Ông Bố Thiếu Soái

Chương 10: Khuôn mặt đê tiện như vậy, không phải sinh ra chỉ để đánh thôi sao?

Vũ Hạ

08/06/2021

Mặc dù Vân Tố Chi không bao giờ quan tâm đến tin tức, nhưng giọng nói của chủ thành phố Thiên Hải quá độc đáo, độc đáo đến mức không ai có thể bắt chước được, độc đáo đến mức khiến người có ta có thể nghe ra đây là giọng nói của anh.

Đồng tử bà ta co rút lại, nhìn chằm chằm vào Hạng Tư Thành, nếu giọng nói đó thật sự là của chủ thành phố Thiên Hải thì...

Vân Tố Chi nhỏ giọng lẩm bẩm, mặc dù trên miệng vẫn nói không dám tin, nhưng giọng nói không có một chút sức lực vào của bà ta đã chứng minh rằng giờ phút này bà ta đang chột dạ.

Vân Tố Chi cầm điện thoại lên, vừa thấy màn hình hiển thị, là một người đang ông đã lâu không liên lạc với bà ta, còn ông ta thì đang giữ một chức vụ nhỏ trong phủ thành chủ.

Ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, bên đó truyền đến một tiếng gầm giận dữ: "Vân Tố Chi! Rốt cuộc bà đã chọc đến ai vậy?”

"Vân Tố Chi!"

"Nghe nói phủ thành chủ và quân đóng trong thành đều đang tập hợp lại, chỉ để đối phó với bà, bà đặc tội với nhân vật lớn như vậy, bà ngồi đó mà chờ chết đi!"

Ông ta trực tiếp cúp máy, Vân Tố Chi ngây người đứng ở chỗ đó, ánh mắt vô hồn.

"Cậu Hạng!"

Đột nhiên, bà ta trở nên kích động, khuôn mặt nhất thời tươi như hoa cúc, hai mắt sáng ngời nhìn vào Hạng Tư Thành, giọng nói cũng trở nên vô cùng kích cẩn: "Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi liền biết cậu nhất định là người xuất thân từ dòng dõi châm anh thế phiệt, rất xứng đôi với Nhã Nhã nhà chúng tôi!"

"Thế này đi, để mẹ chọn cho hai đứa một ngày lành tháng tốt, thông báo cho họ hàng, bạn bè, cho hai đứa sắp xếp hôn lễ!"

Vân Tố Chi trở mặt rất nhanh, còn nhanh hơn cả lật bánh tráng, tuy rằng không biết rõ thân phận thật sự của Hạng Tư Thành, nhưng ở trên một góc độ nào đó, bà ta có thể nhìn ra, chân của Hạng Tư Thành chắc chắn vững hơn những người khác.

Nhưng tưởng tượng thì đẹp, Hạng Tư Thành không quan tâm đến một người như bà ta, anh hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Tất cả những thứ này, liên quan đến tôi sao?"

Sắc mặt Vân Tố Chi bỗng nhiên trở nên khó coi, một đứa con rể rùa vàng như vậy, bà ta không muốn trơ mắt nhìn anh tuột khỏi tầm tay.

Vù!

Ánh mắt Hạng Tư Thành đột nhiên trở nên âm u, anh lạnh giọng nói: "Tôi không muốn nói lần thứ hai, đưa sổ hộ khẩu đây cho tôi!"

Thấy ánh mắt khát máu đó, toàn thân Vân Tố Chi run lên cầm cập, bà ta có thể cảm nhận được rằng nếu bà ta dám nói thêm nửa chữ nữa, thì Hạng Tư Thành nhất định sẽ không để yên cho bà ta!

Bà ta run rẩy lấy sổ hộ khẩu ra đưa cho Hạng Tư Thành, ánh mắt Hạng Tư Thành âm lãnh nhìn vào bà ta: "Nể tình bà đã nuôi nấng Tịnh Nhã hơn 20 năm, tôi sẽ để lại cho bà chút thể diện cuối cùng!"

Nói xong, anh xoay người rời đi, chỉ để lại Vân Tố Chi với vẻ mặt thất thần.

Không biết đã qua bao lâu, giám đốc Từ cẩn thận nói: "Bà chủ, ban nãy nhận được điện thoại, người của cục công an đi rồi, người của cục thuế vụ cũng không đến nữa, cục cứu hỏa cũng nói rằng tạm thời không cần chấn chỉnh".

Cuối cùng Vân Tố Chi cũng không đứng vững được nữa, bà ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy hối hận.

