Chương 417: Mày chắc chắn muốn biết?”
Vũ Hạ
10/11/2021
Không nghe thấy tiếng kêu mềm mại của cô gái, ngược lại tên đàn ông ôm đầu, phẫn nộ quay đầu lại: “Thằng khốn kiếp nào dám đánh tao?”
Một giọng nói thong dong vang lên: “Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng trong, nhiều đàn ông như vậy lại đi ức hiếp một cô gái yếu đuối, có còn mặt mũi nữa không?”
Mấy người nghe thấy liền quay đầu lại, một nam hai nữ, đứng ở chỗ không xa, bộ dạng người đàn ông cười híp mắt, đặc biệt là cái đầu sáng loáng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
“Mẹ kiếp! Thằng nhãi! Lúc nãy là mày cầm đá ném vào đầu tao?”
Hạng Tư Thành còn cầm hòn đá chưa ném đi ở trong tay lắc lắc, gật gật đầu: “Đúng vậy!”
Chết tiệt!
Tên cầm đầu cười lên, vậy mà vẫn còn dám khẳng khái thừa nhận như vậy?
“Các anh em, dạy dỗ nó cho tao!”
Hạng Tư Thành khẽ mỉm cười, nhưng khóe mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng, di chuyển bước chân, như rồng bay, nhanh nhẹn như chim yến, bốn năm tên đàn ông, thậm chí đến quần áo cũng không chạm được đến, tất cả đều bị Hạng Tư Thành đánh ngã trên đất!
“Mày mày mày…mày từ đâu đến? Có biết bọn tao là ai không?”
Tên cầm đầu chật vật bò dậy khỏi mặt đất, hổn hển nói.
“Ồ? Mày chắc chắn muốn biết?”
Tên cầm đầu rùng mình một cái, nhìn một thân quần áo trắng, Hạng Tư Thành nhìn như vô hại, nhưng trong lòng lại sợ hãi!
“Mày mày mày…mày cứ đợi đấy cho tao!”
Để lại một câu cảnh cáo, mấy tên vội vã rời đi, lúc này, cô gái mới rụt rè đi về phía Hạng Tư Thành, trong mắt, mang theo ba phần cảnh giác, bảy phần cảm kích: “Anh, cảm ơn anh!”
Khí thế trên người Hạng Tư Thành đã không còn, lại trở thành bộ dạng vô hại của người bình thường: “Không cần cảm ơn, xin hỏi, em là người trong thôn này sao?”
Hoàng Phủ Ninh Tĩnh gật gật đầu: “Vâng ạ, em từ nhỏ lớn lên ở thôn này”.
“Vậy em biết, Khuyết Phong Thảo Đường đi như nào không?”
“Anh chị đi Khuyết Phong Thảo Đường làm gì?”
Nói xong câu này, cô gái liền cảnh giác.
Đúng lúc này, một bác gái cầm xẻng sắt, vội vàng chạy đến, nhìn thấy Hoàng Phủ Ninh Tĩnh, liền dừng lại: “Tiểu Tĩnh Nhi, sao con vẫn còn ở đây!”
“Đám Thiên Sát đó, lại đến nhà các cháu rồi!”
“Xem ra, lần này muốn xuống tay thật rồi!”
“A!”
Cô gái hoảng sợ, giỏ thuốc rơi trên đất, không quan tâm đến gì nữa, vội vàng cùng bác gái rời đi.
Hạng Tư Thành cúi đầu nhìn giỏ thuốc trên mặt đất, nhặt nó lên, có chút trầm ngâm nhìn đến phương hướng cô gái rời đi, mở miệng nói: “Đi, chúng ta đi theo”. . Kiếm Hiệp Hay
Hạng Tư Thành và Vân Tịnh nhã lặng lẽ đi theo Hoàng Phủ Ninh Tĩnh, đi một lúc không lâu, đến một nơi hẻo lánh cũ nát, ở lối vào có một tấm biển, bốn chữ lớn được viết xiêu xiêu vẹo vẹo, Khuyết Phong Thảo Đường.
