏi Du Châu, thì Vương gia này làm gì còn chỗ đứng ở Du Châu nữa?” – Vương Thế Cử gằn giọng tự nói với bản thân.
Đúng vào lúc đó, Vương Tinh vội vội vàng vàng chạy vào.
“Có chuyện gì mà hớt hơ hớt hải thế?” – Vương Thế Cử cau mày.
Thằng con này giá mà chín chắn được bằng một nửa anh nó, thì ông đã yên tâm rồi.
Tiếc là, chi biết ăn chơi trác táng, thật là làm cho ông đau đầu.
“Bố, không xong rồi, chúng ta bị hãm hại rồi.” – Vương Tinh hoảng hốt nói.
“Ăn nói vớ vẩn, ở cái đất Du Châu này ai dám hãm hại Vương gia ta?” – Vương Thế Cử quát.
“Thật mà, con không nói sai đâu, mới sáng sớm nay, lô hàng của chúng ta chuyển từ Hong Kong đến đã bị kiểm tra rồi.” – Vương Tinh nhăn nhó.
“Kiểm tra thì kiểm tra, có gì đáng kinh ngạc đâu chứ, nói với cục trưởng Lưu một tiếng là được rồi.” – Vương Thế Cử không mấy bận tâm.
Dựa vào mạng lưới quan hệ rộng, nhà họ mỗi năm đều nhập lậu một lượng hàng lớn từ Hong Kong, cho dù chẳng may có bị kiểm tra, thì cũng chỉ hai ba hôm là hàng sẽ được trả lại.
“Sáng sớm nay con đã đích thân đến gặp cục trưởng Lưu rồi, cục trưởng Lưu còn chẳng thèm tiếp con, con phải đi tìm trưởng ban Vương, mới biết sự tình đấy.” – Vương Tinh nói.
“Sự tình gì?” – Vương Thế Cử lại cau mày hỏi, trong lòng có dự cảm không lành.
Nhà họ Vương có thể phát triển nhanh như vậy, lợi nhuận chủ yếu là đến từ chỗ hàng nhập lậu, nếu như đúng là bị người ta dòm ngó, thì sẽ rất rắc rối.
“Trưởng ban Vương nói có ông lớn dòm ngó vào lô hàng của nhà ta, lần này kiểm tra lô hàng nhà ta, là lệnh của ông lớn trên thành phố ban xuống, cho nên cục trưởng Lưu mới không dám gặp con.” – Vương Tinh đáp.
“Ông lớn trên thành phố?” – Vương Thế Cử giật mình, ông lớn trên thành phố đó hôm nay mới tới, mạng lưới quan hệ của Vương gia còn chưa kịp tiếp cận, việc này đúng là hơi khó giải quyết rồi đây.
“Bố, làm thê nào bây giờ?” – Vương Tinh lo lắng nhìn Vương Thế Cử, trông hắn rất hoang mang lo sợ.
Vương Thế Cử trầm tư không nói gì, sau một hồi lâu mới quả quyết nói: “Hôm nay sẽ đóng cửa Thương mại Vương Thị, không, giải thể công ty luôn.”
Thương mại Vương Thị là công ty bán phá giá chuyên nhập hàng lậu của Vương gia, Bên trên đã điều tra hàng nhập lậu của bọn họ, thì bước tiếp theo chắc chắn sẽ là điều tra Thương mại Vương Thị.
Bây giờ giải thể, Vương gia còn có thể bảo toàn, chứ đợi bên trên động tay vào điều tra rồi, thì nhà họ Vương coi như xong.
Vương gia mặc dù dựa vào Thương mại Vương Thị để làm giàu, nhưng bọn họ vẫn còn một công ty tập toàn khác không liên quan gì đến Thương mại Vương Thị, chỉ cần bảo toàn được công ty đó, Vương gia vẫn còn cơ hội vực dậy được.
Không thể không thừa nhận, Vương Thế Cử có thể phát triển Vương gia gần sánh được với tứ đại gia tộc, cũng coi như là người rất tài giỏi, một quyết định bỏ của chạy lấy người như thế này, người bình thường chưa chắc đã dám làm.
Một khi Thương mại Vương Thị bị giải thể, thế lực của Vương gia tạm thời sẽ bị giảm đi quá nửa, người bình thường chưa vào đường cùng, ai có thể quyết đoán được như vậy.
Nhưng buôn lậu là chuyện lớn, nếu như bị phanh phui, thì cả nhà họ Vương coi như xong, nhẹ nhất thì nửa đời còn lại cũng phải ngồi bóc lịch, không giải thể sao được.
“Bố, giải thể Thương mại Vương Thị thì sau này cả nhà ta coi như tiêu đời còn gì.” – Vương Tinh lo lắng hỏi.
“Con thì hiểu cái gì? Cứ làm như lời bố bảo đi.” – Vương Thế Cử gằn giọng, nói rồi cứ thể bỏ ra ngoài.
Xảy ra việc lớn như thế, việc đầu tiên cần làm là mở cuộc họp quấn lý để trấn an nội bộ.
Cùng lúc đó tại Câu lạc bộ Hoa Anh Đào, Lục Trần và Đỗ Phi đang bàn chuyện.
“Hai bản hợp đồng này, tôi giao lại cho cậu, đợi giải quyết xong việc nhà họ Vương, cậu hãy mở một công ty thương mại đá quý đi.” – Lục Trần nói.
“Mở công ty thương mại đá quý cần rất nhiều tiền đấy.” – Đỗ Phi nhận lấy hợp đồng nguồn cung đá thô.
“Hai trăm triệu đủ không?” – Lục Trần cười.
“Xem ra cậu phát tài thật rồi.” – Đỗ Phi mắt sáng lên, lần trước đưa cho anh mười triệu, lần này lại hô 200 triệu, tên này có tổng cộng bao nhiêu tiền vậy?
Lục Trần chỉ cười không nói, đối với anh mà nói, tiền chỉ là con số thôi.
“Phải rồi, hàng nhập lậu của Vương gia sáng sớm nay bị đem đi điều tra rồi, tôi tính sau đó sẽ điều tra luôn Thương mại Vương Thị của bọn họ, chỉ cần Thương mại Vương Thị bị điều tra, thì Vương gia coi như xong.” – Đỗ Phi nói.
“Ừ, để xem Vương Thế Cử có dứt khoát không.” – Lục Trần cười, nếu như Vương Thế Cử không dứt khoát, thì sau đó không cần anh phải ra tay nữa, Vương gia chắc chắn sẽ tiêu tùng.
Tin tức Vương gia buôn lậu lần này, Đỗ Phi đã phải dùng tất cả nhân lực dưới tay anh mới tìm được chút dấu vết, sau đó Lục Trần phải trực tiếp báo tin này đến tai của Chủ tịch thành phố, mới có chuyện sáng sớm nay hàng lậu nhà họ Vương bị điều tra.
Đúng lúc đó, Tống Hải gõ cửa đi vào.
“Lục thiếu gia, vừa có tin mới, Vương gia đã giải thể Thương mại Vương Thị rồi.” – Tống Hải nói.
“Xem ra Vương Thế Cử cũng dứt khoát đấy chứ. Thế thì tiếp đến các cậu cứ tạo thêm chút sóng gió cho tập đoàn Vương Thị đi vậy.” – Lục Trần gật đầu, việc này đã nằm trong dự tính của anh.
Nếu như Vương Thế Cử còn không có sự quyết đoán đó, thì làm sao Vương gia có thể phát triển đến tầm cỡ này được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.