Lúc này bà ta mới biết, đứa con rể quý như vàng mà bà ta khổ cực tìm kiếm cả nửa đời người, cứ như vậy mà tuột mất trước mặt bà ta!

“Anh làm sao mà lấy được vậy?”

Hạng Tư Thành ung dung mỉm cười: “Dùng chân tình làm cảm động đối phương, dùng đạo lý thuyết phục đối phương, sau đó anh liền lấy được quyển sổ hộ khẩu này về”.

Hạng Tư Thành gật gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, sao anh có thể lừa em cơ chứ!”



Vân Tịnh Nhã hừ lạnh hai tiếng, mặc dù cô vẫn không tin mọi chuyện sẽ đơn giản như Hạng Tư Thành nói, nhưng tóm lại sổ hổ khẩu ở trong tay, vậy thì chuyện Yên Nhi đi học có thể giải quyết rồi!

“Nghe nói chỉ tiêu tuyển sinh của trường mẫu giáo Tinh Quang có hạn, nếu như đến muộn, sợ rằng không giành được một slot!”

Một nhà ba người thậm chí không thèm ăn trưa, vội vàng đến trường mẫu giáo Tinh Quang, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hạng Tư Thành nhất thời hoảng sợ, khá lắm, dưới cái nắng chói chang như đổ lửa, thế mà mọi người xếp thành một hàng dài hơn 50 mét, mặc cho mồ hôi đổ nhễ nhại, nhưng cũng không có một ai lui ra ngoài.

“Không có cách nào, có bố mẹ nào mà không muốn cho con cái có được một môi trường giáo dục tốt nhất chứ, trường mẫu giáo Tinh Quang có thể coi là trường mẫu giáo tốt nhất phía Nam thành phố Thiên Hải, đương nhiên có nhất nhiều người tranh nhau gửi con vào đây!”

“Haizz! Đúng là tấm lòng của người làm bố làm mẹ…”

Vân Tịnh Nhã nắm lấy tay Yên Nhi, hùng hồn nói: “Trời nắng to như vậy, anh sẽ không để Yên Nhi đứng đây xếp hàng chịu tội với anh chứ?”

“Anh ở đây xếp hàng đi, tôi dẫn Yên Nhi đi ăn chút gì đó đây, cứ quyết định như vậy nhé!”

“Haizz! Phận đàn ông mười hai bến nước…”

Anh lặng lẽ thở dài một hơi, với thân phận đủ sức để làm bá chủ thế giới, chàng thiếu soái trẻ tuổi bắt đầu sự nghiệp xếp hàng khổ cực nhất.

Mà hai mẹ con Vân Tịnh Nhã cũng đi tới rất đúng lúc, trong phòng làm việc, Vân Tịnh Nhã dắt Yên Nhi, cô niềm nở nói với một cô giáo khoảng 30 tuổi: “Chào cô giáo, tôi muốn giúp con gái đăng kí!”

Vẻ mặt cô giáo rất lạnh nhạt, khẽ liếc nhìn hai mẹ con, trong mắt mang theo ý khinh thường, khua khua tay, không kiên nhẫn nói: “Các người đến muộn rồi, chỉ tiêu tuyển sinh năm nay đã đủ rồi!”

Vân Tịnh Nhã nhất thời rất lo lắng, Vân Yên Nhi không giống với những đứa trẻ khác, 5 tuổi đi học mẫu giáo, tức là đã quá lứa rồi, nếu chậm thêm một năm nữa, Vân Yên Nhi sẽ bị lũ trẻ bằng tuổi bỏ lại rất xa.

“Trước khi đến đây tôi đã nghe ngóng qua rồi, lần này chỉ tiêu tuyển sinh của trường mẫu giáo là 500 cháu, bắt đầu đăng kí từ 8 giờ hôm nay, bây giờ cùng lắm mới được một ngày, sao lại hết chỉ tiêu được cơ chứ?”

Cô giáo đập đống tài liệu trong tay xuống bàn, vẻ mặt xấu xa nhìn vào cô: “Ý cô là gì?”

“Cô là giáo viên hay tôi là giáo viên hả?”

“Mau về đi, về đi!”

“Đừng làm lỡ dở tôi tan ca!”

Vân Tịnh Nhã cắn cắn môi: “Chúng ta đến muộn, hết chỉ tiêu rồi”.

Hạng Tư Thành khẽ nhíu mày: “Hết rồi? Sao có thể nhanh như vậy chứ? Vậy chúng ta tiếp tục nghĩ cách khác được không?”

Vừa dứt lời, một giọng nói the thé vang lên: “Cô giáo Lý!”