Chỉ có điều, sự việc xảy ra trước mắt, không yên bình như vậy, một đám người vây kín toàn bộ cửa ra vào, hai bên còn có hai máy xúc, phát ra tiếng máy ầm ầm.
Một giọng nói thong dong vang lên: “Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng trong, nhiều đàn ông như vậy lại đi ức hiếp một cô gái yếu đuối, có còn mặt mũi nữa không?”
Mấy người nghe thấy liền quay đầu lại, một nam hai nữ, đứng ở chỗ không xa, bộ dạng người đàn ông cười híp mắt, đặc biệt là cái đầu sáng loáng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
“Mẹ kiếp! Thằng nhãi! Lúc nãy là mày cầm đá ném vào đầu tao?”
Hạng Tư Thành còn cầm hòn đá chưa ném đi ở trong tay lắc lắc, gật gật đầu: “Đúng vậy!”
Chết tiệt!
Tên cầm đầu cười lên, vậy mà vẫn còn dám khẳng khái thừa nhận như vậy?
“Các anh em, dạy dỗ nó cho tao!”
Hạng Tư Thành khẽ mỉm cười, nhưng khóe mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng, di chuyển bước chân, như rồng bay, nhanh nhẹn như chim yến, bốn năm tên đàn ông, thậm chí đến quần áo cũng không chạm được đến, tất cả đều bị Hạng Tư Thành đánh ngã trên đất!
“Mày mày mày…mày từ đâu đến? Có biết bọn tao là ai không?”
Tên cầm đầu chật vật bò dậy khỏi mặt đất, hổn hển nói.
“Ồ? Mày chắc chắn muốn biết?”
Tên cầm đầu rùng mình một cái, nhìn một thân quần áo trắng, Hạng Tư Thành nhìn như vô hại, nhưng trong lòng lại sợ hãi!
“Mày mày mày…mày cứ đợi đấy cho tao!”
Để lại một câu cảnh cáo, mấy tên vội vã rời đi, lúc này, cô gái mới rụt rè đi về phía Hạng Tư Thành, trong mắt, mang theo ba phần cảnh giác, bảy phần cảm kích: “Anh, cảm ơn anh!”
Khí thế trên người Hạng Tư Thành đã không còn, lại trở thành bộ dạng vô hại của người bình thường: “Không cần cảm ơn, xin hỏi, em là người trong thôn này sao?”
Hoàng Phủ Ninh Tĩnh gật gật đầu: “Vâng ạ, em từ nhỏ lớn lên ở thôn này”.
“Vậy em biết, Khuyết Phong Thảo Đường đi như nào không?”
“Anh chị đi Khuyết Phong Thảo Đường làm gì?”
Nói xong câu này, cô gái liền cảnh giác.
Đúng lúc này, một bác gái cầm xẻng sắt, vội vàng chạy đến, nhìn thấy Hoàng Phủ Ninh Tĩnh, liền dừng lại: “Tiểu Tĩnh Nhi, sao con vẫn còn ở đây!”
“Đám Thiên Sát đó, lại đến nhà các cháu rồi!”
“Xem ra, lần này muốn xuống tay thật rồi!”
“A!”
Cô gái hoảng sợ, giỏ thuốc rơi trên đất, không quan tâm đến gì nữa, vội vàng cùng bác gái rời đi.
Hạng Tư Thành cúi đầu nhìn giỏ thuốc trên mặt đất, nhặt nó lên, có chút trầm ngâm nhìn đến phương hướng cô gái rời đi, mở miệng nói: “Đi, chúng ta đi theo”. . Kiếm Hiệp Hay
Hạng Tư Thành và Vân Tịnh nhã lặng lẽ đi theo Hoàng Phủ Ninh Tĩnh, đi một lúc không lâu, đến một nơi hẻo lánh cũ nát, ở lối vào có một tấm biển, bốn chữ lớn được viết xiêu xiêu vẹo vẹo, Khuyết Phong Thảo Đường.
Chỉ có điều, sự việc xảy ra trước mắt, không yên bình như vậy, một đám người vây kín toàn bộ cửa ra vào, hai bên còn có hai máy xúc, phát ra tiếng máy ầm ầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.