Chương 177
Vũ Hạ
03/07/2021
Thẩm Tuyết Liên lập tức phản bác: “Hạng Thiếu Quân đã mắc phải lỗi lầm không thể tha thứ được. Theo quy định của tổ tông, đáng ra phải đánh chết cậu ta ngay tại chỗ mới phải. Bởi vì cậu ta là con trai trưởng của nhà họ Hạng nên tôi mới tha mạng cho cậu ta, chỉ đuổi cậu ta ra khỏi gia tộc. Bây giờ cậu ta chỉ là một thằng mang tội, có tư cách gì mà đòi làm người thừa kế của nhà họ Hạng?”
Hạng Vấn Hải ở bên cạnh thì âm trầm mặt mày: “Là anh họ mà lại hiếp bức em gái mình, làm ra cái chuyện trái với đạo đức luân lý như thế, quả thực là nỗi sỉ nhục của nhà họ Hạng!”
“Vớ vẩn, tôi không hề làm chuyện đó!”
Hạng Thiếu Quân lập tức phản bác.
“Không làm?”
Hạng Vấn Hải cười lạnh: “Trong khách sạn, ngay trước mắt bao người, quần áo của Dĩnh Nhi xốc xếch, nước mắt đầm đìa, cậu lao lên người Dĩnh Nhi, có ý đồ làm trò đồi bại, nếu chúng tôi không tới kịp, sự trong trắng của con gái tôi sẽ bị loại súc sinh như cậu hủy hoại! Hạng Thiếu Quân, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu còn định chối cãi thế nào?!”
Nói đến đây, Hạng Vấn Hải gào lên, nhìn Hạng Thiếu Quân như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta, rất giống một người bố đang bảo vệ con gái mình.
Đối mặt với sự chỉ trích của ông ta, Hạng Thiếu Quân vẫn biện giải: “Không phải như thế!”
“Hôm đó, Hạng Dĩnh hẹn tôi tới khách sạn gặp cô ta, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với tôi. Nào ngờ sau khi vào phòng, cô ta giữ chặt lấy tôi, tự xé rách quần áo. Lúc tôi giãy dụa để tránh thoát thì các người đột nhiên xông vào, mọi chuyện không phải như những gì chú nói!”
“Hạng Thiếu Quân!”
Hạng Dĩnh ở bên cạnh rơm rớm nước mắt, nổi giận nhìn anh ta: “Hôm đó anh gọi tôi tới khách sạn để bàn chuyện, tôi lập tức đồng ý ngay. Nào ngờ anh lại làm chuyện đó với tôi, đến bây giờ còn đổ tội cho tôi. Tôi đúng là bị mù mới tôn kính anh bao lâu như thế!”
“Hạng Thiếu Quân!”
Hạng Bân ở bên cạnh nở nụ cười trào phúng: “Nói như mày thì có nghĩa là chị Dĩnh chủ động quyến rũ mày hả?”
“Ha ha, không nhìn xem mày là ai, có xứng được chị Dĩnh quyến rũ không?! Đúng là nực cười!”
Miệng lưỡi thế gian trăm đường lắt léo, đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Hạng Thiếu Quân đỏ bừng mặt mày, cứ run rẩy khắp người. Anh ta nhìn Hạng Tư Thành, nói với vẻ mặt mong chờ: “Tư Thành! Em phải tin anh, hôm ấy anh không làm gì hết, tất cả đều là do Hạng Dĩnh hãm hại anh!”
Hạng Tư Thành gật đầu: “Em tin anh!”
Anh hiểu con người của Hạng Thiếu Quân, anh ta thành thực và trung hậu, thậm chí còn hơi cứng ngắc, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
“Anh tin cậu ta thì có tác dụng gì, nhân chứng vật chứng đủ cả, Hạng Thiếu Quân không xứng làm con trai trưởng của nhà họ Hạng!”
Hạng Tư Thành bỗng nhìn về phía Hạng Dĩnh, nhếch môi nói: “Cô nói Hạng Thiếu Quân định làm trò đồi bại với cô?”
Nhìn nụ cười của Hạng Tư Thành, không biết vì sao, Hạng Dĩnh bỗng cảm thấy thấp thỏm, nhưng cô ta vẫn nói: “Đúng thế!”
“Cô có chắc không?”
“Đương nhiên là chắc!”
“Nếu sự thật không phải như những gì cô nói thì sao?”
Hạng Dĩnh lập tức gào lên: “Anh nói tôi hãm hại Hạng Thiếu Quân? Đùa gì vậy hả? Tôi hi sinh danh dự của bản thân để hãm hại anh ta? Anh ta có xứng không?”
“Ha ha…”
Thấy Hạng Dĩnh kích động như thế, Hạng Tư Thành nở nụ cười thần bí: “Cô Hạng, đừng kích động, tôi sắp giới thiệu một người cho cô đây, chắc là cô sẽ cảm thấy hứng thú lắm!”
Dứt lời, mười hai Huyết Y Vệ áp tải một thằng nhóc vào trong. Cậu ta run lẩy bẩy, trên mặt chỉ toàn sự hoảng sợ, còn mặc đồng phục có chữ khách sạn Hạo Nguyên.
Trong lòng Hạng Dĩnh dâng lên dự cảm chẳng lành, bởi vì khách sạn mà cô ta gặp Hạng Thiếu Quân hôm đó chính là khách sạn Hạo Nguyên.
Trước những ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu thanh niên đó quỳ bịch xuống mặt đất, nức nở nói: “Tôi… tôi không cố tình thật mà!”
“Hôm đó tôi bị ma xui quỷ khiến nên mới lắp máy nghe lén trong phòng 1206 thôi!”
Câu nói ấy khiến đám người nhà họ Hạng đờ người ra.
Bởi vì phòng của Hạng Thiếu Quân và Hạng Dĩnh hôm đó chính là phòng 1206!
Hạng Vấn Hải ở bên cạnh thì âm trầm mặt mày: “Là anh họ mà lại hiếp bức em gái mình, làm ra cái chuyện trái với đạo đức luân lý như thế, quả thực là nỗi sỉ nhục của nhà họ Hạng!”
“Vớ vẩn, tôi không hề làm chuyện đó!”
Hạng Thiếu Quân lập tức phản bác.
“Không làm?”
Hạng Vấn Hải cười lạnh: “Trong khách sạn, ngay trước mắt bao người, quần áo của Dĩnh Nhi xốc xếch, nước mắt đầm đìa, cậu lao lên người Dĩnh Nhi, có ý đồ làm trò đồi bại, nếu chúng tôi không tới kịp, sự trong trắng của con gái tôi sẽ bị loại súc sinh như cậu hủy hoại! Hạng Thiếu Quân, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu còn định chối cãi thế nào?!”
Nói đến đây, Hạng Vấn Hải gào lên, nhìn Hạng Thiếu Quân như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta, rất giống một người bố đang bảo vệ con gái mình.
Đối mặt với sự chỉ trích của ông ta, Hạng Thiếu Quân vẫn biện giải: “Không phải như thế!”
“Hôm đó, Hạng Dĩnh hẹn tôi tới khách sạn gặp cô ta, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với tôi. Nào ngờ sau khi vào phòng, cô ta giữ chặt lấy tôi, tự xé rách quần áo. Lúc tôi giãy dụa để tránh thoát thì các người đột nhiên xông vào, mọi chuyện không phải như những gì chú nói!”
“Hạng Thiếu Quân!”
Hạng Dĩnh ở bên cạnh rơm rớm nước mắt, nổi giận nhìn anh ta: “Hôm đó anh gọi tôi tới khách sạn để bàn chuyện, tôi lập tức đồng ý ngay. Nào ngờ anh lại làm chuyện đó với tôi, đến bây giờ còn đổ tội cho tôi. Tôi đúng là bị mù mới tôn kính anh bao lâu như thế!”
“Hạng Thiếu Quân!”
Hạng Bân ở bên cạnh nở nụ cười trào phúng: “Nói như mày thì có nghĩa là chị Dĩnh chủ động quyến rũ mày hả?”
“Ha ha, không nhìn xem mày là ai, có xứng được chị Dĩnh quyến rũ không?! Đúng là nực cười!”
Miệng lưỡi thế gian trăm đường lắt léo, đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Hạng Thiếu Quân đỏ bừng mặt mày, cứ run rẩy khắp người. Anh ta nhìn Hạng Tư Thành, nói với vẻ mặt mong chờ: “Tư Thành! Em phải tin anh, hôm ấy anh không làm gì hết, tất cả đều là do Hạng Dĩnh hãm hại anh!”
Hạng Tư Thành gật đầu: “Em tin anh!”
Anh hiểu con người của Hạng Thiếu Quân, anh ta thành thực và trung hậu, thậm chí còn hơi cứng ngắc, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
“Anh tin cậu ta thì có tác dụng gì, nhân chứng vật chứng đủ cả, Hạng Thiếu Quân không xứng làm con trai trưởng của nhà họ Hạng!”
Hạng Tư Thành bỗng nhìn về phía Hạng Dĩnh, nhếch môi nói: “Cô nói Hạng Thiếu Quân định làm trò đồi bại với cô?”
Nhìn nụ cười của Hạng Tư Thành, không biết vì sao, Hạng Dĩnh bỗng cảm thấy thấp thỏm, nhưng cô ta vẫn nói: “Đúng thế!”
“Cô có chắc không?”
“Đương nhiên là chắc!”
“Nếu sự thật không phải như những gì cô nói thì sao?”
Hạng Dĩnh lập tức gào lên: “Anh nói tôi hãm hại Hạng Thiếu Quân? Đùa gì vậy hả? Tôi hi sinh danh dự của bản thân để hãm hại anh ta? Anh ta có xứng không?”
“Ha ha…”
Thấy Hạng Dĩnh kích động như thế, Hạng Tư Thành nở nụ cười thần bí: “Cô Hạng, đừng kích động, tôi sắp giới thiệu một người cho cô đây, chắc là cô sẽ cảm thấy hứng thú lắm!”
Dứt lời, mười hai Huyết Y Vệ áp tải một thằng nhóc vào trong. Cậu ta run lẩy bẩy, trên mặt chỉ toàn sự hoảng sợ, còn mặc đồng phục có chữ khách sạn Hạo Nguyên.
Trong lòng Hạng Dĩnh dâng lên dự cảm chẳng lành, bởi vì khách sạn mà cô ta gặp Hạng Thiếu Quân hôm đó chính là khách sạn Hạo Nguyên.
Trước những ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu thanh niên đó quỳ bịch xuống mặt đất, nức nở nói: “Tôi… tôi không cố tình thật mà!”
“Hôm đó tôi bị ma xui quỷ khiến nên mới lắp máy nghe lén trong phòng 1206 thôi!”
Câu nói ấy khiến đám người nhà họ Hạng đờ người ra.
Bởi vì phòng của Hạng Thiếu Quân và Hạng Dĩnh hôm đó chính là phòng 1206!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.