Sau đó, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc trang điểm sang chảnh dắt theo một cậu bé mập mạp đi tới, cáu kỉnh bước vào.

Cô giáo Lý nhìn thấy nhãn hiệu Chanel trên bao bì, vẻ mặt đang lạnh lùng bỗng nhiên tươi rói như một bông hoa: “Tiền phu nhân, cô nhìn cô xem, đến thì đến, còn tốn kém như vậy để làm gì, thật ngại quá đi”.

Nói thì nói như vậy, nhưng động tác trên tay cũng không hề kiêng dè một chút nào, cô ta nhanh chóng khoác túi vào tay, quyến luyến không rời.

Nói xong, cô ta liền chuyển chủ đề: “Cô giáo Lý, cô xem chuyện Tiểu Soái nhà tôi đi học…”



“Ù ôi, chuyện thằng nhỏ nhà cô, đương nhiên tôi sẽ để tâm đến rồi!”

“Vậy à! Cảm ơn cô giáo Lý rất nhiều, hai ngày trước có một tiệm spa rất được mới mở ở trên phố, đợi hôm khác cô giáo Lý có thời gian rảnh, chúng ta cùng nhau đến đó nhé”.

“Được được…”

Thấy hai người chuyện trò vui vẻ, Vân Tịnh Nhã không nhịn được nữa, lớn tiếng cắt ngang, cô nhìn chằm chằm vào cô giáo Lý, lạnh lùng nói: “Cô giáo này, ban nãy không phải cô nói rằng, đã đủ chỉ tiêu rồi sao?”

“Theo nội quy của trường mẫu giáo Tinh Quang, không ai được phép giữ chỗ đăng kí cả, hơn nữa ban nãy chúng tôi không thấy cô này và con của cô ta xếp hàng, xin hỏi làm sao mà cô ta lại có slot nhập học cho con chứ?”

Sau khi chất vấn, cô giáo Lý nhìn Vân Tịnh Nhã một lượt từ trên xuống dưới, sau đó, cô ta khinh thường cười nói: “Cô là ai? Đến phiên cô đến đây chất vấn tôi sao?”

“Quy định? Ở đây, tôi chính là quy định!”

Giọng nói của Tiền phu nhân truyền đến, trong giọng nói của cô ta tràn đầy sự mỉa mai châm biếm sâu sắc.

“Cô… cô đây là gian dối một cách trắng trợn để trục lợi!”

“Kiện tôi?”

Cô giáo Lý khinh thường cười nói: “Cô kiện đi!”

“Cũng không nhìn xem mình có thân phận gì, trường mẫu giáo Tinh Quang có thể để cho con cái của các người nhập học đã là ân huệ lớn nhất rồi, còn thực sự coi mình là nhân vật tầm cỡ cơ đấy!”

“Cô có biết thân phận của Tiền phu nhân không? Chỉ bằng các người mà dám so sánh với người ta hay sao?”

“Các người chỉ xứng ở trong kẽ ngón tay của mấy người giàu có kia, ăn cơm thừa canh cặn của người ta mà thôi, chúng tôi có tấm lòng lương thiện, đồng ý bố thí cho các người một slot, các người phải biết đội ơn, không muốn, các người cũng phải chịu, có hiểu không?”

“Cô… cô…”

“A! Đau quá!”

Đột nhiên, Vân Yên Nhi thét chói tai, quay đầu nhìn lại, cậu bé tên Tiểu Soái đó đang dùng sức túm tóc Vân Yên Nhi, cậu bé đùa giỡn cười ha hả.

Vân Tịnh Nhã hét lên một tiếng, đẩy Tiểu Soái ra, với thân hình mập mạp, cậu bé ngã uỵch xuống đất, nhất thời khóc oa oa.

“Con trai!”

“Được rồi, con trai ngoan đừng khóc nữa, mẹ đánh chết cô ta!”

Nói xong, cô ta nổi giận đùng đùng đứng lên, giơ tay lên xông về phía Vân Tịnh Nhã!

Thế nhưng, tay cô ta chỉ cách khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tịnh Nhã khoảng ba đốt tay nữa thì lại bị một bàn tay cứng rắn tóm lấy, sau đó hất ngược lại, bốp!

Một âm thanh trong trẻo vang lên trong phòng làm việc.

Cô ta bụm mặt, vẻ mặt khó tin nhìn vào Hạng Tư Thành: “Anh… Anh dám đánh tôi?”

Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn vào cô ta: “Một khuôn mặt đê tiện như vậy, không phải sinh ra chỉ để đánh thôi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Bố Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook